Trong dịch Tết Nguyên đán cả Nhiếp Vân Thâm lẫn Thư Ngạn đều không ở trong nước.
Nhưng mà nơi hai người bọn họ đi không giống nhau, Nhiếp Vân Thâm theo cha mẹ đến đảo Thượng Hải ở Ấn Độ Dương nghỉ phép, mà Thư Ngạn lại đi công tác ở Đông Kinh.
Ban đầu Nhiếp Vân Thâm không muốn đi, cha mẹ hắn đã ngược đãi chó trong mấy thập kỉ rồi, sau khi về hưu đi du lịch vòng quanh thế giới, Nam Bắc cực u Á Phi đủ cả, trước nay chưa bao giờ nói muốn mang hắn theo. Lần này thế mà đột nhiên lại muốn có hành trình ba người, nhất định có thuyết âm mưu.
Hắn mới meo meo bày ra ý tứ nghi ngờ và từ chối đã bị mẹ Nhiếp đập một phát vào gáy: “Khi phơi nắng muốn có người bưng trà rót nước căng dù cho, được chưa?” Đối mặt với mẹ già hung tàn như thế, Nhiếp Vân Thâm giận mà không dám nói gì, mơ hồ đồng ý. Nhưng sau đó mẹ Nhiếp lại nói thầm với hắn, trước đây có một lần đi Iceland, cha Nhiếp ba từng bị cao huyết áp.
Nhiếp Vân Thâm kinh ngạc hỏi sao bà chưa từng nói tới chuyện này, nếu như vậy thì sao lại còn muốn ra ngoài du lịch. Mẹ Nhiếp đứng trên ban công nhìn chồng mình đang chăm sóc hoa cỏ trong viện, ánh mắt tự nhiên trở nên dịu dàng ấm áp cực kỳ, bà nói: “Thế giới lớn như vậy, chung quy cũng không thể vì một chút nguy hiểm nhỏ mà ép buộc một người thích đi phiêu lưu ở nhà.”
Một khi đã thế thì Nhiếp Vân Thâm đành phải cam chịu bỏ kì nghỉ Tết Nguyên đán vậy, hắn còn phải xin thêm hai ngày nghỉ đông với hệ thống ngân hàng để phối hợp với hành trình của cha mẹ. Lúc tan tầm về Phong Hoa, hắn áy náy nói với Thư Ngạn sự sắp xếp trong Tết, y cũng nói với hắn vừa hay mình cũng có việc, một sự hợp tác quan trọng ở Đông Kinh gặp một ít rắc rối yêu cầu y phải tự qua xử lý. Bận đến nỗi thân là ông chủ cũng không có ngày nghỉ Tết.
“Vậy còn Hoắc tiên sinh thì sao?” Nhiếp Vân Thâm đã từng gặp Hoắc Khải Chính nên vẫn quen gọi bằng kính ngữ.
“Ông ấy đi New Zealand.”
Nhiếp Vân Thâm sửng sốt nghĩ thầm, chẳng lẽ…… Thư Ngạn biết hắn đang suy nghĩ cái gì, giải thích một chút: “Không phải đi tìm mẹ anh, Thư nữ sĩ chán ghét ông, thấy cũng là thứ gây đau đầu. Ông ấy có một căn nhà ở Hoàng Hậu trấn, rảnh rỗi sẽ đến nghỉ ngơi mấy ngày theo thói quen, đại khái là hô hấp gần không khí bà sống cũng tốt lắm rồi.”
Biểu cảm của Nhiếp Vân Thâm trở nên có hơi buồn cười một cách vi diệu, không biết nên nói gì với hành vi tình này, nghẹn nửa ngày mới khô cằn nói một câu: “Ông ấy đủ trung tình*”
[ *: Hoặc “Tình cảm của ông ấy thật dài.” vì nguyên gốc là “Lão gia tử đủ trường tình.” ]
“Ai nói không phải đâu, ngay cả mộ phần ông ấy cũng mua ở bên kia rồi, nói khi còn sống không thể quấy rầy thì lúc chết đi có thể ở cùng bà trên một lục địa.”
Nhiếp Vân Thâm sốc nặng nhìn thư ngạn, chỉ còn không chớp mắt theo bản năng. Thư Ngạn phì cười, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn như chuồn chuồn lướt nước, dịu dàng nói: “Anh may mắn hơn ông ấy.”
Ông chủ – vận may không nhỏ – Thư cùng Nhiếp – phụng bồi cha mẹ đi du lịch – tổng cùng bay ra khỏi nước trong một ngày, người này hướng Đông, người kia hướng nam. Khi đi vội vàng, từ lúc bắt đầu kiểm an Nhiếp Vân Thâm đã cảm thấy hình như mình quên cái gì, mãi cho đến khi bận rộn hầu hạ cha Nhiếp mẹ Nhiếp ổn định trên cabin rồi hắn mới nhớ ra, quên hôn tạm biệt!
Lúc tiếp viên hàng không dùng giọng nói ngọt ngào nhắc nhở qua loa phải tắt máy Nhiếp Vân Thâm vẫn tiếc nuối sách một tiếng, điện thoại vừa chui vào túi áo hắn đã thoải mái dựa vào cái ghế to rộng trên khoang hạng nhất, phát hiện mình đã bắt đầu nhớ Thư Ngạn rồi.
Dù sao thì ngày mai là Tết Nguyên đán truyền thống thứ 29 của Trung Quốc, cũng là Lễ Tình Nhân đầu tiên Thư Ngạn và hắn ở bên nhau.
Do nguyên nhân này nên hôm sau Nhiếp Vân Thâm lười biếng nằm giữa phong cảnh bãi biển tươi đẹp ở nước khác, trước mắt là trời xanh nước biếc, cát trắng sóng bạc, tuy trong tầm nhìn là tốp năm tốp ba cô gái xinh đẹp mặc Bikini và đàn ông cao lớn đẹp mã ngay cả tròng mắt hắn cũng chưa động một chút, lấy điện thoại ra lướt bảng tin.
