Bút lông ánh lên một tia sáng trên trang giấy, nói cho cùng, nắng đông không dịu dàng bằng độ xuân.
——Tô Nhiên
Sau Tết, đông chỉ còn lại chút ít.
Lâm An đổ liên tiếp mấy trận mưa, cả thành phố bao phủ trong nhiệt độ hiu quạnh, có người đã đánh mất linh hồn mình tại đây.
Cô đứng trên phố, không mang ô, trong tay cầm nửa hộp hồng trà.
Người qua đường ngoảnh đầu lại nhìn, cảm thấy cô là một người phụ nữ trầm mặc.
Đôi mắt ấy, chan chứa nỗi buồn. Nhìn sâu hơn, thương tích còn chưa lành mờ nhạt trong đáy mắt.
Người qua đường không nhìn cô nữa.
Cô lại đỏ mắt.
Chiếc áo khoác màu be bị mưa xối ướt, lòng bàn chân giẫm lên nước, nước mắt cô lã chã rơi, khôn khéo hòa vào màn mưa, biến mất không dấu vết.
Không trách thời tiết xấu, trách cô.
Trách mình mắc kẹt trong hồi ức, thất thần.
Cô nói.
Cô không biết phải đi đâu, bên tay phải là một cây cầu cũ, ông già lang thang nằm dưới gầm cầu, mọi người đi qua cầu đều nhìn ông, và dùng ánh mắt nhìn ông để nhìn cô.
Cô biết, cô rất thảm hại.
Dáng hình gầy gò đột nhiên bùng nổ sức mạnh, hít một hơi, cô ra sức bóp hộp giấy hồng trà, hồng trà bung ra, tung tóe khắp người cô.
Cô khóc lớn, cô cười lớn.
Cô quên rồi.
Trước kia cô từng một người rất sĩ diện.
Cô nhớ.
Hạ Dạng nghiện thuốc lá, Hạ Dạng thích sưu tầm đồng hồ, Hạ Dạng không thích ăn rau mùi, Hạ Dạng thích mặc đồ gợi cảm, Hạ Dạng sẽ luôn rơi nước mắt mỗi khi hôn cô...
Đã nhiều năm như vậy, trí nhớ đáng ra phải nhạt nhòa, nhưng cô lại nhớ rõ ràng hơn ai hết, thật nực cười làm sao.
Mưa càng rơi càng nặng hạt, như muốn nuốt chửng người ta, mắt cô không mở nổi, mái tóc ướt nhẹp dính trên mặt, con sóng bên kia sắp sửa xô lật thuyền, cô loạng choạng té ngã cũng là bình thường, cô quay lưng, muốn tìm chỗ trú mưa.
Đôi mắt bị mưa dội ướt rất nặng, cô nhìn con phố nọ, những mảnh vỡ tồn tại trong tim lại hiện ra——
Đây là đường Hướng Nam, ngọn gió thổi cho tình yêu họ bắt đầu.
Thế nhưng.
Đây đã là chuyện của 21 năm trước rồi.
Cô hoang mang nâng tay, chạm vào nếp nhăn nơi khóe mắt, chợt nhận ra, "Già rồi, mình không còn trẻ nữa."
Không còn là độ tuổi mơ những giấc mơ nhiệt huyết nữa.
Dừng chân, ngây ngốc trong mưa.
Cô không đi nổi nữa.
Sống nửa cuộc đời mà không để lại thứ gì, thất bại thật đấy. Cô nhắm mắt lại, muốn nghiền nát những cảm xúc bộn bề.
Mưa... hình như tạnh rồi.
Cô mở mắt, lập tức để lộ vẻ kinh ngạc, trong lúc ánh mắt lưu chuyển, vẻ mất mát tê dại hiện rõ, cô nghiêng đầu, sắc mặt tái nhợt, âm thanh lọt ra khỏi miệng khản đặc, "Thật sự không ngờ, lại có thể gặp chị ở đây."
"Ừ."
Cô cúi đầu, ánh mắt né tránh, "Em còn có việc, đi trước đây."
Còn chưa kịp cất bước thì cổ tay đã bị nắm giữ, Hạ Dạng im lặng, ánh mắt lạnh nhạt nhất rơi trên người cô.
