Thời An nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chút hưng phấn đã hào mòn sạch sẽ từ lâu, thay vào đó là lo âu và sợ hãi, cô nghĩ: Chẳng lẽ dì Cố vẫn chưa dậy?
Nhưng đã là 10 giờ rồi.
Thời An đối mặt với hiện thực, cô không tiếp tục lừa dối chính mình nữa, mà gửi tin nhắn cho Trần Y Lạc——
【Lạc Lạc, dì Cố vẫn chưa kết bạn với mình, liệu có phải là mình hiểu lầm gì rồi không?】
【Cứ đợi xem.】
【Ừ, nhưng mình sợ dì ấy sẽ không đồng ý.】
【Không sao đâu, Tiểu Thời, tối nay mẹ mình sẽ gặp dì Cố và cô Tô, mình biết họ hẹn gặp ở đâu, lúc đó chúng ta đi gặp họ.】
Thời An đang muốn rút lui thì nhìn thấy ảnh đại diện đại dương xanh thẳm xuất hiện trên trang trò chuyện của mình, ngay lập tức, cô mỉm cười, cảm thấy giữa họ đã có mối liên kết nào đó.
Như thể.
Cô ấy gần trong tầm tay.
Tảng đá đè lên trái tim vỡ tan, Thời An được bao bọc trong sự nhẹ nhõm, niềm hạnh phúc trong khoảnh khắc này không thể xoá nhòa, cũng không thể lãng quên. Cô đã quen với cảm giác này, từ khi Cố Thiên Quân ở bên cạnh cô, cô rất thường như vậy.
Nhưng hai năm qua.
Không phải hiếm hoi, mà là chưa bao giờ.
Mỗi ngày, giống như đang cai nghiện, hôm nay cai một chút, ngày mai cai thêm một chút, thời gian kéo dài, Thời An thật sự cảm thấy cô đã cai được, nhưng rồi một ngày nọ, một lần nữa nhìn thấy cô ấy, vẫn sẽ tái nghiện.
Không cai được.
Cơn nghiện về Cố Thiên Quân của Thời An, không có hồi kết.
Từng cố gắng, không quên được, cũng không tự làm khó chính mình nữa, ánh nắng ngập tràn, chiếu trên khuôn mặt Thời An, cô lắng nghe tiếng gió lướt qua ngọn cây ngoài cửa sổ, mỉm cười rạng rỡ.
Thời An nghĩ: Dì Cố chấp nhận được chuyện mình thích dì ấy, vậy mình, có gì mà không thể chấp nhận?
Cô nghĩ kỹ rồi.
Nếu tình cảm này chỉ có thể giấu kín trong bóng tối, cô cũng vĩnh viễn không để nó nhìn thấy ánh sáng, cô nên cởi mở, đối mặt với sự thật rằng sau này dì Cố sẽ ở bên người khác.
Thời An tự nhủ: Phải làm tất cả mọi thứ sao cho ổn thỏa, Cố Thiên Quân, chỉ là dì Cố của mình, những chuyện khác về cô ấy, mình không nên bận tâm.
Sáng tỏ thông suốt.
Thời An nhấp vào WeChat của Cố Thiên Quân, thay đổi ghi chú trước tiên: "Dì Cố", sau đó, gửi một biểu tượng cảm xúc hình con vịt nhỏ, sau đó gửi tin nhắn: 【Dì Cố, hôm qua làm phiền dì rồi.】
Gần như trả lời ngay giây tiếp theo: 【Không phiền, con nghỉ ngơi đủ chưa?】
Ánh mắt cẩn thận quét qua từng chữ, Thười An rất muốn nhảy múa nhẹ nhàng cùng ngày hè, khóe miệng không khỏi nhếch lên: 【Dạ, say rượu khó chịu quá, sau này sẽ không say nữa.】
Cố Thiên Quân không trả lời, Thời An cũng không thấy mất mát, mối quan hệ có thể duy trì ở trạng thái này, cũng đã rất mãn nguyện rồi, dù sao trước đây, cô giữ khoảng cách với dì Cố như vậy, dẫu có là nỗi khổ tâm gì đi chăng nữa, cô vẫn là người sai hoàn toàn.
