Đánh chết Cố Mi cũng không nghĩ ra, người theo dõi nàng và Mộ Dung Trạm lại là nàng ta.
Ban đầu Cố Mi có nghĩ tới người theo dõi nàng và Mộ Dung Trạm là Thông Nguyên Tử, hoặc là Liêm Huy, hoặc có lẽ là kẻ thù của Mộ Dung Trạm.
Người nào cũng không phải là người nàng muốn gặp. Cho nên khi thực sự biết được người theo dõi bọn họ là ai, nàng có thể nói là nàng thở phào một hơi không?
Thứ nhất người đến là nữ. Thứ hai đây là một nữ nhân cẩm y hoa phục, trang sức tinh xảo, cử chỉ ưu nhã.
Chỉ là bề ngoài này không tương xứng với bản thân nàng ta. Nàng ta tiến lên bắt đầu cười khẩy với Cố Mi, ánh mắt cực kỳ khinh thường: "Hừ. Hồng Dao."
Trong đầu Cố Mi nhanh chóng rà soát tất cả nữ nhân nàng đã từng gặp sau khi xuyên không một lần, sau đó nhìn người trước mặt này, giống như chắc chắn, lại giống như không chắc chắn hỏi một câu: "Ngươi... ngươi... là Thúy Nhi?" Người tên Thúy Nhi này là đại đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, cũng là sư điệt của Hồng Dao. Người này thích sư bá Liêm Huy, trước mặt Trang Thu Dung trắng trợn nói xấu Hồng Dao, sau đó bị Hồng Dao tát cho một bạt tai, rồi lại bị Trang Thu Dung đuổi xuống núi.
Chỉ là tại sao nàng ta lại biến thành dáng vẻ bây giờ?
Người trước mặt này, y phục trang điểm đều lộ ra vẻ cao quý ưu nhã, giống như tiên nữ thiên cung, đâu còn là Thúy Nhi trên Hoa Sơn, y phục bình thường, cử chỉ chợ búa?
Nhưng mà cách nói chuyện thích đâm chọc này vẫn không thay đổi.
Thúy Nhi tiếp tục cười khẩy: "Đương nhiên là ngươi không nhớ ta?"
Ngụ ý dường như là nàng ta vẫn còn nhớ kỹ Cố Mi.
Cố Mi nghe vậy, có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Thật ngại quá. Ta thực sự không nhớ ngươi."
Đối phó với loại thích đâm chọc, hận không thể đạp đổ người khác này, biện pháp tốt nhất chính là nàng ta không muốn nghe cái gì nhất thì trả lời nàng ta cái đó. Ví dụ như ngụ ý của Thúy Nhi rõ ràng chính là mỗi ngày nàng ta đều nhớ đến Cố Mi, hận không thể nguyền rủa nàng chết sớm, muôn đời không được đầu thai, nhưng bây giờ Cố Mi nói một câu: "Ta thực sự không nhớ ngươi.” Nhìn xem, ngươi tâm tâm niệm niệm hận người kia, hận đến ăn ngủ không yên, nhưng người kia vẫn sống tốt, sống vui vẻ, hoàn toàn chưa từng để ngươi trong lòng một khắc.
Còn có gì có lực sát thương hơn? Cho nên lúc này Thúy Nhi tức giận đến nỗi khuôn mặt tươi cười trở nên xanh ngắt, hai tay dưới bàn cũng dần dần nắm chặt, nắm chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch.
Trái lại, Cố Mi vô cùng nhàn nhã mang ra ấm trà châm trà cho mình, tiện thể cũng rót cho Mộ Dung Trạm một chén, ân cần đẩy qua.
Vị trí bây giờ của bọn họ là một trà lâu bình thường. Trà lâu được xây dựng cạnh quan đạo, cách xa thành trấn. Tuy là vào đông, nhưng bốn phía tùng bách hãy còn xanh biếc, cỏ dại lưa thớt.
Cố Mi thật sự bội phục Thúy Nhi này vẫn theo chân bọn họ đến nơi này. Đương nhiên căn cứ vào lời thì thầm lúc trước của Mộ Dung Trạm với nàng, thực ra đoạn đường này, người theo dõi bọn họ đã thay đổi mấy nhóm, hơn nữa đều là nữ. Cũng chính là, nếu như đối phương vẫn luôn là Thúy Nhi và đám người kia thì các nàng có tổ chức.
Không biết vì sao bất chợt Cố Mi lại nghĩ tới lần đầu xuống Hoa Sơn, nàng và Liêm Huy bị phục kích, đối phương tổng cộng có mười người, tất cả đều là nữ, hơn nữa vừa mở miệng là "giao Hồng Dao ra".
