Mười Hai Bức Thư Tình

Chương 3



Khi bắt đầu tự học sớm Trịnh Tri Quân đã hơi hối hận đêm qua thức muộn quá, vì sau khi vào lớp học cơn buồn ngủ lập tức bay tới bay lui bên cạnh cậu giống như lông vũ, nhẹ nhàng mềm mại khiến cậu không thể khống chế ngủ gà ngủ gật trong lúc học thuộc thể văn ngôn, đọc bài khóa được vài dòng hai mí mắt đã không mở ra được.

Nếu không phải giáo viên ngữ văn đang giám sát sau lưng, có lẽ cậu sẽ nằm trên mặt bàn ngủ thiếp đi. May mà tự học sớm chỉ có ba mươi phút, mặc dù cơn buồn ngủ khiến ba mươi phút ngắn ngủi tựa như kéo dài vô hạn, nhưng Trịnh Tri Quân cố sức véo mu bàn tay, đọc to các câu cũng miễn cưỡng vượt qua đọc bài sớm.

Chuông hết giờ vừa reo, trong lớp đã vang lên tiếng nói chuyện  rì rầm, Trịnh Tri Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, gấp sách giáo khoa lại rồi nằm trên bàn, bạn bè đến gọi cậu đi mua cơm cậu cũng không ngẩng đầu lên, chỉ xua tay tỏ ý mình không đến nhà ăn. Tự học sáng sáu giờ tan, đọc bài sớm bảy giờ bắt đầu, trong lúc đó có bốn mươi phút trống, Trịnh Tri Quân định ngủ bù một lúc trong thời gian này, tránh cho buồn ngủ trong giờ học.

Nhưng đến khi cậu thiu thiu ngủ trong hoàn cảnh ồn ào, bạn cùng bàn của cậu mua cơm hộp về lại bỗng vỗ cậu một cái, Trịnh Tri Quân mặc kệ, nhắm mắt vùi đầu sâu hơn vào trong khuỷu tay. Nhưng bạn cùng bàn vẫn quấy rầy cậu.

Khi Trịnh Tri Quân bực bội ngẩng đầu muốn mắng cậu ta, lại nghe thấy cậu ta nói: “Chủ nhiệm lớp bảo cậu đến văn phòng một chuyến, tìm cậu có việc.” Lần này thậm chí không thể trút giận, thế là Trịnh Tri Quân lắc đầu cố gắng khiến mình tỉnh táo, đành đáp một tiếng được.

Giờ này hầu hết giáo viên trong văn phòng đã đến nhà ăn ăn cơm, cho nên sau khi đẩy cửa phòng làm việc ra, Trịnh Tri Quân liếc mắt đã nhìn thấy chủ nhiệm lớp đứng trước máy đun nước pha mì tôm. Cậu đi tới gọi thầy Lý, chủ nhiệm lớp vẫn đang rót nước nóng, bởi vậy chỉ chỉ chỗ ngồi của mình ra hiệu cho cậu chờ mình một lát.

Sau khi rót nước xong chủ nhiệm lớp bưng mì tôm đi tới, thầy đặt bát mì tôm ở bên cạnh, lấy vài tờ mẫu đăng ký trên bàn mình đưa cho Trịnh Tri Quân: “Tuần tới là đại hội thể thao mùa thu, lớp trưởng, em cầm những tờ đăng ký này đến lớp hỏi xem có bạn nào muốn tham gia không. Nhưng bây giờ chúng ta đã lên lớp mười hai, cho nên không tham gia cũng được, chỉ kêu gọi vài học sinh thể dục trong lớp thôi.”

Trịnh Tri Quân dạ một tiếng, nhận lấy tờ danh sách.

Chủ nhiệm lớp lại nói: “Hôm nay chủ nhiệm lớp 7 có việc xin phép nghỉ, cho nên cô đưa bảng biểu lớp 7 cho em luôn, em tiện thể đến đưa cho lớp 7. Chiều mai nộp danh sách của lớp mình cho thầy là được, ngày mai chủ nhiệm lớp 7 có thể quay lại, em bảo lớp trưởng lớp họ đưa cho chủ nhiệm của họ.” Nói xong, thầy bảo Trịnh Tri Quân về lớp, thầy không phát hiện khi mình nói đến lớp trưởng lớp 7 Trịnh Tri Quân hơi trợn tròn mắt.

