Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 9: 9



Cố Thiên Quân vô cảm ngồi bên trong, Tô Nhiên vịn lên cửa xe, tâm trạng xem ra không tốt cho lắm.

Thời An siết chặt nắm tay, dường như đã thu thập đủ dũng khí, nó đi đến phía sau Tô Nhiên, nhẹ nhàng chọc vào lưng Tô Nhiên.

Tô Nhiên quay đầu nhìn thấy Thời An, qua quýt lau nước mặt trên mặt, vô cùng kinh ngạc nói: "Thời An, em có chuyện gì sao?"

Thời An từ trong túi áo đồng phục lấy ra một gói khăn giấy, dùng hai tay đưa cho Tô Nhiên, "Cô giáo, cho cô ạ."

Tô Nhiên sững sờ một hồi, từ khóc chuyển thành cười, cô nàng học theo Thời An, hơi cúi người xuống, hai tay nhận lấy khăn giấy.

"Cảm ơn em nhé."

Thời An ngượng ngùng sờ sờ cổ, lần nữa lấy hết dũng khí nói: "Dì Cố là người rất tốt, cô đừng cãi lộn với dì ấy nha."

Thời An lén nhìn Cố Thiên Quân đang dịu dàng nhìn nó, mặt không hiểu vì sao mà đỏ bừng, nó xoay người chạy đi.

Tô Nhiên nhìn bóng lưng Thời An, giọng khàn khàn: "Thiên Quân, tại sao trước đây chị chưa từng nghe em nhắc tới Thời An?"

"Gần đây An An mới chuyển tới."

Ánh mắt Cố Thiên Quân thậm chí không hề dừng lại trên người Tô Nhiên một giây phút nào, cô ấy rất hiếm khi đối xử với người khác như vậy, phần lớn thời gian, cô ấy là một người rất dịu dàng.

Tô Nhiên không hề biết biến cố xảy ra trong gia đình Thời An, cô nàng hỏi: "Là bởi bố mẹ Thời An bận quá nên mới nhờ em chăm sóc Thời An à?"

Cố Thiên Quân im lặng một hồi, "Bố mẹ cô bé qua đời mấy ngày trước rồi."

Sắc mặt Tô Nhiên đột nhiên biến đổi, thở dài: "Thật là một đứa trẻ đáng thương, con bé con nhỏ thế kia mà đã không còn bố mẹ, sau này con bé sẽ bơ vơ."

"Không, cô bé sẽ không bơ vơ, cô bé vẫn còn em, em sẽ chăm sóc cô bé."

Tô Nhiên rất lý tính, cô nàng cảm thấy suy nghĩ của Cố Thiên Quân có chút khờ khạo.

"Nói gì mà ngốc vậy, em có thể chăm sóc con bé được bao lâu?"

Cố Thiên Quân nhìn chiếc hộp đựng đồ trong xe đầy ắp kẹo, khóe mắt, chân mày ngập tràn ý cười, nụ cười này, vừa dè dặt vừa rạng rỡ, rất rất đẹp.

Nhiều năm không gặp, Tô Nhiên vẫn không thể bỏ qua ánh sáng rực rỡ này.

Ngay cả ảo tưởng, Cố Thiên Quân cũng không chịu dành cho Tô Nhiên, nụ cười cô ấy tắt ngóm, "Tô Nhiên, đây không phải vấn đề mà chị nên quan tâm, chị đi quá giới hạn rồi."

Tô Nhiên xót xa gật đầu, "Em nói đúng, chị quả thực không nên đi quá giới hạn."

Cô nàng đột nhiên rất buồn, rất muốn khóc, cô nàng cố kìm nước mắt, "Em... Em và cậu ấy vẫn còn ở bên nhau chứ?"

"Ừ."

Cố Thiên Quân quả nhiên yêu rất lâu.

Tô Nhiên không kìm được nước mắt nữa, cô nàng gượng cười, đóng cửa xe, đi về hướng ngược lại.

Sơ mi tinh xảo, những chiếc cúc được ánh nắng chiếu rọi phát ra lớp lớp hào quang, tiếng gót giày đen va chạm trên mặt đất còn rõ ràng hơn tiếng chuông, Tô Nhiên là một người tao nhã vô cùng, rất nhiều người yêu cô nàng, nhưng cô nàng chỉ yêu Cố Thiên Quân.

