Mỉm cười dè dặt, Thời An chậm rãi nói, "Dì Cố, tuần sau là sinh nhật cô Tô đó, dì biết chứ?"
"Biết."
Thời An tiếp tục ăn bánh trôi, nói thật, "Hôm nay con đã hứa với cô Hạ rằng sẽ mời cô Tô đi chơi vào sinh nhật cô ấy."
"Ồ." Cố Thiên Quân cười nhạt, "Việc mình ôm đồm thì tự lo chứ nhỉ?"
"Không được."
"Vậy con muốn sao?"
Thời An cười toe toét, "Dì Cố, dì giúp con đi mà."
Cố Thiên Quân mím đôi môi mỏng, hai mắt có chút thất thần, "Được." Cô ấy cúi đầu, che giấu cảm xúc phức tạp.
Thời An chuyên tâm ăn bánh trôi, không nhìn thấy. Nó chỉ trả lời, "Lần này cuối cùng cũng có thể báo cáo kết quả cho cô Hạ rồi."
Trầm mặc một lúc, Cố Thiên Quân chậm rãi, "Ngớ ngẩn."
Lần này, Thời An nhận ra khác thường, nhưng khi nó nghiêng đầu nhìn, Cố Thiên Quân trông hoàn toàn bình thường.
Lẽ nào, cảm giác sai rồi?
Chắc vậy. Thời An nghĩ.
*
12 giờ rưỡi trưa.
Cố Thiên Quân đi đến ký túc xá, cởi áo blouse trắng, chỉ đắp một tấm chăn mỏng nằm trên giường.
Nhắm mắt, cô ấy nhớ lại——
Buổi sáng, một ông cụ 70 tuổi, lên bàn mổ nhưng không thể xuống, khi ra khỏi phòng phẫu thuật, lương thiện của cô ấy khiến cô ấy rơi lệ, cô ấy cúi đầu với người nhà bệnh nhân, "Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức."
Nhưng con trai của ông cụ như phát điên, luôn miệng chửi bới, "Loại như cô mà bác sĩ cái con mẹ gì, biết cứu người không đấy, chính cô đã giết bố tôi..."
Giây phút ấy, Cố Thiên Quân không mở nổi miệng, rất bất lực, mặc cho tiếng nhục mạ đổ ập xuống nhấn chìm cô ấy.
Cô ấy bất động.
Trong lòng cô ấy không ngừng tự vấn: Tại sao lại muốn làm bác sĩ, tại sao?
Càng lúc càng đông người tụ tập lại xem.
Ngoài nén giận, Cố Thiên Quân không thể nói được gì, cô ấy phải hiểu cho người nhà bệnh nhân, đây là phẩm chất nghề nghiệp của cô ấy.
Nhưng.
Bác sĩ cũng là con người mà.
May sao bảo vệ đã đến kịp thời, đưa người đàn ông này đi, nếu không, với sự hung dữ của anh ta, e là sẽ muốn giết người.
Giết.
Tim đập kịch liệt, Cố Thiên Quân đột nhiên mở mắt ra, thầy! Thời Quang Đức cũng từng gặp phải những tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân tương tự.
Và vài ngày sau khi xảy ra sự việc, Thời Quang Đức qua đời. Tại nạn xe, ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn.
Nhìn chằm chằm chiếc áo blouse trắng.
Cô ấy nhớ rất rõ ràng.
Năm đó, Thời Đại Xuyên không điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, chỉ là sau khi nhận được tiền bồi thường, gửi dưới tên Thời An rồi rời khỏi Lâm An.
Nghĩ tới Thời Đại Xuyên, Cố Thiên Quân lại nghĩ xa hơn——
Sao lại có thể trùng hợp như vậy, trên đường đến gặp bác sĩ tâm lý thì anh gặp đám trẻ đuối nước.
Con đường đó hoang vu, hiếm khi có người, nếu không phải sửa đường, Thời Đại Xuyên cũng sẽ không tới đó, và cả, ba đứa trẻ đó tại sao lại đi đến đó, hơn nữa từ đầu đến cuối, những đứa trẻ được cứu chưa từng lộ diện.
Toàn là bí ẩn.
Hô hấp của Cố Thiên Quân dần trở nên không ổn định, giả sử là do người khác gây ra, vậy tiếp theo, liệu có phải Thời An không?
Nghĩ đến đây, đầu cô ấy đau nhức.