Khi đó còn nhỏ.
Quyết định cũng rất trẻ con.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, sai lầm cũng đã mắc phải rồi, nếu không thể bù đắp quá khứ thì phải quý trọng hiện tại.
Vì vậy, Thời An lại nhấn mở trang trò chuyện với Trần Y Lạc: 【Lạc Lạc, tối nay mình muốn đi.】
【Mình cũng muốn đi, nhiều năm không gặp cô Tô rồi, mình thật sự rất nhớ cô ấy.】
Đắn đo một lúc, Thời An lại nói: 【Nhưng Lạc Lạc, chúng ta cứ đi mà không báo trước liệu có thô lỗ quá không?】
Trần Y Lạc không quan tâm: 【Họ được uống trà còn tụi mình thì không hả? Lúc đó cứ khăng khăng bảo trùng hợp là được mà, họ làm gì được bọn mình đâu.】
【Có lý, nghe cậu đấy.】
Nói xong, Thời An tắt điện thoại, cô vô cùng háo hức, bắt đầu tìm quần áo để mặc tối này, đi đến phòng thay đồ, niềm vui vẫn không ngơi nghỉ.
Nhìn bộ này, rồi lại bộ kia. Thời An nghĩ, không phải mình mặc hợp bộ nào, mà là dì Cố sẽ thích bộ nào.
Lưỡng lự chết đi được.
Nói là không ôm mộng, nhưng Thời An mong được Cố Thiên Quân yêu thích, vì vậy, cô thật sự rất khó lòng mà không yêu ánh nhìn của cô ấy.
Lúc này, Thời An tràn đầy dũng khí, sự can đảm này, là Cố Thiên Quân trao cho cô.
Cô hoàn toàn không nghĩ rằng, mây đen ẩn nấp sau ánh mặt trời, lời tỏ tình, sớm đã bị Cố Thiên Nhiên che giấu.
Đến cùng.
Chỉ là niềm vui hão mà thôi.
*
Sở dĩ Cố Thiên Quân chấp nhận lời mời kết bạn của Thời An, nói chuyện với cô chỉ là vì phép lịch sự, là bề trên, cô ấy không có lý do gì để không làm vậy.
Đêm qua, nhìn thấy cuốn sổ ấy, cô ấy thật sự rất vui mừng, Thời An trân trọng lòng tốt của cô ấy, chỉ là, cảm động thì cảm động, nhưng cô ấy không có cách nào đối tốt với Thời An như trước.
Không phải không thể, mà là không.
Hiện tại, trong lúc rảnh rỗi, Cố Thiên Quân tô điểm bờ môi đỏ tuyệt đẹp, rảo những bước đi đẹp mắt nhất, một mình, cũng có thể ngắm bình minh sớm nhất và hoàng hôn muộn nhất. Không muốn sống cùng ai khác nữa, cô ấy rất thích trạng thái hiện tại.
Buổi trưa.
Trong giờ giải lao, cô nhận được WeChat của Cố Thiên Nhiên: 【Chị, bạn gái em đến gặp em, lát nữa cô ấy đi rồi, chị muốn ra ngoài gặp bọn em không?】
Cố Thiên Quân gửi tin nhắn thoại: 【Được, nhưng chị chỉ có một tiếng nghỉ giải lao, chị sợ không đủ thời gian.】
Cố Thiên Nhiên: 【Không sao, hôm nay không gặp, lần sau không biết bao giờ mới gặp được, bọn em đến nhà hàng Âu ở hướng Tây bệnh viện đợi chị.】
【Được】
10 phút sau.
Cố Thiên Quân nhìn Cố Thiên Quân cùng người phụ nữ bên cạnh cô nàng, mỉm cười nói: "Hai người có dự định gì không, định ở nơi đất khách mãi à?"
Cố Thiên Nhiên bó tay, "Trước mắt, Nhược Hi chỉ học ở đây một thời gian, gia đình bạn bè cô ấy đều không ở đây, mà em cũng không thể mặc kệ công ty được, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi."
Cố Thiên Quân gật đầu, "Đúng thật."
