Khi phất trần trong tay Thông Nguyên Tử bắn ra, thứ nhất Mộ Dung Trạm vốn có vết thương trên người, thứ hai lại phải bận tâm đến Cố Mi, cho nên, chuôi phất trần mang theo cơn gió sắc bén bay đến, tàn nhẫn đánh vào lưng hắn.
Trong chớp mắt, Mộ Dung Trạm cảm thấy nơi trái tim quặn đau, dường như thời khắc này, trái tim đã hóa thành bột mịn, không bao giờ đập lại nữa.
Nhưng hắn vẫn cắn chặt hàm răng, ôm Cố Mi thật chặt, mãi đến lúc bọn họ ngã xuống đất, lúc này hắn mới không nhịn được, ói ra một búng máu.
Cũng may vừa rồi lúc hắn ôm cả Cố Mi thi khiển khinh công, chính là hướng về phía ngoài cốc. Cho nên lúc này, cuối cùng bọn họ đã ra khỏi cốc rồi.
Thế nhưng người phía sau sẽ đuổi đến rất nhanh.
Cố Mi vừa thấy Mộ Dung Trạm phun ra một búng máu, mặc dù không biết Thông Nguyên Tử giở trò sau lưng, nhưng nàng vẫn biết, Mộ Dung Trạm bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng. Trái tim nàng sợ đến nỗi ngừng đập, tay run rẩy muốn cầm tay hằn, cố gắng vài lần, nhưng bởi vì sợ mà bàn tay nhũn ra, hoàn toàn không có sức lực gì.
Bỗng nhiên có bàn tay cầm bàn tay không ngừng run rẩy của nàng, những lời an ủi của Mộ Dung Trạm gần kề bên tai: "Mi Mi, đừng sợ."
Thế nhưng làm sao ta có thể không sợ? Đời này ta chưa từng sợ như bây giờ.
Cố Mi khóc. Thế nhưng đôi môi nàng run run thật lâu vẫn không nói nên lời.
Tiếng bước chân của đám người phía sau ngày càng gần. Bỗng nhiên Mộ Dung Trạm khum năm ngón tay lại, hướng về phía ngực trái mình.
Vì đau đớn mà hô hấp nặng nề, sắc mặt càng trắng bệch như tuyết đầu mùa. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng rút tay mình ra.
Máu tươi đầm đìa trên năm ngón tay, từng giọt nhỏ xuống, Một nửa rơi trên áo bào trắng của hắn, một nửa lặng lẽ rơi xuống đất. Cố Mi nhìn hắn, hoàn toàn ngây người. Nàng không rõ tại sao đột nhiên hắn phải làm như thế với mình.
Việc này rõ ràng sẽ khiến vết thương của hắn càng nặng thêm.
Nhưng rất nhanh nàng đã biết nguyên nhân. Bởi vì sau đó, nàng trơ mắt nhìn Mộ Dung Trạm vươn ngón tay đầy máu sờ lên môi nàng.
Sau đó hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, tiếng nói trầm thấp thủ thỉ bên tai nàng, giống như lời tâm tình triền miên nói bên tai nàng mấy ngày qua.
"Bắt đầu từ năm bảy tuổi, Mộ Dung Trạm ta đã không còn tin tưởng quỷ thần. Thế nhưng Mi Mi, bây giờ ta thực sự rất cảm tạ trời xanh, cảm tạ người đã đưa muội đến bên cạnh ta, Kỳ thực từ trước tới giờ ta chưa từng nói với muội, những ngày ở cùng muội, ta sống rất thư thái. Thực sự, sống thư thái và thỏa mãn chưa từng có. Cho nên, Mi Mi, cảm ơn muội." Có giọt lệ nóng hổi rơi xuống môi Cố Mi. Nàng mở to mắt, nhưng còn chưa kịp nói gì thì trong cơ thể cảm nhận được một cơn quặn đau.
