Trang Thu Dung đi không từ biệt, Liêm phu nhân dường như mất đi trợ thủ đắc lực, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không gây nên việc gì.
Mà nhân cơ hội này, Cố Mi cố gắng phát huy đặc điểm của một người nhu thuận, trong khoảng thời gian ngắn cũng khiến cảm giác bài xích của Liêm phu nhân đối với nàng không còn mạnh mẽ như trước.
Cùng lúc đó, Liêm Huy cũng đang cố gắng tiếp nhận các mối làm ăn của Liêm gia, khiến Liêm phu nhân không phải bận tâm nữa.
Vì vậy sắc mặt của Liêm phu nhân đối với Cố Mi ngày càng tốt hơn, đối với hôn sự của hai người họ cũng hơi xuôi xuôi.
Liêm Huy và Cố Mi vui mừng không thôi, cho rằng chỉ cần có thời gian, tất cả mọi chuyện đều có thể làm được.
Đem lòng vui vẻ, Liêm Huy dẫn Cố Mi tới Liêm gia bảo, trên đường thì gặp huynh đệ chơi từ nhỏ tới lớn của hắn. Huynh đệ kia họ Tống tên Sở, là Tam công tử một nhà buôn muối lớn nhất Dương Châu.
Nếu nói đến trong thành Dương Châu này, chỉ cần là muốn ăn muối, nói đến Tống gia quả thật là không ai không biết, không ai không tỏ. Mà Tam công tử Tống gia này, càng nổi tiếng.
Tam công tử và Liêm Huy cùng hai mươi tuổi. Một thân cẩm y hoa phục, trời sinh một đôi mắt đào hoa, khi nhìn hắn lúc nào cũng có cảm giác là hắn đang cười.
Nếu so với Liêm Huy khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng cứng nhắc căn bản là tám sào cũng không chọc tới mà, làm sao quan hệ hai người họ còn rất tốt vậy?
Cố Mi không thể nào giải thích được. Nhưng cuối cùng nàng cũng tự động lý giải được, Tống Sở này là kiểu tinh ranh, còn Liêm Huy là ranh ngầm. Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, về bản chất đều giống nhau, cho nên lúc này mới đồn tình thì thuận ý mà, thật đồng tình thuận ý. Tống Tam công tử phe phẩy chiếc quạt in mực kim trong tay có thể nói là một người nhàn nhã, hơi hất bên tóc mai lên, thoạt nhìn quả nhiên là một giai công tử.
Giai công tử thu lại cây quạt trong tay, cánh tay chống lên mặt bàn để xích lại gần, đôi mắt đào hoa như cười như không: "Thế nào, Liêm Huy, ngươi đi chuyển giới rồi à? Vậy mà lại biết thích nữ nhân?"
Cố Mi bắt đầu giật giật khóe miệng. Đại ca, lời này của ngài, cứ như vốn dĩ Liêm Huy thích nam nhân vậy.
Miệng nàng cũng hư rồi, lúc nào cũng bênh hắn chằm chặp. Nàng không cho phép Liêm Huy bị người khác sỉ nhục. Cho dù thế nào, hắn không nói gì là ngươi có thể tùy tùy tiện tiện nói những lời cợt nhả như vậy sao?
Nàng đã quên, mỗi khi tiểu tử này và Liêm Huy ở chung với nhau, người tức muốn ói máu chính là nàng? Liêm đại gia hắn không phải không nói, chỉ là hắn lười nói mà thôi. Nhưng Cố Mi ở bên cạnh vẫn lạnh lùng nói một câu: "Vị công tử này, sao nghe câu nói vừa rồi của ngươi, có vẻ là ngươi thích nam nhân đấy nhỉ?"
Tống Sở kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng. Vốn tưởng rằng nữ nhân ấy mà, lúc nam nhân nói chuyện đâu có chỗ cho các nàng tùy tiện xen mồm vào. Nhưng không ngờ, vị cô nương này lại là một người dung túng người của mình.
