Dưới cái nhìn của bầu trời sao, hai người cùng lấy điện thoại ra, những chuyện không vui đều bị vứt bỏ tại nơi hoang vu, họ cười rạng rỡ, tựa như thuở đầu gặp gỡ, không giống từ biệt.
Thời An: "Dì Cố, dì lưu tên con là gì?"
Cố Thiên Quân: "An An, còn con?"
Thời An cúi đầu bấm điện thoại, nhấn vào trang "thêm vào danh sách đen", "Dĩ nhiên là dì Cố." Ngón tay dừng lại trên màn hình rất lâu, cô lưu luyến nói: "Dì Cố, bây giờ phải con chặn dì rồi."
Cố Thiên Quân mỉm cười, "Chậm vậy, dì nhanh hơn con đấy."
Nghe vậy, chóp mũi chua xót, Thời An nghiêng người qua, cô sợ một khi bất cẩn thì sẽ rơi nước mắt đầy mặt, lâu sau, cô cắn răng, tay run rẩy, tự tay chặn Cố Thiên Quân.
Chặn người mình yêu nhất, từ giờ dành tặng cô ấy một góc thầm kín nhất, nỗi đau tại đó, cũng chỉ có bản thân mới thấu.
Đêm đã muộn, mắt đã ướt.
Nhìn bả vai không ngừng run rẩy của Thời An, dù Cố Thiên Quân có thông minh đến mấy, cũng không hiểu được, cô ấy muốn hỏi Thời An rằng: Rõ ràng con quan tâm đến dì, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác đẩy dì ra xa, tại sao lại kháng cự sự tồn tại của dì đến thế?
Nhưng, không cần thiết.
Khi ánh mắt chạm nhau, họ rất ăn ý, họ đang thi xem ai mạnh mẽ hơn, họ hiểu, đây là mùa hè cuối cùng, kỳ trăng cuối cùng, lần sau gặp, không sẽ là năm bao nhiêu.
Dì Cố, con muốn ghi nhớ hình dáng của dì.
An An, dì vẫn muốn nhìn con thật kỹ.
Vỏn vẹn vài phút này, đủ để tồn tại thật lâu.
Sau đó, không một lời từ biệt, Cố Thiên Quân rời đi, tứ phía im lặng, Thời An như mắc kẹt trong vực thẳm nơi đảo hoang, cô nghĩ: Mình không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào từ đó cả.
Trước tiên, Thời An thu dọn những chai rượu, dọn dẹp nhà cửa rồi đi tắm, uống thuốc, cô đang làm những việc một người bình thường nên làm, mọi thứ rất bình thường, cô sẽ nghe lời Cố Thiên Quân, chăm sóc bản thân thật tốt, sống thật tốt.
Thời An nói gì làm đó.
Những ngày này, cô đều duy trì trạng thái này, khi chúng trở thành thói quan, Thời An có một loại ảo giác: Mình vốn là người như vậy.
Cho đến ngày trước khi khai giảng——
Buổi chiều, Thời An không có việc gì làm, định đọc cuốn sách đã mang về từ chỗ Cố Thiên Quân hôm đó, ngẫu nhiên lật một trang, hốc mắt cô liền đỏ bừng, đôi môi cô hé mở, hai tay ôm đầu, không chịu đựng nổi nữa, khóc nức nở thành tiếng.
Vì.
Bên trong kẹp hai lọn tóc.
Khi ấy, họ vẫn là dì Cố và An An. Nhưng không giống với hiện tại, là Cố Thiên Quân và Thời An.
Kiềm chế nhiều ngày, sự sụp đổ bị đánh thức.
Thời An cuối cùng cũng chịu mở lòng với chính mình: Dì Cố, chuyện con yêu dì sẽ không kết quả, chuyện con lãng quên dì, cũng vậy.
Từng giây đều là tra tấn, Thời An không tìm thấy chính mình, cô cảm giác bản thân đang sống như bùn lầy, không biết mình muốn gì, dù có ra sao cũng sống không rõ ràng.
