Cố Thiên Quân cầm một tách hồng trà, ngồi trên chiếc ghế bập bênh cạnh ban công, đầu gối đắp một chiếc chăn, hai tay cô ấy nắm chặt thành tách, hơi nóng bay lên khiến hai mắt cô ấy ươn ướt, mí mắt nặng trĩu, không thể cưỡng lại cảm giác buồn ngủ, cô ấy đặt tách trà xuống, tựa trên chiếc ghế bập bênh mà ngủ thiếp đi.
Sóng biển bên ngoài liếm láp không khí ẩm ướt, bầu trời bí bách.
Trong nhà.
Chiếc ghế bập bênh kiểu cũ, bộ đồ ngủ bạc màu.
Không ăn nhập nhưng lại hài hòa lạ thường.
Người phụ nữ đang say giấc nồng, da dẻ cực kỳ trắng, màu môi nhợt nhạt, làn tóc dài vừa thẳng vừa mượt xõa xuống.
Năm tháng đã lưu lại những nếp nhăn nơi khóe mắt cô ấy, nhưng trông cô ấy lại càng xinh đẹp, khắp người cô ấy đều là vẻ nữ tính hiền thục.
Đã qua 40 nhưng nét duyên vẫn còn đó.
Từ dáng vẻ say giấc đầy yên bình và biểu cảm dịu dàng của cô ấy, không khó nhận thấy, cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc.
Đúng vậy, cô ấy đang được yêu.
Năm nay, là năm hôn nhân thứ 7 của cô ấy và Thời An.
7 năm qua, ngoài công việc, họ dành phần lớn thời gian là để đồng hành cùng đối phương.
Rảnh rỗi thì đi du lịch, ngắm nhìn thế giới tươi đẹp.
Lười thì ở nhà cùng nhau nấu ăn, không thì ôm nhau ngủ.
Thời gian không hề làm phai nhạt đi tình yêu của họ, họ cũng không vì thế mà cảm thấy chán ghét, mà ngược lại, càng yêu càng sâu đậm.
Không có cái ngưỡng 7 năm [1], thậm chí ngay cả cãi vã cũng rất ít.
[1] Thất niên chi dương: Đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp
Mỗi lần hai người đỏ mặt, Thời An sẽ tủi thân đưa tay đòi ôm, Cố Thiên Quân vẫn vậy, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô.
Bên ngoài, Thời An là một bác sĩ mạnh mẽ.
Nhưng trước mặt Cố Thiên Quân, cô vĩnh viễn là một đứa trẻ. Dù cô đã 30 rồi.
22 năm, đã 22 năm trôi qua kể từ lần đầu Thời An gặp Cố Thiên Quân.
Ngày hôm đó, Thời An nằm trong lòng Cố Thiên Quân, nhìn thấy nếp nhăn ở khóe mắt cô ấy, xót xa nói: "Là con đã cướp đi thanh xuân của dì Cố."
Cố Thiên Quân mỉm cười hôn cô.
Trông như không bận tâm. Nhưng trên thực tế, đêm hôm đó, Cố Thiên Quân mãi đến khuya mới ngủ, cô ấy thầm nguyện ước——
"Có thể cho tôi già đi chậm hơn một chút được không?"
Có thể cho tôi già đi chậm hơn một chút được không?
Có thể cho tôi chết muộn hơn một chút được không?
Tôi còn muốn ở bên cô ấy nhiều hơn.
Thế nhưng, tôi hơn cô ấy 15 tuổi, tôi sẽ chết trước cô ấy.
Tôi chết thì cô ấy phải làm sao?
Những cảm xúc cảm tính một khi đặt lên trên đầu thì sẽ vượt tầm kiểm soát.
Cô ấy trằn trọc cả một đêm, nhưng vẫn không nghĩ thông.
Sau đó, chuyện này quấn quanh cơ thể Cố Thiên Quân như một cành dây leo, kết thành một nút thắt trong tâm trí, trở thành nỗi buồn của cô ấy.
Nỗi buồn này, không bộc phát ra ngoài, nuốt vào trong bụng, tưởng rằng đã quên, nhưng vào mỗi ngày âm u rối bời, nó sẽ lại quấy nhiễu con tim cô ấy.