Được lắm, Tống tam công tử hắn từ lúc nào đã bị nữ nhân làm cho nghẹn giọng? Việc này quả thật mất mặt.
Nhìn xong Cố Mi, hắn lại bắt đầu nhìn sang Liêm Huy. Nhưng Liêm đại gia cũng là một kẻ dung túng, Cố Mi nói những lời này, hắn chẳng những không chút mảy may đổi sắc, ngược lại lại rất tích cực phối hợp ở bên cạnh gọt vỏ táo cho nàng, cuối cùng còn sợ nàng không cắn được, tỉ mỉ cắt thành từng miếng nhỏ xếp vào đĩa đưa cho nàng. Tống tam công tử hoàn toàn bị Liêm Huy bỏ quên.
Lần này đến lượt Tống Sở giật giật khóe miệng rồi. Liêm Huy trong ấn tượng của hắn, trước giờ đối với nữ nhân đều lười để ý, nhưng từ khi nào mà ân cần với nữ nhân đến mức này rồi?
"Ta nói này." Hắn thu lại cây quạt trong tay chống lên mặt bàn, hất cằm nói một câu: "Hai vị trước mặt đây, muốn show ân ái thì về nhà show, đừng thể hiện trước mặt ta. Ngươi khích ta không có nữ nhân hay thế nào?"
Kết quả Liêm Huy không ngẩng đầu đã nói một câu: "Hôm nay Tôn cô nương không ở nhà à?"
Tống Sở lập tức im miệng.
Tôn cô nương chính là vị hôn thê được lão gia tử và lão thái thái Tống gia định cho Tống Sở. Dung nhan như Thuấn Hoa 1, xinh đẹp lạ thường. Nhưng tính tình không tốt, một chiếc xích bạc quét qua, không ai dám chống đối. Ít nhất, Tống Sở hắn không dám chống đối.
Kỳ thực vợ tương lai vừa lòng hắn không nhiều, nhưng vừa hay người vợ này lại vừa lòng hắn. Thế là một trốn, một đuổi, ầm ĩ đến cả thành Dương Châu đều biết.
Tống Sở có chút oán giận Liêm Huy: "Tiểu tử ngươi qua cầu liền rút ván. Nhớ năm đó, khi ngươi còn không biết gặp gỡ con gái, là ai tận tình dạy ngươi? Ta không giấu giếm một chút nào, đem hết kinh nghiệm nhiều năm truyền cho ngươi. Giờ sao, ngươi vừa ôm giai nhân trong ngực, đã muốn một cước đá văng ta? Chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc. Tiểu tử ngươi thật không có lương tâm. Huhuhuhu."
Bộp một tiếng, quả táo trong tay Cố Mi rơi xuống bàn, nhẹ nhàng lăn trên bàn một vòng, sau đó rơi xuống dưới, tiếp đó nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất lăn mấy vòng. Ban đầu nhìn thấy Tống Sở, cảm thấy đó chính là một mỹ nhân. Mà căn cứ vào tam quan có hạn của hài tử này, nàng tự động xếp hắn vào tà mị công. Nhưng ai ngờ chớp mắt một cái, hắn lập tức biến thành một tiểu mỹ thụ trong truyền thuyết.
Quỳ Tống tam công tử. Cậu thay đổi nhân vật thực sự quá nhanh, tha thứ cho chị đây nhất thời không phản ứng kịp.
Mà Liêm Huy có lẽ đã nhìn mãi thành quen, dĩ nhiên thần sắc trên mặt không chút biến hóa, chỉ sai tiểu nhị mang thêm món ăn.
Kết quả Tống Sở vừa nghe thấy gọi món, lập tức như sống lại, phất cây quạt trong tay phân phó: "Mang cho ta mấy vò rượu ngon. Khỏi cần khách sáo, hôm hay là Liêm đại gia mời, các ngươi cứ mang khoảng mười vò rượu ngon nhất lên cho ta."
