Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 51: 51



Cố Thiên Quân không để ý, cô ấy cười nói: "An An, không phải trước đây con còn nói, muốn trực tiếp cảm ơn cảnh sát Trình hay sao?"

Thời An vờ vui vẻ, "Dạ."

Khi tay Cố Thiên Quân một lần nữa vuốt qua tóc nó, lòng bàn tay Thời An hơi ẩm ướt, mồ hôi làm cho nó bỏng rát.

Nhẹ nhàng, né tránh.

Hẫng tay, trong mắt Cố Thiên Quân hiện lên vẻ tổn thương, cô ấy cười ngại ngùng, đổi đề tài, nói: "Thời tiết hôm nay không tệ, hẳn sẽ không mưa."

Thời An lơ đãng, "Trong xe không phải có ô sao?"

"Có." Sau khi im lặng, Cố Thiên Quân muốn nói lại thôi, "Có ô, sẽ không bị mắc mưa."

Thời An không nói nữa.

Nhai nát tâm sự, che giấu kỹ càng.

Im lặng cả đoạn đường.

Xuống xe, họ cùng bước vào nhà hàng.

Trình Ngôn: "Cô Cố."

Cố Thiên Quân mỉm cười gật đầu, lại gần mới nói, "Cảnh sát Trình, để cô đợi lâu rồi."

Trình Ngôn: "Tôi cũng vừa mới tới."

Thời An chào một tiếng "Cảnh sát Trình" rồi đi vào ngồi bên trong, khi nhìn thấy ánh mắt của Trình Ngôn, lông mày nó nhíu chặt.

Mềm mại, nồng nhiệt.

Trong mắt Trình Ngôn, ngập tràn Cố Thiên Quân.

Thời An tuy ngột ngạt, nhưng nó lý trí.

Trình Ngôn minh oan cho gia đình nó, nó tôn trọng cô, bởi vậy, sẽ không bao giờ trách cứ cô bất kỳ điều gì.

Lúc này, Thời An ngồi ngay ngắn.

Im lặng lắng nghe họ trò chuyện.

Sau khi gọi món, Trình Ngôn nhìn Cố Thiên Quân, ý cười quét qua đáy mắt, "Hôm đó thật sự phiền cô quá."

Cố Thiên Quân mỉm cười, "Là tôi tiếp khách không chu đáo, để cô nằm trên sô pha cả đêm."

Trình Ngôn: "Có sô pha là tốt lắm rồi." Di chuyển ánh mắt, cô nhẹ giọng gọi, "Thời An?"

Thời An hoàn hồn, "Dạ?"

Trình Ngôn như cười như không, "Nghe nói con đang học taekwondo, nếu cần thì có thể tới tìm cô, cô dạy con."

Thời An bối rối, "Cảnh sát Trình, sao chị biết?"

Trình Ngôn: "Dì Cố của con nói cho cô."

"Ồ." Do dự một lát, Thời An mới nói: "Cảnh sát Trình, em chỉ học sơ sơ mà thôi."

Trình Ngôn chống khuỷu tay, nhàn nhã nói: "Đừng gọi cảnh sát Trình này nọ nữa, gọi cô là cô Trình đi."

Thời An có tâm tư.

Nó hạ giọng, gọi "Chị Trình."

"Phụt——" Trình Nghiên cười sảng khoái, "Thời An, dù con gọi vậy cô rất vui, nhưng con vẫn nên gọi cô là cô đó."

Thời An bướng bỉnh, không chịu đổi lời, "Trông chị không giống nên gọi là cô chút nào, em đương nhiên phải gọi chị là chị rồi."

Vừa dứt lời, Cố Thiên Quân nheo mắt, nghiêng người hỏi: "An An, ý con là nói trông dì giống bà dì hả?"

Thời An giả vờ vô tội, "Đúng vậy."

"Ồ." Cố Thiên Quân cười nguy hiểm, giơ tay nhéo gáy Thời An, "Con nói đúng."

"A, không, không." Thời An xin tha, vội vàng nói: "Chị Cố, em sai rồi."

Giọng nói Cố Thiên Quân dịu dàng, "Không biết lớn nhỏ."

