Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân

Chương 49



Nói thì đơn giản, nhưng chuyện đã qua được phác họa lại vô cùng tàn nhẫn.

Trái tim Thẩm Hề quặn thắt.

Cậu năm cười xòa, yếu ớt nói: "Đã có núi xanh chôn cất người chiến sĩ1... chị dâu đừng quá đau buồn."

1Hán Việt:Thanh sơn mai trung cốt. Tạm dịch: Núi xanh vùi xương cốt người trung thành. Câu này có nguồn gốc từ câu: "Thanh sơn xứ xứ mai trung cốt." trong bài Kỷ Hợi tạp thi của Cung Tự Trân thời Thanh.

Người còn, câu nói ấy thật khí phách hào hùng, nhưng với người đã mất thì chỉ con lại nỗi thê lương.

Cô vu0t ve mái tóc ngắn ngủn của cậu.

Hai người gần như cùng tuổi, nhưng cô coi cậu như em trai ruột của mình. Từ lúc tỉnh cậu luôn nở nụ cười trên môi, niềm vui sau bao năm gặp lại đều đong đầy trong đôi mắt, đừng nói không cần trở về nguyện hy sinh nơi chiến trường, nào ai không muốn chết bên người thân?

"Trước đây khi gia đình vẫn còn, chỉ cũng có một em trai, trạc tuổi em." Cô thủ thỉ, "Thấy em như thấy nó. Bây giờ em về rồi, chị và anh ba cũng yên lòng. Em vẫn đang sốt, nói ít thôi, ngủ một giấc đi."

Cô dặn dò y tá trông nom phòng phẫu thuật, còn mình ra hành lang hít thở không khí.

Hai mươi phút sau, ba chuyên gia ngoại khoa của bệnh viện Nhân Tế đến, năm người hội chẩn xong, tranh cãi không ngớt trong phòng phẫu thuật bên cạnh.

Tình hình hiện giờ của Phó Đồng Lâm ngàn cân treo sợi tóc, thuốc truyền tĩnh mạch mà Thẩm Hề đã dùng cho anh đã là loại thuốc tốt nhất trong nước. Đoàn Mạnh Hòa và hai bác sĩ đề nghị thử tăng thêm liều thuốc, lơ đi tác dụng phụ, may ra có thể cứu sống.

Một bác sĩ khác gắt gao phản đối, nếu thêm lượng thuốc thì tác dụng phụ khó bề tưởng tượng nổi, cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

"Với tình hình của anh ta, không tới hai ngày sau sẽ chết, còn quan tâm đến tác dụng phụ của thuốc ư?" Đoàn Mạnh Hòa kiên quết bảo vệ ý kiến của mình.

"Nếu không dùng thuốc mà cắt chân thì sao? Tại sao chúng ta không thử?" Thẩm Hề gợi ý.

Cắt chân? Ở đây không có chuyên gia khoa Xương, không có phòng khám chuyện biệt, càng không phải là bệnh viện chuyên khoa.

Người dân đều không tin vào khoa Xương của y học phương Tây, bởi không có sự giúp đỡ của máy chụp X – quang, những phương pháp trị liệu dành cho bệnh nhân ở bệnh viện Tây y rất ít, còn không có tác dụng bằng thầy lang nắn xương của Trung y. Tình trạng hiện nay là, trong trường hợp không phải chiến tranh, người dân rốt khó tiếp nhận phẫu thuật cắt tay chân, tương lai có thể sẽ thay đổi, nhưng suy nghĩ không tưởng này đã xuất hiện trong đêm nay.

"Bác sĩ Thẩm, tôi buộc phải nhắc cô, tất cả những người trong căn phòng này đều không có kinh nghiệm lâm sàng về chuyên ngành này." Một bác sĩ lên tiếng, "Tôi nghe bác sĩ Đoàn nói, cô định thành lập một tổ chuyên khoa Xương ở bệnh viện, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, chúng ta vẫn đang trong bước đầu tìm kiếm."

"Hơn nữa thời gian bệnh nhân bị nhiễm trùng kéo dài, thiếu máu nghiêm trọng, sức khỏe yếu, chức năng tim phổi đều bị ảnh hưởng." Một bác sĩ khác cũng khuyên cô, "Kết quả có thể nhìn thấy rõ nhất là... chết trên bàn mổ."

Chỉ có duy nhất một bác sĩ ủng hộ Thẩm Hề.

