Mười Năm Làm Thiếp

Chương 8



Đêm đầu tiên, Thẩm Thanh Nhiên trời còn chưa tối đã tới.

Hắn đứng ngoài cửa phòng, thấp giọng xin lỗi, sau đó đứng đến mặt trăng lặn mới rời đi.

Đêm hôm sau, hắn vẫn đứng canh.

Chỉ là hơi buồn chán, nhẩm tính thời gian rồi rời đi.

Đêm thứ ba, Thẩm Thanh Nhiên chỉ mới đứng được một lúc, tỳ nữ Tiểu Thúy bên cạnh Lý Thư Uyển vội vàng chạy tới, kéo Thẩm Thanh Nhiên đi.

Nhưng một khi đã rời đi thì không có quay trở lại.

“Tiểu thư, Thẩm Thanh Nhiên còn chưa có tới sao? "Lưu Hương nhìn cửa viện," Trời sắp tối rồi.”

Ta nghĩ trong giây lát, "Sợ là sắp có kịch hay rồi, Lưu Hương, muội đến viện Lý Thư Uyển canh giữ.”

“Thẩm Thanh Nhiên sợlà đã cùng nàng ta uống say đến không biết trời đâu đất đâu rồi.”

Lưu Hương mở to mắt khó tin nói, "Cái này...... Hắn rõ ràng còn muốn giữ tiểu thư...... Sao lại còn tâ,m tư này.....”

“Nô tỳ đi ngay đây!”

Nàng tay chân nhanh nhẹn lặng lẽ ra cửa.

Ta dựa vào ghế, lẳng lặng chờ mọi chuyện nổi lên.

Trong nửa khắc nữa, trời sẽ hoàn toàn tối.

Ta nhìn qua cửa sổ, chăm chú nhìn vào bầu trời tăm tối.

Trong lúc trời nửa sáng nửa tối, mây còn đang cuồn cuộn kéo tới, một lớp từng lớp một.

Dãn ra, siết chặt, dâng lên, nghiền nhẹ.

Dần dần, trời tối đen hoàn toàn, ta không còn thấy rõ một đám mây nào nữa.

Cây mờ, cỏ khuất.

Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, lùa vào ống tay áo của ta, khiến ta bừng tỉnh.

Ngọn nến trên bàn đã cháy gần hết.

Gần nửa canh giờ đã trôi qua.

“Tiểu thư!”

Lưu Hương đã trở lại.

Ánh mắt muội ấy tỏa sáng, vội vàng nói: "Bên viện của Lý Thư Uyển loạn thành một mớ hỗn độn rồi."

“Lúc nô tỳ đến đó, Thẩm Thanh Nhiên quả nhiên là đang uống rượu cùng với Lý Thư Uyển, hai người rượu vào lời ra nói toàn những điều xấu về tiểu thư!"

"Hắn nói đây chỉ là kế sách tạm thời thôi, sau này còn phải dựa vào lão gia để tìm một chức vị. Hơn nữa còn phải dựa vào của hồi môn của tiểu thư để nuôi sống cả Thẩm phủ. Không thể để tiểu thư hết hy vọng với hắn."

Nói đến đây, Lưu Hương nổi giận đùng đùng, "Nô tỳ nhịn không được mà lao ra ngoài!"

Ta có một chút chua xót ở đáy lòng.

Thẩm Thanh Nhiên không yêu ta nhiều như trong tưởng tượng của ta.

"Sau đó, Thẩm Thanh Nhiên muốn rời đi, Lý Thư Uyển đột nhiên say rượu nổi loạn, vừa cởi quần áo, vừa kéo Thẩm Thanh Nhiên lên giường, sau đó, sau đó họ..."

Lưu Hương nghiến răng: "Sau khi hắn phát hiện Lý Thư Uyển không còn là xử nữ, lập tức tỉnh rượu, mặc quần, mặt mày ủ rũ rời đi."

Lý Thư Uyển sửng sốt một lúc lâu, mới kịp phản ứng là mình không còn là xử nữ! Sau đó, nô tỳ vô tình nghe được...

Lưu Hương thần thần bí bí nói, "Tiểu thư, cái cô Lý Thư Uyển kia, thật sự là to gan lớn mật!”

Tim ta khẽvang lên một tiếng, chẳng lẽ Lý Thư Uyển còn che giấu chuyện gì?

Lưu Hương biểu tình nghiêm trọng, "Lý Thư Uyển dưới tình thế cấp bách không biết lựa lời mà nói, trách cứ tỳ nữ Tiểu Thúy của nàng ta về những chuyện đã xảy ra.”

