Kiếp trước, khi Lý Thư Uyển đơn thương độc mã* đi cứu Thẩm Thanh Nhiên, ta còn đang hầu hạ bà bà (mẹ chồng) vì bệnh phong hàn mà nằm liệt giường.
Bà bà là một người khó tính, trời còn chưa sáng đã bắt ta phải dậy hầu hạ, trời tối mới có thể trở về nghỉ ngơi.
Khi biết Thẩm Thanh Nhiên bị thổ phỉ bắt đi, ta lo lắng đến nỗi đêm không thể chợp mắt,cúi đầu nhận sai với phụ thân, cầu xin người thông qua quan hệ giúp đỡ chuyển lời cho bọn thổ phỉ.
Tốn bao nhiêu ngân lượng cũng được, chỉ mong Thẩm Thanh Nhiên bình an.
Nhưng lời của ta còn chưa đưa đến, Thẩm Thanh Nhiên đã trở lại.
Lý Thư Uyển quần áo xộc xệch, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trông đặc biệt đáng thương khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Nàng ta ôm chặt cánh tay hắn.
Ta lo lắng đến phát điên, trái tim treo lơ lửng rốt cục rơi xuống đất, nóng lòng muốn hỏi hắn những ngày qua đã trải qua những chuyện gì, có bị thương không, có mệt hay không, có đói hay không.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, phất lờ tất cả những câu hỏi nào của ta, ôm lấy Lý Thư Uyển đi thẳng vào thư phòng.
Ta đuổi theo, cửa thư phòng đóng sầm lại, thiếu chút nữa đập vào mặt.
Ta đứng sững sờ một hồi lâu, mới nghe được âm thanh khàn khàn của hắn.
“Ngoại trừ đưa com nước,không ai được phép đi vào.”
Một khắc kia, không một ai có cản đảm bước lên để hỏi, bao gồm cả ta.
Sau đó, bà bà bị bệnh mấy tháng đột nhiên bình phục.
Bà tự mình xuống bếp, làm rất nhiều đồ ăn bồi bổ thân thể đưa cho Lý Thư Uyển, dùng lời nói chặn ta, không cho ta nhiều lời hỏi nhiều.
“Tân Nhu, con phải rộng lượng, Thư Uyển là ân nhân cứu mạng của Thanh Nhiên, còn là phúc tinh của cả Thẩm gia. Hiện tại, thân thể nó bị thổ phỉ làm dơ bẩn, chúng ta càng phải đối xử thật tốt, không thể để người ta nói thành cái loại vong ân phụ nghĩa.”
"Con coi như vì thanh danh và con đường làm quan của Thẩm Thanh Nhiên mà suy nghĩ, dù có không thoải mái cũng cố mà nhịn xuống!"
Ta sững sờ mà đáp ứng, chỉ có thể đè nén nỗi chua xót trong lòng, ngầm đồng ý cho phu quân của ta chăm sóc một nữ nhân khác từng ly từng tí, cùng ăn cùng ngủ.
Sau đó, Thẩm Thanh Nhiên muốn ta tự nguyện xin làm thiếp.
“A Nhu, nàng ấy cái gì cũng không cần, chỉ cần một vị trí chính thê, để không ai có thể khinh thường nàng ấy.”
Cằm hắn phủ một tầng râu xanh, trong mắt là thống khổ cùng áy náy nồng đậm.
“A Nhu, nàng có thể hiểu cho ta không? Ta sắp xấu hổ đến phát điên rồi.”
“A Nhu, A Nhu của ta......”
Lần gần nhất ta thất hắn thống khổ như vật, là quỳ gối trước mặt cha ta, cầu xin cha ta nhận hắn làm con rể.
Cha ta chướng mắt hắn, nói hắn là kẻ đạo đức giả.
Ta không tin.
Hắn quỳ ba ngày ba đêm, đúng lúc gặp phải thời tiết xấu nhất, đầu tiên là mưa to, gió thổi, sau là nắng gắt.
Thân thể gần gò của hắn ta sắp bị kiệt sức, loạng choạng và dường như có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Ta đau lòng, rơi nước mắt, ôm lấy Bạch Linh xông vào thư phòng của cha, lấy tính mạng bức bách, muốn gả cho hắn.
Nhưng ta đã quên, cha cũng là ba ngày không ngủ không nghỉ, ăn không vô, uống không vô.
Chỉ một năm thôi.
Sự chân thành này của hắn vận dụng nguyên vẹn ở trên một người nữ nhân khác.
“A Nhu, ta nên làm gì bây giờ?”
Hắn ta khiêm tốn cầu xin như vậy, cẩn thận nhìn sắc mặt ta, chờ đợi câu trả lời đến từ ta.
Có thể sống lại một đời.
Rõ ràng là cùng một cảnh tượng.
Ta lại có thể vô cùng rõ ràng có thể nhìn ra, cái cau mày đầy không hài lòng của hắn.
Đôi mắt đen kịt mang theo đầy tính toán.
Dưới đôi môi mỏng muốn nói lại thôi, lộ ra vẻ ích kỷ tư lợi.
Giống như kiếp trước, hắn đang đợi ta nói ra lời tự nguyện làm thiếp!. Ngôn Tình Trọng Sinh
“Được rồi!” Ta nhàn nhạt cười, "Vậy danh chính thê này, liền để biểu muội Lý Thư Uyển của ngươi làm đi!"
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, lông mày buông lỏng.
Kiếp trước ta tự nguyện làm thiếp, từ bỏ ngôi vị chính thê, đấu với Lý Thư Uyển mười năm.
Rút gân lột da suốt mười năm, ta bị bắt nạt và đối xử lạnh nhạt, không thể bảo vệ được tỳ nữ của chính mình, bỏ lỡ giây phút nhìn mặt cha lần cuối trước khi chết.
Ta cả ngày sống trong hoảng sợ, sợ Thẩm Thanh Nhiên không yêu ta, sợ Lý Thư Uyển chiếm được trái tim Thẩm Thanh Nhiên trước ta một bước.