Trong tiểu viện có một căn phòng nhỏ bình thường. Lần đầu tiên Cố Mi đẩy cửa phòng này ra thì hơi sửng sốt.
Thoáng mát khô ráo, không có chút ánh sáng mặt trời thì thôi, chủ yếu là, bên trong có hàng trăm ngăn kéo nho nhỏ.
Hóa ra là phòng thuốc. Thảo nào ngày trước chưa từng thấy Mộ Dung Trạm ra khỏi cửa nhưng mỗi ngày vẫn đúng giờ đặt bát thuốc tránh thai vào tay nàng.
Cố Mi lập tức thấy hứng thú với gian phòng này. Từ ngày bắt đầu biết phòng thuốc này, nàng không chỉ chạy tới đây một lần.
Trong phòng còn có mấy chồng sách y học rất cao, nàng lật ra, đáng tiếc là đọc như thiên thư.
Nàng híp mắt nhìn những ngăn kéo nhỏ cao đến nóc nhà, không kìm được cong môi.
Trên phim truyền hình hay là trong cuộc sống thực tế ngăn kéo thuốc trong phòng nhà ai chẳng phải đều dán nhãn lớn lớn nhỏ nhỏ, ghi rõ bên trong là cái gì. Nhưng ngăn kéo trong phòng này, ngăn kéo màu đàn hương, nắm tay nho nhỏ, trừ cái đó ra, không có bất kỳ nhãn dán nào hoặc là vật gì khác cho biết bên trong đựng vật liệu gì. Nàng cũng từng kéo mấy ngăn ra để xem, nhưng đối với nàng mà nói, cho dù dược liệu bên trong biết nàng, nàng cũng không biết chúng nó.
Cho nên nàng chạy đi tìm Mộ Dung Trạm. Ngụ ý chẳng qua là mong muốn hắn có thể phân loại những dược liệu này ra, làm ký hiệu gì đó cho biết bên trong là thứ gì. Nhưng lúc đó Mộ Dung Trạm đang ngồi cạnh bàn đá trong viện đọc sách, lần này chẳng nói gì cả.
Ngược lại Cố Mi đổi sang chính sách đe dọa: "Nhiều dược liệu như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó huynh lấy nhầm, bưng bát thuốc tránh thai kia cho muội lại thành thuốc tuyệt dục thì làm thế nào? Đến lúc đó muội hận huynh cả đời."
Mộ Dung Trạm đặt quyển sách trong tay xuống, rèm mi dài phủ xuống, tự phụ nói: "Ta có chút tinh thông dược lý, còn chưa đến mức nhầm lẫn dược liệu thông thường." Cố Mi hận đến nghiến răng. Cứng không được, nàng lại mềm. Nàng vịn cánh tay hắn nũng nịu nói: "Ca, chẳng phải là gần đây muội thấy huynh rất mệt mỏi sao, muội chỉ muốn đun chút thuốc gì đó cho huynh bồi bổ. Nhưng mà muội không biết dược liệu, huynh không làm ký hiệu, cẩn thận lần sau muội nấu thuốc độc như nấu thuốc bổ cho huynh."
Thực ra trong lòng nàng nghĩ, ta thật sự hận không thể cho chút độc dược vào thuốc cho ngươi đấy.
Ai ngờ Mộ Dung Trạm lại ôm lấy eo nàng, kéo thân thể nàng lại gần một chút, lại nghiêng đầu ngước mắt cười nhẹ với nàng: "Muội đã sợ ta mệt nhọc, chi bằng đêm nay cho muội ở trên, thế nào?"
Trải qua mấy ngày nay, trên giường trúc, quyền chủ động đều nắm trong tay Mộ Dung Trạm, thường thường là hắn muốn thế nào thì được thế đó, ở phương diện này Cố Mi chỉ có bị động. Nói về chuyện nàng chưa từng ở phía trên, vừa bị hắn nói như vậy, nàng không nhịn được mà bắt đầu nghĩ ngợi về cảnh nàng đặt hắn dưới thân.