Cố Thiên Quân ngồi trên giường, không dám nghĩ nhiều hơn, cô ấy tự an ủi mình: Chỉ là suy đoán thôi.
Nhưng vô ích, cô ấy không thể ngừng suy nghĩ.
Nếu như suy đoán này hoàn toàn là đúng thì Thời An đang hoàn toàn gặp nguy hiểm.
Lúc này, báo thức reo.
Giờ nghỉ trưa kết thúc.
Cố Thiên Quân xuống giường, mặc áo blouse, cài cúc, động tác nhanh nhẹn, lý tưởng của cô ấy, trách nhiệm của cô ấy, đều không cho phép cô ấy gục ngã, cô ấy phải kiên cường.
Cố Thiên Quân thường nghĩ: Mày có oan ức thì đã sao, từ ngày mày bắt đầu cầm dao mổ, mày đã chuẩn bị tốt tinh thần bất khả chiến bại rồi, mày trước tiên là bác sĩ, sau đó mới là Cố Thiên Quân.
*
Nhưng kẻ ác là kẻ ác.
8 giờ tối, sau khi nghiên cứu phương án phẫu thuật, đầu Cố Thiên Quân hơi choáng, không dám lái xe, vừa vặn, ban ngày cô ấy đã hẹn với Tô Nhiên, gặp mặt sau giờ tan sở và đi nhờ xe cô ấy.
Gần giờ tan làm, Cố Thiên Quân gửi tin nhắn cho Tô Nhiên, ra khỏi bệnh viện vẫn không thấy Tô Nhiên đâu nên đứng ở ven đường chờ cô nàng.
10 phút sau, Tô Nhiên tới, cô nàng xuống xe, ở phía sau Cố Thiên Quân gọi: "Thiên Quân, ở đây."
Cố Thiên Quân quay đầu lại, "Đây."
Trong chớp mắt, một chiếc xe lao tới với tốc độ cao, mục đích rất rõ ràng, muốn tông chết Cố Thiên Quân.
Nhưng Cố Thiên Quân quay lưng, cản bản không hề phát hiện ra, cô ấy vẫn còn đang nói chuyện: "Em vừa mới tan sỡ, chị tới..."
Chưa dứt lời, cô ấy đã bị một lực mạnh đẩy ra.
Sau đó, Cố Thiên Quân ngồi trên mặt đất, trơ mắt nhìn chiếc xe đâm vào một gốc cây và sau đó là hướng về phía Tô Nhiên.
Máu.
Trong đêm tối, vô cùng chói mắt.
Trong mắt Cố Thiên Quân ngập tràn vẻ hoảng sợ, cô ấy vẫn luôn lý trí, nhưng tại khoảnh khắc này, không thể bình tĩnh, cô ấy thậm chí không dám lại gần nhìn.
Nhưng, may mắn đây là cổng bệnh viện.
Vài bác sĩ đang chuẩn bị tan sở chạy tới, "Tai nạn rồi, mau, mau cứu người!"
Cố Thiên Quân nhìn Tô Nhiên nằm trên cáng, được khiêng đi, nhìn thấy có người nói: "Còn hô hấp, vẫn còn hô hấp..."
Lúc này Cố Thiên Quân mới dám đứng dậy, cô ấy rất sợ Tô Nhiên sẽ có chuyện.
Đi theo, cô ấy nắm tay Tô Nhiên, không ngừng nói, "Nhiên Nhiên, đừng ngủ, giữ tỉnh táo, chị nhất định phải cố lên, bọn em còn phải tổ chức sinh nhật cho chị nữa."
Tô Nhiên nắm chặt mắt, ý thức rời rạc, nhưng đôi môi nứt nẻ của cô cử động hai lần, nói rằng "Chị rất hối hận".
Cố Thiên Quân hiểu được.
Lúc này, cô ấy chỉ muốn Tô Nhiên sống, chỉ có thể tiếp thêm hi vọng cho cô, "Chỉ cần chị có thể thuận lợi ra khỏi phòng phẫu thuật, chị muốn gì em cũng đồng ý, Nhiên Nhiên, bất cứ thứ gì..."
Tô Nhiên hơi cong môi, mí mắt cử động, sau đó, được đẩy vào phòng cấp cứu.
Ngoài cửa, hai chân Cố Thiên Quân đã mềm nhũn.
Cô ấy cầu nguyện, "Bình an, nhất định phải bình an."
Nửa tiếng, một tiếng.
