Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 14: Nhớ?



San bất ngờ trước trình độ giáo huấn của Luân, từ lúc gặp cậu ấy đến giờ cô vẫn xưng hô như bình thường.

Không ngờ lại bị để ý đến vậy, bị nhắc nhở cô mới thấy mình đúng là xưng hô có hơi xa cách.

"Được, tớ sẽ đổi theo như ý muốn của cậu. Vậy có được chưa?"

Thật ra Luân muốn San gọi mình bằng tên, nhưng như vậy quá là đòi hỏi, nên cậu đành ngậm ngùi gật đầu: "Tạm được. À! Hay là cậu lấy xe tớ về đi, dù sao mấy ngày sắp tới tớ sẽ không ra khỏi nhà."

"Vậy có được không?" Lái xe của người khác cô không quen, với lại xe của Luân xịn như vậy, nếu như cô sơ xuất chẳng phải tiêu tan một tháng lương hay sao?

"Cậu lo gì chứ? Mỗi ngày bỏ ra ít thời gian tới chăm sóc tớ là được, chỉ cần San nhớ đến ở nhà còn có một người bệnh đang chờ cậu."

"Được rồi, cảm ơn cậu, tớ đi đây." Không muốn ở lại nghe Luân lải nhải nữa, cô đứng dậy tạm biệt luôn. Nếu đã có lòng tốt, vậy cô sẽ nhận nó như một món quà.

"Ờ mà, chìa khóa cậu để đâu vậy?" Đi đến nửa căn đường cô mới nhận ra mình chưa lấy chìa khóa, nên lần nữa quay lại hỏi.

"Treo trên kia."

Luân chỉ thẳng ra hướng cửa, có một loạt móc treo bằng sắt. Theo hướng thì liền thấy chiếc chìa khóa xe đang lủng lẳng lấp lánh, cô lần nữa cảm ơn rồi tạm biệt Luân.

San đóng cửa rồi mặt của Luân liền trở lại trạng thái ban đầu, không tươi cười như lúc nãy nữa. Cậu cầm điện thoại lên mở định vị mà lúc trước đã cài cho xe mình: "Đừng trách mình."



Bên đây San đi hướng ngược lại nhà mình, tâm trạng khá là thoải mái vì được ngồi trên chiếc xe tiện nghi tiên tiến.

Ở trong đây không lạnh bằng ở ngoài, đúng là xe xịn có khác. Chuyện tương lai tính sau bây giờ có lộc mà không hưởng thì chỉ có người ngu thôi.



Tới nơi, cô liền đi vào giao luôn chiếc thẻ nhớ. Bản thân lại không biết đang bị rơi vào ngõ cụt, bàn giao nhiệm vụ xong cô liền cấp tốc chạy về nhà.

Về đến nơi chỉ thấy duy nhất trọ mình còn sáng, liền biết là Linh đang chờ.

"Chưa ngủ hả?" Vừa đến cửa cô liền cởi giày mình ra, mang vào đôi dép lông ấm áp.

Tuy nhà trọ hơi đơn sơ, hệ thống sưởi cũng cũ nát. Nhưng vẫn ấm hơn ngoài trời, cô chỉ ước mùa đông được ở nhà mãi thôi.

"Em chưa, chị ăn hủ tiếu không? Em để trong tủ lạnh á, đem ra hâm lại mà ăn." Linh về sớm hơn chị, nhưng cô khá là làm biếng nên chỉ mua đồ ăn nhanh ở ngoài về cho lẹ.

"Hâm lại cho chị với, đi tắm cái cả ngày khó chịu." Mặc dù đã ăn no ở nhà Minh Đạt, nhưng nhắc đến món hủ tiếu cô liền chảy nước miếng.

"Dạ." Linh đứng dậy đi hâm lại bịch hủ tiếu.

Chị rất thích ăn nên cô mới mua, chứ là món khác chắc bả không đụng đâu, cô mở bịch ra chỉ toàn là thịt.

"Chị ơi ăn xương không?" Cô biết chắc chắn chị sẽ trả lời là không, nên gắp cục xương qua tô của mình.

Lúc trước cứ tưởng chị nhường, nhưng khi tiếp xúc lâu dài cô nhận ra không phải như vậy, mà do răng bà ý bị thưa nên không thích gặm xương.

"Không!!! Đã dặn bao lần rồi, mua cho chị hủ tiếu thịt không xương!!!"



Tắm rửa xong cô lao vào ăn tới tấp, dù có bao nhiêu sơn hào hải vị cũng không sánh nổi với tô hủ tiếu thơm ngon nóng hổi này.

"Hủ tiếu nhà bà Năm phải không?"

"Dạ! Mùa đông này chỉ có nhà bả là mở bán thôi." Linh chờ chị mình ra ăn cùng nên giờ này cô mới ngồi đây.



"Mong bả truyền nghề cho con cháu luôn, chứ nghỉ là mất mối ngon." Sở dĩ cô nói vậy vì chỗ này cô và Linh đã ăn rất nhiều lần rồi, những quán mà cô đã thử qua không nơi nào có hương vị ngon bằng nơi này.

Cô ăn rất nhanh mới đó mà sắp hết sợi hủ tiếu, trời lạnh như này húp tô hủ tiếu nóng hổi nó đã gì đâu: "Khỏe ghê! Em ăn thêm cơm không để chị đi lấy cho?"

San đứng dậy tính đi bới thêm cơm vào, vì nước dùng khá ngon mà sợi bún thì rất ít. Chỉ có thể thêm cơm vào ăn cho đỡ phí nước dùng, thường ngày cô vẫn hay ăn như vậy không lạ tí nào.

"Có ạ! Mà chị ơi bới ít thôi nha, em đang giảm cân. Hì!" Thật sự mỹ vị trên thế gian rất nhiều, cô cũng muốn ăn lắm. Nhưng người yêu vẫn chưa có, mà bụng mỡ thì sắp rồi.

Hiện tại không muốn ế thì phải trau chuốt bản thân một tí, nếu không sẽ thành bà cô ế như chị San.

"Nay còn vậy nữa hả?" Cô nghe đến giảm cân thì nhìn vô cơ thể mình, không phải cô không sợ mập mà là cô không thể mập.

Không hiểu bản thân thể trạng như nào, mà ăn bao nhiêu cũng không thấy lên ký. Nơi cô không muốn nó phát triển lại to đến bất thường, điển hình là bộ ngực này đây.

Đối với người bình thường họ sẽ cho là ngực cô không quá lớn, nhưng nó đối với cô là bất bình thường.

"Chị!!!" Linh thấy chị mình chế giễu liền giãy đành đạch: "Em thuộc dạng người dễ mập, có giống chị đâu. Cho nên chị đừng chế giễu em!"

"Chị đâu có, vậy thôi em khỏi ăn đi, để chị ăn giùm cho." Cô gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn em gái mình rồi đổ hết nước dùng và cơm vào một tô: "Nhìn chị ăn nhé!"

Linh: "!!!"

Linh bất ngờ bật ngửa với độ mặt dày của chị mình, chưa bao giờ cô phải chứng kiến và chịu đựng nỗi nhục nhã cùng cơn tức như lúc này.

Không biết tên ất ơ nào đã lấy đi bà chị trầm tính thường ngày của cô rồi? Nhìn bả giờ này như một người vô tri mới biết yêu vậy.