Sau đó, cô ấy tiếp tục nói, "Nhược Hi, lần này vội quá, lần sau em đến Lâm An thì báo trước với chị một câu, chị nhất định sẽ tiếp đón em thật tốt."
Bạch Nhược Hi lễ phép nói: "Cảm ơn chị."
Cố Thiên Nhiên vừa khuấy cà phê vừa nói: "Cũng không biết bao giờ mới có thời gian, 6 tháng nay công ty nhiều việc, cũng chỉ khi Nhược Hi đến, em mới được thư giãn."
Vẻ mặt Cố Thiên Quân nghiêm túc, "Thiên Nhiên, chị không hiểu chuyện công ty, nhưng nếu có gì chị giúp được thì em cứ nói."
Cố Thiên Nhiên: "Vâng."
Cô nàng cúi đầu, thật ra, cô nàng mong những lời này được thốt ra từ miệng Bạch Nhược Hi hơn, nhưng cô nàng hiểu rất rõ, đây là điều không thể.
Cách vài năm, tình cờ gặp gỡ.
Bạch Nhược Hi đã bước vào trái tim Cố Thiên Nhiên, cô nàng không lường trước được rằng, đầu năm, khi vui chơi cùng bạn bè trong bar, sẽ nhìn thấy Bạch Nhược Hi, một lần nữa lại trúng tiếng sét ái tình.
Bắt chuyện, làm quen, ngỏ lời, yêu đương.
Mọi thứ đều xảy ra rất nhanh.
Nhưng tình yêu của người trưởng thành, chẳng phải sẽ như vậy sao?
Số tuổi càng lớn, xử lý tình cảm cũng trở nên bớt đơn thuần.
Muốn yêu, muốn tình, muốn bầu bạn, muốn kích thích, luôn ham muốn chút gì đó, bỗng, Cố Thiên Nhiên có chút ngưỡng mộ tình yêu đơn giản của những đứa trẻ.
Cô nàng nghĩ đến Thời An, hỏi: "Gần đây bận quá, không có thời gian đến gặp Thời An."
Cố Thiên Quân: "Hôm qua chị đã gặp con bé."
Cố Thiên Nhiên: "Mặt trời mọc ở hướng Tây rồi, hai năm nay chị không chịu nhìn mặt con bé, Thời An bướng, chị cũng bướng, sao tự nhiên lại gặp?"
Cố Thiên Quân thản nhiên nói: "Không cẩn thận chạm mặt thôi."
Cố Thiên Nhiên hỏi: "Vậy hai người nói chuyện chưa?"
Cố Thiên Quân: "Rồi." Đôi mắt trở nên sâu thẳm, cô ấy nói: "Chị nghĩ lại rồi, chị cũng có lỗi, không nên chấp nhặt một đứa trẻ, dù cho không thể gần gũi như trước, cũng không nên khiến cho cục diện bế tắc như vậy."
Cố Thiên Nhiên phụ họa, "Đúng đấy, tình cảm nhiều năm vẫn còn đó, không cần phải đến mức này, em biết hai người không thể quay về trạng thái trước kia, nhưng bây giờ Thời An lớn rồi, hai người vẫn có thể làm bạn mà."
Cố Thiên Quân lẩm bẩm, "Bạn?"
Cố Thiên Nhiên gật đầu, "Đúng."
"Giống quan hệ của chị với Tô Nhiên, Trần Chí Vãn à?"
"Ừ."
Cố Thiên Quân nhập một ngụm cà phê, trong mắt ánh lên tia sáng khiến người ta khó đoán, cô ấy thở dài trong lòng, rằng nên suy nghĩ thật kỹ, sau này phải hòa hợp với Thời An như thế nào.
*
Thời tiết nắng mưa thất thường.
Ban ngày trời quang, đến tối, bất chợt đổ mưa. Nhưng Cố Thiên Quân vẫn đến điểm hẹn, Trần Chí Vãn không dễ dàng gì mới quay lại, nếu công việc yêu cầu, cô sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Quán trà không cao cấp, bàn vuông, ghế dài. Ba người uống trà thông thường, nhàn hạ tán gẫu.