Suy cho cùng, với tình hình bây giờ của Phó Đồng Lâm, cắt chân hay không, hy vọng qua khỏi đều rất mong manh.

"Các vị, ở đây chúng ta có năm bác sĩ ngoại khoa, chẳng lẽ còn không bằng một bác sĩ chiến trường? Trên chiến trường, phẫu thuật cắt chân không hề hiếm."

"Bác sĩ chiến trường là người đi trước." Có người phản bác, "Hàng ngày họ phải tiếp xúc với hàng trăm ca bệnh, kinh nghiêm lâm sàng của họ phong phú hơn chúng ta rất nhiều."

"Nhưng trong nước cũng có ca bệnh phải cắt chân của một bệnh viên Tân y tại Hàng Châu, Hàng Châu có bác sĩ như thế."

"Cho dù trong nước có bác sĩ Tây y có kinh nghiệm về chuyên ngành này thì cũng không nằm trong số năm người chúng ta." Không phải Đoàn Mạnh Hòa tự ti, mà đang nói sự thật, "Bác sĩ giỏi nhất bệnh viện có thể đợi trong tối nay chính là năm người chúng ta."

Mạng sống trong sớm chiều, đi đâu để tìm bác sĩ ngoại khoa có kinh nghiệm cắt chân?

Hơn nữa có kinh nghiệm cũng không có nghĩa sẽ ứng phó nổi với bệnh nhân suy nhược như thế này.

Hoàn thành xong phẫu thuật cũng không có nghĩa sẽ ngăn được nhiễm trùng sau mổ, đặc biệt với bệnh nhân có thể chất khó liền miệng vết thương.

Đoàn Mạnh Hòa thử thuyết phục Thẩm Hề: "Đường huyết bệnh nhân rất cao, vết thương khó liền, càng dễ dẫn đến nhiễm trùng sau mổ."

"Nhưng hiện nay chúng ta không có thuốc đặc trị." Thẩm Hề tranh cãi, "Dùng phương pháp chữa trị bằng thuốc hiện có, có khác nào để bệnh nhân nằm chờ chết? Có khác nào chúng ta là bác sĩ mà không làm gì, ngồi thỉnh cầu ông trời thương tình? Cầu xin bệnh nhân vượt qua nhiễm trùng vi khuẩn ư? Ít nhất cắt chân vẫn còn một tia hi vọng, bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng có rủi ro."

Tranh luận đến hồi cuối, chỉ còn hai con đường, tiếp theo chính là vấn đề lựa chọn.

Mọi người đều nhìn Thẩm Hề, cô mới là bác sĩ điều trị chính.

"Tôi trao đổi lại với người nhà bệnh nhân." Thẩm Hề nói, "Bác sĩ Đoàn, xin hãy làm tốt công việc chuẩn bị phẫu thuật, nếu người nhà bệnh nhân đồng ý với đề nghị phẫu thuật cắt chân, tôi hi vọng có thể lập tức bắt đầu. Nếu người nhà đồng ý chữa trị bằng thuốc, sau khi tôi quay lại, mọi người sẽ tiếp tục bàn xem dùng thuốc gì." Đoàn Mạnh Hòa tỏ ý chấp thuận.

Thẩm Hề nhanh chóng rời đi.

Hành lang vắng lặng không bóng người, yên tĩnh đến mức chỉ sót lại tiếng bước chân của cô.

Cửa phòng làm việc đóng hờ, ánh sáng đèn điện lọt qua khe cửa, kéo dài thành cái bóng màu trắng hình tam giác trên mặt đất.

Cô giơ tay lên cánh cửa, điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó chầm chậm đẩy cánh cửa ra.

Bốn người đang đứng gác bên cửa.

Anh đứng một mình trước khung cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc màu trắng, một đoạn tàn thuốc chưa rơi xuống. Trên bệ cửa sổ trắng xám trải chiếc khăn tay màu đay anh thường mang theo người, trên khăn tay đặt một hộp thuốc lá bằng sắt, trên người cô gái tóc vàng in trên vỏ hộp lấm tấm đốm đen của đầu thuốc lá.

Đầu thuốc và tàn thuốc được vun thành một đống nhỏ.

Thẩm Hề vừa xuất hiện, những người dưới đều lắng lặng lui xuống.

Phó Đồng Văn dập tắt thuốc, chờ cô lên tiếng.

