Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 12: 12



Sau khi đắn đo, Tô Nhiên lại hỏi: "Vậy My Khê, cậu ấy cũng tán thành với quyết định của em sao?"

"Đây là việc của bọn em, không liên quan tới chị."

Cố Thiên Quân không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, quay người muốn rời đi, "Tô Nhiên, chị không nên xuất hiện tại nơi này."

Tô Nhiên nhìn cô qua tầng nước mờ ảo trước mắt, còn lại ánh mắt có lẽ là tuyệt vọng, có lẽ là thâm tình.

Cố Thiên Quân sắp sửa bước đi, tâm trí Tô Nhiên nóng lên, nhẹ nhàng gọi, "Thiên Quân."

Cơ thể Cố Thiên Quân rõ ràng đang lảo đảo, cô ấy giữ vững thân mình, bước đi đầu không ngoảnh lại.

Thái độ lạnh nhạt của Cố Thiên Quân khiến Tô Nhiên hoàn toàn vắng lặng, cô nàng nhắm chặt đôi mắt, nhớ lại những ngày tháng mơ màng trong đêm tối sâu thẳm, hai hàng nước mắt nóng hổi không kìm được mà trào ra.

Cố Thiên Quân không mảy may hay biết, cô ấy đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tưởng Hải Dao đang đứng đó, lịch sự gật đầu nói: "Cảm ơn cô đã chăm sóc My Khê, làm phiền cô rồi."

"Không sao." Tưởng Hải Dao liếc nhìn Thẩm My Khê vẫn còn đang ngủ say, lo âu: "My Khê trước đây là người lạc quan biết bao, tại sao bây giờ cậu ấy lại biến thành thế này, sau này cậu ấy phải làm sao, cô có từng nghĩ tới chưa?"

Cố Thiên Quân khoanh tay, ngón tay xoa mặt đồng hồ, "Tôi sẽ ở bên cạnh chị ấy, cho tới khi chị ấy khỏe lại, nhưng chỉ vậy thôi, tôi và chị ấy thật sự không thể tiếp tục kéo dài nữa."

Tưởng Hải Dao không nhịn được mà bất bình cho Thẩm My Khê.

"Cố Thiên Quân, cô đang nói cái quái gì vậy, My Khê vì cô mà cũng chẳng thiết sống nữa, cậu ấy sẵn sàng từ bỏ bất cứ thứ gì vì cô, cô đối xử với cậu ấy như vậy đó hả? Tôi thật sự cảm thấy chẳng đáng thay cậu ấy đấy."

Cố Thiên Quân cúi đầu, cười tự giễu, rồi ngẩng đầu nói: "Chính vì tôi nhớ chị ấy đối xử với tôi tốt như thế nên tôi mới không quá tuyệt tình như vậy, hơn nữa, cô dựa vào cái gì mà thay chị ấy cảm thấy chẳng đáng?"

Sắc mặt Tưởng Hải Dao hơi biến đổi, "Cô nói vậy là có ý gì?"

Cố Thiên Quân khẽ cười, ôn hòa nhã nhặn: "Người gửi tin nhắn cho My Khê đêm qua là cô phải không?"

Tưởng Hải Dao liếm môi, chột dạ: "Tôi không hiểu cô đang nói gì."

Cố Thiên Quân không tức giận, cũng không nổi nóng, cô ấy bình tĩnh đến đáng sợ.

"Tôi không rõ, cô và chị ấy rốt cuộc có quan hệ gì mà đêm hôm khuya khoắt còn nhắn tin, "Không có cậu ở bên, tôi không ngủ được", lẽ nào hai người thường ngủ cùng nhau lắm à?"

Tưởng Hải Dao ra sức giải thích: "Sao cô chắc chắn được người đó là tôi chứ? Không chừng là người khác gửi nhầm."

"Tôi rất nhạy cảm với các con số, đuôi 7363, tôi nhớ rất rõ."

Tưởng Hải Dao vẫn cứng miệng, "Vậy thì chứng minh được cái gì?"

"Có cần tôi phải nói thẳng không?"

Giọng điệu của Cố Thiên Quân có chút mất kiên nhẫn, "Ban đầu tôi còn tưởng là tôi nghĩ nhiều, nếu vừa rồi cô không gọi điện, nhắn tin cho tôi, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được đó là cô."