Rời khỏi văn phòng, Trịnh Tri Quân vô thức mở mẫu đăng ký ra, quả nhiên nhìn thấy trang giấy viết “Danh sách đăng ký lớp 12-7”, thế là cậu rút bảng đăng ký của lớp 7 ra tách ra với bảng đăng ký của lớp mình. Phòng học của lớp 7 phía trước lớp 6, cậu hơi phân vân mình đến lớp 7 đưa mẫu đăng ký trước, hay là mang mẫu đăng ký về lớp mình trước, sau đó lại đến lớp 7.

Mang phiếu của lớp mình về trước liệu có vẻ không đủ xem trọng không? Nhưng đưa cho lớp 7 trước lại có vẻ cấp thiết quá? Trong lúc đang xoắn xuýt, Trịnh Tri Quân đã đi đến cửa lớp 7.

Hành lang có học sinh đang đùa giỡn, cửa lớp 7 mở rộng, ánh mắt Trịnh Tri Quân lơ đãng lướt qua cánh cửa mở rộng, sau đó liếc mắt đã nhìn thấy Hạng Minh Qua. Hạng Minh Qua không mặc đồng phục mùa thu, mà buộc đồng phục ở ngang hông, lúc này anh đang đứng ở bàn trước, đưa lưng về phía cửa, cúi người nói chuyện với một bạn nữ.

Trịnh Tri Quân lập tức dừng bước, cậu nắm nhẹ phiếu đăng ký trong tay, gọi một người đang đi ra khỏi phòng học: “Bạn ơi, làm phiền gọi lớp trưởng lớp bạn hộ mình được không?” Người kia thoải mái đồng ý, đoạn quay đầu lớn tiếng gọi Hạng Minh Qua: “Lớp trưởng! Có người tìm cậu!”

Hạng Minh Qua không để ý tới cậu ta, nói xong với bạn nữ kia mới đứng thẳng người lên nhìn về phía cửa, anh hơi thiếu kiên nhẫn, lông mày hơi nhướng lên, lúc quay đầu nhìn về phía cửa còn mang theo chút hững hờ. Nhưng khi anh phát hiện người ở cửa là người lạ, trên mặt lập tức đổi sang nét mặt khác.

Sau khi Hạng Minh Qua đi tới cửa, Trịnh Tri Quân lập tức đưa tờ đơn trong tay mình cho Hạng Minh Qua, ánh mắt cậu lặng lẽ vượt qua Hạng Minh Qua nhìn thoáng qua bạn nữ trong phòng học, đồng thời vụng về giải thích: “Đại hội thể thao mùa thu, phiếu đăng ký của lớp cậu.” Dứt lời, cậu cảm thấy mình chưa giải thích rõ ràng, thế là lại mất tự nhiên bổ sung: “Hôm nay chủ nhiệm lớp cậu xin nghỉ, cho nên chủ nhiệm lớp tớ bảo tớ đưa phiếu đăng ký cho cậu, chiều ngày mai cậu nộp phiếu cho chủ nhiệm các cậu là được.”

Lúc không nhìn nữa, Trịnh Tri Quân nghe thấy Hạng Minh Qua nói tiếng cảm ơn với cậu, cảm ơn xong anh bắt đầu lật xem phiếu đăng ký, Trịnh Tri Quân muốn mở miệng giới thiệu mình, nhưng lại cảm thấy quá đột ngột. Vì thế lưỡng lự một lát, cậu khẽ nói: “Nếu không còn vấn đề gì, vậy tớ đi nhé.”

Hạng Minh Qua ngẩng đầu lên, thuận tay cuộn phiếu đăng ký lại, trên mặt mỉm cười: “Thật sự làm phiền cậu rồi.”

Trịnh Tri Quân lắc đầu tỏ ý không có gì, tiếp đó xoay người, khóe mắt nhanh chóng liếc qua bàn tay cầm phiếu đăng ký của Hạng Minh Qua, bước chân nhẹ nhàng đi về lớp mình.

X:

Chào cậu!

Hôm nay tớ đã nói chuyện với cậu, đây là lần đầu tiên tớ nói chuyện với cậu sau khi nhận ra mình thích cậu, cũng là lần đầu tiên nói chuyện với cậu sau khi tớ biết cậu rất lâu.

