Cố Mi thật sự bối rối. Nàng không hiểu, rõ ràng ban đầu là nàng chủ động, nhưng sao bây giờ nhìn lại, nàng vẫn là người bị động?
Tay phải nàng bị Mộ Dung Trạm nửa cưỡng bách bị động nắm Mộ Dung tiểu nhị, xúc cảm nóng hổi từ lòng bàn tay nàng bắt đầu lan ra toàn thân, nàng chỉ cảm thấy bây giờ lưu chuyển khắp toàn thân nàng không phải là máu, mà là lửa nóng.
Hai gò má nóng rần lên, miệng lưỡi khô khốc. Mà lúc này nàng vẫn cứ nghe thấy âm thanh trầm thấp của Mộ Dung Trạm: "Mi Mi, ngồi lên đi."
Đúng vậy, hắn đang gọi nàng là Mi Mi, giống như lúc hoan ái trước kia, hắn gọi nàng từng tiếng trầm thấp Mi Mi.
Hai mắt Cố Mi thoáng cái có chút nóng lên. Nàng cúi đầu, đôi mắt đỏ nhìn Mộ Dung Trạm dưới thân nàng.
Xiêm y lộn xộn, lộ ra lồng ngực gầy gò trắng nõn. Chính lồng ngực này, đã từng che mưa chắn gió cho nàng vô số lần, để cho nàng mỗi ngày đều có thể sống giản giản đơn đơn vui vui vẻ vẻ như vậy. Mà nàng vẫn không nhận ra, trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn khỏi hắn. Thế nhưng bây giờ nàng mới biết, lồng ngực này chính là bến đỗ an ổn nhất của nàng.
Thế gian hiểm ác đáng sợ, mà con đường nhân sinh dài dằng dặc như vậy, chỉ có lồng ngực này mới là nơi thoải mái nhất, yên tâm nhất với nàng.
Nàng cúi người, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn, giọng nói nghẹn ngào gọi y: "Ca."
Có nước mắt rơi xuống lồng ngực. Mộ Dung Trạm ngẩn ra, tay nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, dịu dàng hỏi: "Sao lại khóc?"
Cố Mi lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, bày ra dáng vẻ tươi cười, rực rỡ như hoa: "Đây là muội vui quá."
Sau đó gương mặt nàng đỏ lên, bắt đầu cúi đầu chuyên tâm cởi y phục hắn.
Còn Mộ Dung Trạm nhìn đôi tay run run của nàng, rồi lại vô cùng kiên định cởi y phục của hắn, trong lòng hết sức mong đợi. Đai lưng bên hông áo đã sớm được hắn âm thầm cởi ra, cho nên Cố Mi cởi y phục hắn rất nhanh. Nháy mắt hắn đã trần trụi nằm đó.
Sau đó chính là cái quần. Cố Mi có chút 囧 ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Trạm.
Việc cởϊ qυầи người khác này, nàng thật đúng là làm lần đầu tiên. Nhưng trong lòng lại mơ hồ chờ mong sẽ xảy ra chuyện gì?
Nhưng so với nỗi chờ mong trong lòng nhưng nét mặt vẫn còn ngượng ngùng của Cố Mi, Mộ Dung Trạm đã thể hiện tất cả mong chờ của hắn ở trên mặt rồi, hơn nữa, nỗi mong chờ này không giống nàng.
Ánh mắt hắn sáng rực bình tĩnh nhìn nàng, nhìn đến độ trái tim Cố Mi cũng run lên một cái.
Bộ dạng này của hắn thực sự rất mê hoặc người, nàng suýt chút nữa không khống chế được mà chảy máu mũi.
Cái quần vướng víu cuối cùng cũng bị nàng cởi xuống. Đương nhiên, Mộ Dung Trạm không có công trong việc này, nhưng mà hắn hết sức phối hợp. Nếu bây giờ không phải hắn còn kiêng kỵ chuyện đang giả vờ mất trí nhớ, hắn đã sớm vô cùng lưu loát cởi tất cả y phục của mình xuống rồi. Sau đó ánh mắt hắn vẫn tiếp tục rực sáng nhìn Cố Mi.
Thế nhưng Cố Mi đang 囧 rồi. Ánh mắt nàng bây giờ hoàn toàn bị Mộ Dung tiểu nhị to lớn hấp dẫn.
Đã không còn ràng buộc, Mộ Dung tiểu nhị đã sớm ngẩng đầu bây giờ càng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ngó đầu lên nhìn xung quanh.
Cố Mi nuốt ngụm nước bọt, to như vậy, mẹ nó, trước kia làm thế nào mà nhét vào trong cơ thể nàng được.
Ý tứ trong mắt nàng rất rõ ràng, đó chính là, nàng muốn lâm trận đào thoát. Nàng nghĩ nhét một thứ lớn như vậy vào, nàng nhất định sẽ hỏng mất.
Thế nhưng ý tứ trong mắt Mộ Dung Trạm cũng rất rõ ràng, nếu nàng dám lâm trận đào thoát, vậy hắn sẽ không chút lưu tình hành quyết nàng ngay tại chỗ.