Bị chèn ép khiến nàng hận đến nghiến răng, nhưng nét mặt vẫn không biểu lộ ra một chút bất thường, không biết có thể có cảm giác thành tựu hay không?
Nhưng rất nhanh, Cố Mi bị Mộ Dung Trạm kéo mạch suy nghĩ trở về.
Khốn kiếp! Không dưng lại nói đến chuyện khác như thế.
Nàng đỏ mặt gỡ tay Mộ Dung Trạm ra. Nàng không muốn đợi bên cạnh tên khốn kiếp này nữa, nàng muốn tìm một nơi thanh tĩnh đi chơi.
Môi mỏng của Mộ Dung Trạm khẽ cong lên, hơi nở nụ cười. Sau đó tay phải hắn ôm cả thắt lưng nàng kéo lại, tiện thể phủi một chiếc lá cây vừa rơi xuống vai trái nàng, cười nói: "Tối nay muốn uống canh gì? Hay là canh cẩu kỷ đương quy hầm vịt?" Cố Mi lại không có thường thức, nàng cũng biết thang thuốc này là tư âm bổ thận.
Đậu má! Ý của hắn là gần đây nàng quá mệt nhọc, muốn bồi bổ cho nàng sao?
Nhưng Mộ Dung Trạm hơi cúi xuống, nắm lấy cằm nàng thấp giọng nói: "Ban đêm muội ở phía trên, có thể khiến cho muội mệt mỏi. Không bồi bổ cho muội sớm thì làm sao mà thành."
Xem ra đây là ý hắn, sợ nàng ban đêm thể lực không đủ, cho nên sớm bổ trợ cho nàng chút lương thực?
Cố Mi nhìn bóng lưng Mộ Dung Trạm ung dung cầm cuốn sách tới phòng bếp nấu canh, nàng... nàng thực sự muốn nổi giận cũng không được.
Không có võ công cao siêu bằng hắn còn chưa tính, còn không có da mặt dày bằng hắn, cũng không vô sỉ bằng hắn...
Sự vô sỉ này rốt cuộc là người khác dạy hắn, hay là hắn trời sinh tự học thành tài? Ta xin ngươi đại ca à, ngươi không thể giả vờ nhã nhặn với ta một chút sao? Về phần trên mặt nhã nhặn bên dưới bại hoại, phiền ngươi cũng không cần cho ta xem đâu. Tối đó Cố Mi thực sự phải uống canh cẩu kỷ đương quy hầm vịt.
Sản phẩm của đầu bếp Mộ Dung Trạm, ừm, phải nói thật là mùi vị rất ngon, ngon đến nỗi suýt nữa Cố Mi nuốt cả đầu lưỡi mình mất.
Nhưng nàng vừa uống canh mỹ vị này, vừa ưu sầu.
Không phải nàng vô duyên vô cớ hứng thú với những dược liệu kia. Chỉ là nàng phải lấy mấy vị thuốc bên trong mới được.
Thứ nhất muốn giải hồng tuyến cổ trong cơ thể, nhất định phải có mấy vị thuốc. Năm đó khi bà nội nàng bắt nàng ghi nhớ toàn bộ quyển nuôi cổ độc giải cổ độc kia, nàng cười nhạt. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy may mắn vì lúc đó rất nghe lời.
Giải hồng tuyến cổ cần mấy vị thuốc thông thường, không khó tìm. Cái khó là thuốc dẫn. Nhưng mà cái này nàng không cần vội, nàng sẽ có cách lấy được thuốc dẫn này. Thứ hai, lúc ở Dương Châu, khi Tống Sở cùng nàng bán mê dược hắn lấy làm tự hào, muốn dùng dược liệu nào điều chế và phương pháp điều chế thế nào cũng nói với nàng.
Hai điều này đều cần dược liệu, đều cần dược liệu đó. Nhưng mà nàng không biết dược liệu như thế nào.