Tô Nhiên cúi đầu hí hoáy với điện t hoại, Cố Thiên Quân hỏi: "Cô Tô, bận gì thế, từ lúc ngồi xuống đến giờ, mắt chị không rời điện thoại nổi một giây."
Tô Nhiên bật cười, lúc này mới đặt điện thoại xuống, "Là Hạ Dạng, cô ấy hỏi gần đây chị đang đọc sách gì, chị trả lời cô ấy."
Cố Thiên Quân cong môi, gật đầu.
Lúc này, Trần Chí Vẫn nhìn họ đầy ẩn ý, "Hai người cười cái gì?"
Tô Nhiên không giấu giếm, "Tôi cũng không biết Thiên Quân cười cái gì, lẽ nào là vì Hạ Dạng là bạn gái cũ của tôi?"
Cố Thiên Quân: "Không hề."
Nét mặt Trần Chí Vãn phức tạp, nghiêng đầu cử động thân thể, khi ánh mắt liếc nhìn bàn phía sau, cô sững sờ, vô duyên vô cớ bật cười.
Cố Thiên Quân ngạc nhiên, "Sao vậy, Chí Vãn?"
Trần Chí Vãn chỉ tay, "Nhìn bên kia kìa."
Cố Thiên Quân nhìn sang, chỉ thấy Thời An và Trần Y Lạc ngồi đối diện, cũng không uống trà, người nào người nấy cầm một quyển sách đọc, rất ra gì và này nọ.
Trần Chí Vãn đứng dậy, đi qua đó, "Hai đứa sao lại ở đây?"
Trần Y Lạc ngẩng đầu, giả bộ kinh ngạc, "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
Trần Chí Vãn dùng khẩu hình nói: "Con biết rõ hôm nay mẹ sẽ đến đây, đừng có giả vờ giả vịt." Nhưng cô không vạch trần, mà diễn cùng Trần Y Lạc, "Ừ, trùng hợp nhỉ, nếu đến rồi thì ngồi chung đi."
Trần Y Lạc chiếm được tiện nghi mà vẫn ra vẻ, "Như vậy không hay lắm, con và Tiểu Thời qua đó, không làm phiền mọi người chứ?"
Trần Chí Vãn ra vẻ muốn đi, "Tùy con."
Thấy vậy, Trần Y Lạc vội kéo Thời An dậy, "Đi, Tiểu Thời, mẹ mình đã nói vậy rồi, nếu chúng ta không qua thì mẹ mình sẽ mất mặt lắm đó."
Trần Chí Vãn im lặng.
Hai năm ở nước ngoài, Trần Y Lạc không học được gì ngoài miệng lưỡi lém lỉnh. Nhưng sau sóng gió đó, Trần Chí Vãn lựa chọn tôn trọng chuyện tình cảm của Trần Y Lạc, vậy nên bây bây giờ, cô biết Trần Y Lạc muốn nói chuyện với Tô Nhiên, liền cho cô nàng cơ hội.
Đi đến trước mặt Tô Nhiên, Trần Y Lạc cười thiếu tự nhiên, "Cô giáo, lâu rồi không gặp."
Tô Nhiên mỉm cười, "Lâu rồi không gặp."
Nghe thấy giọng nói của Tô Nhiên, Trần Y Lạc giống như tìm được cảm giác thân thuộc, cười lên, "Cô giáo, dạo này chân cô thấy thế nào ạ, có khó chịu không?"
Tô Nhiên dịu dàng nói: "Đã ổn rồi, em không phải lo đâu."
Trận Y Lạc khẽ "dạ" một tiếng, hiểu chuyện không nói tiếp mà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trần Chí Vãn, cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Mà Thời An, vẫn còn đang đứng đó.
Cố Thiên Quân dịch vào trong một chút, nhìn Thời An, nhưng không nhìn vào mắt cô, "Ngồi đi."
Thời An thụ sủng nhược kinh, "Cảm ơn dì."
Tiến lên hai bước, chọn một chỗ rồi ngồi xuống.
Tất cả đều im lặng.
Bầu không khí thật sự quá kỳ quái.
Cố Thiên Quân chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, "Có phải sắp khai giảng rồi không, những thứ cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?"