Cơn đau tê tâm liệt phế, dường như có vật gì đang chậm rãi bong ra từng mảng trong cơ thể nàng.
Nàng không nhịn được, đau đến nỗi kêu thành tiếng, gọi hắn: "Ca."
Mộ Dung Trạm buông nàng ra, sau đó hai tay nâng mặt nàng, cúi người in môi mình lên môi nàng.
Lưỡi mạnh mẽ thăm dò vào miệng nàng, môi hắn hung ác mài đi mài lại trên môi nàng, sau đó cắn lên môi nàng một cái..
Sức lực mạnh mẽ, dường như muốn làm cho nàng vĩnh viễn nhớ hắn.
Sau đó hắn buông môi ra, kề trán lên trán nàng, khàn giọng nói: "Mi Mi, phải sống cho tốt, thay ta sống thật tốt."
Sau đó y dốc sức đẩy nàng về phía sau: "Đi mau."
Cố Mi khóc lớn, lảo đảo chạy tới, hai tay vững vàng ôm eo hắn, mặc cho hắn gỡ thế nào, hai tay nàng cũng không buông. "Mộ Dung Trạm, đồ khốn kiếp." Nàng vừa khóc lớn vừa mắng: "Huynh nói lời không giữ lời gì hết. Rõ ràng huynh từng nói cho dù là chết chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ. Tên khốn kiếp nhà huynh bây giờ lại giải hồng tuyến cổ cho muội? Muội có bảo huynh giải hồng tuyến cổ cho muội sao? Ai cho huynh quyền giải hồng tuyến cổ? Mau cho muội trở lại như trước."
Mộ Dung Trạm thay nàng lau nước mắt trên mặt. Nhưng lau thế nào cũng không hết, Cố Mi lại như không đếm xỉa gì, nước mắt như không lấy tiền, không ngừng chảy xuống.
Mộ Dung Trạm thở dài: "Muội lề mề như thế này nữa, đợi bọn họ đuổi tới, muội muốn chạy cũng không chạy được."
Cố Mi tiếp tục khóc: "Không chạy được càng tốt. Chúng ta cùng chết ở đây."
Dứt lời, hai tay ôm thắt lưng hắn càng thêm chặt.
Nói không cảm động là không thể. Nếu như bình thường, đối mặt với sống chết, Cố Mi tỏ ra sẵn lòng cùng hắn đồng sinh cộng tử như thế, chỉ sợ hắn sẽ lập tức ôm chặt nàng vào lòng, trong lòng ngọt như rót mật, sau đó dù thế nào cũng không buông tay. Nhưng mà bây giờ, mặc dù trong lòng hắn cũng có ngọt ngào, hắn vẫn phải buông tay.
Cố Mi sợ chết, hắn biết. Hơn nữa vừa rồi hắn vẫn luôn nghĩ rằng, nếu như y chết như vậy, sau đó cũng muốn Cố Mi vì hồng tuyến cổ mà chết cùng hắn, như vậy đối với nàng có phần không công bằng.
Cuộc đời này hắn làm chuyện gì đều vì bản thân vui vẻ, chưa từng suy nghĩ vì ai. Nhưng lần đầu tiên, hằn rất nghiêm túc suy nghĩ cho Cố Mi.
Nàng còn trẻ, cuộc đời phía trước chắc hẳn còn có thể gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều chuyện, hắn không nên kéo theo nàng cùng chết ở đây.
Nàng phải sống, mang theo phần của hắn mà sống thật tốt. Sau đó hơn trăm tuổi mới nhắm mắt xuôi tay. Còn hắn, sẽ luôn chờ nàng trên đường hoàng tuyền. Cho dù đợi một người sẽ có cảm giác cô đơn, hắn sẽ vẫn chờ đợi, đến khoảnh khắc nàng trở lại gặp hắn. Sau đó, hắn sẽ nắm thật chặt tay nàng, đi vào kiếp luân hồi tiếp theo. Kiếp sau, hắn nhất định sẽ bảo vệ Cố Mi thật tốt, không bao giờ để nàng chịu nửa phần tổn thương nữa, cũng sẽ không để cho nàng đau lòng nửa phần.