Hắn không đi tìm Thư Ngạn bởi vì lệch múi giờ, chỗ y đang là thời gian xã giao buổi tối. Trước đó ông chủ Thư đã nhắn một tin báo bình an, tranh thủ chút thời gian ăn trưa, cũng không nhiều lời Nhiếp Vân Thâm đã chủ động kết thúc đề tài. Chung quy thì bên kia là công việc đang phải xử lý vội như cứu hỏa mà, thật sự không nên để yêu đương nhỏ bé làm phiền.
Load lại bảng tin, Lễ Tình Nhân mà, nên bài nào cũng hơi cay mắt. Nữ thì khoe hoa tươi khoe trang sức khoe túi hàng hiệu, nam thì chia sẻ hoặc tự giễu hoặc tự ti. Hắn like bài tình nhân nhỏ mới ba tuổi của Phong Hạo, lại ghê tởm giơ ngón giữa với một loạt ảnh show ân ái tự chụp của Đỗ Thành, cuối cùng thở dài, kéo kính râm lên nhắm mắt lại, định ngủ gật dưới những cơn gió biển thoảng qua.
Ngủ thì chắc chắn là không ngủ được rồi, vừa mới nhắm mắt lại, thính giác lập tức trở nên nhanh nhạy, phảng phất có giọng nói vô cùng ôn nhu trầm thấp nhẹ nhàng gọi tên hắn……
“Đệt.” Nhiếp Vân Thâm mở điện thoại, chỉ dùng một ngón tay mở mật khẩu, không chút suy nghĩ gọi đi.
“Bảo bối?” Khi giọng nói rành mạch truyền ra từ ống nghe hắn đã biết rõ mình cười ngay lập tức, không những cười mà cả người đều thoải mái hẳn ra, một dòng điện tê liệt chạy dọc theo sau lưng đi xuống. Hắn thanh thanh giọng nói thoải mái hào phóng nói với Thư Ngạn: “Ngày lễ vui vẻ.”
“……” Đầu dây bên kia yên tĩnh một lát, sau đó vang lên tiếng cười khẽ, sóng âm trầm thấp từ tính như thực thể hóa thành bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn vào chỗ thoải mái nhất quan trọng nhất trên người. Nhiếp Vân Thâm nghe thấy Thư Ngạn hỏi hắn: “Nhớ anh sao?”
[ Mình chịu, trong raw không có. Mình xin mạnh dạn đoán là NVT muốn làm sau Tết…. Hoặc hỏi TN ăn Tết thế nào???? ]
“Chà, em không thể tiếp tục nghĩ về việc tiết kiệm năng lượng sau đó à?” Giọng điệu chậm rãi dịu dàng ấm áp, như là đang thật cẩn thận thương lượng.
Nhiếp Vân Thâm nâng cái tay rảnh rỗi đè khóe môi đang mất kiểm soát mà cong lên kia, thanh thanh giọng mới nói chuyện tiếp: “Cái này, phải xem biểu hiện của anh đã.”
Loại buồn nôn chẳng hề có dinh dưỡng này không tiếp tục kéo dài, Nhiếp Vân Thâm nghe ra tiếng đi lại bên Thư Ngạn, chỉ cần có một câu “Bảo bối” nơi cách xa vạn dặm đã khiến hắn thoải mái lắm rồi. Tắt điện thoại xong tâm tình cũng vui sướng hẳn lên, đứng dậy đi tìm một đống nước trái cây lớn đi hiếu kính mẫu thân, sau đó sung sướng bổ nhào vào bể bơi vô hạn hơn nửa giờ.
Hắn nói “Xem biểu hiện” là nói đùa nhưng không ngờ buổi tối thật sự nhận được điện thoại của Thư Ngạn.
Cha Nhiếp mẹ Nhiếp ngủ sớm, còn hoạt động về đêm mà khu nghỉ dưỡng sắp xếp trên đảo cũng không thú vị gì hết, Nhiếp Vân Thâm đã ân quay cuồng lăn lộn vài vòng trên giường từ sớm, đang tự hỏi nên chơi game hay lướt tiếp cái bảng tin chua chát của mình thì đột nhiệm điện thoại vang lên, hiện ra hai chữ chói lọi: Anh Ngạn.
2
Nhiếp Vân Thâm trở mình ấn loa điện thoại, sau đó đè khuỷa tay lên cái gối cho thoải mái rồi mới hỏi: “Bên kia đã muộn rồi, còn làm gì mà chưa ngủ?”
“Anh mới về khách sạn —— đang.…”
“Cởi quần áo.” Hắn lưu loát nói nốt ba từ cuối cùng, âm thanh sột sột soạt soạt dừng lại một chút, Thư Ngạn không nói chuyện nhưng Nhiếp Vân Thâm biết rõ y đang cười.
Khóe môi sẽ treo lên một độ cung đầy ôn nhu, ngón tay thon dài mở nút áo sơ mi, sau từng cái nút được cởi bỏ sẽ hiện lên xương quai xanh xinh đẹp, cơ ngực cân xứng no đủ, hoàn toàn khỏa thân rồi sẽ tiếp rục hiện ra sáu múi cơ bụng, tuyến nhân ngư rắn chắc, vòng eo hữu lực……
Nhiếp Vân Thâm hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn khó giải thích. Hắn hỏi: “Anh… cởi đến chỗ nào rồi.”
“Anh mới cởi hết nút áo sơ mi… Có thể rút nó ra khỏi lưng quần không?” m thanh ôn nhu trầm thấp của Thư Ngạn gần như được xưng là nho nhã lễ độ, cách xa vạn dặm, bay lại từ tính đến tột cùng để trưng cầu sự đồng ý của hắn.
