Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 12: Mập mờ



"Bạn sao? Bây giờ không phải hả?" Bình thường não cô chạy rất nhanh, nhưng khi tiếp xúc quá gần với Luân nó lại chậm chạp không tả nổi.

"San, bạn ở đây nó có hai nghĩa khác. Điều tớ muốn nói thuộc nghĩa còn lại, chính là 'bạn đời'."

Não của cô bây giờ thực sự đã nổ tung, lời tỏ tình của Luân quá là đột ngột. Mặt cô hiện tại đang đỏ như trái cà chua, 'không lẽ giới tính của mình đã bị phát hiện?'

Không chần chừ, cô muốn biết Luân thích giới tính thật hay là giả: "Khoan đã… tôi và cậu là con trai đó? Bạn đời… cậu điên rồi hả Luân?"

"Tớ biết… nhưng trái tim này không chịu nghe lời nữa rồi." Luân nắm lấy tay San đặt vào trái tim đang đập liên hồi của mình, cậu muốn cho San biết rằng nó đang đập vì ai.

"San ơi, phải làm sao đây? Nếu cậu không đồng ý, tớ sẽ chết mất."

"Cậu điên rồi Luân!?" Cô nghe được lời tỏ tình này, không biết nên vui hay là buồn đây.

Đến cả một câu từ chối cũng không nói được, tại vì cô cũng rất yêu Luân. Nhưng bản thân lại không dám đánh liều, từ xuất thân cho đến công việc, cô đều không xứng.

Vậy lý do là gì mà khiến cho Luân yêu thích cô đến vậy?

'Làm sao cô dám chấp nhận lời tỏ tình này đây? Nếu thật sự đến bên nhau, lỡ một ngày nào đó, Luân phát hiện ra giới tính thật, thì cậu ấy có còn yêu cô nữa không?'

"San, đồng ý nhé? Tớ thật sự rất muốn cùng cậu làm bạn đời, mãi mãi về sau."

Lý trí bây giờ đã bị trái tim dẫn dắt, dù có kiềm chế thế nào thì tình cảm cất giấu mười năm này cũng không hề đơn giản.

Nhiều khi cậu cứ tưởng sự việc đang diễn ra trước mắt chính là giấc mơ, cho nên cậu phải đánh liều nói ra những lời mà từ lâu nay cất giấu.

Không biết đây có phải là chiếm hữu? Nhưng cậu sắp chịu hết nổi rồi, chẳng cần biết mai này ra sao hay bố mẹ có chấp nhận, cậu chỉ biết có San ở cạnh là được.



Càng suy nghĩ Luân càng đắm chìm nhìn đôi môi đang mấp máy của San, cậu cúi đầu xuống vừa đủ lướt nhẹ qua đầu môi.

Cảm giác man mát khiến cho cậu sảng khoái tột độ, nó giống như que kem mát lạnh ngọt ngào đủ vị. Lướt qua một lần rồi lại say đắm hương vị được nếm thử, nhưng cậu phải kiềm chế bản thân không San sẽ có cái nhìn xấu xa về mình.

"Cậu… cậu!?" Chưa chuẩn bị tinh thần đôi môi lại bị chiếm tiện nghi quá mức nhanh chóng, khiến cho cô lắp bắp nói không lên lời.

"San… Aaa!!!"

Chưa kịp giải thích thì Luân bị San đẩy nhẹ vào cánh tay đang bị thương, cả hai đều rơi vào trạng thái bị động.

San ngại ngùng bỏ chạy ra ngoài, để Luân đau đớn ôm tay ở bên trong. Nếu cô còn ngu ngốc ở đó, thì không biết tiện nghi sẽ bị chiếm bao nhiêu lần nữa đây.

...

Không biết như nào mà cô hiện tại đang ngồi xử lý lại vết thương cho Luân, nhớ lại lời nói khi nãy lại thấy hơi sợ ma.

Sợ ở đây không phải nghĩa trắng, mà chính là nghĩa đen. Cậu ta thì làm công an, còn cô lại là một đứa đòi nợ thuê cho băng đảng, cho vay nặng lãi. Tình yêu này có thể hay sao?

Vừa làm vừa suy nghĩ, lực tay cô có hơi mạnh. Nghe tiếng xuýt xoa của Luân, kéo cô trở lại hiện thực.

"Cậu có sao không?"

"Không sao, chỉ là hơi đau một tí thôi." Luân lắc đầu cười mỉm, dù có đau cậu cũng phải cắn răng chịu đựng. Ai biểu San chính là người cậu yêu cơ chứ?

Ánh mắt Luân say đắm nhìn San, dường như cậu đã thổ lộ hết ra ngoài nên tâm trạng lần này có phần hơi phấn khích.



Chỉ cần nhìn San thôi cũng làm cho cậu vui vẻ rồi, huống hồ gì lúc nãy được lướt qua môi của cậu ấy.

San bị nhìn cho đến đỏ mặt, cô hết chịu đựng nổi liền lên tiếng giải vây cho bản thân: "Cậu có thôi đi không? Nhìn tôi suốt như vậy, cậu không ngại nhưng tôi thì có đó."

'Thật sự là như vậy mà?' Cô cũng là con gái, bị ai đó nhìn chăm chú lâu quá, bản thân không ngại mới là lạ.

Gặp lúc nãy vừa mới bị Luân chiếm tiện nghi, tuy nụ hôn lướt nhanh như gió. Nhưng cô vẫn đang còn rất mắc cỡ, cậu ta thì tốt rồi ngồi hưởng thụ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tình huống ngượng ngùng như vậy, làm sao để phá bỏ nó bây giờ?

"San? Nhìn người mà tớ thích có gì sai hay sao? Cậu chỉ cần ngồi đó, để tớ ngắm là được." Luân tầm này mặt dày còn hơn tấm thớt, sơ hở là thả thính San.

Cô bị á khẩu không nói lên lời, đến cả cách nói chuyện cũng thay đổi hoàn toàn, Không còn là Luân của ngày xưa nữa.

Bây giờ trong đầu cô có hai luồng suy nghĩ, đồng ý và không. Bản thân cô từ trước đến giờ vẫn mong có một tình yêu viên mãn, nhưng cuộc đời lắm gian truân sóng gió liên tục ập đến bên cô.

Chỉ mới một năm nay, cô mới được thở hơi thoải mái. Luân như một thiên sứ, xuất hiện đột ngột làm cuộc sống cô đảo lộn lung tung.

Cứ ngỡ từ chối rất dễ, nhưng trái tim lại lần nữa dẫn dắt cô đi theo con đường mà nó muốn. Mọi chuyện quá dễ dàng khiến cho cô không dám tin vào sự thật, chỉ sợ tất cả chỉ là giấc mơ mà cô tự ảo tưởng.

Lỡ quá đắm chìm vào nó, thì khi tỉnh dậy cuộc đời lâm li bi đát sẽ tát thẳng vào mặt cô.

Quá tập trung vào suy nghĩ, mặt của cô bị Luân sờ vào nâng lên lúc nào không hay. Khi nhận thức được tất cả, cô mới thấy mình đang rơi vào tư thế khá ngượng ngùng.

Luân không biết San đang nghĩ gì, nhưng đang ở với cậu mà San dám lơ đãng sang việc khác.

Chẳng bù cho cậu lúc nào trong đầu cũng chỉ có mình San, tự ăn giấm của chính mình cậu nắm lấy cằm San dò hỏi: "San? Cậu không tập trung?"