Nói được nửa chừng, cô ấy tiến lên một bước, nghiêng người nhìn Tưởng Hải Dao, "Cái người được gọi là bạn thân nhất ấy."

Tưởng Hải Dao đã kìm nén tình cảm của mình dành cho Thẩm My Khê trong lòng quá lâu, cô ta suy sụp tinh thần: "Từ hồi còn mười mấy tuổi, tôi đã ở bên cạnh cậu ấy, tôi thích cậu ấy, tôi yêu cậu ấy, nhưng trong lòng cậu ấy chỉ có cô, cậu ấy chỉ coi tôi là bạn bè, được thôi, vậy tôi sẽ làm một người bạn đứng đắn, tôi qua là tôi không không chế được cảm xúc của mình, không nhịn được mà nhắn tin cho cậu ấy, tôi xin lỗi."

Thi thoảng có người đi ngang qua họ, nhìn thấy Tưởng Hải Dao khóc, người không biết sự tình còn tưởng rằng Cố Thiên Quân bắt nạt cô ta.

Cố Thiên Quân không thích bị quan sát bởi những ánh mắt ngờ vực vô căn cứ, cô ấy muốn kết thúc cuộc trò chuyện này nhanh chóng.

"Đều là người lớn cả rồi, không cần dùng lời giả dối để lừa gạt người khác, như tôi đã nói, tôi sẽ chăm sóc My Khê cho đến khi chị ấy khỏi bệnh."

Tưởng Hải Dao kiệt sức dựa vào tường, "Nếu như My Khê nghe thấy cô nói những lời này, cậu ấy nhất định sẽ rất đau khổ."

Ấn đường Cố Thiên Quân nhăn lại, "Chị ấy từng vì tôi, từ bỏ sự nghiệp mà chị ấy tâm huyết nhất, tôi nhớ phần tình cảm này, cho nên hôm nay tôi mới có thể nhượng bộ đến mức này, tôi nghĩ như vậy là đủ rồi."

"My Khê rất cần cô."

Tưởng Hải Dao nắm lấy cổ tay Cố Thiên Quân, ánh mắt ngập tràn cầu khẩn, "Khi cậu ấy tỉnh lại, hãy đón cậu ấy về nhà đi, coi như tôi xin cô."

Cố Thiên Quân im lặng.

Tưởng Hải Dao tiếp tục nói: "Chỉ có cô mới trao được cho My Khê những gì cậu ấy muốn, ngoài cô ra, không ai có thể khiến cậu ấy khỏe lên, cô suy nghĩ kỹ lại đi, được không?"

"Tôi phải bàn bạc với đứa trẻ ở nhà, tôi phải tôn trọng ý kiến của cô bé, cô bé phải đồng ý mới được."

Tưởng Hải Dao đã nghe Thẩm My Khê nhắc đến Thời An, do đó biết Cố Thiên Quân quan tâm Thời An đến mức nào, chỉ đành thuận theo lời cô ấy: "Được, trước tiên cô về đi, bàn bạc với đứa trẻ ở nhà cô, tôi ở đây chăm sóc My Khê."

"Ừ."

Cố Thiên Quân rời đi, chưa đi được mấy bước, giọng nói không chắc chắn của Tưởng Hải Dao truyền tới từ phía sau, "Con bé sẽ đồng ý chứ?"

Cố Thiên Quân khựng lại, "Tôi không biết."

Trong lòng cô ấy hỗn loạn, chỉ có một suy nghĩ vô cùng rõ ràng. An An, thực ra dì không hi vọng con sẽ đồng ý.

Phía sau bức tường ở góc rẽ hành lang, Tô Nhiên khóc đẫm lê, cô nàng che miệng, ngăn mình phát ra âm thanh, "Thẩm My Khê, cậu đã có được em ấy, tại sao không biết trân trọng? Thiên Quân, chị thật sự rất hối hận..."

Cuối cùng cô ấy vẫn khóc thành tiếng, nghẹn ngào nói hết câu, "Khi nhường em ấy cho cậu."