Lấy tư thế nằm sấp trên giường bây giờ thì Nhiếp Vân Thâm cực kì vất vả mới kiềm chế được tính khí đã sớm cương cứng của mình. Hắn nghiến răng dùng biểu cảm hung ác gằn từng chữ vào điện dung: “KHÔNG – THỂ – LẤY.”
Thư Ngạn lại cười khẽ rồi ngồi vào ghế sô pha, Nhiếp Vân Thâm nghe thấy rõ từng động tĩnh rất nhỏ ở đầu bên kìa, sau cái thở dài đầy lười biếng, y kẹp điện thoại di động giữa mặt và bả vai, đổi tư thế nửa nằm thoải mái hơn nói: “Rất nhớ em
… Muốn nghe giọng nói của em để đi vào giấc ngủ nhưng em lại không cho anh cởi quần áo……”
m thanh kia nửa thật nửa giả nghe cực kì ấm ức, Nhiếp Vân Thâm hừ một tiếng, đang muốn nói gì thì bên Thư Ngạn vang lên giọng nói ôn nhu lưu luyến với nội dung hấp dẫn đến cực điểm đập ngay vào mặt.
“Nếu như vậy, anh cũng chỉ có thể nghe tiếng thở của em để làm một phát trước……”
Cái cái cái cái cái cái cái gì???
Nhiếp Vân Thâm ngu người một lát, bỗng nhiên bị oanh tạc, tất cả máu không biết nên đi xuống dưới hay lên trên mặt, thậm chí hắn còn nói lắp, không dám tin giờ phút này ông chủ Thư nhìn qua vô cùng văn nhã cao quý đang làm gì bên kia đầu dây điện thoại!
“Anh, anh…… thật sự…… A!!?”
Tiếng vang vi diệu của dây thắt lưng khi được rút ra, kèm theo âm thanh vải dệt cọ xát vào nhau rất sống động, giọng điệu Thư Ngạn mềm mại đến mức biến thành khí thanh, ý cười phảng phất câu hồn nhiếp phách xuyên thấu qua không gian lệch múi giờ mà giết chết Nhiếp Vân Thâm trong một đòn.
“Bảo bối, có sờ không, có thích không?”
Khóe miệng Nhiếp Vân Thâm liều mạng run rẩy, trời mới biết vì sao một tay hắn lại vô thức mò xuống nửa người dưới, có lẽ là do quỷ lôi kéo. Khi hắn cầm vào khí quan mình thì đầu choáng váng não căng đầy mà hừ một tiếng, không thể chịu nổi chính mình giờ đây mình đang làm loại chuyện này, hung tợn đáp lại: “Sờ rồi…… Ông đây rất cứng —— thế nào?”
“Ừm, có muốn hôn anh không?” Giọng nói của Thư Ngạn hơi ách, thậm chí còn mang theo một nhịp thở dốc không rõ ràng, Nhiếp Vân Thâm đã quen với rất nhiều chi tiết nhỏ khi hai người giao hợp nên bây giờ tự dưng trong não lại hiện ra bờ môi góc cạnh rõ ràng thuộc về y, nụ hôn mềm mại ấm áp, càng về sau càng thở dốc nhiều hơn, xúc cảm khi thân thể cực nóng được tiến vào, va chạm đầy mạnh mẽ mà không thiếu ôn nhu.
Hắn rên rỉ một tiếng, vừa bắt đầu hung hăng tuốt động mình vừa phẫn uất bất bình nói: “Hôn cái đầu quỷ to của anh ấy, ông đây muốn làm anh, ấn anh lên giường, bẻ chân anh ra. Dùng con mẹ nó bao và thuốc bôi trơn xong gà lớn của ông đây sẽ đỉnh lên, nhìn anh dùng khuôn mặt văn nhã bại hoại lừa hết con gái nhà người ta, gọn gàng dứt khoát tiến vào —— ân!”
Câu chữ hỗn loạn khàn khàn, Nhiếp Vân Thâm dần dần đi đến cực khoái, hắn nghe thấy hô hấp vẩn đục và nhớp nháp nhỏ vụn bên kia, Thư Ngạn thở gấp gọi hắn: “Bảo bối…… Nhanh hơn một chút ——”
“Nói cho em biết sướng hay không sướng!”
“A —— sướng… Cực kỳ cứng…”
Nhiếp Vân Thâm nhắm mắt lại, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, chìm nổi trong tình dục vớ vẩn cùng nhớ nhung lâu dài khiến cơ thể mẫn cảm tột cùng, nương theo âm thanh kia hắn thậm chí có thể cảm giác được sự nóng bỏng khi Thư Ngạn va chạm điên cuồng mãnh liệt, mỗi một lần vui sướng tràn trề trong quá khứ đều sung sướng đến tận xương, vào giờ phút này biến thành chất xúc tác cho tri giác kịch liệt thăng hoa.
Hắn rên rỉ mấy chữ: “Làm…… Ông đây…… Ah……!!!”
Hai đầu dây đều quanh quẩn tiếng thở dốc vẩn đục và tiếng động thấp trầm, giao triền bên nhau nóng bỏng ngư lửa, rồi chợt yên lặng lại, âm thanh cả hai bên đều ngừng, khí vị ái muội lại sạch sẽ phân minh, kích thích làm não Nhiếp Vân Thâm đau đớn.
Một lúc lâu sau Thư Ngạn mới phát ra âm thanh, khàn khàn đến mức như đang thì thầm, mang theo ý cười mệt mỏi: “… Quần áo bẩn rồi, bây giờ có thể cởi chưa?”
