Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 65: 65



Thời An vỗ ngực hai cái, hít một hơi rồi đi vào phòng riêng, vừa bước vào, Trần Y Lạc liền nói: "Tiểu Thời, nhờ cậu đi lấy mấy chai nước khoáng mà sao mặt lại đỏ bừng thế kia?"

Kiều Dữ: "Phải đấy, nước đâu?"

Thời An mấp máy môi, "Quên rồi."

Lục Thính Nghiêu đứng dậy, "Để mình đi lấy."

Mắt Trần Y Lạc lóe sáng, "Tiểu Thời, ngồi, cậu ngồi xuống trước đi." Đợi Thời An ngồi xuống, cô nàng nheo mắt, "Nói thật đi, lúc cậu ra ngoài, đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

Thời An cởi mũ, ngồi nghiêng, khuỷu tay chống lên tay vịn, một tay đỡ trán, "Không có gì, gặp dì Cố, chắc cô Trình và mẹ cậu cũng ở đây."

Trần Y Lạc lười biếng ngả người ra sau, "Gặp dì Cố không phải nên vui sao? Tại sao bây giờ hai người lại biến thành thế này vậy?"

Thời An há miệng mắc quai, "Lạc Lạc, mấy năm nay nhiều chuyện xảy ra lắm, mình rất muốn kể cho cậu, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu."

Trầm ngâm quan sát một lúc, Trần Y Lạc ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Tiểu Thời, chúng ta nhiều năm không gặp, nhưng khi vừa nhìn thấy cậu, mình vẫn không cảm thấy xa lạ, vẫn như xưa, mình hi vọng cậu được vui vẻ hơn một chút, mình nhìn ra được, bây giờ cậu không hề vui vẻ, nếu mình đoán không nhầm thì cậu không vui là do dì Cố, đúng chứ?"

Thời An: "Đúng." Trên mặt cô lộ ra vài phần bất lực, "Vì mong muốn của mình mà mình và dì ấy ra ở riêng, đã được 2 năm rồi, Lạc Lạc, nếu không phải cậu tìm mình thì có lẽ mình và dì ấy vẫn chưa được gặp mặt đâu."

Kiều Dữ không nhịn được mà chen ngang, "Tại sao, tại sao chứ, trước kia cậu luôn nói với mình rằng muốn đưa mình đi gặp dì Cố mà, bảo sau sau đó cậu chẳng nhắc tới nữa." Đúng lúc Lục Thính Nghiêu quay lại, cô buột miệng hỏi: "Cậu từng gặp dì Cố bao giờ chưa?"

Lúc Thính Nghiêu: "Rồi."

Kiều Dữ có chút không vui: "Chỉ có mình chưa gặp."

Trần Y Lạc: "Dì Cố ở ngay dưới tầng, nếu cậu muốn gặp dì ấy thì giờ đi xuống là sẽ gặp được thôi."

Kiều Dữ háo hức, "Được, lát nữa mình sẽ xuống."

Khẽ cười một tiếng, Trần Y Lạc lại nghiêm túc nói: "Tiểu Thời, cậu nói tiếp đi, tại sao cậu và dì Cố lại sống riêng, và vì sao mãi không gặp mặt?"

Mặt hiện lên vẻ khổ sở, Thời An siết chặt tay, liên tục giày vò hồi lâu trong lòng, sau đó, cô đứng dậy, đóng cửa lại, tựa vào cửa, giọng nói vừa nhẹ vừa run, "Chuyện này đã đè nén trong lòng mình rất lâu rồi, 3 người các cậu, là bạn tốt nhất của mình, mình muốn chia sẻ bí mật của mình cho các cậu."

3 người nhìn Thời An, ồ ạt gật đầu, bất động chờ những lời muốn nói tiếp theo đó của Thời An.

Thời An: "Mình."

Nhưng thật khó mở lời, cô cúi đầu đắn đo thật lâu, khi các khớp ngón tay bị nắn đến phát ra tiếng động, cuối cùng cũng tiết lộ bí mật, "Tất cả đều là vì mình thích dì ấy."

