"Ngươi, ngươi vừa nói cái gì?" Cố Mi không thể tin được nhìn người trước mặt, trong phút chốc ngắn ngủi nàng cảm thấy mình nghe nhầm rồi.
Mẹ nó, sao có thể có chuyện đó? Người này rõ ràng vài ngày trước còn dùng ánh mắt khinh bỏ nhìn nàng, căm ghét không muốn nói nhiều hơn một câu với nàng, bây giờ lại nói với nàng, ta muốn kết hôn với muội.
Cái này thực giống như Hôi Thái Lang đột nhiên nói với Hỉ Dương Dương, thực ra đệ chính là huynh đệ thất lạc nhiều năm của ta, chấn động không khác gì luôn.
Hai chuyện này vốn không giống nhau mà.
Nhưng con mắt đen như mực của Liêm Huy nhìn nàng, lại cực kỳ thực lòng nói lại: "Ta muốn thành thân với muội."
Điều cần quan tâm là hắn nói muốn, chứ không phải mong. Ngay cả cầu hôn cũng bá đạo như vậy.
Nhưng bây giờ Cố Mi không thừa hơi suy nghĩ điểm sai khác giữa mong và muốn. Nàng chấn động rồi, nàng kinh ngạc, nàng lại bất đắc dĩ gãi đầu, nghĩ rằng người trước mặt này hẳn bị ngớ ngẩn, hoặc bị hoán đổi rồi. Nàng liền cẩn thận từng chút một ngẩng đầu hỏi một câu: "Này, ngươi biết ngươi là ai không vậy?"
Thần sắc Liêm Huy nhìn nàng, vẫn là khinh bỉ nha. Tựa hồ khinh bỉ nàng đã hỏi vấn đề ngớ ngẩn như vậy: "Liêm Huy."
Cố Mi lại đưa tay chỉ chóp mũi của mình, cực kỳ cẩn thận hỏi một câu: "Vậy còn ta? Ngươi có biết ta là ai không?"
"Hồng Dao."
Cố Mi buông tay xuống. Hắn dường như không ngốc, ít nhất còn biết mình là ai.
Nhưng vậy mới khiến người ta sợ hãi đó.
Cố Mi sắp khóc rồi: "Liêm Huy, ngươi tại sao phải thành thân với ta?"
Liêm Huy suy nghĩ một chút, thực không tiện nói nàng biết, hai mươi năm trong đời hắn, nàng là người đầu tiên khiến hắn nghĩ tới là sẽ "cứng" lên.
Nói đơn giản, hắn đối với nàng có khát vọng.
Nhưng hắn dù mặt than, cũng không ngốc, vì vậy hắn chọn cách trả lời khác: "Trước đây muội nói, muội muốn gả cho ta." Ý hắn là, đại gia ta đây chiều theo ý ngươi. Vì vậy ngươi còn gì không vừa lòng? Ngươi phải vội vàng gả cho ta mới phải.
Nhưng câu nói đó là của Hồng Dao. Mà Cố Mi không phải Hồng Dao. Nhưng nàng không thể nói hắn biết sự thật, Hồng Dao sớm đã chết rồi, người đứng trước mặt mọi người, thực ra là người mấy ngàn năm sau, chỉ là trùng hợp sử dụng thể xác nàng ấy mà thôi.
Cố Mi chỉ sợ nếu nàng nói vậy, Liêm Huy sẽ cho nàng là yêu quái. Sau đó hoặc là tóm nàng lại đốt cháy, hoặc là dìm xuống hồ chết ngộp.
Hai kiểu này nàng đều không muốn. Cho nên nàng chỉ có thể bất đắc dĩ nắm tóc: "Thật ngại quá. Ngươi cũng biết, từ lần rơi xuống nước kia, chuyện trước đây ta đều không nhớ rõ. Vì vậy trước đây ta có nói gì gây phiền hà cho ngươi, ta bây giờ xin trịnh trọng xin lỗi ngươi. Hi vọng ngươi đại nhân đại lương, quên những chuyện trước kia đi." Cố Mi có lòng tốt thương lượng với hắn, lại rất thành khẩn nhìn hắn. Chỉ ước gì khắc sau hắn sẽ gật đầu, sau đó khôi phục cái vẻ mặt than trước đây, cả ánh mắt cũng keo kiệt không muốn liếc tới nàng.
Nhưng Liêm Huy hiển nhiên không làm nổi. Hắn cũng thành khẩn nói một câu: "Trước đây ta cũng không thích muội."