Cố Thiên Quân vừa đi tới bãi đỗ xe vừa gọi điện, "Thiên Nhiên, em và An An đang ở đâu? Bây giờ chị tới đón cô bé."

Cố Thiên Nhiên đứng dậy đi sang một bên nghe điện thoại, nhìn khung cảnh vui vẻ, hòa thuận trên bàn ăn, nói: "Bọn em đang ở nhà ông bà."

Cố Thiên Quân khẽ cau mày, đổi tay cầm điện thoại, "An An đang làm gì? Cô bé ăn cơm chưa? Cô bé có quen không?"

"Cố Thiên Quân, chị trở nên dông dài từ bao giờ thế?"

Tiếng Cố Thiên Quân này, thành công thu hút sự chú ý của Thời An, nó ngẩng đầu, tha thiết mong chờ nhìn Cố Thiên Quân.

Ông lão Ngưu Phương Bình đã ngoài 70, quanh năm kiên trì tập thể dục, thân thể khỏe mạnh, vẫn có tính cách trẻ con.

Lúc này, ông chen lời, "Thiên Nhiên, là Thiên Quân hả? Mau mang điện thoại tới đây, để ông nói với Thiên Quân vài câu."

Cố Thục Mai gắp một miếng thịt vào bát ông, "Lão già chết tiệt, ăn mấy cũng không chặn nổi cái miệng ông."

Ngưu Phương Bình sợ vợ, lặng lẽ lẩm bẩm "Bà già tọc mạch", ngay sau đó mặt mày hòa nhã nói với Thời An: "Ăn nhiều vào nhóc con, còi quá, ông thấy con ăn như mèo ngửi ấy, đồ ăn không hợp khẩu vị hả?"

Thời An ngồi ngay ngắn, vội vàng gắp một miếng cơm lớn vào miệng, "Hợp ạ, cơm ông cố và bà cố nấu rất ngon."

Một câu nói khiến hai ông bà mặt mày rạng rỡ.

Cố Thiên Nhiên nói: "Chị, chị nghe thấy chưa? Họ cười vui lắm, ông bà rất thích Thời An."

"Vậy thì tốt, Thiên Nhiên, em nói với An An, lát nữa chị sẽ đến đó cô bé, còn nữa, nhất định phải trông chừng cô bé, cho cô bé ăn nhiều chút."

"Ôi dào, chị nói nhiều thế."

Cố Thiên Nhiên cúp điện thoại, trở về bàn ăn, vừa ngồi xuống, Thời An đã nhỏ giọng: "Dì Thiên Nhiên."

"Hả?"

Thời An đặt đũa xuống, đặt chỉnh tề trên bàn.

"Có phải dì Cố rất bận không ạ?"

"Dì Cố của con ấy à."

Cố Thiên Nhiên nhịn cười, cố ý lừa Thời An, nói: "Chị ấy bận lắm, mấy ngay nay chắc sẽ không đến đón con đâu, con cứ yên tâm ở lại đây đi."

Tia sáng trong mắt Thời An biến mất trong chốc lát, động tác gật đầu rất chậm chạp, "Ồ."

Cố Thiên Nhiên nhận ra tâm trạng Thời An biến đổi, cmar thấy Thời An sắp khóc, cô nàng vội vàng đổi giọng, nói: "Ôi, dì lừa con đó, lát nữa chị ấy sẽ đến đón con."

Thời An hào hứng: "Thật ạ?" Cố Thiên Nhiên tháo kính xuống, dụi dụi đôi mắt đau nhức, "Điều kiện là con phải ăn thật nhiều."

"Dạ!"

Thời An lại nhấc đũa lên, ăn miếng lớn, má phồng lên.

Trong lòng Thời An toàn là "Chỉ cần ăn thật nhiều, dì Cố sẽ tới đón mình", khi nó ngẩng đầu, phát hiện ba người khác trên bàn ăn đang mỉm cười nhìn nó.

Tiếng cười ngập tràn căn phòng.

Thời An lúc đầu đỏ mặt, sau đó cười ngốc.

Sau bữa ăn, Thời An được sắp xếp cho đi xem tivi, nó cầm điều khiển, chọn một bộ phim hoạt hình, 《Na Tra truyền kỳ》.