Vừa dứt lời, Trần Y Lạc bật dậy, "Vl!"

Còn Kiều Dữ và Lục Thính Nghiêu, nhìn nhau rồi bất lực lắc đầu, họ từng giao ước, cạnh tranh công bằng, dù Thời An thích ai, thì người còn lại sẽ tự động rút lui, nhưng bây giờ, không ai có cơ hội cả.

Bầu không khí chợt trở nên nghiêm trọng, Thời An hồi hộp: "Có phải các cậu thấy kỳ quái, thấy khó chấp nhận không?"

Tất cả đồng thanh, "Đương nhiên không phải."

Vô cùng hiển nhiên, Trần Y Lạc có chút hưng phấn, "Tiểu Thời, sao mình lại ngốc vậy nhỉ, mọi thứ đều có dấu hiệu để nhận ra mà nhỉ, cậu mau qua đây, kể tỉ mỉ quá trình xem nào."

Thời An: "Kể cái gì?"

Trần Y Lạc nhiều chuyện nói: "Dĩ nhiên là chuyện cậu thích dì Cố từ bao giờ rồi."

Tiếng cuối cùng vừa thốt ra, tiếng gõ cửa liền vang lên, Thời An trùng hợp đứng ở cửa, bèn mở cửa, giây tiếp theo, cô sững sờ, vì người đứng trước mặt cô, hóa ra lại là Cố Thiên Quân.

Dì ấy nghe thấy chưa?

Tim Thời An đập loạn xạ, sự "trưởng thành" rèn luyện hai năm qua đã biến mất hoàn toàn, cô chột dạ mà sợ hãi, nhìn chằm chằm mặt đấy, cảm giác nóng nực lại sắp sửa thiêu rụi cô.

"Lục Thính Nghiêu, điện thoại để quên ở quầy lễ tân."

Giọng nói của Cố Thiên Quân rơi vào tai Thời An, gợn lên từng đợt sóng trong tim cô, dập dềnh, cảm giác này, thật khiến người ta xấu hổ.

Lục Thính Nghiêu vội bước đến, cầm lấy điện thoại, "Cảm ơn dì Cố."

Cố Thiên Quân: "Không có gì." Sau đó, cô ấy nói thêm: "Các con muốn ăn gì thì cứ gọi đi, lát nữa dì sẽ thanh toán."

Trần Y Lạc không khách sáo, "Tốn tiền của dì Cố rồi."

Cố Thiên Quân bật cười, thanh âm trong trẻo như ngọc vỡ, "Các con nói chuyện đi, các dì ở dưới tầng, có gì thì xuống tìm các dì."

Trần Y Lạc: "Vâng ạ!"

Gật đầu, Cố Thiên Quân rời đi, ba người khác đều chạm mắt với cô ấy, duy chỉ Thời An, từ đầu đến cuối, không hề ngẩng đầu, Cố Thiên Quân không biết rằng, trong lòng Thời An, đang nổi dậy một trận sóng thần. 

Ánh mắt Kiều Dữ thất thần, "Thời An, khó trách được cậu thích dì Cố, đẹp quá, dì ấy thật sự rất đẹp."

Nhưng Thời An lại tái nhợt, "Các cậu nghĩ, dì Cố có nghe được những gì chúng ta vừa nói không?"

Trần Y Lạc: "Chắc không đầu, mình thấy sắc mặt dì Cố rất bình thường, vậy đi, mình ra ngoài cửa đứng, các cậu nói chuyện như bình thường để mình nghe xem có nghe được không."

Thời An: "Được."

Nghĩ lại, cô nói: "Để mình đi cho."

Trần Y Lạc: "Thế nào cũng được."  

Sau khi Thời An ra ngoài, bọn họ tùy ý nói vài câu, sau đó, Trần Y Lạc lớn tiếng hô: "Tiểu Thời, vào đi."

Cánh cửa chậm rãi mở ra, sắc mặt Thời An khó coi, "Tuy nghe không rõ nhưng nghe kĩ thì vẫn nghe được, thôi rồi, xong rồi."