Thời An căng thẳng vô cùng, cô sắp xếp xong lời nói trong lòng rồi mới mở miệng, "Vẫn còn gần một tháng nữa, 1/9 mới bắt đầu học, đợi đến lúc sắp khai giảng rồi con sắp xếp cũng không muộn."
Nghe vậy, Cố Thiên Quân mím môi.
Hiển nhiên, cô ấy không biết phải nói gì.
Thời An nhìn cô ấy: "Dì Cố."
Cố Thiên Quân: "Hả?"
Thời An dùng hết cản đảm, lại gần Cố Thiên Quân một chút, "Dì biết không, con đỗ vào trường đại học của dì, sau này con cũng có thể làm bác sĩ."
Cố Thiên Quân không tiếc lời tán dương cô, "Dì biết, con giỏi lắm."
Thì ra, dì biết cả rồi.
Đôi mắt sáng ngời của Thời An lóe lên niềm vui, "Bây giờ con rất mong đợi cuộc sống đại hcoj, hơn nữa, Kiều Dữ cũng đã đỗ trường này."
Cố Thiên Quân nhàn nhạt nói: "Kiều Dữ, là cô bé trong ảnh đại diện của con à?"
Thời An: "Vâng ạ."
Vì được nói chuyện với Cố Thiên Quân, Thời An đặc biệt vui vẻ, nhưng Cố Thiên Quân lại nhầm tưởng rằng, vì nhắc đến Kiều Dữ nên cô mới vui như vậy. Suy cho cùng, với Cố Thiên Quân, Thời An và Kiều Dữ là "quan hệ yêu đương".
Ánh mắt Cố Thiên Quân tập trung trên người Thời An, "Vài tháng nữa là con 18 tuổi rồi, nếu thích ai thì dũng cảm ở bên người đó đi."
Đây là có ý gì?!
Cô kinh ngạc đến có chút choáng váng, "Dì Cố, dì thật sự nghĩ như vậy sao?"
Cố Thiên Quân: "Ừ."
Hơi nóng của trà bốc lên cao, tầm nhìn của Thời An dõi theo chúng, cô khó tin nói: "Nhưng, kiểu thích này rất khó được người đời chấp nhận."
Cố Thiên Quân mải mê uống trà, "Người khác nghĩ thế nào là chuyện của người khác, người sống cả đời, không phải sống vì suy nghĩ của người khác, muốn làm gì thì cứ làm là được rồi."
Thời An rưng rưng nước mắt, cô cúi đầu che đi sự biến đổi trong cảm xúc của mình, thăm dò nói: "Nhưng con không chắc cô ấy thích con, dì Cố, dì nghĩ cô ấy sẽ thích con chứ?"
Không lẽ là Thời An đơn phương, để không làm Thời An buồn lòng, Cố Thiên Quân nói: "Đã thích thì theo đuổi, thử thì còn có cơ hội, không thử thì vĩnh viễn không có cơ hội."
Dì Cố đang nói bóng gió phải không?
Rõ ràng là đã bỏ cuộc, nhưng hiện tại, trái tim Thời An lại bắt đầu xao động, Dì Cố, ý dì là con có thể theo đuổi dì ư? Cô nghĩ, ánh mắt nhìn Cố Thiên Quân dạt dào tình cảm.
Cảm giác được mình bị nhìn chằm chằm, Cố Thiên Quân nghiêng đầu, khi nhìn vào mắt Thời An, tẩy run lên, nửa tách trà nóng trào ra, ướt đẫm một mảng quần.
"Dì Cố."
Đầu óc Thời An trống rỗng, vội vàng đặt tay lên đùi Cố Thiên Quân, "Dì Cố, có đau không, để con xem có bị bỏng không."
"Không cần."
Cả người Cố Thiên Quân căng chẳng, cứng đờ bất động.
Vùng da mà Thời An chạm vào nóng hầm hập, nước trà ấm, không nóng đến vậy, có lẽ là vì tay Thời An quá nóng, hoặc là...
Cố Thiên Quân không nghĩ thêm nữa.
Khi cô định bảo Thời An bỏ tay ra, Thời An dường như nhận ra có gì đó không đúng, chủ động bỏ tay ra, mặt ửng hồng, "Nước... nóng quá, dì không bị bỏng chứ?"