Nhiếp – vừa tiến vào Hiền giả – Vân Thâm im lặng vài giây, đợi tình dục nóng bỏng lùi lại thì tên nhóc lý trí bò ra, ghét bỏ đầy mặt, bị một cái mặt xấu xí khác tát chết chỉ trong một phát, sau đó hắn hung dữ quát vào điện thoại: “Cút!”
3
Nhiếp Vân Thâm hung hăng lượng lượng* (???) Thư Ngạn, ngay ngày mùng một y đã quay một đoạn video ngắn gửi cho hắn chúc Tết mà hắn còn chưa thèm phản ứng, chỉ rep một cách lạnh lùng: À.
Nhưng lại xem cái video dài ba mươi giây kia hơn chục lần!
Thư Ngạn dựa vào ghế sô pha cạnh cái cửa sổ to rộng kéo từ sàn lên trần trong khách sạn Tokyo, khóe môi treo lên một ý cười ôn nhu, tranh thủ lúc rảnh rỗi quét quét trang cá nhân xem động thái của Nhiếp Vân Thâm trong bảy tám ngày Tết Nguyên đán này. Ngoại trừ mặt trời và sóng biển thì xuất hiện nhiều nhất là hình bóng của hai vị phụ huynh đã già, có nắm tay nhau, cũng có những loại dấu chân đi trên bờ cát. Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ trên hải đảo nhiệt đới, một ông lão đang ôm vai một bà lão, mặt trời lửng lơ trên biển chiếu vào họ phác họa ánh sáng rực rỡ mà nhu hòa. nên hai bóng hình.
Y like bức ảnh này, sau đó mở giao diện trò chuyện hỏi Nhiếp Vân Thâm: Mọi thứ ổn chứ? Về đến nhà chưa?
Rất nhanh Nhiếp Vân Thâm đã rep voice lại, giọng nói lười biếng truyền từ trong điện thoại ra tràn đầy mệt mỏi.
“Mới vừa đưa phụ hoàng mẫu hậu về nhà, đang trên xe về Phong Hoa…… Đệt, quá mệt mỏi, chỉ trong chớp mắt kỳ nghỉ đã kết thúc a a a a……”
Thư Ngạn: Nhóc đáng thương, về tắm đi rồi ngủ sớm một chút.
Nhiếp Vân Thâm gửi một cái sticker động vật nhỏ chibi đang oa oa khóc lớn, Thư Ngạn trả lời một sticker hai đứa nhỏ đang ôm chặt nhau trên nền tuyết lạnh. Ngay sau đó trên màn hình nhảy ra một câu dò hỏi từ hắn.
Nhiếp Vân Thâm: Bao giờ anh về?
Thư Ngạn: Khó mà nói trước, gặp chuyện rất phiền toái, phải tranh thủ xử lý trước mười lăm tháng giêng này để được hưởng tuổi già cùng em.
Nhiếp Vân Thâm: Được…… Ấy, có phải nó mang nghĩa khác không?
Thư Ngạn bật cười, ánh sáng ngoài cửa sổ càng lúc càng tối hơn, ánh đèn thành phố từ trên không chiếu xuống mặt đất, ở cuối chân trời xanh thâm là tháp Tokyo sáng ngời, y kề sát điện thoại vào miệng nói với microphone thu âm: “Không có nghĩa khác, anh muốn cùng em qua cả đời.”
Nhiếp Vân Thâm ủ rũ nằm dựa cả người vào ghế xe taxi, qua một lát mới không thể ngăn nổi ý cười nữa mà gõ một cái biểu tình trên hệ thống.
Hắn rep sticker buồn nôn hình cái mặt màu vàng nhỏ xíu đang hôn một đứa bé lớn qua núi dài sông rộng.
Vào ngày đầu tiên làm việc của năm mới, đa số nhân viên ngân hàng F đều đi làm đúng hạn. Tuy Nhiếp Vân Thâm đang trong trạng thái chưa kết hôn nhưng nhân duyên hắn tốt, năm trước lại mới thăng chức nên đã sớm chuẩn bị tâm lý với ngày đi làm đầu tiên đầy hiểm ác. Ước chừng dự bị mấy trăm bao lì xì chào xuân nhưng vẫn không ngăn được một đám cấp dưới như sói đói, một đợt sóng kết bè kết đội tới chúc Tết hắn, thậm chí có tên còn đi mấy lần. Ví dụ như Đỗ Thành, trà trộn trong đó sờ mất hai cái.
Lúc cậu ta xuất hiện lần thứ hai bị Nhiếp Vân Thâm nhanh tay lẹ mắt kéo cổ áo, âm trầm nghiến răng: “Đỗ tổng, cậu đường đường là ông chủ bộ phận kinh doanh có hợp với hành vi đục nước béo cò không?”
Phải biết rằng, dựa theo phong tục của người phía Nam thì những ai đã kết hôn mới phải lì xì cho người chưa lập gia đình, Nhiếp Vân Thâm phát bao lì xì cho cấp dưới cũng không thành vấn đề, nhưng Đỗ Thành cùng cấp với hắn, như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, sờ đi một cái rồi còn muốn cái thứ hai, quá phận!
Đỗ Thành quay đầu lại cười ha ha, đầu tiên là nhét bao lì xì đỏ rực lóe sáng vào trong lòng ngực, lấy quyết tâm tuyệt sẽ không dâng trả dùng vẻ mặt cười cười đầy đê tiện mà ghé sát vào: “Cậu đã thoát ế rồi sao không chúc mừng một chút? Thăng chức còn chưa mời tôi ăn cơm đâu, hai bao lì xì cũng không nhiều lắm, muốn tôi tặng cậu miễn phí một bất ngờ mới ra lò không?”
Nhiếp Vân Thâm sửng sốt, quả nhiên sau đó nghe được một tin tức tốt từ Đỗ Thành.