"Em đã làm một cuộc tiểu phẫu làm sạch vết thương cho cậu ấy." Cô cố gắng nói ngắn gọn, "Có điều tình hình không khả quan cho lắm, bây giờ ba bác sĩ ngoại khoa của Nhân Tế đang ở đây, hội chẩn xong, chúng có hai phương án. Một là duy trì chữa trị bằng thuốc, nhưng nói thật, về mặt này chúng ta chưa có thuốc đặc trị, thuốc dùng giai đoạn hiện nay có tác dụng phụ khá lớn, song quả thật từng có tiền lệ cứu sống bệnh nhân ở Nhân Tế."

Anh nhìn cô chăm chú.

"Còn một phương án nữa là mạo hiểm cắt chân. Nhưng rủi ro của phương án này cũng rất cao."

"Ý kiến của các bác sĩ thế nào?" Anh hỏi, "Đơn giản là phương án nào có thể cứu được mạng?"

"Đề xuất của em là làm phẫu thuật cắt chân, tuy rủi ro, nhưng còn có cơ hội chiến đấu, nếu kéo dài, e rằng chẳng bao lâu sau thuốc sẽ không còn tác dụng."

Anh không hề do dự: "Vậy thì cắt chân."

"Nhưng có một điều anh buộc phải biết, ở đây chúng ta không có khoa Xương, bác sĩ chờ trong phòng phẫu thuật, không ai có kinh nghiệm cắt chân. Tình trạng sức khỏe của Đồng Lâm rất kém, rất có thể sẽ không gắng gượng nổi đến khi phẫu thuật kết thúc." Cô thẳng thắn nói thật với anh, "Ở Mỹ em học khoa Xương, năm ngoái bọn em đều là bác sĩ ngoại khoa có kinh nghiệm dày dặn, em có lòng tin với ca phẫu thuật này."

Nếu phải đối mặt với người nhà bệnh nhân khác, chắc chắn họ sẽ từ chối phẫu thuận mạo hiểm.

Cho đến nay, dù Thượng Hải là thành phố chịu anh hưởng sâu nhất của văn hóa phương Tây, nhưng ngoài bệnh nhân không có thuốc chữa, rất hiếm người chấp nhận phẫu thuật phức tạp của bênh viện Tây y.

Bóng đèn trong phòng sáng hơn so với trước đây, chói đến nỗi không mở nổi mắt.

Thẩm Hề và anh nhìn thẳng vào mắt nhau, con lắc đồng hồ lắc qua lắc lại mấy lần, kim giây đồng hồ quả quýt kêu tích tắc vào tiếng, như thời gian bị kéo dài vô hạn.

Thẩm Hề muốn nói, em sẽ giúp anh cứu em trai, nhưng sợ rằng quá kích động, sợ rằng tin buồn nối gót tới sẽ trờ thành cây bứa nặng trịch phá vỡ phòng tuyến tâm lý của anh. Như quay trở về sân ga lúc ban ngày, ánh nắng oi ả hun nóng mặt đất, cái nóng hầm hập bốc hơi làm cơ thể khó chịu, mồ hôi anh chảy xuống ướt đẫm lưng, làm áo sơ mi ướt nhẹp, nhưng anh vẫn kể lại câu chuyện ngày xưa của cậu tư.

Cô không muốn... cậu năm cũng trở thành một cái tên trong biển người, một linh hồn chốn âm ti.

"Anh đồng ý với đề nghị của em." Anh ra quyết định.

"Thời gian phẫu thuật rất dài, sau phẫu thuật em phải theo dõi sát sao." Tốc độ của Thẩm Hề rất nhanh, "Anh phải tự chăm sóc bản thân, không cần ở trong bệnh viện mãi đâu."

"Được." anh không nói một câu dư thừa, không muốn lãng phí một giây nào của cô.

Thẩm Hề quay trở lại phòng phẫu thuật ở tầng hai.

Bác sĩ nội trú và bác sĩ gây mê vốn đã về nhà nghỉ ngơi đều tập trung đầy đủ, không ai muốn bỏ lỡ ca phẫu thuật cắt chân này, đặc biệt còn có sự tham gia của hai vị bác sĩ bệnh viện mình và bác sĩ bệnh viện Nhân Tế. Tuy lúc bàn luận, Đoàn Mạnh Hòa không ủng hộ phương án này, nhưng một khi người nhà bệnh nhân đã lựa chọn, anh ta cũng không cố chấp, nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa.