Cô ấy lại nằm mơ.
Trong mơ, cô ấy tìm thấy lối thoát...
─
Tôi có một chiếc hộp đựng đồ, trong đó cất giữ toàn bộ kho báu của tôi.
Một chiếc mũ đỏ, một tờ giấy cam đoan, một viên kẹo dâu, một chiếc vòng tay vàng, một cuốn sổ...
Tôi không phải người thích tích trữ đồ đạc, nhưng tất cả những gì liên quan tới cô ấy, tôi đều muốn giữ lại.
Năm 2005, đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi tôi đã không còn nhớ nhiều, nhưng không hiểu sao, những chuyện về cô ấy, tôi lại ghi nhớ tất cả.
Khi đó, tôi đang trải qua một mối quan hệ bấp bênh, muốn trốn nhưng lại trốn không được, tâm trạng của tôi ở thời điểm đó luôn rất tệ, tôi không hề hay biết sự thiếu chung thủy của đối phương, muốn chấm dứt mối quan hệ nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Sau đó, cô ấy xuất hiện.
Bầu trời mù mịt, không có tia sáng.
Cô ấy nhỏ nhắn nấp sau lưng anh Đại Xuyên, lén lút nhìn tôi, đó là đôi mắt trong trẻo nhất, đơn thuần nhất mà tôi từng thấy trong đời.
Lạ thật, cô ấy chẳng làm gì cả, chỉ nhìn tôi thôi mà tôi đã muốn rơi nước mắt.
Lúc đầu định chăm sóc cô ấy, chỉ vì cô ấy là cháu gái của thầy, mà tôi cũng chỉ định chăm sóc cô ấy tạm thời.
Con người tôi, đối xử với người khác không tệ, tôi là một người lạnh lùng từ trong xương cốt, cũng coi là khá dịu dàng với người khác, nhưng dịu dàng cũng có hạn, nhiều quá là hết, nhiều khi, tôi quá lý trí, đây cũng là lý do vì sao, tôi không thể nào mang lại cho người yêu cảm giác an toàn.
Tôi tưởng rằng mình sẽ cứ như vậy, nhưng lại cảm thấy tôi không nên như vậy.
Tôi vẫn luôn kiếm tìm mối quan hệ như vậy, một người như vậy.
Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc liệu sẽ có người đó không, người có thể phá hủy sự lý trí máu lạnh của tôi, có thể khiến tôi thật sự cảm nhận được, tôi là một người phụ nữ có máu có thịt.
Từ cái nhìn đầu tiên dành cho cô ấy, tôi đã có linh cảm.
Đó là người ấy, chính là cô bé này.
Giữa tôi và cô ấy có một loại từ trường, tôi muốn đối xử tốt với cô ấy, không phải vì tôi thương hại, mà là vì cô ấy chính là cô ấy nên tôi muốn đối xử tốt với cô ấy.
Thời An, Thời An, Thời An.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, cuộc sống của tôi đều xoay quanh cô ấy.
Tôi nghe cô ấy ngại ngùng gọi tôi là dì Cố lần đầu tiên, đến sau này, mỗi một tiếng dì Cố khi vui, khi buồn, khi tủi thân, đều thẩm thấu vào trái tim tựa như những viên sỏi nhẹ nhàng trôi nổi trong làn nước, cũng dần dần làm tầng băng trong xương tủy tôi tan chảy.
Tôi nghĩ mình nhất định phải chăm sóc cô ấy thật tốt, không được để cô ấy chịu chút bất công nào.
Nhưng tôi không thể ở kề cạnh cô ấy từng giây từng phút được, tôi sợ cô ấy bị người ta bắt nạt, cũng sợ cô ấy không có bạn bè, cô độc một mình.
Tôi vẫn chưa bảo vệ cô ấy tốt.
Hôm đó, tôi biết cô ấy bị thương, tôi lo lắng đến cả người run rẩy.
Đúng lúc đó, tôi nhận được tin nhắn My Khê tái phát bệnh.
Tôi không thể phân thân được, tôi chỉ có thể chọn một người.