Nhưng Thông Nguyên Tử nói những người này đều là người của ông ta. Nói cách khác, Thúy Nhi trước mắt này và người lúc trước theo dõi nàng và Liêm Huy... Tay Cố Mi run rẩy kịch liệt hơn, nước trà trong chén cũng tràn ra ngoài một chút.
Thiên la địa võng, thiên la địa võng. Nàng trốn đi đâu đây?
Mộ Dung Trạm chú ý tới sự khác lạ của nàng, đưa tay nắm lấy bàn tay kia của nàng đặt dưới bàn.
Bàn tay sợ đến lạnh như băng đột nhiên có một bàn tay ấm áp nắm lấy. Cố Mi hồi phục tinh thần, khuôn mặt trắng bệch miễn cưỡng quay đầu nở nụ cười với hắn.
Nếu để cho Mộ Dung Trạm PK Thông Nguyên Tử, thật lòng Cố Mi nàng không có cơ sở gì.
Một là giáo chủ, một là chưởng môn. Võ công của Thông Nguyên Tử nàng đã lĩnh hội sơ sơ, chính trong đêm nàng lên đường chuẩn bị rời khỏi Dương Châu. Thực ra ông ta mới ra một hai chiêu, nhưng lúc đó Cố Mi một chút lực chống đỡ cũng không có.
Về phần Mộ Dung Trạm, coi như là Cố Mi nàng tới bây giờ vẫn chưa thấy hắn động thủ với người khác. Nói về võ công thì chỉ là nàng suy đoán vậy thôi. Dù sao, tuổi còn quá trẻ đã đứng đầu một giáo, năm đó chỉ với năng lực một mình huyết tẩy những người có dị tâm ở Huyền Ly giáo, thế nhưng nàng và Mộ Dung Trạm ở chung với nhau lâu như vậy, nàng vẫn chưa từng thấy hắn động thủ với người khác, ngay cả luyện võ công cũng chưa từng thấy. Mỗi ngày không phải là thấy hắn xuống bếp nấu ăn thì trồng hoa, cho cá ăn, đọc sách, thậm chí là ở trong phòng xem các loại sách thuốc. Nàng sợ Mộ Dung Trạm chính là một loại Thiên Cơ Lão Nhân.
Thiên Cơ Lão Nhân thuộc hạng đệ nhất trong Binh Khí Phổ của Bách Hiểu Sinh, thần bí dị thường, võ lâm nhân sĩ gọi là sắc biến. Nhưng sau này, thậm chí ông lại bị Thượng Quan Kim Hồng tưởng như không có võ công gϊếŧ.
Nguyên nhân là ông ở chức vị cao nhiều năm, sinh lòng sợ hãi, lo được lo mất, cho nên bắt đầu trốn tránh, càng về sau ngay cả võ công của mình cũng quên mất.
Mộ Dung Trạm thì ngược lại, từ lúc Cố Mi lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Trạm, hắn đã ở trong tiểu viện thành Lạc Dương kia không bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày đều giống như một công tử đọc sách trồng hoa nuôi cá để gϊếŧ thời gian.
Hơn nữa hắn còn không thích nói chuyện với người khác, hắn sống vô cùng khép kín. Vả lại nhìn bộ dạng kia của hắn chính là một nam nhân tốt nghi gia nghi thất, đâu có một tia sát khí trong truyền thuyết. Hoàn toàn là dáng vẻ một thư sinh tay trói gà không chặt. Nghĩ tới đây, Cố Mi đã cảm thấy toàn thân lạnh như băng. Nàng rất lo lắng, bây giờ nàng càng nghĩ càng cảm thấy Mộ Dung Trạm không phải là đối thủ của Thông Nguyên Tử. Nhưng nàng không muốn hắn bị Thông Nguyên Tử gϊếŧ chết.
Nếu như không có nàng, có lẽ Mộ Dung Trạm đang ở tiểu viện thành Lạc Dương, sống cuộc sống nhàn nhã như trước kia của hắn, chứ không phải như bây giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Thông Nguyên Tử trốn trong bóng tối kia gϊếŧ chết.
Cho nên, bọn họ có chạy không đây?
"Ca." Nàng bỗng nhiên nắm chặt tay Mộ Dung Trạm, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hắn: "Chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này ngay lập tức."
Khuôn mặt Mộ Dung Trạm khẽ động. Hắn không biết vì sao vẻ mặt Cố Mi lại hốt hoảng như thế, bàn tay được hắn nắm kia cũng bắt đầu run rẩy. Nhưng hắn cũng không hỏi. Bây giờ Cố Mi không nói nguyên nhân, vậy nhất định có lý do nàng không muốn nói.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần nàng nói thế nào, vậy hắn sẽ làm theo như vậy.
Cho nên hắn nắm tay Cố Mi, lập tức đứng dậy định dẫn nàng rời khỏi nơi này.
