Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 59: 59



Từng bước đi của Cố Thiên Quân đều rất thanh nhã, gió muốn nghiền nát cô ấy, đồng hành cùng gió, vẻ mặt cô ấy không rõ ràng, mắt trái là buồn bã, mắt phải là hờ hững, trong tầm mắt của cô ấy, dáng vẻ của Thời An càng lúc càng rõ ràng.

Gầy rồi, con bé gầy đi rồi.

Đêm tối bao phủ nửa gương mặt Cố Thiên Quân, chỉ để lại nửa bên phải, cô ấy che lấp đi yếu đuối để không ai biết. Cũng giống như, người khác chỉ nhìn thấy mắt cá chân trắng trẻo lộ ra bên ngoài mà không nhìn thấy những vết sây sát ẩn trong đôi giày cao gót.

Cố Thiên Quân đi rất chậm, khi vết thương bị xé toạc, cô ấy xót xa, không phải xót xa cho mình, là mà xót xa cho Thời An.

Con bé không sợ sao?

Cố Thiên Quân nhớ rằng, Thời An sợ tối còn sợ ma, vì sao ở nơi âm u, quỷ dị như vậy, nó vẫn còn có thể cười được vậy?

Lại gần, Cố Thiên Quân không giữ thể diện được nữa, bước chân nhanh hơn, cô ấy cởi áo choàng ra, khoác lên người Thời An rồi ôm lấy nó từ phía sau, ôm cả cơ thể nó trong vòng tay.

Lưng Thời An run rẩy không ngừng, mùi hương trên cơ thể phụ nữ cùng nhiệt độ trong vòng tay, nó đều rất thân thuộc.

Ngoảnh lại.

Bốn mắt chạm nhau, Thời An tránh ra, tay túm chân quần, mũi chân lặng lẽ di chuyển về phía trước, thoát khỏi cái ôm của Cố Thiên Quân.

Cố Thiên Quân đau khổ nói: "An An." Cánh tay hẫng trong không trung vẫn chưa được thu lại, giống như đang chờ đợi gì đó.

Quần Thời An sắp bị xé rách, môi nó mấp máy, sau khi thốt ra một tiếng "Dạ" chưa hoàn chỉnh, không nói thêm chữ nào nữa.

Cố Thiên Quân rút tay về, lại gọi, "An An."

Có lẽ âm thanh này chưa đủ dịu dàng, hoặc có lẽ là Thời An quá bướng bỉnh, nó vẫn không chịu quay đầu lại.

Gió thổi lay những ngọn cỏ khô trước mộ, tâm trạng Thời An bỗng kích động, nghiêng người về trước, lảo đảo, từ ngồi xổm thành quỳ.

Hốc mắt Cố Thiên Quân ươn ướt, "Rốt cuộc con sao vậy?"

Thời An nắm lấy ngọn cỏ đó, ôm vào lòng, nó nghĩ: Mẹ có thể biến thành vạn vật trên trời đất, liệu cũng sẽ biến thành cỏ chứ, con ôm ngọn cỏ, con không còn là đứa trẻ không có mẹ nữa, con sẽ xứng đáng được nói chuyện với dì Cố.

Vì vậy, Thời An quay người qua, lộ ra nụ cười miễn cưỡng mà nó tự cho là xán lạn nhất, "Dì Cố, dì tới rồi."

Trong lòng khó chịu, Cố Thiên Quân kéo vành mũ xuống, tay vỗ nhẹ lồng ngực, "Sao lại chạy đến đây một mình?"

Thời An: "Nhớ họ."

Sương mù che phủ mắt Cố Thiên Quân, vô thức nói: "Nhớ họ thì bảo dì, dì..."

Thời An không khỏi nghẹn ngào, "Bảo gì ạ?"

Cố Thiên Quân gượng cười, lắc đầu, "Lần sau đừng để các dì lo lắng nữa."

Thời An: "Vâng."

Dứt lời, nó rất muốn ngắm nhìn gương mặt Cố Thiên Quân, nhưng giọng nói cô ấy lạnh lẽo đến thế, chắc hẳn mặt còn lạnh lẽo hơn.

Thôi vậy.

Thời An không muốn nhìn, ngọn cỏ trong lòng bàn tay được làm ấm, nó bước sang trái hai bước, tay không đào hố trên đất, muốn trồng lại cỏ.

Cố Thiên Quân nhìn nó, nhìn thấy nụ cười đắng cay treo trên khuôn mặt gầy gò của nó. Cố Thiên Quân hiểu rất rõ, cỏ không thể trồng lại được, cô ấy và Thời An cũng chẳng phải những người thân thiết nhất nữa.

Nhưng trước khi đưa ra kết luận, Cố Thiên Quân vẫn không cam lòng, giọng cô ấy rất nhẹ, "An An, đến sống với dì đi."

Dừng tay, cỏ gãy rồi.

Trong lòng Thời An dao động mãnh liệt, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh đen trắng của bố mẹ trên bia mộ, tim nó chìm xuống tận đáy, "Không đâu, dì Cố, bây giờ rất ổn mà."

Trong nháy mắt, trong mắt Cố Thiên Quân mất đi ánh sáng, cô ấy lùi lại hai bước, "Tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Thời An: "Dạ."

Nó nghe thấy, tiếng giày cao gót chạm đất càng lúc càng xa, không hề ngơi nghỉ.

Thời An đau đớn không thôi, nhưng nó chỉ có thể nhếch miệng cười, đây là con đường mà nó đã chọn, nó có chuyện gì mà đau đớn, Thời An nhắm chặt mắt, thầm tưởng tượng——

Nếu như, nếu như.