Sâu rượu Tống Sở rất nổi tiếng ở thành Dương Châu. Không ngon không uống, mà uống thì tất say. Phu thê Tống gia đã nhắc nhở vô số lần, nhưng đều bị hắn xem như gió thoảng bên tai, cuối cùng cũng chỉ đành không quản hắn nữa. Chỉ mong sớm ngày cưới Tôn cô nương về để cho nàng ấy quản giáo. Ai bảo Tống Sở sợ cái xích bạc trong tay Tôn cô nương kia chứ. Khi không nghe lời, trực tiếp trói lại, để bên ngoài phơi nắng tắm trăng.
Rượu vừa lên, Tống Sở mở bọc rượu ra, liếc nhìn Cố Mi: "Hồng Dao cô nương có thể uống không?"
Hắn vừa thua trận nên không thể không tìm đường lui.
Cố Mi bắt đầu rụt rè, khiêm tốn: "Một chút, một chút thôi."
Một chút mà nàng nói, đại khái khoảng hơn mười chai bia. Nếu đổi thành rượu xái, khoảng bảy tám lượng.
Còn đối với rượu gạo lâu năm này, thì chỉ ly rượu nhỏ này thôi.
Cố Mi bắt đầu nhìn trời, không biết nàng có thể ngàn chén không say trong truyền thuyết được không?
Ăn một bữa cơm, lại thành uống rượu.
Đương nhiên, Cố Mi và Tống Sở cùng uống.
Ban đầu còn dùng chén, về sau lại thấy nghiện, trực tiếp dùng bát.
Cố Mi cảm thấy cực kỳ vui sướng. Đặt vào kiếp trước, nàng không có việc gì liền ra ngoài uống một chút rượu hóng gió với bạn bè. Cũng không cần ăn, chỉ cần nướng mấy thứ, vài chục chai bia, bạn bè tụ họp nói chuyện trên trời dưới đất, hoặc chính là mắng chửi việc bất bình trong xã hội hiện nay. Nhưng từ khi chuyển kiếp, không nói tới ngay từ đầu đã phải sống cẩn thận, sau lại đi theo Liêm Huy, mới hơi có chút tự do, nhưng cũng không được như bây giờ, uống rượu bằng bát, lại ăn nhồm nhoàm. Cố Mi vung tay bưng bát rượu, cụng chén rượu trong tay Tống Sở, khiến cả nửa bát rượu hắt ra ngoài.
"Cạn." Nàng hào sảng nói, sau đó ngửa đầu, một hơi cạn sạch rượu trong bát.
Lúc này, còn thiếu người ở bên cạnh gõ phữu 2 tương hợp, sau đó ca vũ, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt 3
Cả đời có thể cười to vài lần, tương phùng đấu rượu đến say. Chẳng phải vui ư!
Tống Sở cười ha ha, mơ màng vỗ vai Liêm Huy: "Huynh đệ, người vợ này ngươi tìm, ta thích."
Sau đó hắn lại quay sang vỗ vai Cố Mi: "Bằng hữu này của ta, giao cho ngươi. Sảng khoái, sảng khoái. Quay lại uống ba trăm chén. Không, ba trăm bát.
Cố Mi cũng đã say. Rượu không say người người tự say. Nàng cũng cười lớn, hào sảng vỗ lại: "Bằng hữu này của ta, cũng giao cho ngươi. Nào, tiếp tục ba trăm bát." Liêm Huy ở bên cạnh nhìn có chút đau đầu. Hắn cũng không đến mức có gì không thoải mái khi vợ của mình quá thân thiết với huynh đệ của mình. Thứ nhất là hắn có lòng tin với tiểu tử Tống Sở này. Giao tình từ nhỏ, hắn không làm được loại chuyện cướp vợ hắn. Mà thứ hai, cũng chính là quan trọng nhất, tiểu tử này rất tự mãn.
Bản thân hắn cũng đáng tin hơn tên tiểu tử họ Tống kia. Hắn là kiểu, im im không nói, bày ra vẻ lạnh lùng rồi làm nũng, hết lòng giữ thân cũng không cần phải nhắc nhở, Cố Mi còn không thích hắn thì đúng là thiên đạo bất dung.
