Thẩm Thanh Nhiên, Lý Thư Uyển cùng bà bà ta đang tụ tập ở tiền sảnh, thương nghị xem Lý Thư Uyển sẽ vào cửa bằng kiệu lớn tám người khiêng hay là sáu sau người khiêng,tập hợp được bao nhiêu sính lễ.
“Trong nhà tài chính có chút e hẹp...... " Thẩm Thanh Nhiên cau mày, có chút khó xử.
Lý Thư Uyển vẫn ốm yếu như cũ, mí mắt chậm rãi rũ xuống, thở dài, "Ai...”
Bà bà nắm phật châu, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Không phải của hồi môn của Tân Nhu còn rất nhiều sao?”
“Mẫu thân! Đó là của hồi môn của A Nhu!" Thẩm Thanh Nhiên cắt đứt lời bà bà, "Truyền ra ngoài, con sẽ bị các đồng liêu coi thường.”
“Thì sao? Vào cửa nhà họ Thẩm ta, thì đều là đồ của nhà họ Thẩm ta! Hơn nữa, nàng sao dám không chịu...?”
Ta giẫm lên tiếng nói của bà bà, đi qua ngưỡng cửa, bước vào.
Trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh, ánh mắt ba người đều nhìn về phía ta.
Bọn họ nhìn nhau vài lần, ăn ý ngừng nói.
Ánh mắt Thẩm Thanh Nhiên nặng nề nhìn về phía ta.
Hắn há miệng, muốn nói chuyện.
Nhưng sau khi nhìn Lý Thư Uyển, lại lựa chọn trầm mặc.
Ba ngày tức giận bỏ đi, hắn đến tột cùng là đang lo lắng ta có thể thật là giận hắn hay không, hay là, may mắn ta đi rồi, Thư Uyển của hăn rốt cục không cần khổ sở nữa?
Dù sao, cũng đã bắt đầu thảo luận làm sao cưới nàng vào cửa.
Đây vẫn là lúc ta còn là chính thê.
Bà bà nheo mắt lại, âm dương quái điệu cười, "Con dâu đã trở lại?”
"Đúng là người có bản lĩnh, một câu chào hỏi cũng không có liền trở về nhà mẹ đẻ, vẫn là Thẩm phủ miếu nhỏ, không chứa nổi vị đại phật này."
Dứt lời, ánh mắt liếc về phía Lưu Hương, "Hừ, người Thẩm gia ta đều chết sạch rồi sao? Còn phiền thông gia cửa người qua?”
Lưu Hương cười hắc hắc, phúc thân, "Lão phu nhân an, nô tỳ nghe người khác nói, chính mình nguyền rủa bản thân có thể biến thành một lời tiên tri, lão phu nhân nên cẩn thận những lời mình nói ra đấy!"
Bà bà nghẹn họng, liếc mắt xem thường, những lời còn lại chỉ có thể nuốt xuống.
Ta mỉm cười, "Con dâu vấn an bà bà.”
Bà bà cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu không đáp ứng.
Ta đành phải quay đầu, nhìn về phía phu quân của ta.
Không ở đây mới mấy ngày, hắn tựa hồ cũng không khá hơn là mấy.
Sắc mặt kém đi một chút, tái nhợt, suy nhược.
Thẩm Thanh Nhiên do dự một lúc lâu, vẫn mở miệng, "A Nhu...”
Hắn gầy đi rất nhiều, thanh sam trên người đã quá rộng, thập phần không vừa vặn.
Đó là bộ quần áo mà ba tháng trước ta tự tay đo chiều rộng, chiều cao, thêu cho hắn.
Hắn ngồi đọc sách, ta ngồi xỏ kim khâu vá.
Ta không cẩn thận đâm rách tay, máu tươi tụ thành từng cục
, cuồn cuộn rơi xuống.
Hắn hoảng hốt ném sách xuống, ngậm lấy đầu ngón tay ta, đau lòng muốn ta đừng thêu nữa.
Hà bao, đai lưng ta làm cho hắn, đều đã đủ cho đồng liêu của hắn cực kỳ hâm mộ.
Thẩm Thanh Nhiên cố ý trêu chọc nói, nếu lại có một bộ quần áo xinh đẹp như thế, bọn họ chẳng phải là muốn ghen tị phát tiết điên rồi.
Nhưng bây giờ, hắn mặc thanh sam ta thêu mấy chục ngày đêm, che chở nữ nhân khác.
“Tỷ tỷ.” Lý Thư Uyển đột nhiên mở miệng, "Muội muội tuyệt đối không có nửa phần ham muốn đối với đồ đạc của tỷ tỷ, vô luận là phu quân tỷ tỷ, hay là của hồi môn của tỷ tỷ.....”
Nàng ta giống như vừa mới kịp phản ứng, đôi mắt ươn ướt lập tức đỏ lên, đứng dậy, loạng choạng vài bước đi về phía ta, bùm một tiếng, nhu nhược quỳ trên mặt đất.
“Mấy ngày nay làm phiền tỷ tỷ, muội muội bồi tội với tỷ....”