Người nhà nó vẫn còn sống, vào một ngày nó, dì Cố đến thăm ông nội, trùng hợp mình cũng có mặt ở đó, hai người cứ thế mà quen biết, lúc này mình 18 tuổi, dì Cố 33 tuổi...

Nước mắt rơi, Thời An biết, nếu tất cả những thứ này là thật thì nó nhất định sẽ không giống như bây giờ, chỉ dám làm con bé nhát cáy.

Đứa trẻ không có nhà, những điều yêu thích đều là xa xỉ, được ăn no mặc ấm là đủ.

Còn về dì Cố.

Sẽ có người thích dì ấy hơn.

Nghĩ đến đây, Thời An che miệng, nức nở khóc to, "Mình lại đuổi dì ấy đi mất rồi."

Trên trời có ngọn cỏ.

Rơi lệ rồi.

Ngày sau đó, lại đổ cơn mưa nhẹ, Thời An đứng dậy, chiếc áo khoác theo chuyển động của nó mà rơi trên đất.

Tim thắt lại, Thời An nhặt chiếc áo lên, ôm nó vào lòng như bảo bối, muốn rời khỏi đây, nhưng nó đã mất phương hướng, bởi nó chỉ còn 3 tệ, không đi đâu được cả.

Lúc này, Cố Thiên Nhiên đi tới, "Đi, dì đưa con về nhà."

Thời An gật đầu, ngoan ngoãn đi theo cô nàng, "Con xin lỗi, dì Thiên Nhiên, lại gây phiền phức cho dì rồi."

Cố Thiên Nhiên thở dài, "Chị ấy lo cho con lắm đấy."

Thời An im lặng.

Cố Thiên Nhiên tiếp tục nói: "Thời An, dì biết con lớn rồi, đã hiểu tất cả mọi thứ, con sẵn sàng nghe dì nói đôi ba câu chứ?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Về Người Tôi Yêu

2. Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

3. Tỉnh Lại Lần Nữa, Tôi Cưa Đổ Bạn Thân

4. Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

=====================================

Thời An: "Sẵn sàng."

Cố Thiên Nhiên kéo Thời An dừng lại, vừa hồi tưởng vừa nói: "Thật ra dì rất đau lòng cho chị dì, tuy chỉ là chị em họ, dì cũng có anh ruột, nhưng dì thích chị ấy nhất."

Thời An: "Không ai không thích dì ấy được."

Cố Thiên Nhiên: "Đúng, tính cách chị ấy cuốn hút như vậy, người thích, người theo đuổi chị ấy không đếm nổi, nhưng dì biết, chị ấy chưa từng vì vậy mà vui vẻ."

"Vì sao?"

"Vì chị ấy rất tốt bụng." Nhìn về nơi xa, Cố Thiên Quân châm một điếu thuốc, rít một hơi, "Chị ấy sợ làm tổn thương người khác, nên có những lúc, thà rằng để bản thận chịu thiệt một chút cũng không có vấn đề gì."

Thời An trầm ngâm.

Đốm lửa lúc ẩn lúc hiện chiếu sáng vẻ sầu khổ trên mặt Cố Thiên Nhiên, cô nàng lại thở dài, "Chị ấy lúc nào cũng tươi cười, luôn mỉm cười, mỉm cười với mọi người mọi lúc, nhưng Thời An, con biết không, chị ấy đối tốt với người khác nghìn người như một, chỉ riêng con là không."

Vẻ kỳ vọng không che giấu của Thời An được bộc lộ, "Khác ở đâu ạ?"

Sau đó, cô nàng chỉ vào ngực trái của Thời An, "Con dùng trái tim cảm nhận đi."

Thời An cuống cuồng nói, "Con không cảm nhận được."

Cố Thiên Nhiên: "Thời An, những lời này dì chỉ nói tối nay, con hãy suy nghĩ thật kỹ. Sau này dì không biết, nhưng hiện tại, không ai đối xử tốt với con hơn Cố Thiên Quân đâu."

"Con biết."

"Biết mà còn..."

Giọng nói Thời An yếu ớt, "Con rất muốn nông nổi một lần, theo dì Cố về nhà, nhưng con không thể ích kỷ như vậy được."

"Ích kỷ?"

"Dạ." Thời An dụi mắt, "Những năm qua, dì Cố đặt toàn bộ tâm tư lên con, rất ít khi suy nghĩ chuyện của bản thân, dì Thiên Nhiên, nếu con đoán không nhầm thì cảnh sát Trình thích dì Cố phải không?"

Cố Thiên Nhiên ngạc nhiên.

Thời An khẽ cười, "Mấy tháng nữa là con 16 tuổi, hai năm nữa là 18 rồi, con vẫn ít nhiều có thể nhìn ra."

Cố Thiên Nhiên không định vòng vo nữa, "Con nói thẳng với dì đi, rốt cuộc con muốn cái gì?"

Cắn chặt môi dưới, rồi lại từ từ thả lỏng, Thời An không biết mình đang khóc hay cười, "Chờ khi nào dì Cố tìm thấy hạnh phúc của dì ấy thì con sẽ theo dì ấy về nhà."

Cố Thiên Nhiên: "Cái này..."

Thời An: "Dì phải giữ bí mật cho con đấy."

Cố Thiên Nhiên: "Ừ."

Đầu thuốc nóng bỏng tay, cô nàng bực bội trong lòng, vẫn nên là nói ra, "Nhưng vừa rồi, con đã làm Cố Thiên Quân khóc."