Làn gió mát liên tục thổi qua, cô nàng không nhịn được mà ôm lấy hai cánh tay.

Phía sau lưng vang lên tiếng còi xe, cô nàng không thể không quay đầu.

Cố Thiên Quân đi rồi.

Tô Nhiên cúi đầu, nước mắt cuối cùng cũng lăn dài.

Tiếng chuông chuẩn bị vào tiết 1 reo lên, Tô Nhiên cũng điều chỉnh lại cảm xúc.

Rẽ trái tại sảnh chính tầng 1, phòng học thứ hai chính là lớp 2 năm 3, giáo viên toán vẫn chưa đến, Tô Nhiên đứng ở cửa phòng học, ánh mắt rơi trên người Thời An.

Dáng người Thời An thấp bé, nó ngồi ở giữa hàng thứ ba, đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách.

Tô Nhiên dịu dàng gọi: "Thời An."

Thời An như bị dọa sợ, đứng phắt đậy, "Có ạ."

Tô Nhiên dằn xuống khóe miệng đang muốn cong lên, "Hết tiết tới văn phòng tìm cô."

Nói xong, cô nàng bỏ đi.

Một tiết học trôi qua rất nhanh, giờ ra chơi, trong lòng Thời An bất an khác thường, luôn cho rằng vì bản thân đã phạm sai lầm gì đó nên Tô Nhiên mới tìm nó, nó do dự hồi lâu, không đi thì sắp phải vào học, lúc này mới đành phải đứng dậy, ra khỏi phòng học.

Trong văn phòng, Tô Nhiên đã đợi rất lâu nhưng Thời An vẫn chưa tới, cô nàng dứt khoát ra ngoài tìm, trong lớp không thấy, hành lang cũng không có, cô nàng ngẫu nhiên tìm mấy bạn học trong lớp hỏi: "Các em có thấy Thời An đâu không?"

Triệu Tỉnh Vân chỉ về cuối hành lang nói: "Thưa cô, em vừa mới thấy Thời An và mấy anh chị năm cuối đi đằng này đó ạ."

"Ừ, cô biết rồi."

Tô Nhiên sải bước đi về phía cuối hành lang, trong lòng cô nàng rất bồn chồn, luôn lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay.

Cuối hành làng.

Nam nữ tụm lại một vòng, bọn chúng chặn Thời An ở cạnh thùng ra, vừa rồi hẳn là đã có người giật tóc Thời An, lúc này tóc Thời An rất rối, nó cúi gằm, cả người run rẩy lùi về sau, lui sát vào tường.   

Một nam sinh buộc áo khoác đồng phục ở thắt lưng gắng sức đẩy Thời An, "Con nhóc chết tiệt, tao biết mày có tiền, mau đưa tiền đây."

Môi Thời An tái nhợt, lắc đầu nói: "Tôi không có tiền."

"Mẹ kiếp, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt." Nam sinh túm cổ áo Thời An, đập đầu nó vào tường, "Mày là cái thứ sát cha sát mẹ, mà còn dám lừa ông đây hả?"

Máu chảy ra từ trán Thời An, nước mắt cũng rơi.

Những người này cao hơn nó, to hơn nó, nó không phản kháng, có phản kháng cũng vô ích.

Bọn chúng luôn bắt nạt các học sinh lớp dưới, chúng là trẻ vị thành niên, phạm lỗi thì dạy dỗ một hồi là xong chuyện, vì thế nên chúng không mảy may sợ hãi, cứ thế quang minh chính đại bắt nạt người khác trong trường.

"Chúng mày xem nó hèn chưa kìa."

Tiếng cười quỷ di át đi âm thanh khi đầu Thời An đập vào tường, tầm nhìn của Thời An bị nước mắt làm nhòe, đau đớn đến gần như mất hết sức lực.

"Dừng tay!" Tô Nhiên lớn giọng ngăn cản.

Tô Nhiên nhanh chân bước tới, bảo vệ Thời An bị dày vò đến tàn tạ, giọng điệu cô nàng gay gắt hướng về mấy đứa kia: "Các em là học sinh lớp mấy?"