Thời An cười hì hì, tiếp tục cắt bít tết, khấp khởi trong lòng, với cách xưng hô này, cô ấy đã ngang hàng với Trình Ngôn. Ngang hàng, cô ta không thể có gì với dì Cố được nữa rồi.

Nghĩ tới đây.

Khóe môi Thời An bất giác nhếch lên.

Cố Thiên Quân: "Cười ngốc gì thế?"

Thời An lại xiên một miếng bít tết, đưa tới miệng Cố Thiên Quân, "Dì Cố, bít tết mềm lắm, dì thử đi."

Cố Thiên Quân chỉ vào đĩa, "Dì có mà."

Thời An cứng đầu, "Dì mau thử đi mà."

Cố Thiên Quân khẽ cười, "Rồi, rồi, rồi." Sau đó, ăn miếng thịt bò Thời An đút cho cô ấy, bày tỏ, "Quả nhiên rất ngon."

Thời An vui vẻ nói, "Dì Cố, con không lừa dì mà." Lại xiên một miếng, cô đưa cho Trình Ngôn, "Chị Trình, chị cũng thử đi."

Trình Ngôn lắc đầu cười, "Em ăn đi."

"Ồ." Thời An chỉ có thể rụt tay lại, "mất mát" ăn miếng bít tết đó, cúi đầu, cười thầm.

May mắn, không ai chú ý đến nó.

Nhân lúc Thời An đang ăn, Trình Ngôn cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, "Cô Cố, cuối tuần sau cô rảnh chứ?"

Cố Thiên Quân gật đầu, "Hẳn là có."

Trình Ngôn vui vẻ, "Vậy thì tốt quá." Vừa dùng khăn giấy lau tay, cô vừa nói: "Tôi vẫn còn có thể hẹn cô ra ngoài chứ?"

Không nghĩ nhiều, Cố Thiên Quân hoàn toàn xuất phát từ lịch sự, "Đương nhiên, nhưng lần sau phải là tôi mời cô."

Trình Ngôn: "Không thành vấn đề."

Dần dần, họ bắt đầu nói về kiến thức chuyên môn, Thời An nghe không hiểu, nó cúi đầu ăn mãi, vì nó sợ nếu dừng lại sẽ bị phát hiện, nó đang bĩu môi.

Trong lúc nhai bít tết, không cẩn thận, cắn phải đầu lưỡi, Thời An khẽ "Xít" một tiếng rồi cười bí hiểm.

Dì Cố.

Cuối tuần tới, dì sẽ không rảnh đâu.

Thời An suy xét, nên giả bệnh, hay là làm loạn, muốn đập đầu. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố Thiên Quân, trong nháy mắt, những suy nghĩ này đồng loạt đảo lộn.

Thời An nghĩ: Thôi vậy, miễn là ai, chỉ cần có thể khiến dì Cố cười, mình sẽ thể hiện thiện chí với người đó.

Kẻ gây rối, lần này không gây rối nữa.

Thời An cười tự giễu.

*

Kỳ nghỉ ngắn ngủi, dù rất lưu luyến nhưng Thời An vẫn phải quay lại trường, buổi tối, nó đi dạo trong sân thể dục, tim đập thình thịch. Bởi vì, Cố Thiên Quân nhất định đã từng rảo bước trên con đường này.

Lãng, mạn.

Hai chữ này, cuộn trào trong cơ thể, giống như dây thừng, quấn quanh xương cốt nó, khi Thời An muốn đành phận, chấp nhận "Đây chính là lãng mạn" thì một cơn gió lạnh thổi qua khiến nó tỉnh táo.

Mình không thể dùng từ "lãng mạn" để hình dung hai người được.

Dì Cố, ấy chính là dì Cố.

Thời An không thể đối mặt với lòng mình, tiếp tục tiến lên, chẳng khắc nào tự chui đầu vào rọ, nó chỉ có thể lùi lại, va phải người khác.

Theo bản năng, "Xin lỗi."

Chờ Thời An đứng vững, Kiều Dữ mới nói: "Mình không cố ý theo cậu đâu, hoàn toàn là tình cờ đó."

Thời An cười: "Mình biết."