Từ giây phút tôi lựa chọn An An, tôi đã biết, cán cân trong lòng đã nghiêng lệch.
Một nửa là An An, nửa còn lại là những người khác.
Sớm tối bên nhau chưa được bao lâu, cô ấy trở thành người quan trọng nhất đối với tôi dễ dàng như trở bàn tay.
Sau đó, My Khê qua đời, tôi rất buồn, cũng vì đó mà tự trách một quãng thời gian rất dài.
Nghĩ kỹ lại, quãng thời gian đó, tôi dường như không quan tâm Thời An nhiều như trước nữa.
Vì tôi, cô ấy bị trầm cảm. Khi đó tôi không hề biết và làm một điều sai lầm——
Để anh Đại Xuyên đón cô ấy đi.
Cô ấy đi 2 năm, tôi dằn vặt 2 năm.
Vì lần chia ly này, tôi mới thật sự hiểu, cô ấy quan trọng với tôi đến nhường nào, quan trọng gấp ngàn lần so với tưởng tượng của tôi.
Vì cô ấy, tôi đã hút điếu thuốc đầu tiên trong đời;
Vì cô ấy, tôi đã trải qua hàng trăm đêm thao thức;
Vì cô ấy, tôi uống rượu mất kiểm soát;
Vì cô ấy, tôi không thiết ăn uống; vì cô ấy, tôi thẫn thờ; vì cô ấy, chán nản lay lắt qua ngày.
Hai năm đó, thật ra tôi sống không hề tốt chút nào.
Tôi trở thành một ả đàn bà xấu xa, tàn ác thầm hận anh Đại Xuyên, hận anh ấy cướp đi Thời An của tôi.
Những thứ này, đều là mặt tối của tôi, tôi chưa bao giờ nói với An An. Tôi sợ cô ấy sẽ ghét sự chiếm hữu của tôi đối với cô ấy.
Tiếp đó, anh Đại Xuyên cũng qua đời.
Khi mới nghe tin tức này, hai chân tôi mềm nhũn, gần như ngã xuống đất.
Tôi không thể tưởng tượng nổi, cô ấy sẽ phải tiếp nhận chuyện này như thế nào.
Tôi lái xe đến đón cô ấy, cô ấy thờ ơ nhìn tôi, giống như đang nhìn một người xa lạ, tôi chỉ có thể dùng bốn chữ để diễn tả tâm trạng mình lúc đó, lòng đau như cắt.
Tôi xót xa cho cô ấy, khi nhìn thấy cô ấy đang lắp lego như người mất hồn, tôi gần như bật khóc, nhưng tôi không thể bày tỏ những cảm xúc của bản thân một cách thiếu kiêng nể như vậy được, tôi chỉ có thể khóc thầm, vì tôi là người lớn, tôi vẫn phải chăm sóc cô ấy, dẫn dắt cô ấy.
Cô ấy ôm tôi, chúng tôi làm lành, chúng tôi lại cùng nhau trở về mái ấm của mình.
Nhưng, Thời An bị bệnh.
Tôi sợ chết khiếp, luôn lo sợ cô ấy gặp bất trắc.
Tôi luôn suy nghĩ lung tung, chỉ cần nghĩ tới việc lỡ như cô ấy xảy ra chuyện, là nước mắt của tôi sẽ rơi không sao ngừng được.
Mấy năm ấy, tôi chưa một lần dám buông lỏng, tôi sợ chỉ cần sơ suất thì sẽ đánh mất cô ấy, từng giây từng phút, tôi phòng ngừa sự "sợ hãi" này, tôi cần cô ấy, tôi không thể mất đi cô ấy được.
Nhưng điều tôi lo sợ vẫn xảy ra.
Khi đó, Tô Nhiên gặp chuyện vì tôi, tôi bận chăm sóc chị ấy, một lần nữa bỏ mặc An An.
Khi đó, cô ấy suýt chết.
Vết sẹo dài giống một con rắn xù xì trên cổ tay cô ấy, nỗi đau âm ỉ mãi trong tôi, luôn lọt vào mắt.
Tôi vẫn nhớ như in, cô ấy vào phòng phẫu thuật, tôi không biết làm gì khác ngoài khóc lóc.
