Mộ Dung Trạm cũng không phải lo lắng lâu, bởi vì sẽ rất nhanh hắn đã nghe được Cố Mi chủ động nói với hắn ba từ kia.
Hiện giờ họ đang ở thôn nhỏ tựa Đào Uyên Minh chốn đào nguyên thường được viết tới dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh, không biết tổ tiên đời nào phát hiện ra, đã từ đó định cư. Chỉ có điểm khác chốn đào nguyên, đó là họ không đứt đoạn hoàn toàn quan hệ với bên ngoài, triều đại là gì cũng không hay. Bọn họ chỉ ít đi ra ngoài mà thôi. Dù sao với những người này, tự cung tự cấp hoàn toàn ổn, vì vậy ra ngoài là không cần thiết.
Thôn không lớn, người đầu thôn cuối thôn đều quen nhau. Mà Cố Mi là người hướng ngoại, ở đó không lâu, đã đi quanh cả thôn, nhà nào cũng quen biết đủ cả. Vì vậy trong thôn có hoạt động gì, cũng đều nói với nàng một tiếng, mời nàng tham dự. Ví dụ như hội cài trâm hiện tại.
Một năm bốn mùa, xuân về hoa đào,hạ tới hoa sen, ngày thu hoa quế, đông lạnh hoa mai, đều có một hồi cài trâm hoa. Nhưng nói trắng ra, là để cho nam nữ giao lưu, phát triển tình cảm mà thôi, giống như hội xem mắt bây giờ vậy.
Việc náo nhiệt thế này, Cố Mi sao có thể bỏ qua. Vì vậy mấy ngày gần đây, nàng liền lôi Mộ Dung Trạm tới vườn mai đầu thôn.
Tuyết chưa có, mai chưa nở. Nhưng mỗi cây mai trong rừng mai đều thấy cái thiếu nữ và tiểu tử buộc lên dải dây vải ngập tràn. Trăng tròn, gió nhẹ, mùi thơm ngát, tuấn nam, mỹ nữ, không thể không vui tai vui mắt.
Cố Mi rất hào hứng kéo Mộ Dung Trạm đi hết cây này tới cây nhỏ, nhón chân lên một chút nhìn mấy thứ đồ nhỏ được dải dây buộc vào cây.
Hoặc là túi vải, hoặc là giấy nhỏ, hay là cây trâm gỗ tự làm. Chỉ cần nhìn trúng, có thể tháo xuống, sau đó sẽ có một thiếu nữ hoặc tiểu tử nào đó tới gặp bạn. Những thứ đó la họ tự treo lên, đợi người có duyên tháo xuống. Nếu là đôi bên vừa ý, vừa mặt thì có thể tìm một nơi an tĩnh nói chuyên yêu đương.
Dân trong thôn đều giản dị thẳng thắn, tất cả theo tâm tính. Vì vậy đây là lí do một cô nương nhà lành rõ là ngại ngùng, nhìn trúng Mộ Dung Trạm, vẫn cứ lớn gan theo đuổi.
Ánh trăng như bạc vụn, bóng mai trong vườn mai đổ xuống, người đang ít dần đi. Chí ít, Cố Mi cũng tận mắt thấy mấy đôi trẻ cứ vậy cầm tay, đỏ mắt bước đi.
Không cần mở miệng hỏi dò anh có xe có nhà không, cũng không hỏi dò học lực tiền lương của bạn, tiền tiết kiệm bao nhiêu, chỉ cần vừa mắt, dựa vào ấn tượng đầu tiên, sau đó có ý với nhau, là có thể phát triển tiếp. Cố Mi thấy, kì thực sống đơn giản như vậy là đủ.
Nhân sinh ngắn ngủi, tội gì chuyện gì cũng làm khó mình? Có thể ngớ ngẩn bao nhiêu cứ ngớ ngẩn đi. Đây chính là triết lí đời sống của nàng. Mà Mộ Dung Trạm bị nàng nắm tay, loanh quanh hết cây này sang cây nọ, trong mắt toàn là cành mai trải đầy dải dây, cùng với các đôi nam nữ nhỏ giọng trò chuyện, sau đó dắt tay nhau mà đi.
Nhưng trong nội tâm hắn không quá tán đồng cái phương thức kết gian này. Điểm hằn tán đồng là, với việc mình vừa ý, không nhiều lời, chiếm được là xong, khỏi biết đối phương nghĩ gì.