Cô không dám đáp lại bằng bất cứ cái nhìn nào.
Cô cúi đầu ủ rũ, chỉ muốn hoảng loạn bỏ chạy. Mưa trong thành phố càng lúc càng dữ dội, trở thành tấm màn che cho những giọt lệ âm thầm của cô.
Hạ Dạng nhìn cô, không nhìn ra bất cứ biến động nhỏ nào, vì cô không có biểu cảm gì.
Hạ Dạng hỏi: "Tại sao em lại tới đây?"
Cô thờ ơ nói nhảm, "Đến có việc."
"Chỉ vì có việc, không phải vì gì khác?"
Cô thẳng thắn nói lời trái lòng mình, "Ừ."
Mưa rơi trên người họ càng thêm dữ dội, Hạ Dạng nghiêng ô về phía người phụ nữ tiều tụy trước mặt.
Không có gì là trước sau như một, nếu bắt buộc phải chỉ ra một thứ, thì đó là biển báo "Đường Hướng Nam".
Ngoài mặt cô yên tĩnh, cô đang cố gắng đàng hoàng. Cô biết, mối quan hệ của họ đã đi đến hồi kết.
Đừng nhớ nhung, đừng níu kéo.
Không cần thiết.
Mình đã hết yêu Hạ Dạng rồi, đã hết yêu từ lâu rồi.
Vướng mắc quá lâu, người mệt mỏi, con tim càng mệt mỏi hơn, Hạ Dạng buông tay, cô ấy không còn ngông cuồng như trước, trong mắt chỉ còn lại vẻ trầm lặng, khẽ nói, "Chị sẽ hạnh phúc."
"Ừ."
"Em cũng vậy nhé... Tô Nhiên."
Giọng nói mềm mại biết bao, muốn bất giác cười với cô ấy biết bao.
Thế mà, cô ấy gọi cô là "Tô Nhiên".
"Nhiên Nhiên" và "Dạng Dạng", vĩnh viễn ở lại trong những năm tháng họ yêu nhau, hoặc là trong căn nhà thuê đầy ắp dịu dàng âu yếm.
Hiện tại có ra sao, cũng không quan trọng nữa.
Ừ.
Chỉ là con tim run rẩy rồi lại run rẩy, mà thôi.
Tô Nhiên hiểu tất cả, nhưng cô vẫn không biết làm sao cho trôi chảy, không cầm được lòng, mà liếc nhìn Hạ Dạng một cái——
Hạ Dạng đứng thẳng, đi giày cao gót, vai ngang eo thon, dáng vẻ vẫn duyên dáng, sặc sỡ như trước, khuôn mặt cũng xinh đẹp hơn, thêm phần thành thục.
Xưa kia khi họ bên nhau, luôn thề thốt ngọt ngào lại trẻ con, chẳng hạn như "Chị muốn cùng em đi đến khi bạc đầu".
Lúc này, gió thổi bay tóc Hạ Dạng, để lộ hai ba sợi tóc bạc ẩn giấu bên trong, mắt Tô Nhiên bỗng đỏ ửng, đôi môi khép chặt càng mím càng chặt, trong thân thể cô, một loại sức mạnh nào đó đang gắng gượng chợt ngưng đọng tại giây phúc này.
Không còn gì để hối tiếc nữa, em đã đi đến khi bạc đầu cùng chị rồi mà.
"Em sẽ hạnh phúc." Nói xong, Tô Nhiên kiên quyết xoay người, vừa đi được nửa bước, cô chỉ thấy trước mắt tối sầm, không suy nghĩ gì đã ngoảnh lại, gần như mất kiểm soát mà nói ra những chữ ấy, "Chị còn yêu em không?"
Hạ Dạng lập tức đáp, "Không."
Giọng Tô Nhiên khàn khàn, "Em cũng không."
Sau đó, một người hướng Đông, một người hướng Tây, hai người họ không ai nhìn về phía đối phương thêm nữa.