Kiều Dữ thở dài, "Mình đặc biệt sợ cậu sẽ chê mình phiền." Tiếp đó, dí dỏm: "Nên không dám tìm cậu nhiều."

Thời An vỗ cánh tay cậu ta, "Mình đâu có đáng sợ vậy."

Kiều Dữ nhe răng cười, "Nếu cậu đã nói vậy thì sau này ngày nào mình cũng bám lấy cậu."

Thời An: "Được, được hết."

Từ đó, "tình bạn cách mạng" của họ bắt đầu, Kiều Dữ thấy Lục Thính Nghiêu đáng thương, mềm lòng, kéo cậu vào.

Chẳng bao lâu sau, kỳ thi hàng tháng đầu tiên tới.

Kết quả có vào ngày hôm sau, Kiều Dữ đứng hạng 1, Lục Thính Nghiêu hạng 7, Thời An xếp thứ 13.

Buổi tối tự học, sau khi đổi chỗ, ba người xếp thành một hàng dọc, bên cạnh nhau, Lục Thính Nghiêu bị kẹp ở giữa, muốn ngoảnh lại nói chuyện với Thời An nhưng không dám.

Cơ thể vặn vẹo tới lui, nhưng cậu ta vẫn không nói, vẫn là Thời An không chịu nổi, chủ động hỏi, "Lục Thính Nghiêu, cậu đừng có vặn vẹo như con bọ nữa, có gì thì nói nhanh đi."

Thế là, tai Lục Thính Nghiêu đỏ bừng, cậu nghiêng người nói, "Kỳ nghỉ Quốc khánh cậu có kế hoạch gì không?"

Thời An: "Có."

Lục Thính Nghiêu: "Ồ."

Kiều Dữ chêm vào, "Sao vậy, Lục Thính Nghiêu, hỏi Thời An có kế hoạch gì không để làm gì?"

Lục Thính Nghiêu xoa gáy, "Mình đang nghĩ nếu các cậu rảnh thì chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi hai ngày."

Kiều Dữ: "Thời An rảnh thì mình rảnh."

Lục Thính Nghiêu, "Ừ, mình biết ngay cậu sẽ nói vậy mà, nên mới hỏi Thời An trước."

Thời An: "Mình..."

Nó đang chuẩn bị từ chối thì nghĩ lại, những năm qua, phần lớn thời gian của dì Cố đều dành cho nó, hiếm khi có cuộc sống của riêng mình.

Không được, ích kỷ quá.

Dì Cố là một cá nhân độc lập, dì ấy có bạn bè, có sở thích, Thời An nghĩ rằng, nó không còn nhỏ nữa, đến lúc nên quan tâm tới dì Cố rồi.

Mím môi, Thời An nói: "Mình rảnh."

Lời này vừa nói ra, hai người đều vui vẻ, hào hứng hừng hực nghiên cứu xem nên đi đâu chơi.

Chỉ có Thời An, cúi đầu, rất u uất, tiêu rồi, nó lại đặc biệt nhớ Cố Thiên Quân rồi.

Lúc này, Cố Thiên Quân đang ở trong nhà, trò chuyện cùng Tô Nhiên và Hạ Dạng, nói chưa được mấy câu đã phân tâm.

Tô Nhiên: "Đang nghĩ gì thế, Thiên Quân?"

Cố Thiên Quân hoàn hồn, "Ngày kia An An được nghỉ, em đang suy nghĩ xem nên đưa con bé đi đâu chơi."

Tô Nhiên: "Nghĩ ra chưa?"

Gật đầu, Cố Thiên Quân mỉm cười trong trẻo, "Ừ, cuối cùng cũng đợi được con bé về nhà, em chờ lâu lắm rồi."

Tô Nhiên nói đùa, "Yêu tinh dính người."

Cố Thiên Quân không phản bác, có chút oán hận, "Chị nói xem, tuổi tác càng lớn thì em lại càng trẻ con."

Hạ Dạng nói trúng phóc, "Cô phụ thuộc vào Thời An quá đó."

Cố Thiên Quân: "Vậy à?"

Hạ Dạng: "Tôi thấy vậy."