Cố Thiên Quân không đợi Tô Nhiên ra ngoài mà đợi cảnh sát tới, "Xin chào, tôi là Trình Ngôn tới từ đội điều tra hình sự của sở cảnh sát thành phố Lâm An." Vừa nói, cô vừa xuất trình thẻ cảnh sát.
Cố Thiên Quân: "Chào cô."
Trình Ngôn: "Thủ phạm họ Lưu của vụ tai nạn xe hơi vừa rồi đã bị bắt giữ, trong quá trình điều tra, chúng tôi nghi ngờ hắn giam giữ trái phép và ngược đãi người già, buôn bán ma túy và các tội danh khác, cô là bác sĩ điều trị chính của bố hắn, đồng thời là nhân chứng của vụ tai nạn, chúng tôi yêu cầu cô phối hợp với chúng tôi để điều tra vụ án này, cô thấy được không?"
Cố Thiên Quân gật đầu: "Được, nhưng bạn tôi vẫn chưa tỉnh lại, tôi chưa rời khỏi đây được."
Trình Ngôn: "Được, tôi hiểu cảm giác của cô, cô giải thích ngắn gọn tình hình cho chúng tôi là được."
Cố Thiên Quân nhớ kỹ lại, "Bố của Lưu bị Alzheimer nặng, khi nhập viện đã hoàn toàn không thể tự chăm sóc bản thân, trong thời gian ông lão ở viện, dường như Lưu không hề tới chăm sóc."
Trình Nghiên: "Hắn từng tới đây tổng cộng mấy lần?"
Cố Thiên Quân: "Tôi chỉ gặp hắn một lần, là sau khi ông lão cấp cứu thất bại, hắn rất kích động, công kích tôi bằng lời nói."
Trình Ngôn: "Cho nên hắn đã lên kế hoạch cho vụ tai nạn này, nhưng lại ngộ thương bạn cô, đúng chứ?"
Cố Thiên Quân: "Đúng."
Trình Ngôn phân tích lại một lần.
Lưu đã khai báo, một khi bố chết, tiền trợ cấp người gia hàng tháng sẽ không còn nữa, vậy nên sau khi bố qua đời, hắn ôm hận với bác sĩ điều trị chính, rắp tâm trả thù.
Nhưng rõ ràng, đây không hề phải động cơ gây án của hắn.
Lưu đã buôn bán ma túy được 5 năm, không thiếu tiền, ngược đãi người giã, cũng không phải vì tình thân.
Lẽ nào chỉ là trả thù xã hội?
Tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Suy tư một lúc, Trình Ngôn đổi chủ đề câu chuyên, "Khu vực thanh toán có camera không?"
Cố Thiên Quân: "Có."
Trong mắt lóe lên tia sáng, Trình Ngôn: "Có thể phiền cô để lại phương thức liên lạc không, sau này có lẽ tôi vẫn cần cô giúp đỡ."
Cố Thiên Quân đọc số điện thoại.
Trình Ngôn nói "Cảm ơn" rồi ra về.
Sau khi Trình Ngôn rời đi, Cố Thiên Quân trước tiên gọi điện cho Cố Thiên Nhiên, nhờ cô nàng chăm sóc Thời An, sau đó gọi cho Hạ Dạng.
Đặt điện thoại xuống.
Cố Thiên Quân không thể giải thích được tâm trạng mình, ngẩng đầu nhìn lên đèn tín hiệu màu đỏ, muốn đèn xanh được bật sáng, nhưng lại sợ đèn xanh sáng lên.
Lần đầu tiên, không ở bên trong mà đợi ở bên ngoài.
Cô ấy biết rõ, nếu Tô Nhiên không tỉnh lại, cô ấy e rằng sẽ không thể cầm dao mổ lên một lần nào nữa.
Một lát sau, Hạ Dạng vội vàng chạy tới, bên ngoài đồ ngủ khoác một chiếc áo, tóc vẫn còn ướt, mắt đỏ hoe, vừa nhìn thấy Cố Thiên Quân, cô liền bật khóc, "Nhiên Nhiên không sao chứ, cô ấy sẽ không sao đâu." Càng nói, tiếng nức nở càng nặng nề.
Cố Thiên Quân chỉ có thể an ủi, "Không sao, chị ấy sẽ không sao." Đỡ Hạ Dạng ngồi xuống, cô ấy lại nói: "Chuyện này, vẫn nên báo cho bố mẹ chị ấy một tiếng."