Cho nên Cố Mi đủ loại tâm tình phức tạp dựa theo Tiểu hoàng phiến đã đọc trước kia, từ từ ngồi xuống Mộ Dung tiểu nhị. Con đường ẩm ướt lại trơn tru, đi vào cũng không phải chuyện quá mất công. Cho đến khi toàn bộ Mộ Dung tiểu nhị đã đi vào trong thân thể nàng, nàng hơi ngửa đầu, phát ra một tiếng kêu nhẹ, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Mà cùng lúc đó, nàng cũng nghe thấy thanh âm của Mộ Dung Trạm.
Trầm thấp, nặng nề, vô cùng khiêu khích người. Khiêu khích đến toàn thân nàng đột nhiên căng thẳng.
Lúc này thanh âm của Mộ Dung Trạm càng thêm trầm thấp. Nàng cũng có thể cảm nhận rất rõ ràng Mộ Dung tiểu nhị trong cơ thể nàng có vẻ cứng rắn hơn một chút.
Nàng không dám cúi đầu nhìn ánh mắt của Mộ Dung Trạm. Loại chuyện này, nói thế nào nhỉ, dù sao tới mức này là nàng nói muốn có được không, hơn nữa nàng còn không biết ngượng bảo hắn đừng cử động, để cho nàng tới.
Bây giờ nàng thực sự ở phía trên hắn, thế nhưng nếu như nàng nói tiếp theo nàng không biết động thế nào, có thể bị hắn cười hay không. Bây giờ tâm tình Cố Mi vô cùng hoảng loạn, mặt mày nóng hổi. Tâm tình nàng phức tạp, có nhảy nhót chờ mong, lại có xấu hổ thẹn thùng. Thế nhưng rất nhanh, tất cả tâm tình đã bị xúc cảm kì dị ở chỗ giao hợp của hai người bao trùm.
Nàng bắt đầu động, động rất thong thả, rất chậm rãi. Nhưng mặc dù như vậy, cảm giác này trong cơ thể khiến cho toàn thân nàng nhũn ra, hận không thể cuộn đầu ngón chân mình lại.
Mà Mộ Dung Trạm dưới thân bị nàng chuyển động như vậy làm cho muốn nổi điên.
Hai mắt hắn vì kích động mà có chút đỏ lên. Hắn nằm ở đó, nhìn Cố Mi ngồi trên người hắn một lên một xuống, sắc trắng trước ngực cuộn sóng phập phồng. Đôi mắt nàng hơi híp lại, biểu tình trầm mê động lòng người.
"Mi Mi." Giọng nam trung thanh nhã ngày trước lúc này trầm thấp ám muội. Hắn thấp giọng gọi tên nàng, vươn tay nắm lấy eo nhỏ của nàng, xúc cảm trong lòng bàn tay nhẵn nhụi trơn bóng, hắn thực sự là yêu chết cảm giác này. "Ca, ca." Cố Mi để tay trước ngực hắn, cắn môi, đỏ mặt nhìn hắn.
Lúc này mái tóc nàng rối tung, thỉnh thoảng thuận theo cái cúi đầu của nàng mà xõa xuống trước ngực. Da thịt trắng như tuyết làm nền cho mái tóc đen nhánh, đen trắng đang xen, vô cùng rung động lòng người.
Đôi mắt Mộ Dung Trạm trở nên sâu thắm, hai tay nắm bên hông nàng càng siết chặt.
Hắn bắt đầu không thỏa mãn với động tác chậm rãi của Cố Mi lúc này, bây giờ cái hắn cần chính là ra vào như vũ bão chứ không phải nhẹ nhàng như Cố Mi.
"Mi Mi, Mi Mi." Hắn thấp giọng gọi nàng. Tuy rằng bây giờ trong lòng hắn cực kỳ khô nóng, thế nhưng hắn vẫn không muốn phá hỏng niềm hăng hái khó khăn lắm mới chủ động của Cố Mi.
Thế nhưng Cố Mi bắt đầu cảm thấy hơi mệt rồi. Vốn dĩ thể lực nàng cũng không tốt, hơn nữa chuyện nằm trên thực sự mới lạ vô cùng. Nàng chỉ cảm thấy bây giờ toàn thân nàng như nhũn ra, hoàn toàn khiến cho nàng không có bất kì sức lực gì. "Ca... giúp muội... giúp muội." Nàng ở trên người hắn lên xuống, đôi mắt sáng ngời lúc trước thoạt nhìn mơ màng, bên trong là ánh nước dập dìu, xuân tình vô hạn.
Mà khi nghe âm thanh của nàng mềm mại ngọt ngào như vậy, Mộ Dung Trạm chỉ thấy nơi cổ họng căng thẳng, lập tức ngồi dậy, hai tay càng ôm chặt lấy nàng.
Cố Mi vô lực nằm xuống vai hắn, mặc cho hắn điên cuồng gặm cắn vành tai nàng, mà phía dưới lập tức bị hắn ra vào thô bạo.