Thế nhưng kiếp này...
Mộ Dung Trạm lại thở dài một cái thật sâu.
Nhưng dường như Cố Mi biết trong lòng hắn bây giờ đang nghĩ gì, nàng khóc rồi gào lên: "Mộ Dung Trạm, muội cảnh cáo huynh, đừng nghĩ đến việc vứt muội ở đây mà chạy đi chết một mình. Nếu như huynh thật sự làm như vậy, muội thề muội nhất định sẽ quên huynh hoàn toàn, sau đó tìm tám, mười nam nhân khác để lấy, để trên đầu huynh đội chiếc mũ xanh biếc có thể nhỏ dầu được."
Nàng biết Mộ Dung Trạm sợ nhất cái gì. Nàng đoán cho dù Mộ Dung Trạm sẵn sàng chết để cho nàng sống, thì chắc chắc cho rằng nàng sẽ sống như vậy cả đời, tuyệt đối không ngờ nàng sẽ trắng trợn dùng những lời như vậy để uy hϊếp hắn. Quả nhiên, lúc Mộ Dung Trạm nghe Cố Mi nói, đầu tiên là ngẩn ra, rồi lại suy nghĩ đến lời nàng nói sẽ hoàn toàn quên hắn, sẽ tìm tám, mười nam nhân để gả, hắn không thể chấp nhận được.
Vì vậy đối diện với sống chết, khuôn mặt hắn bình tĩnh, nghiêm túc hỏi một câu: "Nếu như ta chết rồi, muội thực sự sẽ làm như lời muội vừa nói sao?"
Khuôn mặt Cố Mi cũng bình tĩnh, nghiêm túc đáp trả: "Nếu như huynh vứt bỏ muội đi chết một mình, muội nhất định sẽ làm vậy."
Mộ Dung Trạm không thể làm gì khác hơn là chùn bước. Hắn cười khổ: "Thôi, thôi. Sớm biết vậy vừa rồi ta đã không giải hồng tuyến cổ cho muội."
Cố Mi nín khóc mỉm cười: "Không sao. Hôm nào rảnh, huynh có thể cho muội một hồng tuyến cổ nữa."
Mộ Dung Trạm bị những lời này của nàng chọc cho bật cười. Trước đây nàng trăm phương ngàn kế muốn giải hồng tuyến cổ trên người mình, tốt nhất là không có chút quan hệ nào với hắn. Nhưng bây giờ nàng cũng trăm phương ngàn kế muốn hắn cho nàng một hồng tuyến cổ nữa, tốt nhất là dây dưa với hắn cả đời.
Mộ Dung Trạm nhéo gò má nàng, không quan tâm toàn thân đau nhức, cười nói: "Xem ra cho dù ta chết, cũng không có cách nào vứt bỏ muội được. Đã như vậy, hôm nay chúng ta cùng chết tại đây đi. Để ta khỏi cần ngay cả chết cũng phải lo lắng chuyện muội có đi tìm nam nhân khác hay không."
Cố Mi cũng cười. Nàng ôm eo hắn thật chặt, tựa đầu lên bả vai hắn.
Phía sau hắn là một dòng sông sâu không thấy đáy. Ánh mặt trời lên, mặt sông gợn từng đợt sóng nhỏ lăn tăn như dát vàng.
Đột nhiên một sợi dây nào đó trong đầu nàng khẽ động, một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu nàng. "Ca." Nàng từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi: "Huynh có biết bơi không?"
Mộ Dung Trạm có phần không hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời vấn đề của nàng: "Cũng không biết lắm."
Bây giờ cũng không quan tâm được hắn biết bao nhiêu, dù sao thì nàng cũng rất thông thạo phương diện này là được.
