Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 33: 33



Màn đêm ngoài cửa sổ đen đặc, còn có chút tang thương.

Thời An mở to mắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cả người bần thần, không tiến không lùi, cả mặt hốc hác.

Giọng nói khàn khàn, truyền đi trong không khí: "Dì Cố, bệnh rồi, bệnh rồi, con lại bệnh rồi."

Cố Thiên Quân đi một quãng đường rất rất xa mới đến được trước mặt Thời An, đối thị, nuốt vào trong toàn bộ nước mắt.

Đôi môi run run, không nói nên lời.

Nắm lấy tay Thời An, nhìn từng vệt đỏ trên cánh tay, khi nước mắt trong lòng đã khô, cô ấy hỏi: "Đau không?"

Thành phố tĩnh lặng, hơi thở đứng yên.

Thời An mỉm cười lắc đầu: "Không đau." Sau đó, nó đứng dậy, lắc nhẹ cơ thể gầy gò hai lần.

Cố Thiên Quân: "An An, con đi đâu?"

Hoàn toàn bị cảm xúc thao túng, giống như cơn cuồng loạn vừa mới đây chưa từng xảy ra, vẻ mặt Thời An thiếu thoải mái, nó chỉ vào tay áo rồi cười: "Áo rách rồi, con đi thay cái khác."

Không yên tâm, Cố Thiên Quân bèn đi theo: "Dì tìm giúp con." Không có nguyên nhân nào khác, cô ấy sợ Thời An sẽ ngã.

Thời An đều hiểu.

Sau một hồi mơ màng, nó chậm rãi giơ tay, bao phủ cúc áo ngủ của Cố Thiên Quân: "Dì Cố, vẫn còn ba cái cúc, dì quên cài kìa."

Cố Thiên Quân cúi đầu: "Ừ."

Rất hài hòa, rất yên bình.

Nhưng động tác của Thời An vừa chậm vừa run, nó biết Cố Thiên Quân đang nhìn nó, vậy nên đương nhiên nên thể hiện kiên cường hơn một chút.

Thế là mở miệng nói chuyện: "Dì Cố, cánh gà coca mà dì Trần làm cho con và Lạc Lạc tối nay rất ngon, Lạc Lạc không thích đồ ngọt, gần như là con ăn hết."

Nói xong, tất cả các cúc cũng được cài xong.

Thời An không có chỗ nào để đặt tay. Hoảng loạn hiện lên trong mắt nó, vung vẩy cánh tay, đứng không vững.

Cố Thiên Quân dịu giọng: "Đưa tay cho dì."

Thời An: "Dạ?" Sững sờ, không chìa tay ra.

Hết cách, Cố Thiên Quân chỉ có thể chủ động nắm lấy: "An An, nếu sau này không biết để tay ở đâu thì cứ đặt vào trong tay dì."

Sau đó, rút một tờ khăn ướt, lau mồ hôi tay cho Thời An.

Mát mẻ, ẩm ướt.

Lúc này, Thời An mới thật sự tỉnh lại từ cơn hấp hối: "Vâng."

Sau đó, Thời An đi thay quần áo.

Khi quay lại, nhìn thấy Cố Thiên Quân đang ngồi trên ghế, trên bàn có cồn, nước muối sinh lý và vài miếng băng cá nhân.

Cố Thiên Quân đang loay hoay, không ngước mắt: "Lại đây."

Nghe vậy, Thời An đi tới ngồi xuống.

Ôm chặt cánh tay.

Cố Thiên Quân: "Đưa tay cho dì."

Thời An lề mề: "Không cần đâu."

Cười bất đắc dĩ, Cố Thiên Quân xoa đầu Thời An: "Khử trùng thôi, đừng sợ, không đau đâu."

"Con không sợ." Thời An duỗi cánh tay ra, vết xước rỉ máu, nó không khỏi tự giễu: "Cánh tay tội nghiệp, theo con phải chịu khổ rồi."

Mục đích ban đầu là để Cố Thiên Quân cười.

Nhưng cô ấy chỉ hơi cười, rồi không cười nổi nữa, cố nén nụ cười gượng: "An An, kiên trì thêm nhé."