Năm ngoái hiệu suất của ngân hàng F ở toàn bộ Nam Trung Quốc rất rực rỡ, phần thưởng đặc biệt được gửi cho trụ sở nước ngoài vừa được phê duyệt, khen thưởng cho một nhóm người một chuyến đi bảy ngày du lịch Hokkaido, Nhiếp Vân Thâm và Đỗ Thành đều có tên trên bảng. Sau kì nghỉ Tết đầy mỏi mệt thì hành trình thư giãn này nghiễm nhiên trở thành một liều thuốc trợ tim, sắp xếp vào tuần sau.
Cơ mà mãi đến khi lên máy bay Nhiếp Vân Thâm cũng không nói cho Thư Ngạn biết mình sẽ đi Nhật Bản, hắn khẽ meo meo nghiên cứu hành trình một chút, phát hiện hoàn toàn có thể dư ra hai ngày để từ từ sắp xếp, vì thế mở máy tra xét tuyến tàu Shinkasen, cảm thấy lộ trình bốn giờ đi xe miễn cưỡng có thể chịu đựng, quyết định đến lúc đó nhìn xem tình huống và tâm trạng của đồng nghiệp. Nếu cao hứng có thể suy xét đến việc cho Thư Ngạn một kinh hỉ.
Người ngồi bên cạnh là Đỗ Thành, chính là đỗ thành, chương trình phát sóng trên chuyến bay đã bắt đầu nhắc nhở phải đóng cánh cửa cabin lại, nhưng người anh em này còn đang chat voice với bạn gái, muốn xác nhận xem chiếc túi phiên bản giới hạn muốn mua là xích vàng hay xích bạc? Mắt thấy tiếp viên hàng không bắt đầu kiểm tra an ninh, không chờ kịp bên kia trả lời, Đỗ Thành đành chậc chậc chậc hôn một loại rồi sến súa nói thật ra không cần rối rắm, nói mua cả hai! Phải tắt máy hẹn gặp lại, yêu em! Nhớ em!
Nhiếp Vân Thâm dùng sức chà xát da gà vô hình trên cánh tay mình!
Đầu tháng ba ở Hokkaido, nhiệt độ không khí vẫn cứ trên dưới 0 độ, lễ hội băng lớn mới vừa kết thúc nên khách sạn tốt hơn vẫn rất khó tìm. May mắn thay người sắp xếp hành trình thực lực không tồi, các lão gia ngân hàng F khu Trung Hoa tranh thủ giành được một khách sạn suối nước nóng đậm phong cách Nhật Bản. Đương nhiên Nhiếp Vân Thâm và Đỗ Thành ở cùng phòng, vì thế vài ngày tiếp theo hắn luôn nghi ngờ tại sao mình còn chưa đánh chết tên Đỗ Thành!
Lấy hiểu biết của hắn với cậu ta thì vị này tuyệt đối không phải thứ có tính cách nhão nhoét dính dính, nhưng cũng chẳng biết có phải là do tiến hóa từ một con chó độc thân thành người không mà từ sớm đến tối đều ôm di động nói chuyện với nữ thần vừa mới theo đuổi được. Ăn gì uống gì chơi gì đều báo cáo không sót, lại thêm lướt bảng tin quả thực cay mắt chết đi được, Đỗ tổng đã qua tuổi 30 thế mà viết tên mình và nữ thần trên sân tuyết của khách sạn, sau đó đào thêm trái tim đóng khung bên trong, tái bút là: Đến chỗ nào cũng chỉ muốn được ở bên em.
Lúc đi chơi càng mù hơn, mỗi bước đi đều vừa đứng vừa phát định vị GPS, sợ nữ thần sẽ bỏ qua một ngày của mình.
Nhiếp Vân Thâm cười lạnh comment bên dưới: Đêm nay mời ngủ trong sân.
Dù sao bạn gái Đỗ Thành cũng không phải bạn tốt Wechat của mình, tùy tiện trả lời gì cũng chẳng liên quan, viết xong cái này hắn lập tức ném điện thoại đi thay áo tắm đến suối nước nóng.
Nội dung hành trình lần này chủ yếu là trượt tuyết + ngâm nước nóng, Nhiếp Vân Thâm cảm thấy chắc là mình lớn tuổi rồi, không thể nhấc nổi hứng thú với chuyện vận động này, chỉ dành mấy ngày này để ngâm suối nước nóng trong khách sạn, mắt thấy chuyến đi đã quá nửa nên hắn định mai sẽ đi Tokyo trước.
Nhiếp Vân Thâm dẫm lên guốc gỗ lẹp xẹp lẹp xẹp đi lại, không khí bên ngoài cực kỳ thanh lãnh khiết tịnh, xa xa có rừng thông và sườn dốc phủ đầy tuyết, mà khu nghỉ mát ở khách sạn luôn ấm áp khô ráo, siêu thoải mái dễ chịu. Tính tư mật ở đây rất tốt, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn “Không” và “Tịch” trong mỹ học Nhật Bản, đi cả đường thấy mỗi một nữ hầu ôn nhu khom người thỉnh an. Trừ lần đó ra thì chỉ còn tiếng bước chân của bản thân, lác đác lưa thưa.
Không biết thế nào mà Nhiếp Vân Thâm cực kỳ hối hận, biết thế đã mang điện thoại ra gọi điện cho Thư Ngạn.
Mấy ngày nay bọn họ rất ít liên lạc, Thư Ngạn bận tối mắt tối mũi nhưng lúc trước khi đi ngủ sẽ voice chúc ngủ ngon cho hắn, buổi sáng cũng gửi icon hôn hôn. Nhìn hai thời gian gửi đi là đoán được người này luyến tiếc muốn nói thêm cái gì nữa nhưng không thể, Nhiếp Vân Thâm thở dài, nghĩ thầm tổng tài bá đạo thật khó làm.