Tô Nhiên sắc mặt khó coi, ôm ngực, liều mạng kéo quần áo, giống như trên người có nơi nào đó bị khoét rỗng, hai chân bắt đầu mềm nhũn, cô nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng, vẫn ngồi thụp xuống đất gào khóc trong cơn mưa lớn.
Tô Nhiên hận chính mình, hận chính mình năm đó không đủ tin tưởng Hạ Dạng, không đủ kiên định, hận chính mình dễ dàng chuyển dời tình yêu cho người khác, hận nhất là, để Hạ Dạng trơ mắt nhìn chính mình, yêu người khác nhiều năm.
Bây giờ, đều là tự làm tự chịu.
Suốt kiếp này, Tô Nhiên sẽ không tha thứ cho bản thân, vì cô đã bỏ lỡ người tốt nhất trên đời này.
Buông bỏ được không?
Tô Nhiên biết, không thể.
Vậy thì dùng một đời để trừng phạt cho sự giác ngộ muộn màng của chính mình đi, Tô Nhiên nhìn bầu trời với ánh mắt thê lương, nặn ra một nụ cười tuyệt vọng, "Tạm biệt, Dạng Dạng."
Tô Nhiên đứng dậy, rảo bước dưới màn mưa như một con rối. Thậm chí hít thở cũng khó khăn, đều là vị lòng đau đến tột cùng.
Cô rưng rưng nước mắt, nhìn con đường phía trước.
"Chúc chị trước, kết hôn vui vẻ."
"Dạng Dạng, em yêu chị."
*
Cô ấy là một người nhu nhược, người phụ nữ nhu nhược phong tình vạn chủng nhất.
——Hạ Dạng
Vài chữ rơi trên trang giấu, đôi mắt Hạ Dạng trống rỗng đang ngây ngốc.
Lúc này, Hạ Ninh đi tới phía sau cô ấy, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô ấy, sau đó hai cánh tay vòng quanh cô ấy, hôn lên vành tai cô ấy, nói: "Chị, chị đang viết về em hả?"
Hạ Ninh mang hai dòng máu Trung và Đức, 29 tuổi, tựa như một đóa hồng đỏ đang độ nở rộ, cả người toát lên hào quang ấm áp, nồng nàn như lửa, không bao giờ khóc, hai chữ mong manh không liên quan gì tới cô.
Hạ Dạng nghiêng đầu, đưa tay vuốt ve gò má Hạ Ninh, không nói gì.
Hạ Ninh hôn cô ấy, "Không phải viết về em, vậy là chị nhớ cô ấy à?"
Rất lâu trước khi họ đến với nhau, Hạ Dạng đã thú thật mọi chuyện với Hạ Ninh, bao gồm cả những chuyện về Tô Nhiên.
||||| Truyện đề cử: Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi |||||
Hạ Ninh cho biết cô không hề bận tâm, vì cô yêu Hạ Dạng, cô cũng tin rằng, Hạ Dạng sẽ yêu cô.
Quá trình không quan trọng, kết quả là quan trọng nhất.
Hạ Ninh biết, Hạ Dạng là một người tốt, sẽ không phụ lòng cô.
Quả Nhiên, Hạ Dạng cầm tờ giấy kia lên, xé rách, gấp đôi rồi lại xé. Cô nfhin thấy, bên ngoài tuyết đang rơi, Lâm An cũng đổ tuyết, không còn mưa nữa.
Kẻ ngốc mới lưu luyến quá khứ, Hạ Dạng lại chẳng phải kẻ ngốc.
Những chuyện đã quá, hãy để chúng sống mãi với năm tháng đã qua đi.
Tên cô, những gì liên quan tới cô, Hạ Dạng sẽ không bao giờ đề cập tới nữa.
Trái tim cô hiện tại đã hướng về Hạ Ninh.
Hạ Dạng tuyệt đối sẽ không phụ lòng Hạ Ninh.
Vì vậy, Hạ Dạng hôn sâu lên mặt cô, "Xin lỗi, chị đã buông bỏ rồi, sau này chị sẽ yêu em thật nhiều."
Hạ Ninh vui mừng hớn hở, thuận thế ngồi lên đùi Hạ Dạng, ôm cổ cô ấy, "Chị nói thật à?"