Mắt được lệ gột sạch.
Thời An nói: "Mong muốn cả đời của tôi, chỉ là đuổi theo cô ấy, tôi có thể kiểm soát con người mình, nhưng tôi không kiểm soát được trái tim mình, tôi sẽ mãi mãi hướng về cô ấy."
Trong chốc lát, đề hồ quán đỉnh [1].
[1] Đề hồ quán đỉnh: Dùng bơ sữa tinh khiết rướt lên đầu, nghĩa là được giác ngộ
Thần linh khiến con yêu dì, con không thể trái lời các vị thần được.
Vậy nên, Thời An rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo, cô ra ngoài, bệnh vẫn chưa khỏi, cô cần một ít thuốc.
*
Gần 7 giờ tối, tại một nhà hàng Tứ Xuyên, Cố Thiên Quân đặt đũa xuống, hỏi: "Sao thế, trông chị không vui?"
Tô Nhiên bất lực nói: "Hạ Dạng đi rồi."
Cố Thiên Quân muốn nói lại thôi, "Hai người..."
Giọng Tô Nhiên mệt mỏi, "Hôm qua chị nhắc lại chuyện năm đó với cô ấy, cãi nhau một trận lớn, cô ấy bảo chị cô ấy mệt rồi, không muốn tiếp tục dây dưa với chị nữa."
Cố Thiên Quân dò hỏi, "Vậy cô ấy đi đâu?"
Tô Nhiên: "Ra nước ngoài rồi, đi sáng nay."
Cố Thiên Quân: "Công việc ở đây cũng không cần nữa?"
Tô Nhiên cười khổ, "Gia đình cô ấy vốn dĩ cũng không muốn cô ấy làm giáo viên, chị biết, một phần là cô ấy có hứng thú, phần còn lại là vì chị, cô ấy vẫn luôn muốn quay lại quá khứ với chị."
Cố Thiên Quân khó hiểu nói: "Nếu chị biết hết rồi thì tại sao không đến với cô ấy?"
Tô Nhiên lắc đâu, "Chị không còn yêu cô ấy nữa, từ ngày cô ấy phản bội chị, chị đã hết yêu cô ấy rồi."
Cố Thiên Quân gần như buột miệng, "Chị có từng nghĩ qua chưa, lỡ như là hiểu lầm thì sao?"
Tô Nhiên: "Có hay không đều không quan trọng nữa."
Cúi đầu, gẩy mấy hạt cơm lên, cô nói tiếp: "Hôm kia Trần Y Lạc cũng rời đi rồi, chị đã đến tiễn con bé."
Cố Thiên Quân: "Y Lạc, con bé..." Không ấp úng, dứt khoát hỏi rõ, "Vậy chị và con bé có khả năng không?"
Tô Nhiên quả quyết nói: "Đương nhiên là không, hơn nữa chị và con bé đã nói rõ rồi, con bé là đứa trẻ hiểu chuyện, con bé nghĩ thông suốt thôi." Tới đây, cô tùy tiện nói: "Hôm tước chị con nhìn thấy Thời An nữa."
Cố Thiên Quân "Ừ" một tiếng, không nói gì tiếp.
Tô Nhiên để ý, trong mắt lóe lên tia sáng, "Thiên Quân, nói chuyện của người khác, em luôn rõ ràng đâu ra đấy, em nói chị và Hạ Dạng có hiểu lầm, vậy em có bao giờ nghĩ, biết giữa em và Thời An cũng xảy ra hiểu lầm chưa?"
Cố Thiên Quân cố gắng chuyển đề tài, "Chúng ta rõ ràng là đang nói chuyện của chị mà, sao lại lôi em vào?"
Tô Nhiên khẽ cười, "Thời An ngốc thật đấy, em cũng ngốc."
Cố Thiên Quân: "Chị nói gì đó?"
Đêm đó, ở nhà Cố Thiên Quân, Thời An để lộ hàng trăm sơ hở, tình yêu trong mắt cô đều được mọi người chú ý, ai cũng nhìn ra, nhưng Cố Thiên Quân lại không thấy.
