Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 37: 37



Đông, Tây, Nam, Bắc, khắp nơi đều tĩnh mịch.

Sau sự trầm lặng chết người, có một giọng nói. Cố Thiên Quân trên mặt vô cảm, trầm giọng lẩm bẩm: "An An, dì sẽ không đi."

Bật đèn lên.

Cố Thiên Quân không có tinh khí thần,

Khiến người ta xé ruột.

Ban đầu, mắt Thời An ướt nhẹp.

Nhưng thể xác và linh hồn đã tách rời, không thể cứu vãn. Cuối cùng, ngoại trừ la hét, kêu gào, nó không biết làm gì khác.

Cố Thiên Quân không nói nên lời.

Vì Thời An đang nói: "Cút, cút đi cho tôi."

Nếu như có một tấm gương, có lẽ cũng không nỡ phản chiếu sự chán nản và thất vọng của Cố Thiên Quân, cô ấy đang nhìn Thời An, chỉ nhìn nó, chịu đựng hết thảy những lời nói cay độc.

Gương mặt hốc hác và xanh xao ấy,

Là liều thuốc xoa dịu Thời An đang đau đớn.

Lời nói của Cố Thiên Quân, dịu dàng nhất, ấm áp nhất: "Có giận thì cứ trút hết ra, nhưng, dì sẽ không đi."

Cố Thiên Quân đối với Thời An rất tốt,

Từ trước đến nay rõ ràng là vậy. Lúc này, là thu trong xuân, hạ, thu, đông.

Thời An cắn răng, tận lực không phát ra âm thanh, lòng bàn tay siết chặt của nó run rẩy không thôi, trong lòng có vạn tiếng nói: Tại sao mày lại đối xử với dì Cố như vậy, còn chẳng bằng súc sinh, tan thành mây khói cho rồi.

Không thể nói,

Thì xin lỗi dì bằng đôi mắt vậy.

Thời An đang tìm kiếm sự tha thứ.

Không lên tiếng, nhưng Cố Thiên Quân lại hiểu. "Dì hiểu, dì hiểu hết, dì không trách con."

Nhưng trạng thái tinh thần tồi tệ,

Không phải là lý do để tổn thương người khác.

Thời An giống như một tên tội phạm, đếm đi đếm lại những tội ác của chính mình, cuối cùng, nó mở miệng: "Con là kẻ vô dụng nhất trên đời này."

Cơ thể rơi thẳng vào địa ngục.

Linh hồn lơ lửng trong không trung, Thời An bảo vệ lớp vỏ trống rỗng, lại nói thêm: "Dì Cố, đừng ở lại đây."

Dùng chút sức lực còn lại.

Bởi nó lại sắp mất kiểm soát rồi.

Cố Thiên Quân nói: "Dì ở bên con."

Cô ấy có thể bao dung hết thảy mọi lỗi lầm của Thời An. Cô ấy biết, chà đạp lên danh dự của cô ấy, không phải Thời An mà là căn bệnh.

"Chúng ta cùng nhau."

Cố Thiên Quân chân thành từ tận đáy lòng.

Đối diện, Thời An sắp không chịu đựng nổi.

Trong lòng ngột ngạt đến không một kẽ hở, có thể nghẹt thở bất cứ lúc nào, hai tay nó ôm chặt đầu: "Mở cửa sổ, ai đó mở cửa sổ cho tôi với."

Cố Thiên Quân nắm lấy cánh tay Thời An: "Nếu không mở được thì dì sẽ cho con mượn một chiếc cửa sổ."

Thời An lắc đầu.

Nó không thể ở dưới sự che chở của Cố Thiên Quân mãi được, hơn nữa, nó là một người xui xẻo tột độ.

Chính tại lúc này,

Cố Thiên Quân mặc kệ tất cả, cô ấy ôm lấy Thời An, ôm cả sự thảm hại và tự phủ nhận chính mình của nó.

"Thời An, tin dì."

Hàng ngàn hàng vạn áp lực, được giải phóng vào giây phút này.