Hắn dừng bước nhìn phương hướng Tokyo, chỉ tự hỏi hai ba giây rồi hạ quyết tâm luôn, trời cái gì sáng chứ, bây giờ đi luôn.
Nhiếp Vân Thâm quay người lại bước nhanh đến phòng mình, âm thanh guốc gỗ gõ trên hành lang gấp khúc dồn dập lên, cuối con đường thật dài là ngã rẽ, hắn đi quá nhanh nên bỗng nhiên đụng phải một người.
Còn chưa thấy rõ là ai thì trong khoảnh khăc hơi thở thanh đạm của Tây Dương bách và quả sung đã vọt vào xoang mũi Nhiếp Vân Thâm, ngay cả câu Sorry theo bản năng còn chưa kịp nói đã bật thốt lên: “Thư Ngạn?”
Người này duỗi tay ra ôm chặt hắn, một đôi môi ấm nóng dùng sức hôn lên môi hắn. Nhiếp Vân Thâm chỉ kịp hít mùi hương quen thuộc nhất một chút, há miệng lập tức phải đón nhận cái lưỡi bá đạo ngang ngược xâm lấn, căn bản không rảnh đi tự hỏi sao Thư Ngạn lại rơi từ trên trời xuống, sao lại đột nhiên trong khoảnh khắc mình đang tưởng niệm phát điên mà hóa thành thực thể. Dù sao thì khuỷu tay này thân thể này chân thật mà cụ thể, hắn chỉ ngu người một lát rồi hung hăng nâng tay lên, dùng sức đè gáy Thư Ngạn, đảo khách thành chủ gặm lại.
Cái áo tắm hắn mặc chỉ buộc một cái dây lưng quanh hông, bởi vì định tắm suối nước nóng nên bên trong cực mát lạnh. Mà áo khoác dài của Thư Ngạn còn nhiễm ý lạnh dưới 0 độ bên ngoài, làn da Nhiếp Vân Thâm chạm vào lạnh lẽo đến mức dựng hết cả lông lên, rùng mình một cái nhưng nụ hôn nồng nhiệt xen lẫn hơi thở và tưởng niệm trở thành sự thật nên vẫn mừng như điên, mang theo khí thế dời non lấp biển nghênh diện tiến đến!
Nhiếp Vân Thâm không rõ mình bị y kéo vào căn phòng nào đó như thé nào, lận thảo điệp tịch thừa* bị hai tên đàn ông cao lớn nghiêng ngả lảo đảo lật úp. Phịch một tiếng đầu hắn đập vào đâu đó, ở giữa lót tay Thư Ngạn.
Hắn thở hổn hển hỏi: “Anh —— anh con mẹ nó chui từ đâu ra?!”
5
“Đỗ tổng cho anh một phần hành trình đơn.”
m thanh luôn trầm thấp bình tĩnh của Thư Ngạn nay lại thở dốc mang theo tình khó kiềm nén, theo câu này y hung hăng kéo dây thắt lưng quanh eo Nhiếp Vân Thâm ra.
Một bàn tay chuẩn xác cầm lấy hạ thể hắn, các dây cảm giác cực kỳ cứng nóng. Người bị cầm rầu rĩ hừ một tiếng, hắn bị cào đau nhưng lại chủ động nâng mặt lên liếm láp môi Thư Ngạn.
“Nhớ em như vậy sao?” Lúc nói lời này Nhiếp Vân Thâm đồng thời nhấc hông, nửa trêu đùa nửa khiêu khích mà hung hăng đỉnh hai cái. Hô hấp dần trở nên nặng nề gấp gáp, hắn nheo mắt lại, áo tắm rộng mở, trên thân thể rắn chắc ửng hồng vì tình dục nóng bỏng. Còn thừa chút lý trí cuối cùng hắn lại dành để trêu chọc người này: “Nơi này không được…… Nhỡ đang làm có người đẩy cửa vào thì đẹp mặt.”
Nhiếp Vân Thâm không biết gian phòng trống gần suối nước nóng để làm gì, nhưng thậm chí khóa cũng không có, cửa vừa kéo đã mở, giấy linh sam thật dày được dán trên tấm gỗ tuyết tùng làm dịu đi ánh mặt trời chiếu rọi bên ngoài. Trong lúc đang hôn nhau nồng nhiệt hắn còn mơ hồ nghe được tiếng con nai đạp qua những hòn đá cuội và tiếng cười nặng nề của Thư Ngạn giữa sân trong khung cảnh non nước kiểu Nhật Bản.
Thật ra hắn không sợ Thư Ngạn sẽ làm gì chút nào, lấy hiểu biết của Nhiếp Vân Thâm với người này thì ông chủ Thư làm việc kỹ tính thận trọng ổn thỏa, tuyệt sẽ không tự đẩy mình vào hố, đơn giản là xa cách lâu ngày khi gặp lại phải thân thiết một chút.
Do vậy hắn dung túng bàn tay đang lúc nhẹ lúc nặng xoa nắn hơn mười lần, bởi vì khả năng tự chủ của Nhiếp Vân Thâm đôi khi chẳng ra gì, mỗi một giây một phút hắn đều suy nghĩ, không thể tiếp tục, lại đi xuống thì sẽ không khống chế được, sau đó trong khoảnh khắc kích thích trùng điệp tăng vọt, sụ sung sướng tràn cả ra khóe miệng tạo thành từng tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Thư Ngạn không trả lời câu hỏi trước của hắn, bờ môi hôn từ cần cổ xuống xương quai xanh, cuối cùng dừng lại ở viên thịt cứng rắn mà mút thật mạnh——
Eo Nhiếp Vân Thâm đột nhiên cứng lên, cái hông căng thẳng run rẩy hai cái, từ yết hầu phát ra một tiếng thở dốc cấp bách. Hắn duỗi tay nắm lấy tóc Thư Ngạn: “Đệt —— đừng, đừng đùa! Anh mẹ nó…… Muốn làm gì!”