Làm bộ muốn dập đầu với ta.
Ta không bận tâm.
Chỉ là phu quân của ta có chút phiền toái.
“Thư Uyển!”
Thẩm Thanh Nhiên đứng bật dậy, vọt tới bên cạnh nàng ta muốn đỡ dậy.
"Không phải đã nói rồi, sau này không được nhắc lại chuyện này nữa sao?" hắn hạ giọng, vô cùng yêu thương, "Ta không trách nàng, nàng ấy cũng sẽ không bao giờ trách nàng..."
Bà bà vân vê phật châu, "Con yên tâm, nếu Tân Nhu dám phê bình kín đáo gì, trước tiên phải bước qua xác của bà lão này."
Nhìn hai mẹ con này xem.
Nếu không phải ta thật sự không làm gì cả, ta thậm chí còn hoài nghi, ta đã giết cha mẹ của Lý Thư Uyển, hay đã giết toàn gia tộc của này ta.
Đáng giá để mẹ con này sợ ta sẽ tổn thương nàng ta như vậy.
Lưu Hương cũng lộp bộp chạy lên hai bước.
Nàng ấy che ở trước người ta, hai má phồng lên: "Tiểu thư nhà ta cùng vị cô nương này không thân cũng chẳng quen, cô nương lại muốn quỳ lạy tiểu thư nhà ta, chả lẽ là muốn làm giảm tuổi thọ của tiểu thư nhà ta!”
Nàng ấy vừa vặn đứng trước mặt Lý Thư Uyển đang quỳ, nhíu mày, nói như thật, "Muốn giảm thọ thì giảm của nô tỷ, còn tiểu thư nhà ta thì không được!"
Người trong phòng, cũng chỉcó Lưu Hương suy nghĩ đến cảm thụ của ta.
Tuy rằng góc độ cảm thụ rất là thiên vị.
Lý Thư Uyển trợn mắt há hốc mồm nhìn Lưu Hương.
Giống như bị cái gì kích thích, nửa sửng sốt nửa ngơ ngác nhìn về phía ta.
Ta đoán nàng ta muốn hỏi, ta là ở đâu tìm được Ngọa Long Phượng Sồ* này.
Thẩm Thanh Nhiên ngẩn người, nhíu mày: "A Nhu, Thẩm phủ không có tỳ nữ không có quy củ như vậy!”
“Thư Uyển, nàng ấy đã làm sai cái gì, mà chủ tớ các người dùng mọi cách sỉ nhục nàng ấy!”
Ta cũng không hiểu.
Ta lại làm sai cái gì, hắn và bà bà coi ta như người ngoài mà phòng bị và tính toán.
Lý Thư Uyển hoàn hồn, cắn môi, hai mắt đẫm lệ, "Thanh Nhiên...... Chàng nói xem, nếu lúc đó, thiếp chết ở đó thật tốt biết bao......Thiếp cũng sẽ không làm tỷ tỷ khổ sở, lại càng không cần bị tỳ nữ của tỷ tỷ đùa cợt..."
Thẩm Thanh Nhiên vòng tay qua bả vai của nàng ta, vuốt ve khuôn mặt nàng ta, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, tâm khổ sở cũng sắp tan nát, "Thư Uyển, không cần phải nói, vị trí chính thê này, không phải nàng thì không thể.”
Trên mặt hắn bi thương và trầm trọng đến lạ, như một tảng đá trong trời đông giá rét, từ trong ra ngoài đều cứng rắn lạnh lùng.
Thần sắc ta lạnh lùng.
Lúc nào cũng vậy.
Chỉ cần Lý Thư Uyển giả bộ đáng thương, rơi nước mắt, Thẩm Thanh Nhiên hận không thể móc trái tim ra cho nàng ta.
Nếu hắn muốn cho, cũng được.
Nhưng hắn ngay cả trái tim ta cũng muốn khoét hai tay nâng lên, cùng nhau đưa cho cho Lý Thư Uyển.
“ A Nhu...... Ta chưa từng cầu xin nàng điều gì, chỉ một chuyện này thôi. "Hắn ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt nàng ta, ngửa đầu, lời nói đau thương tới cùng cực.
Giống như ta là người xấu đi đánh uyên ương vậy, "A Nhu, ta cầu xin nàng, đem vị trí chính thê tặng cho Thư Uyển.”
“Được.”
Ta lưu loát đáp ứng, không chút chần chừ, "Ký tên vào tờ hưu phu này, rồi đến tìm ta.”
“Ta...... "Thẩm Thanh Nhiên còn muốn nói cái gì đó.
Ta trực tiếp đứng thẳng dậy.
“Nếu không thì miễn bàn.”
- ----------------
*Ngọa Long Phượng Sồ là biệt hiệu của Gia Cát Lượng và Bàng Thống. Ngọa Long có nghĩa là con rồng nằm cuộn. Phượng Sồ là biệt danh của Bàng Thống. Tục ngữ đương thời bao gồm câu rằng: "Ngọa Long, Phượng Sồ, hai tín đồ mà được một thì hoàn toàn có thể dẹp yên ổn thiên hạ".