Nó xem rất say mê, nghe thấy có người gõ cửa, theo bản năng đứng dậy, muốn đi mở cửa, Cố Thiên Nhiên đi trước một bước, nó liền đứng yên.

Cố Thiên Nhiên mở cửa, kêu lớn: "Ông nội, bà nội, chị con tới rồi!"

Hai người già còn chưa bước ra, giọng nói đã phát ra từ trong phòng trà trước.

"Ôi chao, cháu gái bảo bối của ông tới đấy à?"

"Nhớ con muốn chết."

Hai ông bà đi ra ngoài, Cố Thiên Quân tới chào hỏi, "Ông nội, bà nội, dạo này sức khỏe hai người thế nào?"

Cố Thục Mai nắm lấy cánh tay của Cố Thiên Quân, "Bà vẫn khỏe."

Bà chỉ vào Ngưu Phương Bình, "Lão già thối tha này, ngày nào cũng lén uống rượu, quản cũng không quản nổi."

Cố Thiên Quân nghiêng đầu hỏi Ngưu Phương Bình: "Ông, bà nói thật ạ?"

Ngưu Phương Bình trừng mắt với Cố Thục Mai, "Bà già này, chỉ biết nói nhảm."

Ông nhìn Cố Thiên Quân, lập tức chuyển thành tươi cười, "Thiên Quân, con đừng có tin bà ấy..."

Còn chưa nói xong, Cố Thục Mai đã véo tai Ngưu Phương Bình, lôi ông vào phòng trà, "Nói ai là bà già đó, tôi mới có hơn 70, vẫn còn trẻ chán, chê tôi già chứ gì?"

Ngưu Phương Bình che tai lại, nói: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, bà nhẹ nhàng chút đi, đám trẻ vẫn còn ở đây, không biết giữ chút thể diện cho tôi à?"

Hai người họ lại vào phòng trà cãi nhau.

Cố Thiên Quân nở nụ cười bất lực, "Sao họ còn trẻ con hơn cả con trẻ thế?"

Cố Thiên Nhiên phụ họa: "Chứ còn gì nữa."

Cô nàng quay đầu, thấy Thời An vẫn còn ngây ngốc bất động tại đó, thế là trêu chọc nói: "Nhóc con, thấy dì Cố của con mà đần cả người vậy đó hả? Còn không mau đến đòi ôm đi."

Thời An đỏ mặt, "Không... Không có đần."

"Ô, còn biết ngại nữa kìa."

Cố Thiên Nhiên che miệng ngáp một cái, vừa lên tầng vừa nói: "Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây."

Trong phòng khách chỉ còn lại Thời An và Cố Thiên Quân.

Cố Thiên Quân cười nhẹ nhàng, đi về phía Thời An, "Sao vậy, An An, gặp dì không vui à?"

Thời An túm lấy góc áo Cố Thiên Quân lắc lắc, thẹn thùng: "Cuối cùng dì cũng trở lại rồi, con rất vui."

Gương mặt ửng hồng của cô bé tươi tắn hơn cả sắc màu của trời thu.

Trong mắt Cố Thiên Quân mang theo ý cười, cô ấy bế Thời An lên, đẩy cửa ban công, đi đến chiếc xích đu trong khu vườn nhỏ.

Thời An vòng tay qua cổ Cố Thiên Quân, "Dì Cố, không được, con vừa ăn cơm xong, nặng lắm đó."

"Nặng đâu mà nặng?" Cố Thiên Quân giơ một tay, sờ bụng Thời An, "Hóa ra ăn một bữa cơm có thể trở nên nặng hơn, nặng đến nỗi dì không bế nổi con hả?"

Cằm Thời An đặt lên bả vai Cố Thiên Quân, "Dạ."

"Sao lại có cô bé dễ thương như vậy nhỉ?"

Rõ ràng đã đến nơi, nhưng Cố Thiên Quân vẫn không đặt Thời An xuống, "Vậy nhân lúc vẫn còn bế được con, dì muốn bế con nhiều hơn."

Thời An xấu hổ vùi mặt vào cổ Cố Thiên Quân, nhẹ nhàng cọ cọ, "Dì Cố, hôm nay con rất nhớ dì."