“Chỉ là nhớ thôi……” Giọng nói của y trực tiếp vọng vào trái tim Nhiếp Vân Thâm, thậm chí y còn dùng răng nanh nghiền nát cái chỗ bị mút đến mức đỏ hồng dựng đứng kia. Trong đầu hắn hỗn loạn một mảnh, hắn cảm thấy như vậy là không đúng nhưng thật sự rất thoải mái. Sau mấy phen rối rắm người Nhiếp Vân Thâm bị ép ra đầy mồ hôi, hạ thể đang cứng như chày gỗ dưới sự vuốt ve linh hoạt phát ra tiếng nước dâm mỹ, cái tay chuyển động không ngừng làm hắn thần hồn điên đảo, toàn thân dâng trào nhiệt huyết. Hắn tin thằng nhãi này tuyệt đối là cao thủ yêu thuật đùa bỡn!
“Bang ——!” Nhiếp Vân Thâm nện tay thật mạnh vào tấm thảm bên cạnh, che đậy tiếng kêu rên biến điệu, mùi tanh nhàn nhạt phiêu tán trong không khí, ai đó há mồm thở dốc, sung sướng bất ngờ làm cả bụng hắn đều run rẩy.
Nhưng ngay sau đó hắn đã bị lật lại.
Rất rõ ràng, ông chủ Thư sẽ không dễ dàng buông tha hắn, Nhiếp Vân Thâm chỉ đành nhận mệnh mà ấn đầu vào cái áo tắm nhăn nheo, ách giọng oán giận: “Chết tiệt, nên để phóng viên kinh tế tài chính đến xem Thư tổng Lance dũng mãnh thế nào —— a!!!” Nguyên cây đẩy mạnh vào, cột sống bắt đầu từ phần xương cụt đột nhiên bị một dòng điện mãnh liệt giống cái roi cay nóng đi qua, hắn hung tợn nắm tay thật chặt, gần như sắp bùng nổ.
Cái hắn nói là báo cáo toàn trang của một tạp chí hàng tuần thuộc cơ quan công nghiệp được xuất bản vào đầu năm, chủ bút là một bà già nổi danh độc miệng trong nghề, ót nhất một phần tư trong số 10.000 chữ trên báo đặc biệt dùng để thể hiện sự si mê với người thừa kế Lance, thậm chí cực lực mời Thư Ngạn chụp ảnh bìa cho kỳ này. Họ cũng đưa ví dụ ngày xưa Nguyễn tổng làm nhân vật trang bìa đã phá vỡ kỷ lục lịch sử về doanh thu của tạp chí.
—— “Thư tổng tuyệt đối có thể đổi mới số liệu này!”
Kết quả Thư Ngạn khéo léo từ chối, cho rằng trước mắt người điều hành Lance vẫn là cha mình, vì hình tượng ổn định của tập đoàn nên mình cũng không hợp điệu cao quá mức.
Cái mặt hàng nhìn điệu thấp khiêm tốn như vậy, giờ phút này đang làm một chuyện thiếu liêm sỉ cực độ —— Nhiếp Vân Thâm mơ hồ nghĩ. Hạ thể căng trướng mãn nguyện phóng thích, thật ra mới bắn xong nên nửa người dưới cũng không hoàn toàn thoải mái. Hắn kiệt lực thả lỏng thân thể để Thư Ngạn tiến vào. Hô hấp đột nhiên sai nhịp, ám ách đến mức phải thay đổi giọng điệu, đứt quãng hỏi: “Anh, anh con mẹ nó…… Ăn…… A…… Thuốc kích dục!?”
Phía sau vừa vào đã va chạm cực kỳ mãnh liệt, khó chịu và khoái cảm đan xen như thủy triều không kiêng nể gì mà điên cuồng dâng lên theo eo mông. Nhiếp Vân Thâm bị đỉnh đến mức có hơi không chịu nổi, trở tay quơ loạn, sau đó bị một bàn tay bắt rồi xuyên qua khe hở ngón tay mà giao triền nắm chặt.
Thư Ngạn như đang thở dài gọi hắn: “Bảo bối……”
Vật nóng thô to nặng nề thẳng tiến đến yếu điểm của Nhiếp Vân Thâm, dưới những tiếng rên rỉ toán loạn của người yêu y nói.
“Đây là lần xa nhau lâu nhất sau khi chúng ta gặp lại.”
“Nhớ em đến mức ngực cũng đau.”
6
Một con cú nhỏ béo tròn vo đứng trên đá nơi suối róc rách mổ một chuỗi bọt nước đang nổi lên, thình lình một con nai uống no nước run rẩy rơi xuống, “Đốc!” một tiếng phá vỡ chút ái muội im lặng không rõ trong sân. Nắm lông bé xíu kia sợ hãi pi pi rồi vỗ cánh bay đi.
Đôi cánh ngắn xẹt qua mái hiên và bầu trời tạo nên một đường cong xinh đẹp, trong cánh cửa đóng chặt đột nhiên phát ra vài tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được.
Nhiếp Vân Thâm vẫn luôn cố gắng khống chế âm thanh của mình, khí huyết quá phận dồn dập cuồn cuộn gần như làm não hắn vang lên ầm ầm. Chẳng còn nhiều lý trí trong não, hắn đoán có lẽ Thư Ngạn không sợ —— nhưng nhỡ đâu không phải? Ít nhất, những người cùng ở trong khách sạn đều là tinh anh của các bộ phận ngân hàng F. Nếu có một người gặp được đông cung sống này thì Nhiếp Vân Thâm hắn ngay lập tức thành danh trong một ngày…… Không, còn mẹ nó là nửa ngày.