Cằm của Thời An, tựa lên bờ vai gầy gò của Cố Thiên Quân, giống như, một nửa hồn đã quay về.

Nhắm mắt lại, yên tĩnh một lúc, có thứ gì đó đang bùng nổ trong thân thể.

Tay Thời An siết chặt, rồi siết chặt, nó định thoát khỏi cái ôm, nhưng Cố Thiên Quân lại ôm chặt.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng,

Xuyên qua vải áo, Thời An cắn vào vai Cố Thiên Quân.

Đây là thuốc,

Liều thuốc không uống sẽ chết.

Cơn đau xé toạc, nhưng Cố Thiên Quân chỉ rên rỉ một tiếng, ánh mắt ấm áp trong veo, cô ấy cam tâm tình nguyện.

Rất lâu qua đi.

Thể xác và linh hồn Thời An hợp nhất, nó đã có thể kiểm soát cảm xúc, nhưng nó lại bất động.

Máu rỉ ra từ áo chính là bằng chứng.

Nó lại khiến Cố Thiên Quân tổn thương.

Cố Thiên Quân để ý tới, quay vai đi, nhẹ giọng: "Không sao, không đau, con đừng để ý."

Nhưng vô ích.

Thời An không ngừng tự trách, nó rưng rưng nước mắt: "Con xin lỗi, dì Cố, sau này con nhất định sẽ nghe lời dì, ngoan ngoan uống thuốc, con xin lỗi."

Kìm nén không để nước mắt rơi.

Một đứa hèn nhát chỉ biết bắt nạt dì Cố không xứng đáng được khóc. Thời An nghĩ.

Không một lời trách móc.

Cố Thiên Quân vỗ lưng Thời An: "An An, con rất giỏi, lại vượt qua một lần rồi, dì rất mừng cho con."

Tại sao phải tốt như vậy chứ,

Dì Cố, dì Cố tốt bụng nhất. Vào lúc con hoảng sợ và bất lực, những gì nhìn thấy, chỉ có dì.

Thời An dùng môi tìm kiếm phần vải nhiễm màu đỏ tươi.

Một cái hôn ngắn ngủi. Im lặng nói: "Dì Cố, dì chính là cửa sổ của con."  

Ngay tận đến lúc an giấc ngàn thu.

Thời An vẫn còn khắc ghi.

*

Sáng thứ Hai.

Bởi náo loạn trong đêm, trạng thái của Thời An không được tốt, có quầng thâm, trong giờ học cũng ủ rũ chán nản.

Đến giờ tiếng Anh, Thời An không chịu nổi nữa, bắt đầu lơ đãng.

Thế nhưng, giáo viên tiếng Anh lại là Hạ Dạng.

Vậy là, sau đó.

Hạ Dạng: "Thời An."

Gọi một lần, không có phản hồi, lại gọi lần thứ hai: "Thời An." Giọng nói rõ ràng đã lớn hơn nhưng Thời An vẫn cúi đầu.

Trần Y Lạc đẩy nó.

Thời An quay qua, chậm chạp lên tiếng: "Làm gì thế?"

Trần Y Lạc rất sốt ruột, không ngừng đưa mắt ra hiệu.

Lúc này Thời An mới nghĩ ra, nhìn về phía trước. Sau đó, nghe thấy Hạ Dạng lạnh lùng: "Thời An, tan học đến văn phòng của cô."

Nghe vậy, Thời An bấm bụng nói: "Vâng."

Sau giờ học,

Thời An đi theo phía sau Hạ Dạng, không đến văn phòng mà đi đến chỗ lần trước đã nói chuyện, Hạ Dạng dừng lại, quay người nhìn Thời An.

Thời An đoán được,

Khó tránh khỏi một trận trách mắng.

Ai ngờ, ở nơi không người,

Hạ Dạng vậy mà lại thay đổi nét mặt, cười: "Đêm qua ngủ không ngon, hay là, tiết học của cô quá nhàm chán?"

Thời An thành thật trả lời: "Không phải, tiết học của cô rất thú vị, là tại em ngủ không ngon."