Vừa nhắc đến bố mẹ Tô Nhiên, sắc mặt Hạ Dạng biến đổi mạnh mẽ, "Cô nói đi, họ không muốn nhìn thấy tôi đâu."
Cố Thiên Quân: "Tôi không có phương thức liên lạc của họ, cô có không?"
Hạ Dạng lắc đầu, "Xóa rồi."
Đành thôi, Cố Thiên Quân nói: "Vậy thì đợi chị ấy tỉnh lại rồi nói, hơn nữa, không chừng điều trị vài ngày là ổn, không cần..."
Nói được nửa, đèn tín hiệu xanh phát sáng.
Hai người đều không tiến lên, ngây người đứng đó bất động, bác sĩ Lý quen Cố Thiên Quân, anh ta đi tới, "Bác sĩ Cố, phẫu thuật rất thành công."
Khi hai người đồng loạt thở phào, ấn đường bác sĩ Lý cau chặt, "Người thì đã được cứu về, chỉ là, chỉ là e rằng sẽ không đứng dậy được nữa."
Giáng một đòn vào đầu.
Nước mắt của Cố Thiên Quân lập tức rơi.
*
Lúc này, bên trong biệt thự.
Cố Thiên Quân đang nhàn nhã ngồi trên sô pha, Thời An đi tới, rồi lại đi lui, cô nàng nhìn đến hoa mắt, "Thời An, con đi lại bao lâu rồi hả, không mệt hả, ở yên một lúc không được sao?"
Thời An "Ôi" một tiếng, "Dì Thiên Nhiên, dì nói thật cho con đi, dì Cố rốt cuộc bị sao vậy?"
Cố Thiên Nhiên nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, "Dì đâu có biết, chị ấy chỉ nói là tạm thời có chuyện gấp, không nói là chuyện gì."
Thời An ngồi xuống, rất lo lắng, "Có phải là đột ngột có ca phẫu thuật không, dì Cố sẽ không có chuyện gì đâu chứ?"
"Con bé này, nghĩ gì mà nhiều thế." Cố Thiên Nhiên ôm một chiếc gối ôm, "Chị dì có chuyện thì dì còn ngồi đây nói chuyện với con được hả?"
Thời An: "Ừ ha."
Nhưng cơ thể vừa thả lòng, trong lòng liền lo sợ bất an, lại bắt đầu đi đi lại lại như một con ruồi không đầu.
Cố Thiên Nhiên không để ý tới nó nữa, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thấy vậy, Thời An lấy chăn đắp cho cô nàng, than thở nói: "Cuối cùng là ai chăm sóc ai đây?"
Sau đó, Thời An nằm trên chiếc sô pha đối diện, trằn trọc không ngủ được, nó bèn đi đến phòng làm việc, muốn tìm một cuốn sách để thôi miên.
Nhưng quanh quẩn trước giá sách hồi lâu, Thời An không tìm được sách vừa ý, tầm nhìn dịch chuyển xuống phía dưới, nó thấy 《Harry Potter》, cuốn sách nó đọc nhiều nhất khi còn ở Lê Nam.
Đặt cuốn sách lên bàn, sau khi Thời An tắt hết đèn trong phòng khách rồi đóng cửa phòng làm việc lại, định bụng không ngủ được thì chi bằng đọc lại một lần suốt đêm vậy.
Lật qua 40 trang, Thời An cuối cùng cũng buồn ngủ, không biết làm sao tình tiết quá hấp dẫn, nó lại lật sang một trang.
Trong chốc lát, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Thời An nhìn thấy một mảnh giấy đã ố vàng, nét chữ này, nó quen thuộc vô cùng, là chữ của Thời Đại Xuyên.
Ngày 4 tháng 6 năm 2009
Trạng thái của An An rất tệ, tôi đã liên lạc với bác sĩ tâm lý, ngày mai sẽ gặp mặt để nói chuyện kỹ lưỡng, đợi An An khỏe, tôi sẽ đưa con bé đến chỗ Thiên Quân, tôi biết, An An không thích tôi.
Hơi thở Thời An không ổn định, nó cầm cuốn nhật ký trên bàn, lật đến cuối, lật mãi, lật đến trang ngày 3 tháng 6 cuối cùng, nó nhìn thấy vết rách, tay run rẩy đặt mảnh giấy lên đó, chầm chậm ghép lại.
Khớp.
Thời An bật cười.
Thì ra, chú cũng là do nó hại chết, "Có người đến với thế giới này, chính là để mang đến tai họa."