Thời An cắn đầu lưỡi: "Con không hiểu, dì Cố, con là con người, tại sao không phải con chi phối cảm xúc mà lại là cảm xúc chi phối con?" Lời nói đầy thất vọng.

Tay khựng lại, Cố Thiên Quân nhẹ giọng nói: "Đây là giai đoạn không thể tránh khỏi trong quá trình trị liệu, con đã làm rất tốt."

Thời An kìm nén hồi lâu: "Không hề."

Ánh mắt rất chậm, Cố Thiên Quân xé mở băng cá nhân: "An An, nếu sau này không khống chế được cảm xúc, tất cả đồ đạc trong nhà, con có thể vứt, có thể tùy ý ném, chỉ cần trút bỏ cảm xúc tiêu cực, nhưng, con phải hứa với dì một điều."

Thời An: "Dạ."

Cố Thiên Quân: "Nhưng dì đã nói đó là gì đâu."

Thời An: "Dì nói gì con cũng chịu."

Dán băng cá nhân lên.

Cố Thiên Quân nắm lấy cánh tay Thời An, nhấn mạnh từng chữ: "Dù thế nào đi chăng nữa, con không được làm tổn thương chính mình, một chút cũng không được."

Thời An rì rì nói: "Con nhớ rồi."

Dì Cố, con sẽ cố gắng thực hiện điều con đã hứa với dì, nhưng con rất ngốc, luôn làm không tốt.

*

Tối hôm sau.

Khi Cố Thiên Quân về nhà, trong nhà tối om, khẽ khàng đi vào phòng ngủ, nhưng lại phát hiện không có ai, cô ấy lên tầng xuống tầng tìm, cuối cùng, cô ấy đã tìm thấy Thời An.

Trong căn phòng đó.

Mặt trăng ở trên đất, mặt trời cũng ở trên đất, vỡ vụn, tan nát, lộn xộn, tất cả những thứ này đều không quan trọng.

Cố Thiên Quân nhìn thấy.

Thời An đang nằm trên sàn, trừng mắt mỉm cười, trên tay quấn sợi dây đèn sao, quấn thành nhiều vòng.

Cố Thiên Quân không nói một lời, cúi người nhặt những mảnh thủy tinh, chỗ này là của mặt trăng, chỗ kia là của mặt trời.

Rất lâu sau, Thời An bỗng ngồi dậy, mắt sáng ngời, vô cùng phấn khích: "Dì Cố, cuối cùng dì cũng về rồi, con rất nhớ dì."

Chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt Cố Thiên Quân kỳ lạ, Thời An rất hiếm khi bày tỏ, những lời như "rất nhớ dì", lại càng ít hơn nữa.

Trừ phi——

Nhìn đống hỗn độn trên khắp sàn, hô hấp Cố Thiên Quân nặng nề, cô ấy biết, Thời An đang trải qua cơn hưng cảm dằn vặt.

Thời An cười rạng rỡ, nói cũng nhiều: "Con đã nói là con nhớ dì rồi, sao dì không nói dì cũng nhớ con?"

Cố Thiên Quân: "Ừ, dì đương nhiên cũng nhớ con."

Thời An càng cười, cô ấy càng đau. Cô ấy không thể tưởng tượng nổi, Thời An phải làm thế nào để vượt qua những ngày bị cảm xúc chi phối.

Điều duy nhất cô ấy có thể làm là

Dành thật nhiều, thật nhiều kiên nhẫn cho Thời An.

Cố Thiên Quân buông mảnh vỡ trong tay xuống, chìa hai tay ra, khóe miệng cong lên: "Mau đứng dậy, đừng làm phiền dì dọn dẹp." Ngữ khí nhanh nhẹ.

Thời An đặt tay lên, nói "Chê con vướng víu kìa", nghiêng đầu cười tít mắt.

Cả hai đều đang cười.

Sau đó, Thời An đứng dậy, quẹt qua vai Cố Thiên Quân, đi về trước hai bước, nó nói: "Dì Cố, con ra ngoài đợi dì."

Cố Thiên Quân: "Được."

Thẳng đến khi cánh cửa khép lại,

Nụ cười của hai người, lập tức biến mất.

Kiệt sức gục xuống.

Cố Thiên Quân dụi mắt, cô tịch, thê lương.