Ý niệm này làm Nhiếp tổng trở nên hung ác, các đốt ngón tay đang giao triền thân mật cũng bị ảnh hưởng, hắn trở tay dùng lực tàn nhẫn véo tay Thư Ngạn, vừa thở dốc đứt quãng vừa cố nói: “Nhà anh—— A!… Nói, nói rõ ràng… tại sao không… không nói cho em…”
“Cái gì?” Thư Ngạn cúi xuống hỏi. dưới góc độ biến chuyển vi diệu, vật nóng xảo quyệt cọ qua yếu điểm trong hang động ướt mềm làm hắn tê dại. Ai đó không kịp phòng ngừa mà a một tiếng, âm thanh ướt át đến mức có thể chảy ra nước. Sau vài giây hô hấp dồn dập, Nhiếp Vân Thâm chỉ cảm thấy trong thân thể có thứ gì muốn thoát ra, không ngăn được nên phải nhờ vào bản năng đong đưa eo đi tìm chút khoái cảm kia. Bên tai người đang thở dốc nặng nề mang theo giọng điệu trầm thấp còn hỏi hắn: “Bảo bối, muốn cái gì?”
Hắn vô thức nắm tay Thư Ngạn chặt muốn chết, dùng đôi môi khô khốc nói: “Vừa rồi nơi đó……” Chỗ sâu nhất trong khoang bụng bủn rủn khó chịu, rõ ràng đã ăn no rồi mà thịt mềm đang run run nhận lấy vẫn muốn nuốt vào trong, mưu đồ cắn chặt cây trụ đang tra tấn.
Mấy chữ kia mơ hồ không rõ, Thư Ngạn gần như không nghe được gì, vậy nên y bắt đầu hết sức tập trung, vươn một tay ra sờ lên cái eo mềm dẻo. Cơ thể đàn ông đầy mồ hôi có xúc cảm như vải nhung, khiến người ta yêu thích không buông tay mà tới tới lui lui. Nhưng Nhiếp vân thâm nóng nảy, phun ra một từ thô tục rồi trực tiếp đưa tay sờ xuống.
Mới sờ soạng hai cái tay mình đã bị một cái tay khác bao lại, Thư Ngạn bắt được hắn, sau đó lập tức thay đổi tư thế để xâm nhập sâu hơn vào cơ thể. Trước sau cùng đánh làm Nhiếp Vân Thâm phải nghiêng người ra, càng cảm nhận rõ ràng một cây trụ to lớn đang ở giữa kẽ mông, sau đó nghe được một câu: “Nơi đó làm sao vậy?” Đầu choáng váng não trướng đau bị người kéo lực chú ý đi, táo bạo khó nén mà mắng chửi: “Nơi đó…… Nơi đó không đủ —— Anh con mẹ nó mau làm em!”
Trong hô hấp ấm áp của Thư Ngạn ẩn ý cười, liếm hôn hắn bao phủ lấy hắn, ngực dán chặt vào lưng, phía dưới chặt chẽ tương liên, tư thế này cực kỳ tiện cho việc vuốt ve mỗi tấc da thịt đằng trước, theo sự thâm nhập va chạm mà ngay cả nhịp tim cũng tìm được tần suất chung.
Nhiếp Vân Thâm không dám kêu quá to, đến cuối cùng gần như đã cắn nát môi mà Thư Ngạn lại cho hai ngón tay vào miệng hắn giúp Nhiếp tổng đang chặn không nổi tiếng rên, cả người run rẩy tìm được nơi để dùng sức.
Trên dưới cả hai đều hung hăng cắn Thư Ngạn, hai người ôm chặt lấy nhau, sau khi xa cách lâu ngày nay được quấn quýt giao hòa đến thần hồn điên đảo, hận cả người không thể hòa tan tiến vào thân thể đối phương.
Sau khi đạt cực khoái Nhiếp Vân Thâm choáng váng một lúc lâu mới nghĩ đến chuyện phải thu thập thư ngạn, hắn liếm liếm ngón tay y bị cắn đến chảy máu, đầu lưỡi xảo quyệt cố tình đè nặng lên miệng vết thương rồi cuộn lại. Người sau tê nhẹ một tiếng, Nhiếp Vân Thâm hừ lạnh hỏi;: “Tên đần Đỗ Thành kia cấu kết với anh lúc nào?”
“Từ công đến tư vẫn luôn hợp tác rất tốt…” Giọng nói của y mang theo chút khàn khàn không rõ, vừa mới tiêu hao sức lực không ít nên cho đến bây giờ vẫn lười biếng đắm mình trong hương thơm ôn nhu ướt mềm. Môi y cọ xát lên chân tóc ướt đẫm của Nhiếp Vân Thâm làm rơi ra một ít mồ hôi.
“Tối nay cậu ta phải ngủ ngoài sân và nhường chỗ cho những khách hàng lớn – có vẻ như khách sạn đã được đặt hết chỗ trong vài ngày”
“Được, em định đoạt.”
“Công việc xong rồi?”
“Hoàn thành tốt đẹp.”
Người nào đó được lấy lòng yên tâm điều chỉnh tư thế rồi nhắm mắt lại, dựa vào khối cơ thể ấm áp phía sau mà mơ màng sắp ngủ.
Thư Ngạn kéo chăn đắp lên, mỉm cười ôm bảo bối đang dần mềm xuống trong lòng ngực, suy nghĩ đến việc quay lại sắp xếp cho Đỗ tổng một gian phòng tốt nhất đi.
Rốt cuộc cũng thông báo xong hành trình tuyệt vời, sau đợt khách sạn này Lance ưu tiên tiếp đãi ngân hàng F thế nào cũng không đủ.