Những dụng cụ thường dùng như băng cầm máu đều có sẵn, nhưng cưa hoặc dao chuyên dùng để cắt chi, ở đây không có.

Mọi người đều lúng túng.

"Đi mượn của gỗ, xử lý khử trùng." Thẩm Hề đề nghị với một bác sĩ nội trú, trên chiến trường các bác sĩ ngoại khoa đều dùng cách này, "Anh đến mấy hiệu thuốc về Trung y hỏi xem, có lẽ họ có."

Sáu bác sĩ nội trú đều nhận nhiệm vụ, chia nhau đi tìm, cuối cùng mang vào phòng phẫu thuật một cái cửa gỗ.

Thẩm Hề chưa từng dùng món đồ này, sợ mình không đủ sức. Khi học ở Mỹ, giáo sư cũng từng nhắc tới một ca bệnh mà lưỡi cưa bị mắc kẹt trong xương. Cô giao nhiệm vụ này cho hai đồng nghiệp của Nhân Tế, giải thích cách làm và những vấn đề có thể gặp.

Thẩm Hề là bác sĩ mổ chính, hai bác sĩ của Nhân Tế là mổ phụ, người còn lại và Đoàn Mạnh Hòa đều đứng theo dõi ở hai bên trái phải.

Gây mê và truyền máu đã chuẩn bị xong.

Cô cố định ga rô, cầm dao phẫu thuật, dưới con mắt của mọi người, rạch một đường qua da và các mô dưới da... cắt mạch máu và dây thần kinh, lật vạt da lên...

Trong phòng phẫu thuật, thời gian không thể đo đếm.

Tiếng xương được cưa đứt vang lên, như đang cưa vào cơ thể mỗi bác sĩ, hai bác sĩ chưa từng có kinh nghiệm về xương khớp thực hiện của xong đùi theo sự hướng dẫn lý thuyết của Thẩm Hề. Giây phút cái chân bị hoại tử hoàn toàn đứt rời, Đoàn Mạnh Hòa là người vỗ tay cảm ơn trước nhất, cảm ơn sự hợp tác của các đồng nghiệp đã thành công hoàn thành ca phẫu thuật cắt chi đầu tiên.

Sau khi chân được cắt rời, Thẩm Hề tiếp tục khâu vào.

Phẫu thuật kết thúc đã quá nửa đêm. Bước qua cửa dự đoán nguy hiểm thứ nhất của Đoàn Mạnh Hòa, Phó Đồng Lâm không chết trên bàn mổ. Việc đầu tiên Thẩm Hề làm là gọi y tá đến phòng làm việc của mình, yêu cầu thông báo kết quả phẫu thuật thành công cho Phó Đồng Văn.

Cô cùng Phó Đồng Lâm đến phòng bệnh, quan sát tình trạng chảy máu miệng vết thương.

Trực giường bệnh vốn do bác sĩ nội trú luân phiên trông nom, nhưng ở đây ngoài cô ra, không ai biết biến chứng và cách xử lý sau phẫu thuật cắt chi. Cô ở bên giường bệnh, nửa bước không rời.

Mới đầu xuất huyết rất nhiều, sau đó sưng tấy, bốn mươi tám tiếng sau phẫu thuật, cô không chợp mắt lấy một lần, không một giây rời mắt khỏi Phó Đồng Lâm đang nằm trên giường. Hai bác sĩ nội trú trực cùng cô, thanh niên trẻ tuổi sung sức còn không chịu được, vẫn phải nghỉ ngơi một lát, cô bắt đầu khẽ nói chuyện với một bác sĩ khác để giúp tỉnh táo, kể lại quá trình học y của mình, nói cho đến khi mọi người tỉnh dậy, thay chỗ cho người kia ngủ gà ngủ gật.

Chỉ mình cô không ngủ, như con rối đã được lên dây cót.

Bảy mươi hai tiếng sau, bước vào giai đoạn tỉ lệ nhiễm trùng cao sau phẫu thuật theo kinh nghiệm của cô.

Trước đây, Thẩm Hề sợ nhất là giai đoạn này, tuyệt vọng nhất cũng chính là giai đoạn này, thuốc có thể dùng đều đang dùng, tình trạng sau đó như thế nào là do số mệnh. Chàng trai nằm trên giường bệnh vẫn đang hôn mê, chưa biết mình bị cắt chân, vẫn thì thào chân phải đau quá...