Bọn chúng nhận ra Tô Nhiên, sợ lớn chuyện, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Tô Nhiên ngẩng đầu trông thấy nơi này có camera, tạm thời không để ý tới bọn chúng, cô nàng lấy ra từ trong túi một gói khăn giấy mà Thời An đưa, rút một tờ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thời An.

"Ngốc ạ, sao không chạy đi hả?"

Tay Thời An che trán, ánh mắt phức tạp lại bất lực, "Không có ích gì đâu ạ, em có chạy đi đâu thì họ vẫn sẽ tìm ra thôi."

Tô Nhiên cau mày, "Bọn chúng bắt nạt em bao lâu rồi?"

Thời An định dùng tay không lau sạch vết máu trên trán, vết thương rất đau nhưng vẫn không dừng tay, nó dùng giọng điệu thoải mái nói: "Mới đây thôi ạ, em không sao đâu cô."

Tô Nhiên nắm lấy cổ tay Thời An, "Đi, cô đưa em đến bệnh viện, chúng ta kiểm tra một chút."

Sắc mặt Thời An đầy vẻ kinh hãi, "Không, em không muốn đến đó đâu."

Nó vẫn còn nhớ, tấm vải trắng che phủ gương mặt đầy máu thịt, bố, mẹ và ông nó, đều ra đi tại đó, cả đời này nó sợ hãi cái nơi gọi là bệnh viện này.

Tô Nhiên chỉ đành nói: "Như vậy đi, Thời An, cô gọi cho Thiên Quân, bảo em ấy đi bệnh viện cùng em, được không?"

Ánh mắt Thời An van nài nhìn Tô Nhiên, "Cô ơi, cô có thể đừng để dì Cố biết chuyện này không ạ, em xin cô đó."

Tô Nhiên rấy lo lắng, nhất thời không nói nên lời, cô nàng dỗ dành: "Được, cô sẽ không nói cho Thiên Quân, vậy em theo cô đến phòng y tế, xử lý vết thương."

Thời An nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình qua tấm gương phía đối diện, nếu vết thương không được xử lý kịp thời thì khi về nhà, dì Cố chắc chắn sẽ phát hiện, nghĩ tới đây, nó miễn cưỡng cười với Tô Nhiên, "Dạ."

"Trước tiên em ở đây đợi cô một chút, cô đi lấy cho em một chiếc áo khoác, sẽ quay lại ngay."

"Dạ."

Sau khi Tô Nhiên rời đi, Thời An dựa lên tường, dường như không cảm nhận được đau đớn, thể xác và linh hồn đều đang lặng thinh, chỉ có đôi mắt ẩn chứa đầy sự tủi thân chí mạng.

"Dì Cố, con nhớ dì quá."

Tô Nhiên lấy áo khoác xong, suy tới nghĩ lui, vẫn gọi cho Cố Thiên Quân một cuộc điện thoại.

"Thiên Quân, em đến trường học một chuyến đi."

Cố Thiên Quân lo lắng nói: "An An xảy ra chuyện gì à?"

"Ừ, An An bị thương một chút, em đến đi rồi chúng ta nói rõ sau."

Giọng Cố Thiên Quân run rẩy, "Được."

"Lái xe chú ý an toàn."

Chiếc xe chạy rất nhanh trên đường, điện thoại lại vang lên, lần này số lạ liên tục gọi tới, Cố Thiên Quân không nhấc máy.

Không lâu sau, một tin nhắn được gửi đến.

Đèn đỏ sáng lên, Cố Thiên Quân đạp nhẹ phanh, cầm điện thoại lên, kiểm tra tin nhắn.

【Chào cô, tôi là bạn của My Khê, hiện tại tôi đang ở nhà của cậu ấy, tâm trạng cậu ấy rất tệ, cô có thể tới gặp cậu ấy không?】

Cố Thiên Quân bực bội tắt điện thoại, mấy phút sau, lại có một tin nhắn đến, cô ấy không đọc.

Cô ấy lái xe đến trường, xuống xe, lấy điện thoại ra chuẩn bị liên lạc với Tô Nhiên, cô ấy tiện tay bấm vào tin nhắn kia.

【My Khê lại tái phát rồi.】