Tớ biết chắc chắn cậu sẽ không nhớ lần trò chuyện này, nhưng nó có ý nghĩa to lớn đối với tớ. Ha ha, nói như thế cảm giác rất kỳ lạ. Thật ra ý nghĩa cũng không lớn, nhưng nó khiến tớ trở nên vui vẻ, cho nên có ý nghĩa kỷ niệm. Dù sao thì cậu là người tớ thích, lần đầu tiên nói chuyện với cậu sẽ trở thành chuyện không bình thường.

Hôm nay tớ rất buồn ngủ, khi thiếu ngủ tớ dễ trở nên cáu kỉnh. Nhưng lúc tớ bị bạn học đánh thức, sau đó đến tìm giáo viên bởi vậy có được cơ hội trò chuyện với cậu, những cảm xúc phiền muộn kia đều biến thành niềm vui đơn thuần và tự đắc nho nhỏ.

Tớ biết thích một người khó tránh khỏi sẽ làm đẹp hình tượng và gương mặt của người ấy rất nhiều ở trong đầu, nhưng tất cả mọi người đều phải thừa nhận rằng cho dù tớ không thích cậu, cậu cũng là tiêu điểm của đám đông. Bởi vì cậu khác biệt, khi cậu đứng ở trong đám đông, ánh nhìn đầu tiên của người khác cũng sẽ là cậu. Tớ không nói quá, đây là sự thật. (Ở đây có bút chì chú thích: hôm sau đọc lại đúng là nói quá, hơn nữa nói quá lên hơi nhiều. Nhưng tớ rất thích mình như vậy.) Bởi vì khi vẫn chưa thích cậu, trong đám người ánh mắt đầu tiên tớ nhìn thấy luôn là cậu.

Nghĩ đến cậu, từ ngữ đầu tiên hiện lên trong đầu tớ bây giờ là khác người thường, nó không có nghĩa xấu mà là khen ngợi. Từ khác người thường này là từ mà tớ cho rằng nó có ý nghĩa khen ngợi lớn nhất, bởi vì khác người thường có nghĩa là cậu nhất định sẽ nổi bật, tài năng khác biệt với mọi người.

(Xóa một chữ Hạng) X, tớ không nói rõ được tại sao mình thích cậu, hình như tớ luôn có thể bất ngờ nhìn thấy cậu trong lúc, luôn có thể nghe được người khác bàn luận về cậu, thế là bất tri bất giác, tớ bắt đầu chú ý đến cậu, không phải kiểu chú ý kia! Mà nó giống như tư tưởng phân cao thấp, bởi vì thành tích của chúng ta luôn giằng co, cuộc thi lần này tớ đứng trước, vậy lần sau sẽ là cậu.

Tớ muốn vượt qua cậu, lại hưởng thụ cảm giác giống như sánh bước cùng nhau.

Thật ra có lúc tớ rất hoang mang, thích rốt cuộc là gì? Mà tớ thật sự thích cậu ư? Hay là chỉ ngộ nhận mình thích cậu? Đối với đáp án của mấy câu hỏi này, tớ hơi sợ hãi.

Tớ thường cảm thấy vui vẻ vì nghĩ đến cậu, lại sợ mình thật sự thích cậu sẽ rơi vào chán nản. Nhưng tại sao phải sợ thích một người nhỉ? Đó cũng không phải chuyện đáng sợ mà. Thích nên là một chuyện đơn giản, tớ không cho rằng thích của mình là sai lầm, nhưng có đôi khi tớ thật sự sẽ cảm thấy sợ hãi, bởi vì đây là đề bài tớ chưa bao giờ tiếp xúc, nó quá khó quá phức tạp.

Nhưng tớ chưa từng nghĩ đến việc trốn tránh, bởi vì từ việc thích cậu tớ đã có được nhiều thứ hơn là sợ hãi.

Tớ rất muốn làm quen với cậu, rất muốn trở thành bạn bè với cậu, nhưng nghĩ đến những chuyện này tớ đã thỏa mãn lắm rồi, nếu thật sự muốn tớ kết bạn với cậu, sợ rằng tớ chỉ biết trốn tránh.

Ha ha, chúc cậu học hành thuận lợi, yêu đương tốt đẹp.

Lớp 12-6

Trịnh Tri Quân.