Cô nhẹ giọng vỗ về, dùng tay lau mồ hôi trên tóc cho cậu. Phía sau có người bước tới gần, là Đoàn Mạnh Hòa.

Từ lúc phẫu thuật xong không nhìn thấy anh ta, cô đoán bệnh nhân của anh ta xảy ra vấn đề nên anh ta đi xử lý rồi.

"Cha Phó Đồng Văn." Đoàn Mạnh Hòa ấp úng rất lâu, "Sáng nay đã qua đời."

...

Thẩm Hề tưởng rằng mình nghe nhầm.

Đầu óc trống rỗng, cô vô thức nhìn Phó Đồng Lâm đang nằm trên giường vẫn còn đang trong giai đoạn nguy hiểm, vậy mà người cha bị bệnh lâu ngày lại qua đời.

"Anh ta đã rời khỏi bệnh viện rồi, về biệt thự thu xếp hậu sự nên nhờ tôi chuyển lời cho em. Tạm thời nếu em không liên lạc được vưới anh ta thì cũng đừng sốt ruột." Đoàn Mạnh Hòa nói, "Chờ tình hình của Phó Đồng Lâm ổn định, anh ta sẽ đến bệnh viện."

"Được... cảm ơn anh."

Đoàn Mạnh Hòa nhìn cô giây lát, trong bụng chứa đầy những lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Mấy ngày này tôi ở trong KTX bệnh viện, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi."

Phòng bệnh quay trở về với yên tĩnh, Thẩm Hề nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng gay gắt.

Nhà họ Phó suy tàn, nhưng dù sao cũng từng là một đại gia tộc, tang lễ ắt sẽ rườm rà, hơn nữa thế lực hiện nay của Phó Đồng Văn đang như mặt trời buổi trưa, người mượn tang lễ này đến làm quen kết thân cũng không ít, anh chắc chắn sẽ rất bận. Thẩm Hề không có kinh nghiệm với chuyện này, chỉ từng trải qua nỗi đau mất cha, cô lo lắng cho sức khỏe anh mà không biết phải làm thế nào.

May có ông trời phù hộ, đêm ngày thứ ba sau phẫu thuật, người trên giường cuối cùng cũng có lúc tỉnh táo.

Thẩm Hề chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho cậu, nhưng phản ứng của cậu với cái chân bị cưa hoàn toàn không nằm trong dự liệu của cô. Cậu nhìn chằm chằm nơi khuyết thiếu tròn một phút rồi chấp nhận sự thật. Trong một phút ấy cậu nghĩ gì? Thẩm Hề không đoán được.

Là một sĩ quan từng nhìn thấy vô số hài cốt anh em chiến hữu trên chiến trường nên cậu không quá bỡ ngỡ khi mất đi một bộ phận quan trọng trên cơ thể, thậm chí còn nở nụ cười với cô trên gương mặt trắng bệch: "Chị dâu đã cứu mạng em."

Dứt lời cậu nói tiếp: "Em muốn gặp anh ba, có được không ạ?"

Thẩm Hề do dự, cười đáp: "Em vẫn trong giai đoạn nguy hiểm nhiễm trùng sau mổ, qua bảy ngày rồi tính."

Vẫn phải chờ thêm, cậu mới qua kiếp nạn sống chết, đợi khi bình an vượt qua giai đoạn nguy hiểm thì hãy nói với cậu chuyện cha đã qua đời.

Phó Đồng Lâm bình tình trả lời "vâng", sau nửa đêm, cô đổi ca trực với bác sĩ khác, ba giờ sáng bước vào phòng bệnh thì nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe ngơ ngẩn của cậu, thấy cô xuất hiện, cậu quay mặt đi nhìn cửa sổ, vốn định lấy cơ ngắm cảnh đêm để che giấu, nhưng nhìn từ vị trí giường bệnh, phía trước chỉ có rèm cửa bị đóng kín.

"Muốn ngắm trăng ư?" Biết cậu xấu hổ, Thẩm Hề lên tiếng, kéo rèm cửa thay cậu.

Phó Đồng Lâm ừ rất nhỏ, cảm ơn cô đã giúp cậu có cơ hội che đậy.

Ngày thứ mười sau phẫu thuật, bước qua giai đoạn tỉ lệ nhiễm trùng cao.

Thẩm Hề giao Phó Đồng Lâm cho một bác sĩ nội trú khác chăm sóc, còn mình đi tắm nước nóng, mượn quạt điện ở phòng bác sĩ bên cạnh, vốn định nằm trên sô pha nghỉ ngơi một lát chờ Phó Đồng Văn. Nhưng đầu vừa chạm vào chiếc gối mềm mại, cô lập tức rơi vào giấc ngủ sâu.