Khi khóc tới trời đất tối sầm, tôi không biết phải định nghĩa vị trí của An An trong lòng tôi như thế nào.
Tôi thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ trẻ con: Không có cô ấy, tôi sẽ không sống nổi.
Mặc kệ có trẻ con hay không, đây vẫn là suy nghĩ trong lòng tôi khi đó.
Hóa ra, từ đó trở đi, hoặc thậm chí trước cả đó, cô ấy đã triệt để khiến tôi tan chảy.
Đáng tiếc, những thay đổi này, tôi không hề hay biết.
Đến nỗi mà khi An An xa lánh tôi, tôi cũng mặc nó phát triển tự nhiên.
Tôi tự cho mình là đúng.
Tôi cho rằng cô ấy đã lớn, muốn rời xa tôi, muốn tự mình sải cánh bay đi.
Rất nhiều, rất nhiều năm về sau, khi biết cô ấy làm vậy là vì yêu tôi, tôi rơi nước mắt, hôn cô ấy.
Tôi không trách cô ấy, tôi chỉ xót cô ấy, một mình chịu đựng rất, rất nhiều.
Cô ấy chỉ có tôi.
Cô ấy có nhiều tâm sự, suy xét cũng nhiều, điều cô ấy sợ nhất là, gây rắc rối cho tôi.
Tôi nghĩ tôi hiểu cô ấy, nhưng trong chuyện này, tôi lại không hiểu cô ấy.
Tôi dùng lý trí lừa mình dối người, để cho cô ấy rời xa tôi, hoàn toàn tách khỏi tôi.
Sau khi cô ấy rời đi, tôi bắt đầu buộc mình phải thích nghi với cuộc sống không có cô ấy và tôi đã làm được.
Thực tế là tôi đã tê liệt.
Tôi sống như một cái máy, nhưng tôi không muốn thừa nhận:
Tôi là một người phụ nữ đa cảm sẽ khóc vì cô ấy.
Tôi cũng dần dần chấp nhận thực tế rằng duyên phận của chúng tôi đã kết thúc tại đây.
Nhưng tôi lại gặp được cô ấy.
Cô ấy đã thay đổi.
Vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, tôi choáng ngợp.
Nhưng khi đó, mặt tối trong tôi lại xuất hiện: Thì ra không ở bên mình, cô ấy có thể trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi đối với cô ấy, đến cùng cũng chỉ là có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Tôi hơi thất vọng, tôi không muốn để ý tới cô ấy.
Cho đến khi ở nhà hàng, người phục vụ hỏi "Đây là điện thoại của ai?", tôi thấy Lục Thính Nghiêu vừa mới xuống tầng rồi lại đi lên, tôi biết đó là của cậu ấy, ma xui quỷ khiến, tôi cầm chiếc điện thoại đi lên tầng.
Tôi có một suy nghĩ ích kỷ, tôi muốn nhìn cô ấy thêm một lần nữa.
Tôi biết là không nên, nhưng tôi không điều khiển được chân mình, càng không thể khống chế con tim.
Đến nơi, tôi liền gõ cửa.
Tiếng gõ cửa và những từ ngữ mơ hồ cùng nhau vang lên.
"ích dì Cố".
Tôi chỉ nghe được ba chữ không đầu không đuôi này.
Tôi cũng đã hình dung, nhưng tôi chưa bao giờ dám thêm "th" lên trước chữ "ích".
Lúc đó, tôi gần như đã biết cô ấy thích tôi.
Nhưng vẫn thiếu một bước.
Bao gồm cuốn sổ kẹp đầy cánh hoa sau này.
Trang giấy bị Thiên Nhiên xé bỏ.
Cô ấy tưởng tôi đã biết hết, nhưng tôi không biết gì cả.
Tất cả đều là hiểu lầm.
Và sau đó nữa,
Chúng tôi mỉm cười tạm biệt đối phương, tôi lại đánh mất cô ấy.
Cô ấy đi rồi, tôi yêu cô ấy rồi.
Tôi không dám đối mặt với tình yêu của mình, cũng giống cô ấy, tôi biến thành một kẻ nhát gan.