Được rồi, Liêm đại gia, lòng tự tin của ngươi rất lớn.
Có điều, đối với hai tửu quỷ này, Liêm Huy đối đãi khác nhau rất rõ ràng.
Tống Sở trực tiếp giao cho tiểu nhị ca. Dù sao trong thành Dương Châu không ai không biết Tống Sở hắn, đến lúc đó ông chủ sẽ gọi xe đưa hắn về. Còn Cố Mi. Cố Mi bây giờ vẫn còn chút tỉnh táo. Nàng nhìn Tống Sở nằm trên bàn, cười ngặt nghẽo,
"Tiểu tử, uống xong chưa? Dám đấu rượu với ta? Cũng không nhìn xem chị đây là ai. Lúc chị đây uống được rượu, tiểu tử ngươi còn chưa uống nước đấy."
Liêm Huy ở bên cạnh đỡ trán. Bộ dạng vợ uống say, mặc dù trông rất đẹp, nhưng làm sao quay về được đây?
Gọi chiếc xe ngựa để về nhà? Nhưng ánh trăng đêm nay thực sự rất đẹp, vốn dĩ hắn muốn chính là, từ từ quay về, trước thừa dịp hoa dưới ánh trăng, sau dỗ ngon dỗ ngọt, có thể danh chính ngôn thuận xơ múi một chút.
Tuy rằng lão nhân gia nhà hắn chưa chắc sẽ bị dỗ ngon dỗ ngọt. Nói chung, chỉ cần hắn không ức hϊếp Cố Mi là được.
Nhưng đầu óc Liêm đại hiệp chúng ta rất linh hoạt. Đầu óc đen tối của hắn bắt đầu tưởng tượng, vợ uống say thế này, không phải sẽ dễ dàng làm chuyện mờ ám hơn sao? Chủ ý đã định, hắn một mực từ chối lời đề nghị của tiểu nhị ca gọi giúp hắn chiếc xe ngựa, kéo Cố Mi đi ra ngoài.
Mây mờ trăng tỏ, sao trời ẩn hiện. Liêm Huy dắt Cố Mi chậm rãi đi trên đường.
Dương Châu xưa nay phồn hoa, bên đường thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy đôi đèn lồng giấy đung đưa trước cửa nhà.
Ánh nến dịu dàng, gió nhẹ lay lay. Liêm Huy nghĩ đây quả là cảnh đẹp, nếu không làm chút gì đó, quả thực có phần có lỗi với bản thân.
Vì vậy hắn kéo Cố Mi đến một cái hẻm nhỏ yên tĩnh, bắt đầu chuẩn bị thực hiện đại kế xơ múi của hắn.
Nhưng khi hắn vừa quay đầu cười thì bắt gặp đôi mắt sáng trong của Cố Mi.
Liêm Huy muốn làm chuyện xấu bị dọa sợ, hắn cho rằng Cố Mi không say.
Nhưng không hợp lý, rõ ràng nàng uống nhiều như vậy mà.
Kỳ thực Cố Mi quả thật không say, cùng lắm là hơi say mà thôi. Nàng thấy Liêm Huy đường sáng không đi, mà lại cố tình đi vào đường nhỏ vắng lặng này, chỉ biết trong lòng hắn không có chủ ý gì tốt. Cho nên nàng mượn hơi rượu, lấn người lên, ngẩng đầu cười hỏi: "Nói, dẫn ra tới nơi này có phải có lòng bất lương gì không?"
Đứa bé Liêm Huy này tuy rằng biếи ŧɦái ngầm, nhưng nét mặt vẫn giả bộ phải chính nhân quân tử hơn cả chính nhân quân tử.
"Không có." Hắn lắc đầu, quyết định đánh chết cũng không nói hắn mang nàng tới đây với ý đồ bất chính.
Nhưng Cố Mi không muốn quyết liệt quá. Nàng chính là rất nhẹ nhàng đấy.
