Mười Năm Yêu Thầm Người

Chương 6: 6




Những thành viên khác trong đội bóng rổ rất ăn ý, thấy lão đại mở ra trạng thái giả ngầu, cũng lập tức bày ra vẻ hung thần ác sát.

Bốn tên côn đồ bị tập đoàn người khổng lồ vây ở giữa sợ đến mặt mũi trắng bệch, như là Boss trong phó bản cấp thấp vậy, vừa thấy đội hình này chắc chắn đánh không lại, không nói hai lời liền nhấc gót chạy thẳng.
Sức chiến đấu của Vương Tử Văn vừa dâng lên đã bị đè bẹp giúm, cạn lời nhìn bốn bóng dáng đã chạy xa đến không nhìn thấy rõ, hét với theo một câu, "Chúng mày mà còn tìm cậu ấy gây sự nữa thì cẩn thận tụi tao lấy đầu chúng mày ra làm bóng ném đấy nhá, có nghe thấy không hả!"
Đối phương không ngừng vâng dạ, rất nhanh đã chạy mất dạng, Vương Tử Văn trợn mắt, quay đầu lại nhìn nhóc mập yên tĩnh như gà, lo lắng hỏi, "Bị thương có nặng không? Có cần tôi đưa cậu tới phòng y tế không?"
Mao Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn bàn tay Vương Tử Văn vươn tới, tinh thần hoảng hốt, nhất thời quên mất cả cách nói chuyện.
Tính cậu nhát gan sợ phiền phức, gặp người liền trốn, nhân duyên luôn chẳng ra sao, lại thêm vẻ ngoài mập mạp, thành tích học tập cũng không tốt, ở cái độ tuổi tôn sùng kẻ mạnh này, cậu đương nhiên bị xếp ở tầng cuối cùng của chuỗi thức ăn.

Mỗi một bạn nam trong lớp đều coi cậu như cái bị thịt mà bắt nạt, không mấy ai xem cậu là người, thiếu tiền, không muốn làm bài tập, đột nhiên khó ở, hay đơn giản chỉ là muốn thể hiện trước mặt đám con gái, cậu đều là đối tượng đầu tiên bị lôi ra chèn ép.

Mao Tiểu Vũ nhát gan không dám cự tuyệt, ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa cho chúng bạn, sau này còn truyền ra cả khối, đến học sinh lớp bên cạnh cũng mộ danh mà đến kiểm chứng cái bị thịt là cậu này, phát hiện quả thật có nắn có bóp thế nào cậu cũng không phản ứng, dần dà càng bắt nạt nghiêm trọng hơn, hoàn toàn xem cậu như món đồ chơi để tìm niềm vui.
Cậu cũng từng nảy sinh ý muốn phản kháng đấy, nhưng trời sinh thể lực không tốt, cuối cùng không chỉ bị đánh đến mặt mũi bầm dập, có mấy tên lưu manh thậm chí còn muốn lột quần áo cậu ra dạy dỗ nữa.

Hôm ấy cậu bị dọa đến thiếu chút nữa nhảy từ tầng năm xuống, kinh động đến cả giáo viên chủ nhiệm, lúc này mới đổi lại được mấy ngày yên bình.

Từ đó về sau, cậu không còn dám liều mạng kháng cự nữa, cậu nghĩ, chẳng qua cũng chỉ chịu đau một chút, bị đói mấy ngày thôi mà, vẫn tốt hơn bí mật đáng xấu hổ kia bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ.


Cậu nhẫn nhịn chịu đựng đã thành quen, vẫn luôn cố hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức âm, để tự bảo vệ bản thân mà đặt mình vào vị trí thấp bé nhất.

Cậu thật sự đã quen như vậy rồi, ngoan ngoãn làm người thành thật, chưa từng hy vọng xa vời sẽ có người xuất hiện bênh vực mình.
Thế nên cậu không thể nào tin được, người đầu tiên vươn tay ra với mình, thế mà lại là Vương Tử Văn.
Cậu sợ sệt nhìn bàn tay kia, khó tin lại hoảng hốt không dám trả lời, sợ nói sai gì đó, đến bàn tay này cũng biến mất.
Vương Tử Văn thấy bộ dạng ngốc lăng của cậu, có hơi buồn bực, nói, "Trước kia chưa từng trông thấy cậu, là học sinh mới à?"
Mao Tiểu Vũ nuốt nước miếng, thật cẩn thận gật đầu, lại vội vàng đáp một tiếng vâng.