Cố Thiên Quân dùng khăn giấy trên bàn lau, nghe thấy lời của Thời An, tay cô ấy khựng lại, "Không sao."
Thời An áy náy, "Xin lỗi, vừa rồi con không nên nói chuyện với dì."
"Là tay dì trơn."
Thời An vẫn lo lắng, đứng bật dậy, "Con ra ngoài một chút."
Trần Y Lạc gấp gáp nói: "Tiểu Thời, bên ngoài đang mưa, cậu ra ngoài làm gì?"
Thời An nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mưa nhỏ, mình quay lại ngay thôi." Nói xong, cô chạy thẳng ra ngoài.
Cố Thiên Quân ngẩng đầu, trông theo bóng lưng Thời An, ấn đường khẽ nhăn lại, cô ấy không khỏi băn khoăn, sức khỏe Thời An không tốt, bị ướt mưa như vậy, liệu có bị cảm lạnh không?
Nhưng đau lòng cũng chỉ là thoáng qua.
Chẳng bao lâu sau, tất cả những biểu cảm đó đã biến mất.
Trần Chí Vãn nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của họ, nói với Trần Y Lạc, "Y Lạc, Kiều Dữ và An An cùng thi vào một trường đại học, quan hệ giữa hai đứa nhất định tốt lắm hả?"
Trần Y Lạc không nghĩ nhiều, biết gì nói đó, "Dạ, ba năm cấp ba, may mà có Kiều Dữ nên Tiểu Thời mới không cô đơn."
Trần Chí Vãn không nhanh không chậm nói: "Vậy à, vậy con thấy, An An thân với con hơn, hay thân với Kiều Dữ hơn?"
Trần Y Lạc dở khóc dở cười, "Mẹ, có phải học sinh tiểu học đâu, ai còn bận tâm chuyện thân với ai hơn chứ, bạn bè cả mà."
Trần Chí Vãn sờ mũi, "Nói cũng phải."
Trần Y Lạc còn đang muốn trêu đùa hai câu thì Thời An đã thở hổn hển chạy về.
Trần Y Lạc nhìn thấy thuốc trong tay Thời An, nói: "Tiểu Thời, cậu đến hiệu thuốc hả, sao về nhanh thế?"
Thời An gật đầu qua quýt, "Ừ, gần đây có một tiệm." Sau đó, cô hít một hơi rồi đưa thuốc cho Cố Thiên Quân, "Dì Cố, đây là thuốc trị bỏng, dì thoa đi."
Cố Thiên Quân nhận lấy, "Cảm ơn."
Lọ thuốc trị bỏng cầm trên tay, mát lạnh, còn có chút ẩm ướt, hẳn là do nước mưa, cô ấy vô thức nhìn về phía Thời An, chỉ thấy cô ướt đẫm, nửa bả vai bị mưa xối ướt.
Cố Thiên Quân buộc phải mềm lòng, nhẹ giọng nói với Thời An: "Lạnh không?"
Thời An vừa run vừa nói: "Không sao ạ."
Bật cười, Cố Thiên Quân đưa tay ra, "Đưa tay cho dì."
"Làm, làm gì ạ?"
Cố Thiên Quân không nói gì, trực tiếp kéo tay Thời An, dùng hai tay bao bọc thật chặt, "Sưởi ấm tay cho con, hẳn là sẽ không lạnh nữa."
Quên mất phải nói gì.
Hồi hộp quá, hồi hộp quá.
Thời An nhớ, trước đây, Cố Thiên Quân đã từng nắm lấy tay cô vô số lần, nhưng chưa bao giờ có cảm giác như hiện tại, tim đập thình thịch không thôi, cả người như có một dòng điện chạy qua.
Tâm trí hỗn độn.
Ánh mắt Thời An khắc họa gương mặt Cố Thiên Quân hết lần này đến lần khác, trong đôi mắt ướt át bùng lên ngọn lửa, cô bất giác liếm môi, giọng khàn khàn gọi một tiếng "Dì Cố".
Bốn mắt nhìn nhau.