Hai tay vươn tới, khe khẽ khéo léo quấn lên cổ hắn. Nhón chân lên, chậm rãi thổi vào tai hắn, giọng nói muốn kiều mị bao nhiêu thì có bấy nhiêu: "Gia, vậy người đem ta tới nơi này, là muốn làm gì vậy. Hửm?"
Một từ "hửm" cuối cùng kia, quả thật là chín khúc mười tám lối từ lỗ tai chui thẳng vào trong lòng hắn.
Yết hầu hắn giật giật lên xuống, dưới thân cũng căng lên. Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng không buông.
Cố Mi thấy chiêu này vô hiệu, trực tiếp mở miệng ngậm lấy vành tai hắn, vừa ngậm vừa liếm vừa cắn, trêu chọc tới đỉnh điểm.
Sau đó nàng lại khe khẽ gọi một tiếng: "Gia ~"
Liêm Huy bùng nổ trong chớp mắt. Một tay hắn ôm lấy Cố Mi, quay người áp nàng lên tường, cúi đầu cắn một cái vào cằm nàng, thở gấp: "Yêu tinh."
Cố Mi cười đắc ý. Tiểu tử, ta xem ngươi còn có thể nhịn đến khi nào.
Nhưng nàng lại đẩy Liêm Huy ra, liếc xéo hắn, cười: "Nói mau, dẫn muội tới nơi này là định làm gì?"
Hôm nay không nghe được câu trả lời của hắn, nàng thề không bỏ qua.
Biếи ŧɦái quá cũng không tốt. Nàng sẽ giáo huấn hắn một phen.
Khuôn mặt tuấn tú của Liêm Huy bắt đầu đỏ lên, nhưng vẫn cắn chặt răng không nói như cũ.
Cố Mi thấy thế, giả vờ đẩy hắn ra: "Không nói? Vậy chúng ta quay về đi." Liêm Huy đè nàng xuống. Ngực phập phồng kịch liệt, mặt chợt đỏ bừng,
Cố Mi nhìn bộ dạng hắn như vậy cười tủm tỉm, nghĩ quả nhiên là vô cùng dễ thương. Cuối cùng, nàng lại giục một câu: "Nếu không nói, muội đi thật đây."
"Muốn, muốn hôn muội." Rốt cuộc Liêm Huy đành phải nói ra.
Cố Mi bật cười. Đứa nhỏ này, chị đây không biết đã từng bị cậu ta hôn bao nhiêu lần, hơn nữa mỗi lần đều yếu thế hơn, sao đến khi muốn khiến cậu ta nói ra muốn làm gì lại khó như vậy? Còn ra vẻ chị đây chiếm lợi của cậu ta.
"Ngoan." Nàng nín cười, sờ sờ mặt Liêm Huy. Sau đó nàng vòng qua cổ hắn, kéo đầu hắn xuống một chút, chủ động hôn lên môi hắn.
Nhất thời Liêm Huy có chút mơ màng. Mấy ngày nay, tổng cộng hắn hôn Cố Mi ba lần. Hai lần là trong lúc tức giận khi phát hiện nàng chạy trốn, còn một lần nữa là khi bị trúng thuốc kíƈɦ ɖụƈ. Nhưng ba lần này, lần nào cũng đều là hắn cưỡng hôn nàng.
Ngay cả bình thường, hắn cũng tâm tâm niệm niệm suy nghĩ, làm thế nào mới có thể khiến cho Cố Mi đồng ý, để hắn hôn nàng.
Hay chính đêm nay, vốn dĩ hắn cũng định thừa dịp Cố Mi say rượu thần chí mơ hồ, đưa ra yêu cầu này, không chừng đến lúc đó nàng có thể đồng ý. Nhưng hắn chưa bao giờ ngờ đến, cuối cùng, là Cố Mi hôn hắn trước.
Đứa nhỏ này vui mừng đến mức nhất thời không biết làm gì. Cho đến khi Cố Mi cười tách môi hắn.
Hắn cúi đầu nhìn Cố Mi trong lòng. Hai gò má ửng đỏ, nụ cười khả ái, đôi môi đỏ mọng càng đầy đặn mềm mại.