Cố Mi thật muốn lật bàn.
Nàng quyết định bắt đầu từ ngày mai nàng sẽ gặm mấy quyển sách y. Nàng nhớ rõ trong đó có một quyển tương tự như Bản thảo cương mục, không chỉ nói cặn kẽ các dược tính và công dụng của dược liệu, hơn nữa còn có bản vẽ rất tỉ mỉ ở bên cạnh.
Hiện giờ nguyện vọng duy nhất là nàng là mấy bức vẽ này đừng trừu tượng quá.
Đêm đó Cố Mi cũng không ở phía trên. Nàng thật sự là đầy bụng tâm sự, trăm mối lo, hoàn toàn không có sinh lực ở phía trên.
Tiện lợi cho Mộ Dung Trạm lại có lý do lăn lộn nàng một lúc. Hôm sau, Cố Mi bắt đầu lấy nhiệt tình đọc sách khi học lớp 12 ra, học tập cho giỏi, ngày ngày tiến về phía trước, vùi đầu vào đọc sách y, gặp phải chỗ nào không hiểu thì chạy đi thỉnh giáo Mộ Dung Trạm.
Cũng may ở phương diện này Mộ Dung Trạm là một thầy giáo rất xứng đáng, chỉ điểm tường tận câu chữ, làm cho trong thời gian ngắn Cố Mi đã nhanh chóng quen thuộc với mấy vị thuốc nàng muốn tìm.
Tất cả đã có đủ, chỉ còn thiếu gió đông.
Mà gió đông này, chính là nàng phải nghĩ cách để Mộ Dung Trạm đồng ý cho nàng ra khỏi viện tử này, ra khỏi thành Lạc Dương rộng lớn này.
Viện tử là phạm vi thế lực của Mộ Dung Trạm, mà thành Lạc dương cũng thế, nàng đoán cho dù nàng ở bất kỳ nơi nào trong thành Lạc Dương, chỉ e nhất cử nhất động của nàng hắn đều có thể rõ như lòng bàn tay. Cho nên bước đầu tiên chính là thoát khỏi tiểu viện này. Sau đó bước thứ hai là thoát khỏi thành Lạc Dương. Bước thứ ba, giải trừ hồng tuyến cổ trong cơ thể và mối quan hệ dây mơ rễ má với Mộ Dung Trạm, sau đó mặc kệ hắn, từ nay về sau trời cao biển rộng một đường xanh thẳm.
Cùng lắm thì nàng chạy đến chân trời góc biển. Nàng không tin tay Mộ Dung Trạm có thể vươn dài như vậy, hắn còn có thể vươn dài tới cực nam cực bắc.
Kế hoạch rất tốt đẹp, vô cùng hoàn hảo. Cố Mi nghĩ đến thôi cũng vui mừng. Nàng muốn tự do. Nàng muốn giang cánh bay lượn.
Nhưng Mộ Dung Trạm chính là khối đá chặn đường cản trở sự tự do của nàng.
Nàng phải nghĩ xem mở miệng thế nào mới có thể để hắn dẫn nàng ra khỏi thành Lạc Dương.
Dù sao thì cuối cùng nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, muốn thoát khỏi thành Lạc Dương này sau lưng hắn ư, vẫn nên dẹp ý định này đi. Cho dù nàng vô cùng may mắn đánh lại được Mộ Dung Trạm, bên ngoài còn có A Thanh, sau đó A Hồng hay A Lục nào nàng không biết hay không.
Cho nên phải dụ Mộ Dung Trạm ra ngoại thành Lạc Dương mới tùy cơ hạ thủ.
Ban đêm, mưa đông dai dẳng. Tiếng mưa rơi ngoài mái hiên tí tách, bóng đêm mênh mông nền trời.
Cố Mi và Mộ Dung Trạm vừa làm một cuộc vận động có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh. Nàng nằm trong lòng hắn, suy nghĩ câu "nam nhân sau khi ăn no là dễ nói chuyện nhất" có chắc là thật không?