Cố Mi trong lòng vui vẻ. Vì lẽ đó đại hiệp ngươi kỳ thực thừa nhận ngươi chỉ là một lúc ý loạn tình mê đúng không? Vậy thì không sao, bản cô nương ta đại nhân đại lượng, chỉ cần ngươi không đối với ta như vậy nữa, hoặc thả ta đi luôn, ta sẽ không tính toán nữa.
Nhưng sau đó Liêm Huy lại nói: "Nhưng từ sau khi muội rơi xuống nước, ta phát hiện ta bắt đầu, bắt đầu có hứng thú với muội."
Liêm Thiếu hiệp, đó là thú tính, không phải là hứng thú đâu. Cố Mi muốn dập đầu xuống đất. Nàng nên vui hay là nên làm gì đây? Bị người ta tỏ tình, hơn nữa còn là thϊếp hiệp mà người người trên giang hồ ca ngợi, thế nào cũng nên thỏa mãn lòng hư vinh của nàng chứ?
Nhưng tại sao cảm giác lại là toàn thân nổi da gà lên rồi hả?
Nàng sợ sệt quá. Lẽ nào giang hồ thϊếp hiệp đều thích người khác như vậy sao? Vừa thích cái là liều mạng áp bức, tùy ý thô bạo hôn môi một phen, sau đó ăn sạch sẽ tại chỗ? Nếu cứ tiếp tục thế này, đời này nàng không phải sẽ dằn vặt không xuống giường được hả?
Cố Mi không muốn như vậy. Nàng tình nguyện cả đời là xử nữ cũng không muốn như vậy. Cho nên nàng liều mạng nói mình phải tỉnh tác, phải tỉnh táo, sau đó nghĩ nên làm gì.
Mà Liêm Huy còn nửa ngồi dưới đất, lẳng lặng nhìn nàng. Cước vừa rồi của Cố Mi quá độc. Nếu không phải hắn luyện võ nhiều năm như vậy, xương cốt chắc chắn, một cước của nàng tung xuống chắc phế luôn hắn.
Mà Cố Mi thì hối hận, một cước vừa rồi sao không tàn nhẫn thêm chút, phế bỏ hắn luôn đi.
Nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận. Chuyện đã qua nghĩ thêm cũng vô ích, quan trọng vẫn là tương lai!
Cố Mi không phải là chưa từng có ai tỏ tình. Cấp ba, thời học trung học, có bạn học thích nàng, chặn nàng trên đường về nhà buổi tối, đưa nàng một quyển thơ của Tagore cùng một quyển 300 thư tình hay nhất. Nàng bình tĩnh nhận hai cuốn sách này, mỉm cười nói cảm ơn, trong lòng lại có một vạn câu chửi mịa nhà nó.
Trông chị đây có vẻ văn thở vậy sao? Đằng ấy không thể cho tôi xem chút gì đó tao nhã à? Thà là đi siêu thị mua cái gì cho tôi ăn còn hơn. Cho dù chỉ là hộp keo cao su. Nhưng lúc đó là sau tết, lúc người con trai kia ngại ngùng tặng hai quyển sách cho cô, lại còn nói, Tết vui vẻ.
Cho nên nàng không thể cự tuyệt. Hôm sau, nàng liền mua một cái bút máy tặng cậu ta. Kèm theo một tờ giấy nhỏ, chúng ta mãi là bạn.
Sau đó cậu ta chẳng hề mở miệng nói một câu tớ thích cậu. Cấp ba, ba năm trung học, những ngày tháng sau đó, họ vẫn luôn là bạn tốt nhất.
Nhiều năm như vậy, tình cờ nhớ lại đêm tuyết sau tết kia, Cố Mi vẫn khẽ cười trên môi.
Cũng may cậu ấy không nói. Nguyên tắc của Cố Mi là, đối với người mình không thích, nếu nói hai chữ thích với nàng, nàng sẽ nói rõ cho hắn biết, ta không thích ngươi. Sau đó, ngay cả bạn cũng không làm nữa.
Nàng thừa nhận bản thân rất tàn nhẫn. Thế nhưng anngf không muốn cho ai hi vọng. Miếng thịt lơ lửng giữa trời, người giương mắt nhìn, luôn hi vọng có ngày nó sẽ rơi xuống. Thế nhưng nếu nó vẫn không rơi xuống thì?
Vì vậy chi bằng ban đầu tàn nhẫn chút, đoạn tuyệt mọi ảo tưởng, nói rõ ràng cho hắn biết, ta không thích ngươi.
Mà Cố Mi bây giờ, đã muốn tàn nhẫn chặt đứt hi vọng của Liêm Huy.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt rất bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, lời nói cũng lạnh băng, không mang chút hơi ấm: "Nhưng mà ta không thích ngươi."