Nhưng Thúy Nhi thấy thế, lập tức bật cười một tiếng: "Ca? Gọi thật là thân thiết. Đây là ca ca ruột hay là tình ca ca của ngươi đây? Nếu như tình ca ca thì thôi, nhưng nếu như là ca ca ruột, dô, Hồng Dao, ngươi và hắn xem như là gì? Ta và Liêm Huy chẳng qua là vai vế khác biệt, tốt xấu gì cũng không có quan hệ máu mủ. Ngươi đây là cái gì chứ?"
Về chuyện Cố Mi là nữ nhi của Mộ Dung Huyền, trên giang hồ đã sớm đồn đại. Mà Mộ Dung Huyền vẫn còn có nhi tử khác, cho nên đối với Mộ Dung Trạm, Thúy Nhi cũng có biết một chút. Mặc dù biết đối phương là giáo chủ Huyền Ly giáo, tuy rằng theo như giang hồ đồn đại Mộ Dung Trạm là yêu ma gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng bây giờ đối mặt với Mộ Dung Trạm thoạt nhìn thanh tao nho nhã này, Thúy Nhi thật sự không có cách nào liên hệ những lời đồn này với hắn.
Cho nên lúc nói chuyện cũng không cố kỵ gì.
Nàng ta nói ra lời này, Cố Mi không có phản ứng gì. Dù sao đối với nàng mà nói, nàng đã sớm biết mình và Mộ Dung Trạm không có quan hệ máu mủ, đơn giản chỉ là gọi hắn một tiếng "ca" mà thôi. Nhưng đối với Mộ Dung Trạm mà nói, như vậy không giống nhau.
Hắn chậm rãi xoay người nhìn Thúy Nhi, vẻ mặt bất biến, chỉ là đôi mắt đen như mực kia từ từ híp lại.
Đó là một loại cảm giác bức bách như mây đen sắp sửa đè xuống.
Nhưng Thúy Nhi không chú ý tới. Nàng ta cho là lời này đã đả kích Cố Mi. Đối với nàng ta mà nói không có chuyện gì quan trọng hơn làm cho Cố Mi khó chịu. "Hồng Dao." Nàng ta cười cay nghiệt, lãnh khốc lại hung ác: "Lúc đầu ta bị ngươi tát một cái, sau đó lại bị Trang Thu Dung đuổi xuống Hoa Sơn, thông cáo toàn bộ võ lâm, ta không còn là đệ tử hoa sơn. Món nợ này của các ngươi, ta vẫn nhớ kỹ. Bây giờ Trang Thu Dung đã chết, là ngươi gϊếŧ. Tốt lắm, tốt lắm, tuy rằng ta không đích thân gϊếŧ ả ta, nhưng cuối cùng ả cũng đã chết. Thế nhưng Hồng Dao, vì sao ngươi còn chưa chết? Khi đó ngươi trăm phương ngàn kế dụ dỗ Liêm Huy, quyến rũ sắp vào tay rồi, cuối cùng cũng như ý nguyện được thành thân rồi, nhưng không ngờ tới Trang Thu Dung chạy ra cản đường? Cảm giác bị ngáng chân thế nào Hồng Dao? Lúc đó ngươi và Trang Thu Dung đấu một trận, niềm vui đấu để cưới Liêm Huy thế nào, niềm vui đấu để cưới Liêm Huy con mẹ nó thế nào, nhưng cuối cùng thì sao? Trang Thu Dung chết rồi, mà cả đời này ngươi cũng không thể bên cạnh Liêm Huy. Ha ha, ngươi không biết khi ta nghe được tin này vui vẻ thế nào không? Ta hận không thể lập tức vào chùa bái lạy Như Lai Quan Thế Âm, ông trời có mắt, cuối cùng ta cũng nhìn thấy hai người các ngươi không có kết cục tốt rồi." Cố Mi nghĩ nàng phải đáp trả nàng ta vài câu, nếu không thì có vẻ nàng quá vô dụng.
"Trang Thu Dung đã chết, ta và Liêm Huy vĩnh viễn không thể nữa, vậy thì làm sao? Ngươi cho là như vậy ngươi và Liêm Huy có thể bên nhau sao? Nằm mơ đi."
Thúy Nhi nghe vậy ngưng cười. Khuôn mặt tươi cười dần dần méo mó, ánh mắt ác độc nhìn nàng: "Ngươi thì biết cái gì. Làm sao ngươi biết ta và Liêm Huy không thể ở bên nhau? Ta không bao giờ là Thúy Nhi trước kia nữa, bây giờ ta là Y Lan tiên tử, Y Lan tiên tử danh chấn giang hồ. Luận danh tiếng, luận địa vị, mặt nào ta cũng có thể xứng đôi với Liêm Huy."