Nàng xoa xoa cọ cọ, chậm chạp thăm dò mở lời: "Cái đó... ca... ngày nào cũng ở trong tiểu viện này... huynh có cảm thấy việc này... việc này có chút buồn chán không?"
Nói xong nàng im lặng nín thở, chỉ sợ hắn nổi bão.
Lúc đó Mộ Dung Trạm đang lần theo tấm lưng nàng, ngón tay thon dài trắng nõn lần từng chút từng chút theo tấm lưng trơn nhẵn của nàng, hắn cảm thấy rất thỏa mãn, thỏa mãn đến nỗi hai mắt y hơi híp lại. Nghe thấy câu hỏi của Cố Mi rõ ràng mang theo sự thận trọng, hắn mím môi, không nói gì.
Kỳ thực làm sao hắn có thể buồn được. Cố Mi không phải hắn, đương nhiên không thể hiểu tâm tình của hắn. Từ nhỏ phụ mẫu không hòa thuận, sau đó phụ mẫu đồng quy vu tận, trong giáo lại có nội loạn, mấy thế lực phân tranh chưa xong. Cuối cùng hắn có ích cho việc cân bằng lại thế lực, bị xem như con rối đẩy lên vị trí giáo chủ.
Hắn nhịn. Mặc cho người ta định đoạt, hắn nhịn; trong lúc đám người đó phân tranh, hắn nhịn; bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, hắn cũng nhịn; nhịn đến một ngày cuối cùng hắn có thể đưa đám người đó vào chỗ chết.
Tinh phong huyết vũ, máu chảy thành sông. Hắn đứng trên giáo đàn cao nhất Huyền Ly giáo, chắp tay sau lưng lạnh lùng nhìn từng người ngày trước diễu võ giương oai trước mặt hắn lần lượt ngã xuống, tứ chi tứ tán. Từ đó, hắn càng thích an tĩnh hơn trước. Khi không cần thiết, sẽ không nói chuyện với người khác, sẽ không gặp gỡ với người khác, hắn ở tiểu viện của mình sống cuộc sống nhàn nhã của chính mình.
Cho đến khi Cố Mi bước vào.
Hắn bắt đầu tin tưởng, trên đời này cuối cùng sẽ có một người như vậy, nàng sẽ là kiếp nạn của ngươi. Bất luận là ngươi hận nàng cũng được, yêu nàng cũng được, trong lòng ngươi đều không thể buông bỏ nàng.
Biển người mênh mông, không cần lý do gì, chỉ cần là cái nhìn khi mới gặp gỡ, hắn chỉ biết, nàng đã định sẵn là kiếp nạn của hắn rồi.
Hắn cảm thấy rất may mắn, ban đầu không hạ lệnh gϊếŧ nàng. Nếu không đời này hắn định trước sẽ cô độc suốt đời.
Tiếng mưa ngoài mái hiên lớn dần. Có gió nổi lên, cành lá ngoài cửa sổ xôn xao. Hắn nhìn bóng đêm thanh lãnh trong phòng, cảm nhận được xúc cảm gần trong gang tấc của người bên mình, trái tim hắn đột nhiên mềm mại đến vô cùng.
"Mi Mi." Hắn ấn đỉnh đầu nàng xuống nhẹ nhàng hôn lên, thấp giọng nói: "Trên đời này có nhiều người như vậy, thế nhưng ta chỉ có mình muội."
Lời cuối cùng hắn không nói ra. Có lẽ là cảm thấy ngại ngùng không thể nói, có thể cảm thấy nói ra thật kỳ lạ, có lẽ hắn nghĩ Cố Mi sẽ hiểu ý tứ của hắn.
Trên đời này có nhiều người như vậy, thế nhưng ta chỉ có muội. Cho nên, bất luận như thế nào, xin đừng rời xa ta.