Ở điểm này, hắn giống hệt cha mình Mộ Dung Huyền. Năm đó ông ta nhìn trung mẹ Hồng Dao, căn bản không để tâm việc mình đã có vợ, lập tức tới Hoa Sơn cướp người, cũng chẳng quan tâm nàng nghĩ gì mà chiếm đoạt nàng. Đương nhiên, tuy ông ta thấy mình là chân tình, cũng hận không thể hi sinh hết thảy, nhưng tiếc rằng, đến lúc chết, Trác Dao vẫn không thích ông ta, cuối cùng dù bà toàn thân trọng thương, cũng nghĩ đủ cách đưa Hồng Dao về Hoa Sơn, sắp chết vẫn dặn đi dặn lại phải mai táng mình ở nơi đính ước với Triệu Vô Cực. Nhìn như vậy, Mộ Dung Trạm vẫn hên hơn cha hắn. Tối thiểu, hắn không quan tâm nàng nghĩ gì, mạnh mẽ chiếm đoạt nàng, vẫn được nàng tha thứ, còn yêu hắn, đồng ý cả đời không rời bỏ hắn. Vì vậy sau này mỗi khi Mộ Dung Trạm nói tới việc này, Cố Mi đều tự khen mình rộng lượng.
Nhưng hắn thì hừ nhẹ khinh thường. Hắn thấy đời này Cố Mi chỉ có hắn mới có thể có được. Rất nhiều năm sau, câu cửa miệng của hắn luôn là, nàng ngốc vậy cái gì cũng chả biết, ngoại trừ ta, còn ai muốn nàng, ai dám yêu? Dù đưa nàng đi bán, có khi cũng chả ai mua. Mua nàng về làm gì? Ăn cơm hả?
Cố Mi lần nào cũng thấy hận nghiến răng nghiến lợi, nắm tay nén lại.
Năm đó không để tâm tới mấy chiêu trò của hắn, cứ nghĩ hắn là "lãng tử quay đầu quý hơn vàng", cho là hắn đã thay đổi triệt để, mọi chuyện từ nay nghe theo nàng, tuyệt đối không ép uổng nàng. Nhưng nàng đã lầm. Mọi việc ngoài mặt hắn thể hiện chỉ để nàng yêu hắn mà thôi. Một khi biết nàng đã thật lòng yêu mình, sẽ không bỏ đi, bản tính sói xám trong hắn sẽ nháy mắt lộ rõ. Dù là dê hay làm sói, hắn đều quá giỏi. Hiếm thấy ai chuyển từ dê sang sói lại nhanh vậy, tự nhiên vậy.
Cố Mi thấy đời này đã thua cmnr.
Ví như giờ, Mộ Dung Trạm ngoài mặt ôn hòa bình tĩnh, nhưng nội tâm và biểu hiện thì một trời một vực.
Hắn hơi híp mắt, cúi đầu nhìn Cố Mi đang nhấp nhổm xem từng bông hoa trên cành mai.
Trăng tròn sáng rỡ, thiếu nữ xinh đẹp. Mà phong cảnh xung quanh cũng không tệ. Hắn thấy, ngày tốt cảnh đẹp vậy, không nên lãng phí.
Mãi khi rời khỏi vườn mai, Cố Mi mới nhận ra. Nàng tò mò ngẩng đầu hỏi hắn ,"Ca, huynh đưa muội đi đâu đấy?"
Mộ Dung Trạm mặt không đổi sắc, vẻ rất đoan chính: "Tìm nơi ngắm trăng đẹp hơn."
Đúng là lí do đẹp đẽ. Vì vậy nàng tin ngay.
Nàng ồ một tiếng, cười cong cong mắt. Tay phải nắm chặt tay trái của hắn, tay trái còn lại còn nắm lấy phía trên cánh tay trái của hắn. Hắn cúi đầu, thấy thiếu nữ cười rất đáng yêu, kéo cánh tay của mình, mặt còn nhìn quanh, thấy gì thú vị đều quay đầu lại cười nói với hắn.
Cái cảm giác này, thật sự rất thân mật, hơn nữa còn là sự thân mật từ sâu trong lòng. Mộ Dung Trạm nháy mắt cảm thấy, có mấy lời, thật sự nói không ra câu. Chí ít, Cố Mi đang vô cùng biểu hiện ra sự thân thiết không muốn rời xa hắn, chứ không phải vì dỗ dành hắn mà vờ vịt.