Tôi yêu cô ấy, nhưng tôi không thể yêu cô ấy được.
Cho đến ngày tuyết rơi đó. Cô ấy đến tìm tôi, tôi đẩy cô ấy ra xa.
Lạnh quá.
Tôi đã ở trong tuyết suốt đêm, xương cốt sắp sửa đông cứng, vì vậy...
—
"Vì vậy làm sao?"
Tiểu Chi nhìn tờ giấy ố vàng, xưa cũ hỏi.
Thời Nặc cẩn thận cầm tờ giấy, vẻ mặt buồn bã, "Vì vậy, mẹ lớn con bị bệnh, tuổi tác càng lớn, càng xuất hiện nhiều biến chứng, cơ thể bà dần dần không chịu nổi."
Tiểu Chi hỏi: "Làm sao con biết?"
Thời Nặc gấp tờ giấy lại, nhẹ nhàng cất lại vào hộp.
"Con đã đọc bức thư này rồi, đây là một bức thư rất dài, có rất nhiều trang, mẹ con sẽ ghi lại mọi sự kiện quan trọng trong đó, nhưng mẹ lớn... viết đến 76 tuổi thì không viết nữa."
Cô nghẹn ngào, nói tiếp: "Phần còn lại của bức thư bị mẹ nhỏ xé, cầm đi rồi."
"Tại sao lại xé đi?"
"Vì mẹ nhỏ muốn mang đi tất cả những đau đớn mà cơ thể mẹ lớn phải chịu đựng."
Tiểu Chi nhìn chiếc ghế bập bênh bị hỏng, được đặt trước ban công, không nói gì.
Thời Nặc bước tới, ngồi xổm xuống, ôm chiếc ghế bập bênh, vùi mặt vào đó.
"Con nhớ hai mẹ."
...
Vẫn còn một số chuyện Thời Nặc chưa nói với Tiểu Chi.
Cô xuất hiện sau khi Cố Thiên Quân có giấc mơ đó.
Cô ấy tìm ra cách, cách đó là có một đứa con với Thời An, cô ấy sợ mình không thể đồng hành với Thời An thật lâu, nhưng đứa trẻ thì có thể.
Cô ấy không muốn để Thời An một mình.
Sau đó, họ thật sự sinh một bé gái, chính là Thời Nặc.
Thời An nói: "Dì Cố, dì đã hứa với con, sẽ không bỏ lại con một mình, dì phải giữ lời."
Lời hứa, Thời Nặc [2].
[2] Chữ "nặc" trong tên Thời Nặc có nghĩa là lời hứa
Rất nhiều năm sau, Cố Thiên Quân không làm được, mà là Thời An đã thực hiện lời hứa này.
Cô ấy không nỡ để Cố Thiên Quân ra đi một mình.
Thời Nặc không nói gì, cô hiểu hết tất cả.
Những lời cuối cùng Thời An nói với cô là: "Mẹ là một ngọn cỏ dại, cô ấy đã tưới nước cho mẹ, cô ấy là hi vọng duy nhất của mẹ, cô ấy không còn, mẹ cũng sẽ héo hon."
Thời Nặc nhắm mắt lại, giây phút đó, cô chợt nhận ra.
Cố Thiên Quân luôn muốn tốt cho Thời An, nhưng chỉ có một điều, cô ấy vẫn đánh giá thấp tình yêu mà Thời An dành cho cô ấy.
Thời Nặc nghe rằng, Thời An dịu dàng nói: "Dì Cố, đừng bỏ rơi con, con đến tìm dì."
Cô lặng lẽ ôm cô ấy.
Tựa như mỗi mùa thu yên bình.
Đại dương, ánh nắng, gió nhẹ.
"Dì Cố, con nhìn thấy ánh sáng rồi."
"An An, đợi dì, dì sẽ đi tìm con, kiếp sau, không, kiếp này, để dì bảo vệ con."
Khoảnh khắc tình yêu xuất hiện, đồng nghĩa với vĩnh cửu.
Tôi rời đi cùng người, chúng ta cùng đi đến cõi vĩnh hằng tiếp theo.