Lại nhớ đến lời của Trần Chí Vãn:

"Thiên Quân, An An tiếp theo, sẽ xuất hiện xen kẽ các cơn trầm cảm và hưng cảm, tâm trạng có lúc cực kỳ sa sút, có lúc cực kỳ hưng phấn, sự biến đổi giữa hai loại cảm xúc cực đoan này, không có quy luật, giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc vậy, tóm lại, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Quá trình điều trị dai dẳng mà đau đớn.

Nhưng Cố Thiên Quân nói cô ấy sẵn lòng, bao lâu cũng sẵn lòng, cô ấy sẽ đợi Thời An khỏe lại, bất kể cần bao nhiêu năm đi chăng nữa.

Tiếp tục thu dọn mảnh vỡ.

Cố Thiên Quân không quay lại, cũng không hề phát hiện, sau lưng cô ấy, qua cánh cửa khép hờ, Thời An đang lén nhìn cô ấy.

Mỗi lần Thời An nhìn, trái tim sẽ thắt lại đau nhói.

Trong lòng nó, dì Cố là người thanh nhã, tôn quý, không thể chịu đựng bất kỳ sự ấm ức nào. Chứ không phải giống như bây giờ, cúi người, vẻ mặt xanh xao.

Không dám nhìn tiếp, trốn sau cửa.

Thời An dựa vào tường, thân thể yếu ớt, thanh âm vô lực lại nhỏ bé: "Con xin lỗi, dì Cố, vì đã lãng phí tâm ý của dì."

Cố Thiên Quân không nghe thấy.

Thời An cũng sẽ không để cho Cố Thiên Quân nghe thấy.

Gần như vài giây sau đó, Thời An đẩy cửa, gây ra tiếng động rất lớn.

Người Cố Thiên Quân cứng đờ, chậm chạp hai giây sau mới quay đầu, mỉm cười: "Làm gì vậy, An An?"

Giọng Thời An không lớn, khàn khàn: "Con đến để dọn." Cúi đầu, mất lát sau, nó nói tiếp: "Dì Cố, con xin lỗi."

"Xin lỗi" ám chỉ điều gì, Cố Thiên Quân biết, cô ấy đáp: "Không sao, không còn mặt trăng nữa rồi, dì lại hái cho con cái khác."

Thật lâu sau, Thời An mới đáp lại bằng giọng mũi.

Cụp hai mắt, nó nói: "Không, nhà của chúng ta còn ghép lại được, cái này cũng có thể."

Cố Thiên Quân muốn nói lại thôi: "An An."

Không nhìn nổi Cố Thiên Quân buồn bã, Thời An gần như không thở được.

Bèn đẩy cô ấy ra ngoài: "Dì Cố, ngày mai dì còn phải đi làm, mau đi tắm rồi nhanh ngủ đi."

Rất kiên trì.

Cố Thiên Quân không cứng đầu bằng nó, chỉ đành nói: "Vậy con nhanh lên, chị đợi con về ngủ chung."

Thời An gật đầu đồng ý: "Dạ."

Nhưng đêm nay.

Bên trong, Thời An không ghép lại được. Bên ngoài, Cố Thiên Quân đứng trong bóng tối, canh giữ nó cả một đêm.

Cố Thiên Quân nghĩ về Thời An,

Trong lòng Thời An có Cố Thiên Quân.

Sẽ tốt lên thôi. Họ nghĩ.

*

Suốt kỳ nghỉ hè, trạng thái của Thời An lúc tốt lúc xấu, may mắn thay có Cố Thiên Quân, bệnh tình đã ổn định đến trạng thái có thể sinh hoạt bình thường.

Ngày 31 tháng 8.

Sau khi Cố Thiên Quân nhìn Thời An uống thuốc xong, vui vẻ nói: "Ngày mai khai giảng, An An là học sinh sơ trung rồi."

Biểu cảm Thời An phức tạp.

Uống nước, nó dường như rất kháng cự: "Dì Cố, con... con có thể không đi học không?"

Giọng điệu Cố Thiên Quân chậm lại: "Tại sao?"

Thời An khẽ mấp máy môi, càng nói cảng nhỏ: "Đều là người lạ, con sợ đối diện với họ."