Gật đầu, Hạ Dạng tiếp tục nói: "Sau này đừng như vậy nữa, buổi tối phải ngủ đầy đủ thì ban ngày mới có thể học vào."

Thời An: "Vâng, em biết rồi, thưa cô."

Vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, Hạ Dạng tâm trạng cực tốt, lại nói: "Phải rồi, tuần sau trường sẽ tổ chức cuộc thi diễn thuyết."

Ơ?

Sao lại nói chuyện này?

Khiến Thời An bối rối vài giây, Hạ Dạng nói tiếp: "Mỗi lớp cử ra một người, khi đó phụ huynh cũng sẽ đến trường xem."

Mơ hồ đoán được.

Thời An hỏi: "Sau đó thì sao hả cô?"

Ngữ khí Hạ Dạng quả quyết: "Cô muốn đề xuất em đi."

"Dạ?" Gần như là theo bản năng, Thời An từ chối: "Em không được đâu, thưa cô, trước giờ em chưa từng thử qua, sẽ phá hỏng đấy ạ."

"Không sao, phá hỏng thì phá hỏng thôi." Giọng điệu Hạ Dạng thoải mái: "Coi như là luyện tập, Thời An, cho mình một cơ hội đi."

Thời An khó xử nói: "Nhưng, em sẽ mất bình tĩnh đó."

"Đó không phải là vấn đề." Hạ Dạng khích lệ nói: "Luôn phải có lần đầu tiên, cô thấy em khả quan, hơn nữa, em không muốn tạo một bất ngờ cho dì Cố của em sao?"

Nói đến đây.

Thời An dao động: "Thưa cô, dì Cố cũng được đến xem ạ?"

Hạ Dạng: "Đương nhiên rồi."

Lại đắn đo mấy giây, Thời An vậy mà lại gật đầu: "Được, em muốn thử, em cảm ơn cô."

Không ngờ sẽ dễ dàng như vậy, Hạ Dạng cũng ngạc nhiên.

Cô ấy mỉm cười: "Cô không nhìn lầm mà, em quả nhiên rất xuất sắc, vậy là xong rồi nhé, em tự chuẩn bị bản thảo, chủ đề là 《Dũng cảm》."

Dũng cảm.

Tim Thời An nảy lên, viết về dũng cảm như thế nào, dì Cố chính là lòng dũng cảm của nó, lẽ nào cả bài viết về Cố Thiên Quân?

Hạ Dạng: "Sao vậy?"

Định thần, Thời An lắc đầu. Trong đầu nó vẫn đang suy nghĩ về "dũng cảm", nghĩ tới nghĩ lui, đầy ắp tâm trí đều là Cố Thiên Quân.

Thật khiến người ta phát điên mà.

Thời An nói: "Vậy em về đây thưa cô."

Hạ Dạng; "Ừ, cố lên."

Thời An hít sâu, gật đầu.

*

Cả một ngày, Thời An đều suy nghĩ chuyện này.

Nếu đã nhận rồi thì phải làm thật tốt. Đến nỗi mà sau khi tan học vào buổi tối, thu dọn đồ đạc cũng rất chậm chạp.

Trần Y Lạc: "Tiểu Thời, cậu lề mề quá rồi đó."

Nhìn câu ta, Thời An tăng nhanh động tác: "Cậu về trước đi, Lạc Lạc, hôm nay dì Cố đến đón mình."

Hơi nhướn mày, Trần Y Lạc nói: "Vậy mai gặp lại."

Nói xong liền chạy ra ngoài, "Đi tìm cô Tô đây."

Thời An nhịn cười, cuối cùng sắp xếp hộp đựng sách xong mới đi, lúc này, trong khuôn viên trường chỉ có lác đác vài người.

Sau 6 giờ, hoàng hôn rất đẹp.

Thời An nhìn thêm mấy lần, nghĩ rằng, thời tiết đệp như vậy, nếu ngắm cùng dì Cố, nhất định sẽ đẹp hơn.

Chung quy lại,

Tâm trạng của Thời An rất vui vẻ.

Bởi vì.

Dì Cố sẽ đến đón nó.

Nói đúng ra, tốc độ của Thời An đáng lẽ ra sẽ rất nhanh, nhưng sở dĩ nó chậm chạp như vậy là vì dì Cố nói sẽ đến muộn nửa tiếng.

Vậy nên,

Thời An đi ra khỏi trường mất 10 phút, trời không đủ sáng, ngay cả vài học sinh lác đác vừa rồi cũng chẳng còn, nó đứng ở ven đường chờ.

Lại muốn ngắm nhìn bầu trời.

Nhưng nhìn ra xa, trong ngõ hẻm, nó nhìn thấy có vài bóng người vô cùng quen thuộc. Cho dù bọn chúng cao lên, nhuộm tóc, không mặc đồng phục thì Thời An vẫn có thể nhận ra.

Rõ ràng chính là mấy người từng bắt nạt nó——

Hồi tiểu học.

Cảm giác nhục nhã vì lòng tự trọng bị chà đạp lại ập đến, Thời An theo bản năng lùi lại, thậm chí muốn bỏ chạy.

Nhưng nó không làm vậy.

Trong mắt hừng hực phẫn nộ, lại nhớ đến chính mình từng trải qua.

Bọn chúng lại bắt nạt người ta.

Người ta không ai khác chính là Lục Thính Nghiêu.

Ở khoảng cách gần, Thời An nhìn rất rõ ràng.

Tên cầm đầu tóc đỏ túm tóc Lục Thính Nghiêu: "Tao nói lần cuối cùng, nôn hết tiền ra đây, nếu không ông đây xử mày."

Khóe miệng Lục Thính Nghiêu chảy máu: "Tôi không có tiền, buổi sáng đã đưa hết cho cậu rồi, không còn nữa."

Một tên đầu trọc khác trực tiếp tát cậu: "Còn dám lừa tao, đừng tưởng tao không biết, mẹ mày kiếm cho mày một ông già đầy tiền..."

Lời còn chưa dứt, Lục Thính Nghiêu bỗng kích động: "Đừng nói về mẹ tôi, bà ấy không phải người như vậy."

Sau đó,

Tiếng cười mỉa mai vang lên. Vài người lại giơ nắm đấm lên, Lục Thính Nghiêu bị giữ lại, căn bản không thể phản kháng.

Cũng không biết là thế lực nào.

Thôi thúc Thời An một bước lại một bước qua đó, trong tay nó cầm một con dao rọc giấy, hô hấp không ổn định.

Nó sợ.

Nhưng nó không thể nhắm mắt làm ngơ.

Ánh chiều tà sắp biến mất.

Thời An đi vào con hẻm, hét lớn: "Dừng tay." Đứng rất thẳng, giọng nói cũng không hề run rẩy.

Vào lúc này, nó không phải con bé nhát cáy.

Mà là người dũng cảm nhất.

Tóc đỏ nheo mắt lại, nhìn nhìn, cười lớn: "Tao còn tưởng là ai, anh em, nhớ con bé này không, chính vì nó mà chúng ta không được đi học nữa đó."

Áo xanh phụ họa: "Còn tìm tới tận cửa nữa, xem hôm nay tao xử mày như nào nhé."

Từ từ, một đám người cao lớn.

Bao vây Thời An.

Không trốn được, Thời An vứt cặp sách xuống đất, nhìn thẳng vào mắt bọn chúng, "Các người muốn gì?"

Tóc đỏ nhe răng nanh, "Đánh mày."

Sắp đến gần, Thời An rút dao rọc giấy ra, "Ai dám tới gần, tôi sẽ không khách khí đâu."

Tóc đỏ không sợ phiền phức, bẻ cổ tay Thời An, "Con ranh chết tiệt, tao thấy mày chán sống lắm rồi đấy."

Dao rọc giấy rơi xuống đất.

Tim Thời An chùng xuống.

Nắm đấm của tóc đỏ sắp sửa giáng xuống người, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một người phụ nữ đi tới, sau đó, giọng nói trưởng thành truyền tới, "Tôi là cảnh sát đây, ai dám ra tay?"

Nghe vậy, tóc đỏ giật mình.

Người phụ nữ mặc cảnh phục, vô cùng áp đảo. Nhưng hắn vẫn đinh ninh, "Cô nói cô là cảnh sát, chứng cứ đâu?"

Không nhiều lời,

Người phụ nữ lấy thẻ cảnh sát ra, tay chỉ, ung dung nói: "Ngồi xổm mấy ngày này rồi, các cậu, lập tức theo tôi đến đồn cảnh sát."

Mấy người kia nhìn nhau, co rúm đuôi.

Tóc đỏ quệt vài giọt nước mắt, gửi gắm hi vọng vào Thời An, "Đều là hiểu lầm thôi, cậu cầu xin cảnh sát đi, là lỗi của chúng tôi, tôi không muốn bị giam đâu, xin cậu đấy."

Thời An khinh thường: "Tự làm tự chịu."

Tóc đỏ vẫn không bỏ cuộc, "Tôi là một con chó, cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi..."

Lần này, xe cảnh sát chạy tới. Tóc đỏ không có cơ hội nói gì thêm, tất cả bọn chúng đều bị tống lên xe.

Trước khi lên xe.

Người phụ nữ nói: "Yên tâm, các cô sẽ đòi công lý cho các con." Nói xong, mỉm cười với Thời An: "Con rất dũng cảm."

Sau đó, người phụ nữ lên xe.

Vừa nhìn thoáng qua, Thời An đã nhớ tên của người phụ nữ được viết trên thẻ cảnh sát, Trình Ngôn.

Thời An sững sờ tại chỗ.

Lúc này, dường như nó đã biết, nên viết về dũng cảm như thế nào rồi.

Chính tiếng ho của Lục Thính Nghiêu làm cho nó hoàn hồn, Thời An vội vàng chạy tới, "Cậu đợi thêm một lát, chờ dì Cố tới, mình bảo dì ấy đưa cậu đến bệnh viện."

"Không đi bệnh viện đâu." Lục Thính Nghiêu rất cương quyết.

Thời An: "Sao?"

Lục Thính Nghiêu: "Đi viện tốn kém lắm, không cần đi đâu, mấy ngày nữa là ổn thôi."

Con tim chua xót,

Trong lúc Thời An không biết nên nói gì thì Cố Thiên Quân tới.

Từng bước đi của cô ấy đều mang theo lo lắng, còn cách vài bước, cô ấy dang tay ra, "An An, dì tới muộn." 

Thời An tiến lên, lao vào lòng Cố Thiên Quân, "Dì Cố, không muộn, dì tới vừa kịp lúc."

Trời tối, gần gũi.

CỐ Thiên Quân lúc này mới chú ý đến Lục Thính Nghiêu, liền hỏi: "An An, cậu bé này sao lại vì thương vậy, có chuyện gì?"

Thở dài, Thời An: "Nói ra thì dài lắm, có thời gian con sẽ kể chi tiết cho dì, dì Cố, cậu ấy là bạn học của con, có thể đưa cậu ấy đến bệnh viện không?"

Cố Thiên Quân gật đầu, "Thương nặng như vậy, nên kiểm tra một chút, đi thôi, lên xe."

Lục Thính Nghiêu cũng không tiện từ chỗi, chỉ đành theo lên xe, ngồi ở ghế sau, Thời An ngồi ở ghế phụ như thường lệ.

Chiếc xe được lái ra ngoài.

Đang là giờ cao điểm buổi tối, đường rất đông đúc.  

Từ gương chiếu hậu, Cố Thiên Quân thấy Lục Thính Nghiêu đang nhìn chằm chằm Thời An, thậm chí còn không chớp mắt.

Phải rồi, Thời An xinh xắn như vậy.

Không còn là cô bé chỉ biết đỏ mặt nữa. Vài tháng nữa là nó 13 tuổi rồi.

Muốn nghiêng đầu nhìn Thời An,

Nhưng Cố Thiên Quân nhịn lại.

Sau này sẽ có nhiều chàng trai thích Thời An hơn, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện rất bình thường, ừ.