Khắp mặt Hạ Dạng là vẻ dịu dàng, "Đương nhiên."
Hạ Ninh vui vẻ nói: "Em tin chị."
Dứt lời, cô hôn lên môi Hạ Dạng, cùng cô ấy triền miên trong đêm tuyết đen kịt...
Đêm hôm đó, Hạ Dạng nằm mơ.
Bầu trời khuyết mất một mảnh, cô ấy đang chạy bộ buổi sáng, một cô gái xinh đẹp đạp xe ngang qua cô ấy, nắng chiếu trên người cô, cô thật đẹp, mùa xuân này, cũng thật đẹp.
Cô không dừng lại, Hạ Dạng cũng không nhìn rõ mặt cô.
Số phận đã không an bài cho họ gặp gỡ, họ chỉ lặng lẽ lướt qua nhau vào sáng sớm hôm đó.
Như vậy, rất tốt.
Trong mơ, Hạ Dạng cố chấp nghĩ như vậy.
Chỉ là khóe mắt, một vệt lệ, không sao lau đi được.
Khi tỉnh dậy, Hạ Dạng giả vờ quên đi giấc mơ này, cô ấy ôm Hạ Ninh, lặp đi lặp lại: "Chị yêu em, chị yêu em..."
Sau này.
Sau này sẽ không còn mùa xuân nữa.
*
Trời nắng đẹp, một chiếc Ferrari màu trắng chạy trên đường, người phụ nữ lái xe phóng khoáng, trưởng thành, nhất cử nhất động đều sở hữu mê lực khiến người ta khó quên.
Hạ Ninh ngồi ở ghế phụ si mê ngắm nhìn cô ấy, "Chị, chị đẹp quá."
Hạ Dạng mỉm cười, "Em ấy, 30 rồi mà vẫn không nghiêm túc."
Hạ Ninh bíu môi, "Chị cứ bắt nạt em."
Hạ Dạng không dỗ cô, cô vẫn luôn nhìn ra cửa sổ, đang đi ngang qua đường Hướng Nam, cô ấy đột nhiên nghiêng đầu nói: "Muốn xuống xe đi dạo không?"
Tại sao lại nói vậy, trong lòng họ đều hiểu rõ.
Hạ Dạng nhẹ tênh liếc nhìn, "Không."
Nghe vậy, Hạ Ninh lộ ra ý cười rạng rỡ, "Chị yêu em nhất không?"
Hạ Dạng cưng chiều nói: "Yêu em, chị chỉ yêu em."
Hạ Ninh: "Em không tin."
Hạ Dạng: "Dù sao chúng mình cũng kết hôn rồi, lại còn tin với chẳng không."
Hạ Ninh bật cười, cô tin. Hiện tại, Hạ Dạng chỉ yêu mình cô, cô đã làm được.
Hạ Ninh nghiêm túc nói: "Kết hôn với em, chị có hối hận không?"
Hạ Dạng: "Không, đây là lựa chọn đúng đắn nhất của chị trong cuộc đời này."
Cô ấy không nói dối, bây giờ, cô thật sự chỉ yêu mình Hạ Ninh.
Cô ấy đã không còn nhớ được cái tên đó rồi. Cô ấy đã quên mùa xuân đó, cũng đã quên lãnh Tô Nhiên.
Hạ Dạng, rất hạnh phúc.
Khi đó, chiếc xe đi ngang qua số 36 đường Hương Nhượng, quận Giang Hưng, thành phố Lâm An──
Bệnh viện tâm thần thành phố Lâm An.
Người phụ nữ gầy gò ngồi trên bậu cửa sổ, hai mắt trống rỗng viết vào lòng bàn tay.
Cô liên tục viết: Hạ Dạng yêu mình, Hạ Dạng chỉ yêu một mình mình.
Bên cạnh cô, có một cuốn sổ dày cộp, bên trong là những phiến lá của những ngày cuối xuân.
Cô coi nó như báu vật, không cho bất kì ai động vào, cô nói muốn tặng cho Hạ Dạng.
Cô giam giữ mình trong mùa xuân năm ấy, cô vĩnh viễn tuổi 22.