Cũng chính vì Thời An, Tô Nhiên mới phát hiện, cô đã buông bỏ rồi, bởi, cô không còn bất kỳ cảm giác gì đối với việc có người khác thích Cố Thiên Quân giống cô nữa.
Lúc này, vẻ u sầu thoáng qua trong nháy mắt trên mặt Tô Nhiên, "Sau khi Hạ Dạng đi, chị mới nhận ra, Thiên Quân, thật ra có lẽ chỉ là chị có chấp niệm đối với em mà thôi, sở dĩ không chịu buông xuống, hẳn là vì không cam tâm."
Cố Thiên Quân: "Vậy còn Hạ Dạng?"
Sắc mặt Tô Nhiên hơi thay đổi, tựa như tự rước lên mình bùa mê thuốc lú, "Chị đã hết yêu cô ấy từ lâu rồi, cô ấy đi hay không, đều không liên quan gì tới chị."
Cố Thiên Quân: "Thật à?"
Tô Nhiên: "Ừ."
Thấy tâm trạng cô không tốt, Cố Thiên Quân đánh trống lảng: "Vừa nãy tại sao chị lại mắng em ngốc?"
Tô Nhiên cong môi cười, "Thiên Quân, năng lực về mọi mặt của em đều rất mạnh, nhưng đối với mặt tình cảm, chị chưa bao giờ thấy, người nào chậm hiểu như vậy."
Cố Thiên Quân cạn lời, "Vậy nên em ngốc hả?"
Tô Nhiên gật đầu, "Đúng."
Sợ mình lanh mồm lanh miệng, nói lời không nên, cô bèn ăn thức ăn, nhưng vẫn không kiềm chế được cái miệng, "Khó trách Thời An lắm, cho dù con bé có làm gì, Thiên Quân, em hãy bao dung đối với con bé nhiều hơn một chút."
Tô Nhiên vẻ mặt vô tội, "Chị nói bừa thôi, đừng hỏi chị, chị không biết, chị không biết gì hết."
Cố Thiên Quân không nói nên lời, cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Ăn xong, cô ấy lái xe về nhà, đang đi vào tiểu khu, đột nhiên, đồng tử cô ấy dao động——
Chỉ thấy cô gái đứng phía sau gốc đại thụ, mũ áo trùm trên đầu, cô chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt chốc chốc nóng bỏng, chốc chốc lại lạnh lẽo, cô đang kiềm chế.
Cô mặc áo gió trông rất có khí chất, thật mê người, giống hệt với Thời An. Thời An, Thời An.
Cửa sổ xe mở một nửa.
Cố Thiên Quân giảm tốc xuống mức thấp nhất, cô ấy không nghiêng đầu, nhưng dư quang lại ngập tràn hình ảnh của cô gái, có lẽ là vì màn đêm quá yên tĩnh, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân dè dặt lùi về sau, và cả tiếng nhịp tim hỗn loạn của chính mình.
Cảm giác này, quá đỗi lạ lẫm.
Sau nhịp tim dồn dập, là hoảng sợ.
Chiếc xe đã đi vào tiểu khu, Cố Thiên Quân siết chặt vô lăng, cô ấy không ngừng liếm môi, không hiểu bản thân mình bị gì, đỗ xe xong, cô ấy rất lâu không xuống xe, ở vị trí này, nếu như cô gái rời đi, vẫn có thể nhìn cô một lần nữa.
Cố Thiên Quân gục trên vô lăng, cô ấy muốn quên đi cảm giác này, thời gian chậm rãi trôi qua, quên rồi, cô ấy quên rồi, nhưng khi ngẩng đầu, trông thấy bóng lưng cô gái đi xa, cô ấy vội vàng rời mắt.
Cố Thiên Quân vẻ mặt lạnh lùng xuống xe, cô ấy nói: "Đó không phải Thời An, nhất định không phải."