Tất cả tưởng niệm đã rất nhiều ngày đều phát tiết vào thời khắc này gần như không còn nữa. Mộ Dung Trạm vận động không ngừng nghỉ, hai tay siết chặt nàng, chỉ hận không thể nhào nặn nàng, sau đó nhét tất cả vào trong cơ thể nàng, sau đó hai người bọn họ trong ta có nàng, trong nàng có ta, không bao giờ xa nhau nữa.
Lần này Cố Mi bị hắn xông vào quá mạnh đến mức hốt hoảng. Trong mơ hồ nàng vươn hai tay vô lực ôm cổ hắn, nhẹ nhàng nói: "Ca, nhẹ chút, nhẹ chút." Thế nhưng Mộ Dung Trạm sẽ không nhẹ đâu. Hắn hận không thể dùng lực lớn hơn chút nữa, khiến cho Cố Mi mãi mãi thuần phục dưới người mình, trong lòng không bao giờ có nửa cái bóng của nam nhân khác nữa.
Đặc biệt là Liêm Huy. Chỉ cần vừa nghĩ tới ánh mắt của Liêm Huy trên vách núi ngày ấy, hắn hận không thể moi mắt hắn ra.
"Mi Mi, Mi Mi." Y không ngừng gọi tên nàng, nhưng nội tâm cũng điên cuồng gào thét, muội là của một mình ta, mãi mãi chỉ là của một mình ta. Bất luận kẻ nào dám mơ tưởng đến muội, ta tuyệt đối sẽ không để hắn sống.
Cố Mi cảm giác mình sắp chết rồi. Trong đầu mơ mơ hồ hồ, nhưng cảm giác trên cơ thể lại vô cùng mãnh liệt.
Nàng có thể nghe thấy âm thanh Mộ Dung tiểu nhị ra vào trong cơ thể nàng, rõ ràng như vậy, ái muội như vậy, khiêu khích cảm giác trong cơ thể nàng từng đợt. Mà Mộ Dung Trạm còn không ngừng cắn liếm vành tai nhạy cảm của nàng, gọi nàng từng tiếng gợi cảm ngọt ngào, Mi Mi, Mi Mi. Tất cả những cuộc hoan ái trước kia giữa bọn họ đột nhiên hiện ra trong trí óc. Dưới tán hoa phù dung trong sân nhỏ ở Lạc Dương, trong miệng hắn ngậm một cánh hoa phù dung màu hồng nhạt cười nhìn nàng, trên mái nhà hắ ái muội hỏi nàng có muốn không, trên núi Lão Quân, hắn khăng khăng cố chấp hỏi nàng hắn có được không...
Tất cả đều là hắn, tất cả đều đẹp đẽ như vậy, khiến người ta mê muội như vậy.
Nội tâm trở nên ấm áp thỏa mãn, còn cảm giác toàn thân vào thời khắc này đột nhiên mạnh mẽ dâng trào.
Lúc cao trào, toàn thân nàng run lên, ngửa đầu về phía sau. Thời khắc này trong đầu nàng chỉ là một mảnh trống rỗng, lỗ chân lông toàn thân đều dựng lên như trong truyền thuyết, không khỏi tràn đầy thỏa mãn.
Nàng mệt mỏi ngã xuống tấm đệm phía sau, toàn thân mềm nhũn, ngay cả ngón tay cũng không có sức mà động. Mộ Dung Trạm ôm lấy nàng. Hắn lật người nàng lại, tiến vào từ phía sau, sau đó nhẹ nhàng bế nàng lên.
Lúc này Cố Mi đang ngồi xổm, còn Mộ Dung Trạm cũng ngồi xổm sau lưng nàng.
Hắn gạt mái tóc sau lưng nàng ra trước ngực, lộ ra tấm lưng tinh tế nhẵn nhụi. Sau đó hắn vươn tay vòng dưới nách nàng, nắm lấy khối mềm mại trước ngực nàng, xoa nắn cũng chẳng hề dịu dàng.
Hắn cẩn trọng hôn lên tấm lưng trắng nõn nhẵn bóng của nàng, tinh tế hôn từng chỗ một, hoặc dùng môi hôn, hoặc nhẹ nhàng dùng răng gặm cắn, mà chỗ giao hợp phía dưới của hai người cũng ra sức nhún mạnh.
Cố Mi vô lực xụi lơ lên khuỷu tay hắn, hoàn toàn không có bất kỳ kháng cự nào, chỉ có âm thanh nức nở nỉ non giống như mèo con vậy.
Mộ Dung Trạm thực sự yêu chết âm thanh nàng phát ra lúc này. Đó là sự lưu luyến và yêu kiều của nàng, không giống với sự đề phòng hắn lúc ban ngày, chỉ có khi hoan ái, nàng mới có thể không muốn rời xa hắn như vậy. "Mi Mi, Mi Mi." Cuối cùng đã đến cao trào, một tay hắn nắm khối mềm mại trước ngực nàng, còn tay kia đột nhiên giơ lên bắt lấy cằm nàng để cho nàng nghiêng đầu lại. Sau đó hắn ngẩng đầu, kiên định hôn lên đôi môi nàng.