Trần Y Lạc: "Trước tiên cậu đừng tự dọa chính mình đã."

Kiều Dữ phụ họa, "Đúng đấy, đều là chuyện chưa chắc chắn mà."

Thời An bất lực thở dài, "Làm sao đây, phải làm sao đây?"

Người khó chịu không chỉ một mình cô.

Kiều Dữ và Lục Thính Nghiêu cũng không thoải mái, sau khi hai người họ ngơ ngác nhìn nhau, Kiều Dữ mở miệng trước, "Đại minh tinh, cậu muốn uống rượu không?"

Lục Thính Nghiêu cúi đầu, "Muốn, rất muốn."

Thời An cười khổ, "Mình cũng muốn."

Trần Y Lạc bó tay nói: "Cả hai người các cậu làm sao thế, uống rượu cũng được, nhưng ăn chút gì đi đã, nếu không lát nữa dạ dày sẽ khó chịu đấy."

Họ gật đầu.

Một tiếng sau.

Bốn người ăn xong đi xuống tầng, Thời An dẫn trước, bước xuống cầu thang, việc đầu tiên của cô chính là tìm kiếm bóng dáng Cố Thiên Quân.

Một ánh nhìn, chỉ một ánh nhìn.

Thời An đã tìm thấy Cố Thiên Quân.

Thà rằng đừng thấy.

Vì——

Dáng ngồi duyên dáng của Cố Thiên Quân, đầu hơi ngả về sau, mà Trình Ngôn, đang ở phía sau cô ấy, chu đáo vén từng sợi tóc của cô ấy lên, tình ý đọng lại trong mắt Trình Ngôn, không thoát khỏi ánh mắt của Thời An.

Dì Cố đã tìm thấy hạnh phúc của dì ấy rồi sao?

Thời An không vui không buồn mà thoáng tê dại, đôi môi cong lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp, cô phải mừng thay cho dì Cố chứ, không phải rất đáng mừng sao, dì Cố cuối cùng cũng không còn cô đơn nữa rồi.

Nhưng nụ cười này không kéo dài được bao lâu, còn chưa ra ngoài, Thời An đã không chịu nổi nữa, nụ cười lập tức biến mất, cô ngoảnh lại nhìn, bi thương trong đáy mắt không kịp che giấu.

Nỗi bi thương này, dường như vô tận, Cố Thiên Quân đã chứng kiến tất cả, nhưng cô ấy đã quen lạnh nhạt, không dành bất kỳ an ủi nào cho Thời An, thậm chí khiến cô càng đau đớn hơn.

Đẩy cửa, bước ra ngoài.

Trong lòng Thời An dâng trào nuổi tiếc: Vì con đã từng thấy vẻ dịu dàng của dì, nên chút thờ ơ của dì, cũng sẽ khiến con lòng đau dạ xót.

Nhưng, chẳng phải con hết thích dì rồi sao?

Đúng, hết thích rồi.

Trong nhà hàng.

Cố Thiên Quân vẫn đang nhìn ra ngoài cửa, đợi Trình Ngôn buộc tóc xong, cô ấy đùa, "Vất vả rồi, cảnh sát Trình, nếu không phải tay tôi dính dầu thì chắc chắn sẽ không làm phiền cô đâu."

Trình Ngôn cười nói: "Em cầu còn chẳng được ấy chứ."

Nói xong, cô liền hối hận, vội vàng đánh trống lảng: "Chí Vãn, chị biết bọn trẻ đi đâu không, tôi thấy mấy đứa trẻ lên một chiếc xe, hình như không phải về nhà."

Trần Chí Vãn thờ ơ nói: "Y Lạc gửi WeChat cho tôi rồi, bọn nhỏ đi uống rượu."

Cố Thiên Quân: "Uống rượu?"

Trần Chí Vãn: "Đúng vậy."

Cố Thiên Quân thoáng do dự, bất giác trĩu khóe môi xuống, "Không phải ai kia uống một ly là gục sao, lẽ nào bây giờ tửu lượng đã cải thiện rồi?"