Nghe vậy, Cố Thiên Quân thở dài, "Hai người không biết, từ khi Thời An ở nội trú, hằng đêm tôi về nhà, đều cảm thấy trong lòng trống trải, như vậy không ổn, tôi phải kiếm chút việc cho chính mình làm."

Cô ấy nói xong, Tô Nhiên bật cười, "Thiên Quân, đây là lần đầu tiên chị thấy em như vậy đấy."

Cố Thiên Quân: "Trước, trước đây em không như vậy sao?"

Tô Nhiên nghẩng đầu, vô thức nói: "Dạng Dạng..."

Giây tiếp theo, Tô Nhiên sửng sốt, hốc mắt Hạ Dạng ươn ướt, "Nhiên Nhiên, em gọi chị là gì?"

Tô Nhiên cúi mày cụp mắt, "Không gì cả."

Hạ Dạng đứng dậy, ngồi xuống trước mặt Tô Nhiên, hai tay đặt lên chân cô nàng, "Em gọi lại cho chị nghe, được không?"

Thấy vậy, Cố Thiên Quân âm thầm rời đi, nhường không gian cho họ, lên tầng, cô ấy định tìm một cuốn sách để đọc.

Khi tâm trạng buồn bực, Cố Thiên Quân cực kỳ thích đọc sách, điểm này, Thời An giống hệt cô ấy.

Nhưng bước vào phòng làm việc, Cố Thiên Quân ngồi tại vị trí Thời An thường ngồi, ngả người ra sau, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cô ấy không muốn đọc sách, vì cô ấy, không còn buồn bực nữa.

Cô ấy nghĩ: Mùa đông năm ấy, chưa đưa Thời An đến nơi mình lớn lên, mấy ngày tới, đưa con bé tới đó xem vậy.

Về phía Thời An, Kiều Dữ và Lục Thính Nghiêu đã bàn bạc xong.

Lục Thính Nghiêu quay người nói: "Thời An, gần nhà mình có một khu du lịch, buổi tối có thể cắm trại, cậu muốn đi không?"

Thời An: "Đi mấy ngày?"

Lục Thính Nghiêu: "Hai ngày."

Thời An không đắn đo liền đồng ý: "Được."

Nói xong, nó nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới ý thức được, càng lớn, càng lo lắng mình sẽ trở thành gánh nặng mà người khác không thể trút bỏ.

Ôi.

Thời An nằm bò trên bàn, bỗng, nó có chút không muốn về nhà, không muốn gặp Cố Thiên Quân.

Cho dù nhớ cô ấy cũng không được.

Rất mâu thuẫn, lại rất giày vò. Đến mức đêm xuống, Thời An không ngủ được.

Vậy là, nó đứng dậy.

Rón rén ra ngoài, cuối hành làng có một cái ban công nhỏ, nó muốn đến đó hóng gió.

Khi tới nơi, Thời An mới nhìn thấy, trên ban công đã có người, nhìn kỹ, trên tay người đó cầm một điếu thuốc.

Cô ấy, đang hút thuốc sao?

Thời An vờ như không nhìn thấy, quay đầu rời đi, cô gái gọi nó lại, "Muốn làm một điếu không?"

Thời An từ chối, "Không."

Cô gái cũng không ép, hút một hơi thuốc, "Em ở tầng này, năm nhất hả?"

Thời An: "Phải."

Cô gái: "Tôi năm ba." Vừa nói, chị vừa cười, "Nghe nói quản lý ký túc của các em không có ở đây nên tôi mới dám chạy đến đây hút thuốc."

Phải biết, hút thuốc không chỉ bị mời phụ huynh, ghi lỗi nặng, mà còn bị báo cáo phê bình, Thời An sụt sịt, "Chị không sợ bị phát hiện à?"

Cô gái thuần thục gảy tàn thuốc, "Tôi không quan tâm."

Sau đó, chị lấy ra một điếu từ trong hộp thuốc, đưa tới miệng Thời An, "Muốn thử không?"

Thời An cau mày, "Không."

Cô gái còn chưa kịp hạ tay thì đã có ánh đèn pin chiếu tới, theo sau đó là tiếng trách mắng của quản lý ký túc: "Hai người đang hút thuốc, tới đây cho tôi!"