Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 6: 6



Thời An vùi mặt vào vai Cố Thiên Quân, âm thanh mềm nhũn: "Dì Cố, bỏ con xuống đi, con tự đi được."

Cố Thiên Quân cấm nói leo: "Không được."

Đi tới trước xe, Cố Thiên Quân hơi cong đầu gối, một tay kéo cửa xe, cô ấy đặt Thời An ngồi vào ghế phụ, từ trong túi áo móc ra một cây kẹo mút, nhét vào tay Thời An.

"Ăn kẹo này."

Thời An cúi đầu nhìn, là một cây kẹo mút vị dâu tây màu hồng.

Cố Thiên Quân từ đầu xe đi vòng qua, lên xe, cô ấy nghiêng đầu nhìn Thời An, vẻ mặt vui vẻ, "Sao không ăn?"

Thời An liếc nhìn Cố Thiên Quân, lại liếc nhìn cây kẹo trong tay, đảo mắt, nó mở kéo khóa cặp, vô cùng trịnh trọng bỏ cây kẹo vào ngăn trong cùng của cặp.

"Con muốn để dành cái kẹo này, đợi đến khi đau buồn nhất mới ăn."

Thời An là một đứa trẻ đơn thuần và trong sáng, trên người nó có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp, chỉ là bên cạnh những phẩm chất tốt đẹp đó, lại rất mong manh và nhạy cảm.

Trước đây, trong cuộc đời của Cố Thiên Quân, chưa từng đảm nhận nhân vật người dì, cô ấy không giỏi chăm sóc người khác, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn sẽ chăm sóc cho Thời An thật tốt.

Cố Thiên Quân vừa xoa đầu gối cho Thời An, vừa nói: "An An, dì biết một cửa hàng chuyên bán kẹo, buổi tối dì ra ngoài một chuyến, khi dì về, dì sẽ mua kẹo cho con, con vui chứ?"

Dì Cố lại phải đi.

Thời An che giấu nỗi buồn rất tốt, nó bạnh môi cười, nụ cười rất hồn nhiên.

"Con vui lắm, cảm ơn dì Cố."

Con có thể ở yên trong căn nhà không có dì đợi dì, chỉ cần dì nhớ đến việc về nhà là đủ, con không muốn trở thành gánh nặng cho dì, con muốn làm chỗ dựa cho dì.

Động tác tay của Cố Thiên Quân rất nhẹ, sợ làm đau Thời An.

Cố Thiên Quân đang suy nghĩ liệu có cách nào vẹn cả đôi đưuòng, có thể chăm sóc Thẩm My Khê, vừa có thể dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh Thời An.

"Dì Cố."

"Ơi?"

Thời An cởi chiếc mũ mà nó trân quý nhất, dè dặt đặt vào tay Cố Thiên Quân.

"Sau này con giao nó cho dì giữ đó."

Cố Thiên Quân kinh ngạc, thụ sủng nhược kinh nhiều hơn, "Sao con lại đưa cho dì giữ?"

Ở bên nhau mấy ngày nay, Thời An đã trở nên vô cùng ỷ lại vào Cố Thiên Quân, nhưng nó lại rụt rè, ngại giãi bày, nó không nói gì, câu trả lời nằm trong lòng nó.

Con không cần đội chiếc mũ này cả ngày, giả vờ như mẹ vẫn còn ở bên mình nữa, con đã có dì Cố rồi.

Buổi tối, Cố Thiên Quân bưng bữa tối lên bàn, cô ấy nghe điện thoại, vội vàng bắt đầu thay quần áo.

"An An, dì có chút việc phải ra ngoài, con ăn xong cứ để đó, lúc về dì sẽ dọn bàn ăn."

Thời An ngoan ngoãn ngồi trên ghế, gắp mấy hạt cơm, nó lén nhìn Cố Thiên Quân mấy lần, "Dì Cố, tối nay dì có về không?"

Cố Thiên Quân thay quần áo xong, đi đến bên cạnh Thời An, cô ấy cầm đũa gặp mấy miếng thịt vào bát Thời An.

"Đương nhiên dì sẽ về chứ, con phải ăn nhiều vào, những thứ này đều phải ăn hết, không được lãng phí."

Thời An gật đầu, nó gượng cười, "Dì bận việc của dì đi, con sẽ ăn thật nhiều cơm."

"Bé ngoan." Cố Thiên Quân nhéo mặt Thời An, "Dì đi đây, con làm xong bài tập thì đi ngủ sớm đi nhé."

"Dạ."

Thời An cắm đầu cắm cổ ăn cơm, làm bộ như đang rất đói, tiếng đóng cửa vang lên, nó nhanh chóng đặt đũa xuống, chạy đến bên cửa sổ, nằm nhoài trên bệ cửa, chăm chú nhìn ra ngoài.

Nó trơ mắt nhìn xe của Cố Thiên Quân càng lúc càng chạy xa, làn khói hòa vào sắc trời mờ mịt, hiện, rồi lại ẩn, giống như Cố Thiên Quân vậy.

Thời An lưu luyến rời tầm mắt, ỉu xìu trở về bàn ăn, nó bỗng mất khẩu vị, vừa nghĩ đến đó, nếu dì Cố về mà nhìn thấy những món ăn này chưa vơi đi, chắc chắn sẽ không vui.