Họ cách nhau rất gần, đến mức có thể nghe được hơi thở hỗn loạn của Thời An, âm vàng hơn cả tiếng sấm, gần như xé rách màng nhĩ, đồng thời cũng khiến Cố Thiên Quân tỉnh táo lại, cô ấy buông tay Thời An ra, nghiêng đầu khẽ họ một tiếng, "Hết lạnh rồi chứ?"
Thời An vuốt tóc, chột dạ nói: "Dạ."
Cả hai người không ai nhìn ai.
Mà Trần Chí Vãn và Tô Nhiên ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhìn Trần Y Lạc, Trần Y Lạc vội vã lắc đầu, dùng khẩu hình nói: "Con không biết gì cả."
Mưa dần nhỏ lại.
Trần gian từ từ trở nên yên tĩnh, dường như cả thế giới đều nhìn ra tình ý của Thời An, vậy còn Cố Thiên Quân, Cố Thiên Quân có biết chăng?
Dù sao thì, lòng cô loạn quá.
Một lúc sau, mưa ngớt.
Trần Chí Vãn nói: "Về nhà thôi, kẻo lát nữa lại mưa to, chúng ta không về được."
Mấy người đồng loạt tán đồng.
Thanh toán xong, đi ra ngoài, dẫu cho vị trí của người khác có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì Thời An từ đầu đến cuối vẫn luôn theo sau Cố Thiên Quân.
Trần Chí Vãn ngoảnh lại, "An An, về với dì nhé."
Thời An: "Vâng."
Dù nói vậy nhưng cô vẫn đi theo Cố Thiên Quân.
Không phải Cố Thiên Quân không cảm giác được, cũng không phải không biết Thời An đang mong chờ điều gì, chỉ là cô ấy không lên tiếng, nhưng khi ngoái lại, cô ấy nhìn thấy nhìn thấy chân Thời An lấm lem bùn đất, trong lòng lại dịu lại, "Xe dì có ô, con theo dì đi lấy, phòng xuống xe trời lại mưa, vẫn có thể dùng tới."
Thời An: "Dì không dùng sao?"
Cố Thiên Quân: "Dì vẫn còn một cái."
Thời An: "Vâng."
Xe của Cố Thiên Quân đỗ cách đó rất xa, cô ấy nói với Trần Chí Vãn: "Em đi lấy ô cho An An, Chí Vãn, chị đợi chút."
Trần Chí Vãn: "Được."
Đây là lần đầu tiên trong tối nay Cố Thiên Quân gọi cô là An An, Thời An không khỏi vui sướng đến choáng váng, Cố Thiên Quân thấy cô ngẩn ngơ liền đẩy nhẹ cô, "Đi nào."
Thời An hoàn hồn, "Dạ."
Cô vẫn đi phía sau Cố Thiên Quân, không dám sánh ngang với cô ấy.
Sau khi đi đến trước xe, mở cốp, Cố Thiên Quân tìm được ô, "Cầm lấy, đừng để bị dầm mưa nữa."
Lập tức, hốc mắt Thời An ửng đỏ.
Đây là ô của cô, chiếc ô cô đã dùng từ khi còn nhỏ, trước đây, cô đã tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy, thì ra là đã được Cố Thiên Quân lấy đi.
Giọng Thời An rất nhỏ, "Thì ra nó ở chỗ dì."
Cố Thiên Quân suy nghĩ một lát, nặn ra một lời nói dối, "Ừ, lúc thu dọn đồ đạc, không cẩn thận mang tới, cứ để ở đây mãi, dùng làm ô dự phòng."
Thời An gượng cười, "Ồ."
Cầm lấy ô, cô nói: "Cảm ơn dì." Tiếp đó, hiu quạnh quay người đi, một bước rồi lại một bước đi về phía trước, mỗi bước chân đều rất chậm, vì, nếu đi nhanh, cô sẽ không cảm nhận được hơi thở của Cố Thiên Quân nữa.
Sau này, bao giờ lại mới gặp lại?
Từng chút một cách xa cô ấy, trái tim Thời An lại trùng xuống từng chút môi, khó chịu quá, nước mắt lăn dài trên má đến khóe môi, Thời An bất chợt quay người lại, "Dì Cố, về nhà cùng con đi."