Một khoảnh khắc, trái tim hắn mềm như mây.
Hắn xoay người, nhẹ ôm nàng vào lòng, vùi đầu bên cổ nàng, hơi thở ấm áp phả lên cổ nàng.
Cố Mi cười đẩy hắn: "Sao dừng lại? Lẽ nào ngắm trăng ở đây?"
Sau đó nàng khó khăn thoát cái đầu nhỏ ra khỏi lòng hắn, nhìn lên trời, lại nhìn quanh.
Trời đất tuyệt đẹp, trăng sáng như gương. Mà bây giờ là ngày đông, lúa đã gặt từ lâu, mạ non và rau cải còn chưa lên, ngoài trừ mấy chồng rơm rạ, những nơi khác đều bao la bát ngát. Nơi đây thật sự là đẹp để ngắm trăng.
Cố Mi nhìn mấy chồng rơm kia, trong nháy mắt lại là bộ phim nào đấy, nam chính thò đầu ra khỏi đám rơm, quay về phía cô nương đang vẫy tay cười khúc khích.
Thư sinh lịch sự tiêu sái, khi nói cười khuynh đảo lòng người. Nhưng nhiều năm sau, thư sinh kia béo phì thô tục, hành vi khiến người ta phát ngán. Cố Mi không nhịn được mà cảm thán, năm tháng như đao, đã lia qua thư sinh ngại ngùng năm nào rồi.
Lúc này nhìn những chồng rơm rạ, tự nhiên vui khôn tả, thoát khỏi vòng tay hắn, kéo hắn ngồi xuống một chồng.
Rơm rả trong ruộng trải ngày mưa dầm, nhưng cũng qua nắng ấm. Vừa hay mấy hôm trước nắng ráo, vì vậy mấy chồng rơm này, không hề ẩm tí nào, còn rất khô ráo, thoang thoảng hương nắng.
Cố Mi cũng không ngại bẩn, nhìn xuống không biết là hai chồng rơm được ai đó kéo ra ngoài. Bằng bằng, dẹt dẹt, chắc là trước đó không lâu có ai ngồi đây nghỉ ngơi, hoặc là, ngắm trăng.
Nàng vui vẻ ngồi xuống một chồng, lại vỗ lên cái còn lại,ngửa đầu cười với hắn: "Ca, mau ngồi đi."
Lông mày dài của hắn cau lại, nhìn chồng rơm này, rốt cuộc ngồi hay không.
Ngồi, thì bẩn quá. Chưa nói chồng rơm phơi ngoài đường, bên trong có thể có sâu trùng, lại thêm từng bị người khác ngồi qua, hắn không sao ngồi nổi.
Nếu không ngồi, hắn nhìn nụ cười trong sáng của nàng...
Vì vậy hắn vẫn ngồi. Cố Mi có thể ngồi, sao hắn lại không?
Vì vậy hắn khẽ vén vạt y phục, đang muốn ngồi, Cố Mi lại ngăn hắn lại.
"Chờ chút, ca."
Nàng vội đứng dậy, đưa tay bới đống rơm ra, lại vun vào một lần nữa, đặt sẵn lại chỗ, lúc này mới phủi tay, ngẩng đầu cười với y: "Được rồi. Ngồi đi." Mà hắn nhìn động tác của nàng, cảm giác khó tả.
Kinh ngạc? Chấn động? Hay cảm động? Từ bao giờ, nàng đã nghĩ cho hắn rồi? Biết hắn có bệnh sạch sẽ, lại lấy đống rơm ấy, tỉ mỉ bới lại, mới cho hắn ngồi. Mà trước đây, họ ở cạnh nhau, nàng chỉ bị động nhận lấy, không để bụng điều gì về hắn. Nhưng giờ nàng đã nghĩ cho hắn dù là chuyện nhỏ nhất.
Mộ Dung Trạm thấy lòng mềm như nước. Hắn chậm rãi ngồi xuống, ôm nàng vào lòng, thật chặt.
Hắn không biết nói gì. Lúc này suy nghĩ duy nhất của hắn, chỉ là im lặng ôm nàng, lặng nhìn trời đất rộng lớn.