Nó lập tức có động lực ăn cơm, nó ngồi xuống ghế, cầm đũa lên ăn một miếng lớn, nhưng vì sao, vừa ăn lại vừa rơi nước mắt.

Thời An một lòng một dạ chờ Cố Thiên Quân về nhà, còn bên kia, Thẩm My Khê đang dùng đủ mọi cách để giữ Cố Thiên Quân ở lại qua đêm.

11 giờ rưỡi, Cố Thiên Quân vào nhà vệ sinh, Thẩm My Khê vừa mới đây còn giả vờ ngủ lập tức bật dậy, cô ngó ra ngoài phòng ngủ mấy lần, sau đó lấy thuốc ngủ từ trong ngăn kéo ra, cố ý đặt ở vị trí dễ thấy bên cạnh giường.

Quả nhiên, sau khi Cố Thiên Quân trở lại, vừa ngồi ở cạnh giường liền nhìn thấy lọ thuốc ngủ đó, cô ấy nhìn Thẩm My Khê đang ngủ rất không ngon, khẽ thở dài.

Giờ này, hẳn là An An cũng đã ngủ rồi.

Cố Thiên Quân tắt đèn, mòm mẫm tìm một chỗ bên cạnh giường rồi nằm xuống, lăn lộn cả ngày trời, cô ấy có chút mệt, rất nhanh đã thiếp đi.

3 giờ sáng, Cố Thiên Quân đột ngột mở mắt.

"An An."

Cô ấy đột nhiên nghĩ tới, cô ấy đã hứa với Thời An rằng sẽ trở về nhà, sao có thể nói mà không giữ lời chứ?

Nếu Cố Thiên Quân được trao một cơ hội nữa, cô ấy thà rằng đừng chứng kiến cảnh tượng khiến cô ấy rơi vào sự hối hận vô tận này, nhưng cô ấy lại vui mừng vì đã nhìn thấy.

Cạnh cửa sổ phòng ngủ, Thời An đang ngồi co quắp trên mặt đất, nó dựa lên bức tường lạnh lẽo mà ngủ thiếp đi.

Cố Thiên Quân đi tới, đúng lúc ngồi xổm xuống, chiếc túi trên vai rơi xuống đất, mấy viên kẹo từ trong túi rơi ra.

Cô ấy cười khổ, lúc này mới vỡ lẽ, thì ra Thời An vẫn luôn cố tỏ ra mạnh mẽ.

Cô ấy giống như tìm thấy bảo bối bị thất lạc, bế Thời An lên giường, sơ ý, cô ấy chạm vào tay Thời An, lạnh quá, cô ấy bật khóc.

Thời An nắm chặt góc chăn không chịu buông tay, trên trán đầy mồ hôi.

Cố Thiên Quân tay chân lúng túng lau mồ hôi cho Thời An.

Thời An tỉnh giấc, nó mở mắt ra, mượn ánh sáng bên ngoài, thấy rõ người trước mắt là Cố Thiên Quân, nó dùng lực dụi mắt mấy lần, sau đó cười lên, nửa giây sau, tiếng cười biến thành tiếng khóc nức nở.

Có lẽ là bởi màn đêm dễ dàng xua đuổi sự hèn nhát, Thời An cuối cùng cũng bộc lộ khía cạnh yếu đuối, giọng nó mang theo nức nở, "Dì Cố, dì về rồi."

Cố Thiên Quân nhìn nước mắt Thời An tiếp tục chảy theo những vệt nước mắt đã khô trên mặt nó, lúc này, ngoài "An An, dì sẽ không thất hứa nữa" ra, cô ấy không nói được điều gì hay hơn.

Nghe thấy lời này, Thời An cảm thấy mĩ mãn, nó rất nhanh chóng đã bình tĩnh lại, vừa lau nước mắt vừa xuống giường.

Cố Thiên Quân đưa tay muốn kéo nó, nhưng không kéo được.

"Con đi đâu?"

Thời An đi chân trần về phía trước hai bước, giẫm phải viên kẹo cưng cứng, nó cúi xuống, mượn ánh sáng yếu ớt, nhặt toàn bộ kéo lên, dùng bộ đồ ngủ rộng rãi bọc lại.

"Dì về là tốt rồi, con về phòng con ngủ đây, dì cố, cảm ơn dì đã cho con kẹo, con thật sự rất thích."

"Cô bé ngốc." Âm thanh này không biết có biết bao trìu mến.

Cố Thiên Quân bật đèn ngủ, đi tới trước mặt Thời An, dịu dàng ôm nó vào lòng, "Đừng đi, ở lại đây ngủ đi."

Thời An muốn ôm lại Cố Thiên Quân, nhưng hai tay lại đang giữ kẹo ngọt, không ôm được Cố Thiên Quân, nó thương lượng: "Dì có thể buông con ra trước đã được không?"

Cố Thiên Quân tưởng rằng Thời An không thích cái ôm thân mật như vậy, cô ấy buông Thời An ra.

Thời An nhanh chóng đi đến trước bàn, đổ hết những viên kẹo đủ loại màu sắc được bọc trong đồ ngủ lên bàn.

Bên ngoài có đại đương, dưới biển có đá cứng, đá hẳn cũng sẽ có đủ loại màu sắc.

Thời An chạy tới, ôm Cố Thiên Quân thật chặt, "Dì Cố, cảm ơn dì."

Cảm ơn dì vì không bỏ rơi con.