Đây đích thực là một vấn đề.

Ngoài Cố Thiên Quân, những người khác, Thời An tuyệt đối không thể gần gũi, từ khi sinh ra đã nhút nhát, không có cách nào thay đổi, càng có ý thức cảnh giác và nghi ngờ rất mạnh đối với người lạ.

Nhưng Cố Thiên Quân sẽ không một mực dung túng.

Những chướng ngại tâm lý này, Thời An phải từ từ khắc phục, bởi Cố Thiên Quân hiểu rất rõ, cô ấy không thể ở bên Thời An cả đời được.

Suy ngẫm nhiều lần, Cố Thiên Quân khéo léo nói: "An An đừng sợ, con phải dũng cảm lên, thử giao lưu với người khác, có lần đầu tiên thì sẽ có nhiều lần khác, thử vô số lần rồi, con sẽ phát hiện rằng, nó không quá khó."

Thời An rất nghe lời, nó nói: "Được, con nghe lời dì Cố, cố gắng kết bạn mới."

Vành môi hiện lên nụ cười xinh đẹp, Cố Thiên Quân hơi nhướn mi: "Không phải còn có Y Lạc sao, đừng lo lắng."

Thời An: "Chưa chắc sẽ học cùng lớp mà."

Cố Thiên Quân: "Lỡ như có thì sao?"

Nhún vai, Thời An giống như một tiểu đáng thương: "Con cảm thấy, tỷ lệ rất thấp."

*

Ngày hôm sau.

Trước bảng thông báo, hai cô gái đứng cạnh nhau, khi nhìn thấy trên cùng một trang giấy, hai cái tên được đặt cạnh nhau.

Trần Y Lạc tặc lưỡi: "Đi thôi, baby, vẫn phải ở với chị thêm ba năm nữa, mừng thầm lắm chứ gì?"

Thời An: "Phiền chết đi được."

Đi trên hành lang, giọng điệu Trần Y Lạc thầm oán hận: "Vừa nghĩ đến việc cô Tô không phải chủ nhiệm lớp chúng ta, mình vẫn rất đau lòng."

Thời An gật đầu: "Đúng là có một chút."

Vừa tới cửa lớp số một, Thời An tiếp tục nói: "Đến rồi Lạc Lạc, vào thôi."

Trần Y Lạc không vui: "Ừ."

Lúc này, sau lưng họ, truyền đến một tiếng cười trầm thấp: "Chắn cửa là muốn làm thần giữ cửa hay gì, mau vào đi."

Thời An quay đầu.

Thời An kinh ngạc: "Cô giáo, sao cô lại ở đây?"

Tô Nhiên mặt mày rạng rỡ: "Đương nhiên là đến để dạy học rồi, cô cũng không muốn dạy tiểu học mãi nên thi lên."

Trần Y Lạc mới hoàn hồn, trong mắt đầy ắp kinh ngạc, vui vẻ: "Cô giáo, cô đến làm chủ nhiệm lớp bọn em hả?"

"Dĩ nhiên là không." Xoa đầu Trần Y Lạc hai lần, Tô Nhiên nói tiếp: "Em nghĩ nhiều rồi, tư chất của cô vẫn chưa đủ."

Trần Y Lạc có chút thất vọng: "Ồ."

Dần dần càng nhiều học sinh lục tục đi vào, Tô Nhiên nói ngắn gọn: "Văn phòng của cô ở phía trước, có chuyện gì thì có thể tìm cô bất cứ lúc nào." Nói xong liền rời đi.

Trần Y Lạc ở phía sao: "Cô giáo, ngày nào em cũng sẽ có chuyện."

Thấy vậy, Thời An vội vàng đưa giấy: "Nè, Lạc Lạc."

Trần Y Lạc: "Làm gì đấy?"

Chỉ vào môi, Thời An nghiêm túc: "Lau đi, có nước dãi kìa."

Trần Y Lạc đỏ mặt: "Đừng có mà nói vớ vẩn."

Thời An đang cười thì một cậu bé tóc tai bù xù đi đến trước mặt, đeo túi đeo vai, nó hơi giật mình: "Lạc Lạc, cậu mau nhìn kìa."