Trình Ngôn: "Ai?"

Cố Thiên Quân: "Đương nhiên là... An An."

*

8 giờ tối, tại một quán rượu, Kiều Dữ và Lục Thính Nghiêu uống vừa nhanh vừa nhiều, đã say quắc cần câu.

Thời An ngồi im lặng, mặt đỏ bừng, cô vẫn bứt rứt chuyện ban sáng, "Dì Cố rốt cuộc có nghe thấy không, nếu nghe thấy, liệu dì ấy có ghét mình không?"

Trần Y Lạc, "Ghét? Dì Cố sẽ không vậy đâu, hơn nữa mình thấy cậu nghĩ vậy là không được, cậu thích dì Cố, nhưng cậu không hề làm phiền dì ấy, cũng không quấy rầy dì ấy, cậu không mang đến bất kỳ rắc rối nào cho dì ấy, cậu không cần phải cảm thấy tội lỗi như vậy."

Hai tay Thời An ôm đầu, "Mình không thể không tự trách được, mình không lúc nào là không sám hối, mình biết rất rõ, trên đời này mình thích ai cũng được, ngoại trừ dì ấy."

Trần Y Lạc: "Mình hiểu."

Thời An: "Chúng ta lại cùng cảnh ngộ rồi."

Trần Y Lạc thở dài nói: "Trước đây mình cũng từng hoài nghi chính mình, chuyện năm đó, quả thực ảnh hưởng rất nhiều đến mình, mình cũng vì vậy mà nghĩ không thông, nhưng sau này, thời gian trôi qua, mình cũng buông bỏ, chuyện thích này, không phải do bản thân, thích thì cứ thích, miễn là đừng làm chuyện quá giới hạn, không thẹn với lòng là được."  

Thời An nghe hiểu, "Lạc Lạc, cậu nói thật với mình đi, cậu có từng nghĩ tới việc, ở bên cô Tô chưa?"

Trần Y Lạc rưng rưng nước mắt, "Có, làm sao không được, ngày nào mình cũng nghĩ, trước 18 tuổi, mình sẽ không có bất kỳ hành động nào, nhưng bây giờ mình đã 18 tuổi rồi, mình không muốn hối tiếc, mình muốn đích thân nói cho cô ấy biết, mình thích cô ấy."

Ngón tay Thời An gõ nhẹ lên mặt bàn, "Hâm mộ cậu dũng cảm thật đấy, mình không dám xíu nào, mình thậm chí còn không dám ở dưới một mái nhà với dì ấy."

Trần Y Lạc nhấp một ngụm rượu, "Tiểu Thời, cậu biết con người ta sau khi uống rượu rất dễ bị kích động không?"

Thời An gật gù, "Biết."

Trần Y Lạc cầm điện thoại Thời An lên, lắc lắc, "Sao cậu không thử kích động một lần?"

Thời An lắc đầu, "Không muốn, mình sợ ngày mai mình sẽ hối hận."

Trần Y Lạc: "Không ai chắc rằng ngày mai sẽ như thế này, muốn làm gì thì phải làm cho mau, dù sao hối hận cũng là chuyện của ngày mai, cái gì vui thì mình ưu tiên."

Thời An cầm chai rượu lên, uống cạn một nửa.

Thật ra từ rất lâu trước đây, cô đã muốn kích động một lần, nhưng cô vẫn luôn lo trước lo sau, hôm nay, chỉ hôm nay thôi, cô muốn nghe theo con tim mình một lần.

Nhấc điện thoại lên, Thời An không kịp suy nghĩ xem nên nói gì, đã bấm số gọi đi.

Cố Thiên Quân gần như lập tức nghe máy, "Alô."

Chỉ hai tiếng đơn giản, khiến Thời An nghẹn ngào, cô không muốn kiên cường nữa, cánh môi run run, tiếng nức nở vang lên nặng nề trong giọng nói, "Dì Cố, con uống nhiều quá."