Mười Năm Chỉ Nhìn Về Một Hướng

Chương 17: Là ai đang thương hại ai? (1)



Khuôn mặt của San bỗng nhiên áp sát khiến cho Luân ngơ ngác đứng hình, một giây trước đây cậu còn giữ vững tinh thần nhưng hiện tại đã sụp đổ hoàn toàn.

'Không lẽ San đã biết được gì rồi sao?' Bao nhiêu năm làm việc cậu không muốn phải thua trước một người bình thường như San.

Không khí xung quanh đang vô cùng căng thẳng, đột nhiên Linh mở cửa đi vào vô tình giải vây cho Luân.

"Anh ơi!" Linh khá tò mò, không biết anh Luân làm gì bên trong mà lâu lắc đến vậy. Sợ thân phận chị mình bị bại lộ, cô vội vàng mở cửa đi vào kiểm tra xem.

Nhưng thứ cô chứng kiến hiện tại lại vô cùng đỏ mặt, đối diện với sự ngượng ngùng cô quay mặt ra cửa quát lớn: "Hai… hai người đang làm gì đó!? Em chưa thấy gì hết đâu nha!!"

Cuối cùng vẫn không gượng hỏi được gì, San nhướng chân mày lên rồi thở dài trông khuôn mặt đầy áp lực.

"Hai người đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình." Cô muốn suy nghĩ một tí về chuyện ngày hôm nay, sự xuất hiện khá là trùng hợp của Luân.

Khả năng thứ nhất là Linh cầm điện thoại của cô cùng lúc đó Luân vừa gọi, và hai người đã trao đổi nói địa chỉ nhà.

Còn nghi vấn thứ hai cô không chắc chắn lắm, vì theo như Luân mà cô biết cậu ấy sẽ không làm như vậy.

Nghi vấn đó chính là cậu ta cài định vị theo dõi cô, San vò đầu bứt tóc bực dọc có lẽ do cô nghĩ nhiều rồi. Cậu ta sẽ không bao giờ làm như vậy đâu, nghi vấn thứ nhất vẫn hợp lý hơn.

"Mệt quá, không nghĩ nữa." Bình thường mấy việc này không quá khó đối với cô, nhưng bây giờ đầu đang nhức cơ thể thì mệt mỏi, nên cô không muốn suy nghĩ nhiều thêm nhức óc.



Luân bị đuổi ra ngoài, cậu đi theo sau Linh không dám hó hé. Bước vào phòng khách, khá đơn sơ. Lúc mới đến cậu không ngờ nhà của San lại tồi tàn đến vậy, chẳng trách lúc San đi vô nhà cậu luôn miệng khen ngợi.



Bước chân Linh ngừng lại, cô đứng im suy nghĩ có nên hỏi quan hệ hai người kia là như thế nào hay không.

Nhưng đứng một hồi cũng chẳng biết dùng tư cách gì, nếu như là cuộc tình của chị thì nên để bả tự nói.

Không tò mò nữa Linh chuyển hướng sang đề tài khác: "Anh Luân có muốn ăn gì không, để em đi mua?"

Luân không biết ăn gì nên lắc đầu từ chối nói: "Anh ăn rồi, đồ ăn hoa quả anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết trong tủ lạnh. San có thích ăn gì thì nấu cho cậu ấy."

Lúc đến đây Luân đã ghé siêu thị mua ít đồ ăn hoa quả, cũng nhờ định vị mà cậu biết nhà San đang ở đâu.

Sẵn tiện có người em họ đến thăm nhờ nó lái xe chở đi giùm, lúc đến nơi không ngờ lại gặp San ngất xỉu dưới đất.

Cũng phải mất một tiếng cậu mới đợi được bé Linh về nhà để biết thêm tình hình của San, nghe Linh kể ngày xưa vào mùa đông San đã gặp một việc rất kinh khủng.

Cho nên cứ đến mùa đông, cơ thể cậu ấy sẽ trở nên yếu ớt. Cũng may cậu lo lắng nên đã đánh liều chạy đến đây, không màng hậu quả chỉ cần thấy San mạnh khỏe là được.

"Anh phải về rồi, em họ đang chờ bên ngoài. Còn San… nhờ em chuyển lời giúp với nhé."

Nói xong Luân chào tạm biệt Linh, cậu không dám vào trong đối mặt với San chỉ đành nhờ Linh chuyển lời rồi ra về.

"Vâng ạ! Anh đi đường thong thả."

Nhìn bóng lưng Luân khuất dần, Linh vui vẻ đi mở tủ lạnh ra xem. Đúng với lời anh ấy nói, đồ ăn và hoa quả chất đầy trong tủ.

Linh vui quá không kìm chế được cảm xúc đứng cảm thán trước tủ lạnh: "Chị vớt được trai nhà giàu rồi!!! Đồ ăn nhiều vậy chắc phải ăn cả tháng mới hết."



"Em nói gì?" Thấy linh la lớn, cứ tưởng chuyện gì to tát. San lật đật đi ra ngoài, nhìn cô em đứng trước tủ lạnh mất đi hình tượng liền lắc đầu giáo huấn: "Con gái con đứa, đứng nhìn tủ lạnh trống không mà cũng la."

"Chị!!!" Linh chắc chắn bà chị khờ khạo nhà mình chưa biết gì rồi, cô la lớn đứng sang một bên giơ hai tay hướng về phía tủ lạnh nói: "Nhìn đi… bất ngờ chưa."

"Gì?" Đang rót ly nước uống, thấy đồ ăn trong tủ cô liền bất ngờ phun hết nước ra ngớ ngẩn hỏi: "Em mua hả? Tiền đâu ra nhiều vậy Linh?"

"Chị khùng hả!! Tiền đâu mà mua, người tình của chị mua đó!!!" Linh nở nụ cười nham hiểm chân mày nhướn lên như một tên du côn: "Chị hai! Coi bộ cũng được giá ghê ha."

"Luân mua sao?" Nhìn đống đồ trong tủ lạnh lòng tự ti cứ thế dâng lên, có lẽ cậu ta đang thấy thương hại cô.

Chứng kiến căn phòng tồi tàn này, đến cả việc ở lại ăn chén cơm cũng không muốn. Chẳng lẽ chê bai nơi ở của cô đến vậy sao? Không biết cậu ta có còn dám liên lạc lại với cô hay là biệt tích như bao người khác.

"Chị!! Gì mà ngồi ngơ ngác vậy? Em thấy chị bắt đầu có phước rồi đó, từ nay chúng ta sẽ không phải ăn hủ tiếu qua ngày nữa rồi."

Linh nghĩ đến những ngày tháng tốt đẹp phía trước, có chị, có mẹ và anh rể, cuộc sống hạnh phúc vui vẻ làm sao. Cơm ăn cũng không sợ thiếu, nhà cửa cũng không cần phải lo. Chỉ cần nghĩ tới thôi là đã sung sướng lắm rồi.

"Nhưng chị thích ăn hủ tiếu hơn." San lên tiếng đập bỏ suy nghĩ mơ mộng của Linh, cô không muốn lệ thuộc vào người khác.

Không muốn Luân có suy nghĩ không tốt về mình, nếu như người ta đưa gì hưởng đó thì sẽ bị coi là lợi dụng.

Tụy hiện tại cô rất cần sự giúp đỡ này, nhưng lòng tự trọng không cho phép. Ngày mai cô sẽ đem tất cả đồ và cả xe Luân cho trả lại không thiếu một thứ gì.

"Chị!?"

"Đi mua hủ tiếu ăn, không được đụng vào đồ ăn của cậu ta mua dù chỉ một ít."