Về tới nhà, Cố Thiên Quân lấy điện thoại ra, tìm tới "An An" trong danh bạ, không chút do dự chặn cô, hôm ấy, cô ấy đã mềm lòng, cô ấy không hề chặn Thời An.
Nhưng, hiện tại.
Đặt điện thoại xuống, Cố Thiên Quân bơ vơ đứng trong phòng khác, cô ấy không biết phải làm gì, tâm trí hiện lên câu nói một cách khó hiểu, "Vậy thì cả đời này đừng gặp nữa."
Không, không phải Thời An đâu.
Có lẽ là muốn trấn an bản thân, Cố Thiên Quân liền gửi tin nhắn: 【Thiên Nhiên, em hỏi An An thử, con bé có đang ở nhà không, đừng nói là chị hỏi.】
Cố Thiên Nhiên: "Được."
5 phút sau, cô nàng lại gửi một tin tới: 【Con bé nói nó đnag ở nhà, đang nằm rồi.】
Khi thấy dòng này, Cố Thiên Quân thở dài một hơi, vẻ mặt vui mừng, "Biết ngay là mình nhìn lầm mà, làm sao là con bé được chứ, mình làm sao có thể rung động trước con bé được?"
Cố Thiên Nhiên vẫn đang gửi tin: 【Phải rồi, chị, ngày mai Thời An bắt đầu đi học】
Cố Thiên Quân: 【Ừ, chị biết】
Cố Thiên Nhiên: 【Chị không đi tiễn con bé hả?】
Cố Thiên Quân: 【Không】
*
Trên taxi.
Thời An đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, đáy mắt cô không chút dao động, đột nhiên, cô nói, "Bác tài, chuyển hướng, đến trường số 6."
Tài xế: "Được thôi."
Nửa tiếng sau, Thời An đứng ở cổng trường, bây giờ đang là thời gian học sinh tan học giờ tự học buổi tối, nhìn những gương mặt xa lạ, cô nghĩ: Mình đã từng ở đây, dì Cố cũng từng ở đây.
Đoạn đừng này dì từng đi qua, con cũng đã đi qua, ngày mai, con sẽ phải bước đi trên một con đường mới, vì đó cũng là con đường dì từng đi, vì thế, con vô cùng háo hức.
Lúc này, cửa phòng bảo vệ bị đẩy ra, chú Dương đi tới, "Là Tiểu Thời An đấy à?"
Thời An cười nói: "Chú Dương, con đây."
Chú Dương vẫn ôn hòa, "Không mặc đồng phục nên hơi khó nhận ra, bộ quần này, ngầu lắm đấy."
Thời An cười ngượng ngùng.
Thấy vậy, chú Dương xua tay, "Con dễ ngại, không trêu con nữa."
Họ đang trò chuyện thì có phụ huynh của vài học sinh đi tới, thị lực của Thời An rất tốt, "Chú Dương, muộn rồi, con về nhà trước đây, khi nào có thời gian thì còn lại tới thăm chú."
Chú Dương gật đầu, "Ừ, lần sau đến cùng Tiểu Cố nhé, mấy năm rồi chú không gặp cô bé."
Thời An: "Dạ."
Sau đó, không ở lại lâu, cô lên xe trở về, trên đường, cô nắm chặt điện thoại, cuối cùng, theo tiếng lòng, kéo Cố Thiên Quân ra khỏi danh sách đen.
Ghi lại tâm sự, Thời An soạn:
Ngày 31 tháng 8 năm 2014
Dì Cố, hôm nay con đã đến trường số 6, nói vài lời với chú Dương, chú ấy bảo con lần sau dẫn dì đi cùng, con biết là không thể, nhưng con vẫn đồng ý với chú ấy.
Bấm gửi.
Như mong muốn, nhìn thấy chấm màu đỏ nhỏ.
Thời An tắt điện thoại, cô nhai nát tâm sự, nuốt vào trong lòng, cúi đầu, cô mỉm cười, không, dì Cố, từ giờ trở đi, con sẽ nói cho dì nghe mọi tâm sự của mình.