“Tiểu Thúy cũng không biết, Lý Thư Uyển không tin mình đã không còn lớp màng kia. Tưởng là Thẩm Thanh Nhiên không đủ lực để làm rách tấm màng đó... Chính nàng ta cũng tìm thứ gì đó đến để thử, khóc lóc đau đớn nhiều lần, vẫn không có tác dung.”

Ta trợn mắt há hốc mồm, "Ồ, chuyện sau đó thì sao?”

"Sau đó nàng ta định đánh tiểu Thúy, nói là tiểu Thúy động tay động chân. Khẳng định là lúc đó tiểu Thúy đã cắt xén số tiền đưa cho bọn cướp, tên cướp cảm thấy không đáng giá, liền động vào thân thể của nàng ta...... Tiểu Thúy vẫn giải thích, nói lúc ấy Lý Thư Uyển cho nàng ấy bao nhiêu tiền, thì nàng ấy đưa cho bọn cướp bấy nhiêu. "

Ta phát giác không thích hợp, "Lưu Hương, muội vừa mới nói, Tiểu Thúy, cho bọn cướp tiền?"

Lưu Hương gật đầu như gà mổ thóc, "Tiểu thư! Chân tướng còn kích thích hơn so với kịch bản! Thì ra bọn cướp bắt Thẩm Thanh Nhiên đi, là do Lý Thư Uyển mua chuộc! Bằng không với một nữ nhân như nàng ta, lại dám đi một mình?”

"Tên cướp kia nhận tiền, liền giả vờ bỏ đói Thẩm Thanh Nhiên mấy bữa, nói vài câu ngoan độc dọa hắn, chỉ chờ Lý Thư Uyển đến, cùng Lý Thư Uyển diễn một vở kịch mỹ nữ cứu anh hùng là được.”

"Lý Thư Uyển quả thực là tốn rất nhiều công sức, diễn giả làm thật, thay Thẩm Thanh Nhiên uống mê dược, sau đó ngất xỉu, bị bọn cướp kéo đi......”

"Cũng chính trong thời gian này, Thẩm Thanh Nhiên được cứu, nếu không hắn làm sao có thể cảm kích nàng ta!"

Ta sững sờ, há hốc miệng, nửa ngày cũng không nói nên lời.

Vẫn còn một tầng sự thật như vậy.

Ta chỉ biết ở kiếp trước, Lý Thư Uyển vẫn là một xử nữ, lý do thoái thác với bên ngoài cũng là lúc ấy bản thân ngất đi, cho rằng cái gì cũng đã xảy ra.

Về phần bọn cướp, ta cho đến bây giờ chưa từng hoài nghi.

Một lúc lâu sau, ta mới lắc đầu, cười khổ.

Kiếp trước, nguyên nhân quan trọng mà Thẩm Thanh Nhiên luôn che chở cho Lý Thư Uyển, chính là vì nàng ta không sợ bất kì điều gì, mạo hiểm mạng sống mà cứu hắn ta.

Mà ta nhát gan nhu nhược, không dám lao về phía bọn cướp mà cứu hắn.

Để chứng minh mình yêu hắn ta hơn bất cứ ai, ta từng bước từng bước nhượng bộ.

Nhưng bây giờ, ta lại phát hiện ra răng những gì ta dùng làm chuẩn mực để chứng minh bản thân ở kiếp trước hóa ra là vô nghĩa.

Một tia chấp niệm cuối cùng trong lòng cuối cùng cũng tiêu tán.

"Tiểu thư, Lý Thư Uyển đánh Tiểu Thúy thật không hạ thủ lưu tình, mắng Tiểu Thúy nhất thời hồ đồ hủy hoại cả đời của nàng ta. Tiểu Thúy thấy dáng vẻ muốn đánh chết nàng ta, cái gì cũng không quan tâm, liền cãi lại vài câu, không ngờ Lý Thư Uyển lại càng tức giận..."

"Hai người nắm lấy ghế..."

“Thật xấu hổ....”

“Quần áo bị xé rách hết rồi......”

Lưu Hương ríu rít nói, ta dần dần thả lỏng sau một khoảng thời gian buồn bực.

Không phải tình yêu của ta không đủ lớn.

Mà là Thẩm Thanh Nhiên, hắn căn bản không xứng.

Một trận gió mát thổi vào từ cửa sổ.

Ta vô cùng tỉnh táo, một sự nhẹ nhàng mà trước nay chưa từng có.

Bầu trời đêm tối sáng lên, trăng sáng xuất hiện, các vì sao tỏa sáng long lánh.

Cây vốn mờ ảo, cỏ biến mất, ánh trăng phủ lên tạo cảm giác chúng rực rỡ sáng bừng sức sống như ban ngày