Cô tỉnh giấc vì nóng, mồ hôi ở cổ tay để lại một dấu vết ẩm ướt trên vải ghế sô pha màu đồng.

"Anh đến thăm Đồng Lâm rồi. Hôm nay không có việc quan trọng, em ngủ thêm đi." Phó Đồng Văn nói.

Giấc ngủ trưa hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi không có tác dụng giải tỏa mệt mỏi, ngược lại còn khiến cô khó chịu từ trong ra ngoài.

Cô thấy chiếc đệm kê sau cổ vướng víu, bèn lấy xuống, cứ vậy mà nằm nghiêng gối đầu lên sô pha. Bóng hình trước mắt từ hư ảo chuyển thành rõ ràng, Phó Đồng Văn đang ngồi trên ghế làm việc của cô, đối diện với sô pha, nhìn cô mỉm cười.

Dây leo trên bệ cửa sổ đón nắng dưới mặt trời, mang sắc xanh pha trắng, Thẩm Hề thích khung cảnh dây leo bò kín cửa sổ, từ trước tới giờ không cho phép ai cắt tỉa, đến mùa hè năm nay cành lá đã mọc rậm rạp sum suê, che khuất ánh nắng, trong phòng chưa bao giờ đủ sáng.

Cô nằm trên sô pha nhìn anh, quay lừng về khoảng xanh bên cửa sổ, cánh nền như bức tranh thiên nhiên sơn dầu.

Nụ cười của anh là ánh ban mai, để cô rơi vào giấc mộng.

"Cổ họng em không thoải mái." Cô nhẹ giọng, "Anh bảo người đến khoa Nội lấy giúp em chai thuốc nước, chỉ cần nói là loại bác sĩ Thẩm thường dùng."

Phó Đồng Văn làm theo, khi quay lại vẫn ngồi ở vị trí cũ.

"Cha anh..."

Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô: "Coi như là giải thoát, dù đối với cha hay đối với anh."

Anh lật đi lật lại chiếc đồng hồ quả quýt trong lòng bàn tay. Ngày cha mất, ban ngày không cảm thấy gì, nhưng khi đêm xuống ngồi trên giường, vẫn tâm trạng ấy, trong căn phòng trống rỗng lặng thinh, anh trằn trọc khó ngủ, nhìn từng giây thời gian, đếm từng phút trôi qua. Trước khi cha đi, ông không nhớ nổi ân oán cướp gia sản của được con bất hiếu, chỉ nắm chặt tay anh và gọi "Đồng Văn, Đồng Văn", người trước lúc lâm chung càng thêm nhớ quê hương.

Người có tiếng nói quyết định trong nhà họ Phó chỉ còn lại Phó Đồng Văn, đến cuối cùng, vẫn là người tóc bạc cầu xin kẻ tóc xanh, muốn linh hồn được trở về quê cha đất tổ, muốn lá rụng về cội, cũng muốn con cái tề tựu tiễn mình đoạn đường cuối cùng.

Từ đầu đến cuối Phó Đồng Văn luôn giữ thái độ, không muốn nói nhiều.

Tang cha là việc lớn,Thẩm Hề nghĩ mình nên đề cập một chút. Nhưng thái độ không muốn nói chuyện của anh quá cứng rắn, cô đành phải thôi. Đã qua mấy ngày rồi, cũng đã trải qua lúc đau buồn nhất, hôm nay hiếm khi anh nở nụ cười, cô vụng ăn vụng nói, thôi thi đừng cố ý nhắc tới, yên lặng ở bên cạnh anh vẫn hơn.

Cô chuyển từ nằm sang dựa, nhìn Phó Đồng Văn cất đồng hồ quả quýt đi, cô thấy trang phục của anh không hề thay đổi, trên ống tay sơ mi trắng không đeo vải đen: "Anh không để tang ư? Sao vải đen cũng không đeo?"

Dù là phong tục cũ, dù chính phủ khỏi xướng giảm bớt lễ tiết, nhưng cũng không nên làm vậy.

"Nên để tang." Anh được hỏi, trầm ngâm lúc lâu mới trả lời, "Trước khia anh từng để tang cho một người ba năm theo lễ cha con, bây giờ không để tang được nữa."