Lần này ngươi nên biết khó mà lui đi? Dựa theo kinh nghiệm khi trước của nàng, bình thường nàng nói câu này rồi, những nam nhân kia đều ủ rũ rời đi, sau đó không quấy rầy nàng nữa.
Nhưng Liêm Huy nghe xong, chỉ nghiêm túc nhìn nàng, quả thực muốn nhìn thẳng vào lòng nàng.
Sau đó hắn cũng lạnh lùng nói một câu: "Không sao cả."
Cố Mi sắp điên rồi. Đại hiệp ngươi có ý gì vậy? Cái gì mà không sao cả? Ngươi rốt cuộc có biết cái là biết khó mà lui, hay biết núi có hổ vẫn vào trong núi thế? Cũng may Liêm Huy rất nhanh đã giải đáp nghi hoặc của nàng: "Ta thích muội là được?"
Vì vậy? Vì vậy? Vì vậy ngươi muốn làm loạn đến mức nào?
Cố Mi sắp điên lên mất.
Sau đó Liêm Huy lại bình tĩnh nói một câu: "Chờ khi muội cùng ta đến nhà ta, ta sẽ nói với phụ mẫu, muốn lập tức kết hôn với muội."
Vậy nên, không ngờ, ta vừa nói mấy lời kia là đàn gảy tai trâu à? Lần này ngươi vẫn quyết định sẽ kết hôn với ta?
Cố Mi thực sự, bị đả kích không nói thành lời.
Thực sự, thực sự, vô lý như vậy. Tư duy logic của ngươi, muốn ta phải làm gì? Ngươi không thể có chút tư duy logic bình thường, tốt xấu gì cũng nên đau lòng, xoay người đi, hoặc nổi giận lôi đình cũng tốt.
Nhưng giờ là dáng vẻ không gì xảy ra, ngươi bảo ta phải làm gì tiếp?
Cố Mi cảm thấy mình bị hắn đả kích đến nghẹn não rồi. Mà Liêm Huy đã từ từ đứng dậy. Liêm lão nhị dù vừa bị đá một cước, nhưng giờ không mất một sợi tóc, lại khỏe khoắn co lại.
Trình độ co dãn có phải ucngx là một kiểu giỏi hay không.
Mặt khác, Cố Mi còn nửa ngồi nửa quỳ trên đất suy nghĩ lung tung, tìm đối sách.
Nhưng nàng bi ai phát hiện, bản thân hết cách.
Tên Liêm Huy này, giang hồ còn nói hắn là thϊếp hiệp chính trực. Chính trực gì mà chính trực. Chính trực như thế mà nhào lên cưỡng hôn nàng, sau đó kệ nàng có đồng ý không, chính trực thiếu hiệp hắn còn vội vã muốn kết hôn sao?
Trong ánh mắt xuất hiện một bàn tay, vừa vặn dừng trước mắt nàng.
Trong đầu nàng còn không ngừng suy nghĩ, không suy nghĩ mà dùng tay phải chặn bàn tay kia.
Hộ khẩu thô ráp, đó là vết chai quanh năm luyện kiếm mà thành. Hơi ngứa, xẹt qua lòng bàn tay nàng. Nàng có chút mơ hồ ngẩng đầu lên, thấy Liêm Huy hơi mím môi, ánh mắt lãnh đạm hướng tay về phía nàng.
Ý muốn dìu nàng dậy?
Nhưng Cố Mi nhìn hắn không cảm xúc, trong lòng tà ác nghĩ chuyện khác. Không biết vừa nãy hắn hôn nàng, trong mắt cũng là biểu hiện lãnh đạm, còn hiếm thấy có chút du͙ƈ vọиɠ xen lẫn bên trong?
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, Cố Mi hận không cho mình một bạt tai.
Giờ là lúc nào, nàng còn nghĩ vớ vẩn? Bây giờ chuyện quan trọng nhất là Liêm Huy ghét mình, hoặc nhanh chóng tìm cách thoát khỏi hắn là được?
Nhưng làm sao để hắn ghét mình? Giờ nàng còn không biết sao hắn thích mình, không biết hắn thích nàng điểm nào, vậy làm sao có thể làm hắn ghét nàng?
Cái này có vẻ có chút khó nói. Chưa kể, làm sao chạy thoát khỏi hắn, ngẫm lại khinh công hắn dùng để đuổi nàng, Cố Mi bỗng sa sút tinh thần mà thấy, độ khó này, có vẻ như càng lớn hơn?