Cậu đã từng bị dạy dỗ rồi, trước đó có lần bởi vì quá hoảng sợ, chỉ gật với lắc đầu thôi, không nói gì, liền bị ăn một cái tát, rất đau, đau đến khiến cậu nhớ kỹ giáo huấn này.
Vương Tử Văn nhìn bộ dạng này của cậu cảm thấy thật kỳ lạ, mơ hồ nhớ đến đã từng nghe nói mấy khóa dưới xuất hiện tình trạng bạo lực học đường rất nghiêm trọng.

Kiểu người hơn nửa thời gian ngâm mình ở sân bóng rổ, vóc dáng lại cao lớn như Vương Tử Văn, đồng đội cùng đám anh em cũng đều là người cường tráng, hoàn toàn không thể hiểu nổi mấy chữ này, thế nên rất không tán thành nói, "Bọn chúng bắt nạt cậu thì cậu đánh lại là được mà."
Mao Tiểu Vũ há miệng, không lên tiếng, trong lòng lại rầu rĩ nghĩ: Em đánh rồi, nhưng mà đánh không lại......
Vương Tử Văn nhìn thân hình béo ú, chỉ cao đến bả vai mình của cậu, đánh giá sức chiến đấu chắc cũng chẳng ra sao, bất đắc dĩ nói, "Nếu không thì cậu rèn luyện chút khí thế đi, nếu như khi nhìn bọn chúng, ánh mắt cậu hung dữ hơn chúng, thì chúng sẽ không dám bắt nạt cậu nữa đâu."
Mao Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn hắn, lại cúi đầu, bỗng nhiên cười hắc hắc hai tiếng.
Cậu cảm thấy Vương Tử Văn có điểm đáng yêu, kỳ thực cậu cũng từng ghen tị, hâm mộ, sùng bái những người giống như Vương Tử Văn, được trải qua cuộc sống êm đẹp như ý muốn đấy, nhưng cậu biết bọn họ như vậy là vì bọn họ mạnh mẽ, có thể thoải mái sống theo ý mình.


Mao Tiểu Vũ cũng muốn lắm chứ, có điều cậu chỉ có thể ao ước thôi.

Cậu cũng đâu muốn bị người khác bắt nạt, bị người khác coi thường, nhưng mà đám người xấu kia không buông tha cho cậu, cậu cũng chẳng còn cách nào.
Vương Tử Văn trông thấy nụ cười kia không khỏi sửng sốt, buồn cười lắc đầu, "Tôi đang dạy dỗ cậu đấy, thế mà cậu còn cười được, cười cái gì mà cười?"
Mao Tiểu Vũ vội vàng nín cười, ưm một tiếng, lắc đầu xin lỗi.
Vương Tử Văn cảm thấy nhóc con này thật thú vị, mềm mềm nộn nộn, vừa lùn vừa béo, giống y chang cục bột nếp mềm mụp vậy, đùa rất vui, không khỏi hỏi thêm một câu, "Cậu tên là gì?"
Mao Tiểu Vũ hoảng sợ ngẩng phắt đầu dậy, mở to mắt nhìn hắn, trong lòng hoảng loạn nghĩ: Học trưởng đang hỏi tên của mình hả? Học trưởng nghiêm túc đấy à? Ảnh muốn biết tên của mình? Muốn biết tên của mình thật á?
Vương Tử Văn nhìn đôi mắt sáng như đèn pha của cậu, có chút dở khóc dở cười, "Đang hỏi tên cậu đó, cậu trừng mắt nhìn tôi làm gì?"
Mao Tiểu Vũ đỏ bừng mặt, cắn răng, lấy hết dũng khí nói, "Em tên Mao......Mao...!Mao......"
"Há, đội trưởng, anh đùa giỡn con gái nhà lành đấy à? Trông cũng không khác lắm nhỉ?" Thanh niên cao 1m9 ném quả bóng rổ về phía Vương Tử Văn, trêu chọc, "Anh mà còn hỏi tiếp nữa thì đến khi mặt trời xuống núi chúng ta cũng không luyện xong được đâu, ngày mai thi đấu với trung học số bốn rồi, đừng để lúc này lại tuột dây xích chứ."
Vương Tử Văn ném quả bóng rổ về, giương giọng nói, "Cái đám trung học số bốn từng thua dưới tay mình mà mấy cậu còn sợ à? Cũng chