Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 39: 9



Hạ Dạng: "Alô."

Cố Thiên Quân nôn nóng, "Cô Hạ, chuyện cô nói với tôi trong tin nhắn là sao?"

Hạ Dạng: "Trước tiên cô đừng nóng, nghe tôi nói xong đã."

Cố Thiên Quân kiềm chế, "Ừ."

Hạ Dạng giải thích xong hậu quả trước sau.

Bổ sung nói: "Hẳn là đám trẻ nói linh tinh thôi, tôi tin Thời An, nhưng chuyện này, nhất định phải cho cô biết."

Cố Thiên Quân: "Tôi hiểu." Dừng lại nửa giây, cô ấy dò hỏi, "Cô Hạ, An An không bị chuyện này ảnh hưởng chứ?"

Hạ Dạng: "Cô yên tâm, không đâu."

Cố Thiên Quân: "Vậy thì tốt rồi."

Nói chuyện xong xuôi với Hạ Dạng qua điện thoại.

Cố Thiên Quân cầm lịch làm việc lên xem, một lát sau phải kiểm tra phòng bệnh, buổi chiều còn phải tham gia một ca phẫu thuật, thời gian của cô ấy không dư dả.

Chỉ có thể đợi đến tối.

Để nói chuyện với Thời An.

May mắn, ca phẫu thuật rất thành công.

6 giờ đúng, Cố Thiên Quân tan sở, cô ấy lại xe đến trường, cơ thể mệt mỏi nên ngồi trong xe chờ.

Chuông tan học vang lên.

Các học sinh lần lượt đi ra, cửa xe trượt xuống, Cố Thiên Quân tìm kiếm Thời An trong đám học sinh.

Cô ấy nhìn thấy Trần Y Lạc trước tiên.

Lảng vảng trước cổng, giống như đang đợi ai đó.

Ánh mắt đưa ra xa hơn, cuối cùng cũng tìm thấy Thời An, đứa trẻ thấp nhất, trắng trẻo nhất trong đám đông, theo thói quen nắm chặt quai cặp sách.

Ánh mắt Cố Thiên Quân không kìm nổi dịu dàng. Nhưng dần dần, mắt cô ấy lạnh lẽo. Phía sau Thời An, Lục Thính Nghiêu đang theo sát nó.

Nhịp chân đồng đều.

Mà sở dĩ ánh mắt Cố Thiên Quân lạnh lẽo là bởi——

Ra khỏi cổng trường, Lục Thính Nghiêu đi đến phía trước Thời An, nhét một chiếc vòng tay bạc vào tay nó, rất ngại ngùng.

Con trai.

Tựa như thuở chớm yêu.

Nghĩ tới lời của Hạ Dạng.

Cố Thiên Quân không nói một lời, vội vàng xuống xe. Quần tây xám và sơ mi đen, vòng eo thon thả, bình thường cô ấy dịu dàng, như những bước đi bây giờ lại vô cùng có khí chất.

Có lẽ là.

Đang giận chăng?

Nhìn thấy Cố Thiên Quân, Thời An mặt mày rạng rỡ, chạy tới, ôm lấy cô ấy, "Dì Cố, dì tới rồi."

Mái tóc cọ vào cổ Cố Thiên Quân ngứa ngáy.

Nhẹ nhàng đẩy ra, Cố Thiên Quân nắm tay Thời An, "Đi." Từ đầu đến cuối, cô ấy không hề nhắc tới chiếc vòng bạc.

Thời An vốn muốn giải thích.

Nhưng Cố Thiên Quân không chủ động hỏi, có lẽ là không thấy nên nó không nói.

Ngồi trên xe, sau khi chiếc xe chạy được một đoạn, nhìn thấy hướng đi không đúng, Thời An hỏi: "Dì Cố, chúng ta không về nhà ạ?"  

Cố Thiên Quân: "Ừ."

Lạnh lùng quá.

Thời An chậm rãi quay đầu, cẩn thận dò hỏi, "Dì Cố, vậy chúng ta đi đâu?"

Biểu cảm của Cố Thiên Quân dịu đi một chút.

Chuyên tâm nhìn đường, cô ấy nói: "Đi cùng dì tới một nơi." 

Thời An cũng không tiếp tục nhiều lời.

"Vâng." Quay trở lại, bất động. Vì nó cảm thấy, Cố Thiên Quân sẽ nổi giận bất cứ lúc nào.

5 phút sau.

Trên con phố buôn bán sầm uất, đỗ xe, Cố Thiên Quân: "An An, xuống xe."

Quan sát xung quanh, hoàn cảnh xa lạ.

Thời An đặt cặp sách lên ghế, đóng cửa xe lại, cẩn thận từng li từng tí theo sau Cố Thiên Quân.

Khi đi đến một cửa hàng mặt đường.

Dừng lại.

Thời An ngước mắt hỏi, "Tiệm vàng?"

"Ừ." Cố Thiên Quân đi vào trong, "Theo dì, An An."

Nhân viên bán hàng xinh đẹp lịch sự, "Xin chào, chào mừng đến với tiệm vàng chúng tôi, cho hỏi cô cần gì, có tiện để tôi giới thiệu cho cô không?"

Cố Thiên Quân sau khi trầm ngâm, "Giới thiệu cho cô bé một vài mẫu đi."

Nói xong, nhìn về phía Thời An.

"A." Thời An mở miệng, xua tay, lùi về sau, "Con không muốn đâu."

Cố Thiên Quân lựa chọn phớt lờ sự không tình nguyện của nó, tiếp lời của nhân viên, "Có mẫu nào mới không, phù hợp với tuổi của cô bé một chút." Mím môi, cô ấy cụp mắt, "Tốt nhất là vòng tay hoặc gì đó."

Nghe vậy.

Thời An đột nhiên hiểu ra, kéo nhẹ góc áo Cố Thiên Quân, "Dì Cố, cái lắc bạc đó, thật ra là..."

Còn chưa kịp nói đã bị giọng của nhân viên bán hàng át mất.

Nhân viên bán hàng cầm một sợi dây chuyền vàng lên, "Cô xem cái này đi, đơn giản trang nhã, bạn nhỏ này trắng trẻo, đeo vào nhất định sẽ rất đẹp."

Cố Thiên Quân cầm lấy chiếc vòng tay.

Xắn tay áo Thời An lên, cúi đầu đeo cho nó, "An An, con thích không?"

Rất đẹp.

Nhưng Thời An không muốn gật đầu.

Không đợi nó đáp, Cố Thiên Quân trực tiếp đưa thẻ ra, mỉm cười với nhân viên bán hàng, "Cảm ơn cô."

Nhân viên bán hàng hiểu ý.

Hai tay nhận lấy, đi quẹt thẻ, "Vui lòng chờ một lát."  

Sau khi nhân viên bán hàng rời đi.

Thời An muốn nói lại thôi, "Dì Cố, con." 

"Lát nữa nói sau." Cố Thiên Quân cười như không cười, "Còn nữa, hôm nay con phải nghe dì, không được phép nói "không"."

Thời An "Vâng" một tiếng.

Không quá tình nguyện.

Nhận lấy chiếc túi từ trong tay nhân viên mua sắm, Cố Thiên Quân kéo tay áo Thời An, "Chúng ta về nhà."

Thời An lầu bầu, "Đắt quá."

Bước ra khỏi bậc cửa, ánh mắt Cố Thiên Quân dịu dàng, "Không đắt, tiêu tiền cho con, dì rất vui."

Thời An thuận tiện móc lấy tay Cố Thiên Quân. "Dì Cố, dì tốt với con như vậy, con có thể làm gì cho dì đây?"

Cố Thiên Quân sau khi "Ừm——" một tiếng dài, vòng qua từ phía sau lưng Thời An, lấy chiếc lắc bạc từ trong túi áo đồng phục, quan sát, "Vậy con giải thích cho dì, đây là chuyện gì."

Thời An: "Vâng."

Tìm một băng ghế trên con phố dài.

Họ ngồi cạnh nhau.

Thời An vừa nghịch ngón tay vừa nói, "Lục Thính Nghiêu muốn dùng cái này để trả tiền thuốc men, con không cần, con cũng không ngờ, buổi tối tan học, cậu ta lại nhét cho con, ngày mai con sẽ trả lại cho cậu ta."   

Nó kể xong.

Cố Thiên Quân thở dài một hơi, "An An, con thích cái gì, hoặc muốn cái gì, nhất định phải nói cho dì, dì không đủ tinh tế, có lúc sẽ không đoán ra được tâm sự của con."

Thời An tựa vào vai Cố Thiên Quân, "Con sẽ không tùy tiện nhận đồ của người khác đâu." Khóe miệng bất giác nhếch lên, "Nhưng, ngoại trừ dì Cố."

Một câu nói, hai người vui.

Cố Thiên Quân ẩn ý: "An An, những gì cho được con dì đều sẽ cho, chỉ là hi vọng con sau này, đừng cảm động trước một chút lòng tốt của người khác, dì mong con có thể tránh được một vài con đường quanh co."

Thời An không hiểu, "Người khác là ai?"

Cố Thiên Quân bật cười, "Đám con trai hư đó."

"Ồ." Thời An hiểu mà không hiểu, "Vậy Lục Thính Nghiêu có phải con trai hư không, con làm bạn với cậu ta được không?"

Cố Thiên Quân nghiêm túc: "Cậu ấy là cậu bé ngoan, nhưng trước 18 tuổi, con chỉ có thể làm bạn với cậu bé thôi."

18 tuổi...

Thời An liền hiểu, nó ôm lấy Cố Thiên Quân, "Dì Cố nghĩ đi đâu thế, con vẫn còn nhỏ mà." Nói xong, liền buông ra.

"Không nhỏ nhắn gì nữa rồi."

Đặt chiếc lắc bạc vào tay Thời An, ánh mắt Cố Thiên Quân xa xăm, "An An, nên truyền bá kiến thức mới cho con rồi."

Thời An: "Cái gì vậy ạ?"

Mặt mày Cố Thiên Quân mang theo ý cười, "Đương nhiên kiến thức con gái phải bảo vệ mình như thế nào rồi, An An quá xinh xắn, dì không yên tâm."

Được khen là xinh xắn.

Tai Thời An đỏ lên, "Thật ra con có hiểu chút chút."

"Hả?"

Hai tay Thời An nắm thành quyền, "Lạc Lạc nói cho con biết."

"Con giỏi lắm." Cố Thiên Quân véo tai Thời An, "Bảo sao hai đứa ngày nào cũng bám lấy nhau, thì ra là nói bí mật."

Vành tai đỏ bừng.

Thời An né tránh, che chắn màu sắc khiến người ta xấu hổ. "Đều là Lạc Lạc nói, con không có bí mật."

Tâm trạng Cố Thiên Quân rất tốt, "Thật sao?"

Thời An: "Dạ!"

Đứng dậy, Cố Thiên Quân cụp mắt, xoa đầu Thời An, "Nói cho dì nghe Y Lạc đã nói với con những gì, dì sẽ bổ sung cho con."

Thời An bật dậy, "Không được."

Bịt tai, bỏ chạy.

Khói mù, cùng bị cuốn đi.

Cố Thiên Quân đuổi theo, hoàng hôn truy đuổi họ, đuổi không kịp liền hài lòng thỏa dạ ẩn náu trong màn đêm, mà vừa rồi——

Họ ở bên nhau.

Đã nhìn ngắm nắng chiều tuyệt đẹp.

*

Giờ ra chơi ngày hôm sau.

Nhân lúc Lục Thính Nghiêu ra ngoài, Thời An đặt vài hộp thuốc giảm đau tiêu sưng lên bàn cậu, chiếc lắc bạc ở phía dưới.

Tình cờ bị Trịnh Huy nhìn thấy, cậu nhóc lại bắt đầu tọc mạch. Trong lúc truyền tin đi khắp nơi, Hạ Dạng vừa đeo kính, vừa đi về phía Trịnh Huy, "Nói đủ chưa?"

Trịnh Huy bật nảy khỏi ghế, cái cổ vênh cao, "Chuyện này là sự thật, đừng để ai nói ra."

Hạ Dạng tháo kính xuống, nhấn mạnh từng từ, "Thái độ của em là sao?"

Trịnh Huy chó cùng rứt giậu, "Sự thật là vậy mà, không có chứng cứ, em thấy, bọn nó đúng là đang yêu sớm, lớp bên cạnh yêu sớm đều bị mời phụ huynh, cô, cô phải đối xử bình đẳng."

Mặt Hạ Dạng lạnh như băng, "Trật tự." Sau đó cảnh cáo, "Trịnh Huy, nếu để cô nghe em lan truyền lung tung tin đồn về bạn học một lần nữa, cô sẽ mời phụ huynh của em tới đấy."

Trịnh Huy không chịu thua, "Không công bằng."

Giọng điệu Hạ Dạng càng lạnh lùng hơn, "Không có lần sau."

Trịnh Huy không dám nói. Cậu nhóc sợ Hạ Dạng sẽ nổi giận bất cứ lúc nào, cho dù có làm lớn chuyện thì người đuối lí cũng là nó, suy cho cùng thì nó không có bất kỳ bằng chứng nào.

Vậy nên cậu nhóc hạ quyết tâm.

Phải tìm cho ra bằng chứng. Không vì lý do nào khác, nó chỉ ngứa mắt họ.

Thời An ở phía trước im lặng lắng nghe, nhớ tới Cố Thiên Quân hôm qua kỳ lạ, chợt hiểu ra, thì ra là nghi ngờ nó yêu sớm.

Dở khóc dở cười.

Nó hỏi Trần Y Lạc, "Lạc Lạc, cậu nghĩ bằng tuổi tụi mình có ai yêu sớm không?"

Mắt Trần Y Lạc trống rỗng, "Chắc có."

Viết nguệch ngoạch lên giấy hai nét, cậu ta ném bút đi, "Sinh nhật cậu muộn quá, hầu hết mọi người đều giống mình, đã 13 tuổi cả rồi."

Thời An cau mày, "13 tuổi là được yêu hả, nhưng dì Cố nói, chưa được 18 thì chưa được yêu."

Trần Y Lạc: "Mẹ cũng nói vậy."

"Mình không hiểu." Tay chống đầu, Thời An nhìn về phương xa, "Thích một người rốt cuộc là cảm giác như thế nào vậy?"

Vốn là độc thoại.

Nhưng Trần Y Lạc lại trả lời nói, "Từng giây từng phút, đều nghĩ về người đó, đều muốn gặp người đó, là..."

"Khoan đã."

Thời An ngắt lời, "Lạc Lạc, cậu có người thích rồi phải không?" Nhìn "dưa móp táo ung" của lớp, nó hiếu kỳ, "Lớp nào đó?"

Trần Y Lạc thu lại buồn phiền, "Không phải, mình vẫn chưa rõ là ngưỡng mộ, hay là thích, mấy năm nữa lớn lên, mình sẽ kể cho cậu."

Cậu ta rất rạch ròi.

Những chuyện không chắc chắn thì không được tùy tiện bàn luận.

Thời An: "Được."

Nó biết, có lẽ nó đã đoán đúng, nhưng nó sẽ không truy hỏi thêm. Trước mắt, vẫn còn một chuyện quan trọng hơn.

Thời gian ra chơi rất dài.

10 phút nữa mới vào học, Thời An định đi tìm Hạ Dạng cảm ơn cô một câu.

Đây là phép lịch sự nên có.

Cố Thiên Quân từng dạy nó.

Sau khi cảm ơn xong, Thời An lại đưa bản thảo của cuộc thi diễn thuyết tuần sau cho Hạ Dạng xem qua một lần.  

Hạ Dạng hài lòng, "Tốt lắm, cố lên."

Thời An nhẹ nhõm, "Thưa cô, có cần em đọc một lần không ạ?"

Vỗ vai Thời An, trên mặt Hạ Dạng đều là khích lệ, "Không cần, tin tưởng em, cứ tiến hành như bình thường là được."

Thời An: "Vâng thưa cô."  

*

Sáng thứ Bảy.

Trên bàn ăn, trong đĩa Thời An vẫn còn một quả trứng, nó chọn ăn lòng trứng, "Dì Cố, thứ Ba tuần sau dì rảnh không?"

Thời gian biểu của Cố Thiên Quân đã được sắp xếp dày đặc.

Nhưng cô ấy vẫn hỏi, "Có chuyện gì, nói dì nghe xem."

Thời An: "Có cuộc thi diễn thuyết, phụ huynh có thể tham gia."

Không hề đắn đo, Cố Thiên Quân nói, "Không thành vấn đề, dì đi."

Thời An ăn nốt một miếng lòng trắng cuối cùng, "Dì cố, dì thật sự không bận ạ?" Lòng đỏ tròn trịa đang nằm trong đĩa.

Cố Thiên Quân: "Đương nhiên là không bận."

Thời An vui sướng, "Tốt quá rồi."

"Muốn dì đi đến vậy à?"

"Dạ!"

Lúc này, Cố Thiên Quân chỉ vào lòng đỏ trứng, "Phải duy trì dinh dưỡng, ăn cái này thì dì đi."

Lời vừa rơi xuống.

Lòng đỏ trứng tiến vào trong miệng Thời An, má nó phồng lên, cười híp mắt, "Dì Cố hứa rồi nha."

Giống đứa nhỏ ngốc quá.

Có là đứa nhỏ ngốc, cô ấy vẫn thích. Cố Thiên Quân nghĩ.