Tiếng bước chân gần ngay trước mắt, Cố Mi cũng không kịp giải thích với hắn, chỉ siết chặt tay Mộ Dung Trạm chạy về hướng bờ sông.
Tuy rằng không biết nàng muốn làm gì, nhưng Mộ Dung Trạm giống như hoàn toàn giao mạng mình vào trong tay nàng, rất phối hợp chạy theo bước chân của nàng.
Bất chấp vết máu vẫn chảy sau lưng Mộ Dung Trạm sẽ làm bọn họ biết đường hai người chạy trốn, Cố Mi lập tức kéo y hòa vào dòng nước lạnh như băng, sau đó nhanh chóng trợ khí cho hắn, lại dùng tay ra hiệu ý của nàng. Sau khi Mộ Dung Trạm gật đầu biểu thị đã hiểu, nàng nắm thật chặt tay hắn, theo dòng nước hướng về phía trước.
Không nhớ lúc đó đã ở trong nước bao lâu. Cố Mi chỉ biết ngoại trừ cách mấy phút ngoi lên khỏi mặt nước để lấy hơi, nàng và Mộ Dung Trạm vẫn bơi theo dòng sông kia.
Nhưng mà đến cuối cùng, thể lực Mộ Dung Trạm rõ ràng không tốt.
Bơi lội vốn chính là một việc vô cùng tiêu hao thể lực, mà Mộ Dung Trạm lại bị thương nặng như vậy, hắn có thể chống đỡ đến bây giờ đã là kiên cường rồi.
Cố Mi không dám kéo y bơi về phía trước nữa, vội vàng lên bờ.
Đang là mùa đông, cây cối bên bờ lá rụng từ lâu, chỉ còn thân cây đen xì trơ trụi, lung lay trong gió.
Cố Mi lôi kéo Mộ Dung Trạm nửa mê nửa tỉnh lên bờ, không quan tâm y phục của hai người đang ướt sũng, cúi đầu bịt mũi y hô hấp nhân tạo. Cuối cùng Mộ Dung Trạm cũng tỉnh, nhưng cúi đầu gọi một tiếng Mi Mi rồi lại lâm vào hôn mê.
Bản thân bị trọng thương, mà vừa rồi dọc đường đi mất máu quá nhiều, bây giờ sắc mặt hắn trắng bệch khiến Cố Mi nhìn cũng thấy sợ.
Nàng đờ đẫn ngồi xổm bên cạnh hắn, trong đầu nhất thời chỉ cảm thấy trống rỗng, không cách nào suy nghĩ.
Ở trong lòng nàng, Mộ Dung Trạm trước giờ đều mạnh mẽ như vậy, dường như không gì không làm được, dường như cho dù y bị bom nguyên tử và bom khinh khí nổ cũng sẽ không hao tổn một sợi tóc. Nhưng bây giờ, hắn yếu ớt nằm bên cạnh nàng như vậy, tựa như một giây sau thôi thì sẽ không hô hấp nữa.
Nàng nhanh chóng ép mình tỉnh táo lại.
Bộ dạng này của Mộ Dung Trạm nhất định phải đi tìm đại phu. Nhất định phải trị thương cho hắn thật tốt, nếu không thì thật sự sẽ chết. Nhưng đối mặt với thương thế như vậy, đại phu tầm thường, Cố Mi nghĩ hoàn toàn không dùng được. Sau đó nàng bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước nói chuyện phiếm với Hoàng Nhất Phó, ông ta đã từng nói, lần này ở trong cốc một thời gian rồi, ta còn phải tới hiệu thuốc ở Ký Châu xem xem, lấy thần dược ta vất vả lắm mới chế thành.
Nàng chỉ có thể khẩn cầu trời xanh, đây chính là Ký Châu. Mà Hoàng Nhất Phó đang ở hiệu thuốc Ký Châu mà ông ta nói kia.