Muội Muội Mê Thoại Bản

Chương 7



“Lại có một chuyện, đại nha hoàn Tú Nhi bên cạnh Tam thái thái sắp đến tuổi thả ra. Nghe nói trong nhà đã lo cho một mối hôn sự nhưng Tú Nhi chưa đồng ý. Tam thái thái đến cầu xin phu nhân muốn tìm một  nam tử con của ma ma bồi phòng, để gả Tú Nhi.”

Nhị thúc không được thừa hưởng tước vị, chỉ nhận một chức quan nhàn tản trong triều, ngày thường sống rất tùy tiện.

Nhưng Nhị thẩm tính cách lại mạnh mẽ, hai vợ chồng có nhiều hiềm khích. Nhưng cũng đã có bốn mặt con, lại ra ngoài ăn vụng, thật không biết xấu hổ, khó trách không dám nói trước mặt phụ thân.

Tam thẩm thì tính cách lại quá tốt, cả nể, nhưng tốt quá thành tệ, dễ bị kẻ dưới coi thường.

Tú Nhi kia ta từng gặp qua, chỉ có cái miệng, quyến rũ, ngọt ngào.

Nàng ta không phải không ưng mối hôn sự trong nhà, mà là muốn làm thiếp của con trai Tam thẩm, chỉ là Tam thẩm nhìn không ra thôi.

“Đây là chuyện của phía Tây viện, tạm thời cứ để đó. Ta chỉ hỏi muội, trong viện chúng ta thật sự không có chuyện gì sao? Ví dụ như gã sai vặt bên cạnh phụ thân, nha hoàn bên cạnh mẫu thân, người hầu hạ bên cạnh tam tiểu thư, có chuyện gì mà ta chưa biết không?”

“Cái này… cũng có… nhưng chỉ là việc nhỏ? Hướng Trúc không dám nói.

Ta nhẹ nhàng nhìn muội ấy: “Muội phải biết có rất nhiều việc lớn đều bắt đầu từ những việc nhỏ?”

Con đê ngàn dặm sụp đổ vì một tổ kiến, muốn phú quý lâu dài ta phải cẩn thận mọi thứ.

“Muội nói đi, chuyện là lớn hay nhỏ ta tự quyết định!”

“Là…” Hướng Trúc lên tiếng: “Lão gia rất biết dùng người, bên cạnh người không thấy ai dám mắc sai lầm, phu nhân rộng lượng nhân từ, nha hoàn bên người đều là những người giỏi nhất, cũng không có ai dám gian lận trước mặt bà. Chỉ có Đại công tử và Tam tiểu thư chúng ta. Đai công tử ỷ có người chống lưng, lại hay đối xử tốt với các cô nương, lỗi lầm nhỏ thì cũng không nói làm gì nhưng gã sai vặt của Đại công tử cho vay nặng lãi bên ngoài, lúc nhiều lúc ít. Tam tiểu thư tuổi còn nhỏ, nha hoàn trong viện lại lớn tuổi, con cháu của Quản sự lại nhiều, đôi lúc sẽ có dây dưa không rõ. Còn chỗ chúng ta, tiểu thư cũng nên nghiêm khắc hơn, nếu không hôm nay có người tới mượn đồ vật, ngày mai tới xin chút tiền, coi chúng ta là cái gì chứ?”

Gã sai vặt của Đai ca, một lát về ta sẽ nhắc nhở Đại ca lưu ý.

Đai nha hoàn bên cạnh Giang Uyển, đều đã đến tuổi trưởng thành, nếu không gã ra ngoài sợ là thành bà cô già, các nàng tự tính toán cho mình hôn sự, về tình cảm có thể tha thứ.

Nhưng lại làm ảnh hưởng đến Giang Uyển, nhỏ tuổi mà yêu sớm, tự định chung thân với Vệ Cư An là các nàng không đúng, phải báo lại với mẫu thân.

Về phần những người trong viện của ta, dám lấy danh nghĩa của ta đi bắt nạt nhan hoàn khác thì chỉ có hai nhũ mẫu.

Ta nhớ đến hai nhũ mẫu đã nuôi ta từ bé, đối với hành vi của hai người họ ta luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chỉ là nhớ đến kiếp trước, Vệ Cư An có thể dễ dàng giấu chứng cứ trong Giang gia và vu khống phủ Tề Quốc Công thông đồng với địch phản quốc, chắc hẳn là có nội ứng trong phủ, vì vậy ta không thể không nhẫn tâm, thay mặt mẫu thân chỉnh đốn toàn bộ trên dưới phủ Tề Quốc công.

5.

Dù sao ta cũng đã qua tuổi cập kê, cũng đến lúc phải học cách quản lý gia môn. Dạo này mẫu thân thấy ta hay đến hỏi chuyện trong phủ, cũng không nghĩ nhiều, trái lại chỉ cảm thấy vui mừng: “Bấy lâu ta luôn mong có người phụ giúp ta một chút, chưởng quản gia vụ, ta cũng đỡ cực nhọc thế này.”

“Đáng tiếc, Nhị thúc và Nhị Thẩm tối ngày cãi nhau, Tam thẩm tính tình mềm yếu, không thể răn đe hạ nhân, chỉ có Triệu di nương là có thể giúp được, nhưng thế mà nàng ta lại đi sớm như vậy. Cách đây không lâu, ta còn suy nghĩ có nên để con và Uyển nhi phụ giúp hay không? Thứ nhất ta lo con còn nhỏ không có uy thế trước hạ nhân, thứ hai ta cũng muốn con có thời gian vui vẻ chơi đùa thêm hai ba năm nữa, bây giờ con có ý định này, ta cũng rất vui mừng.”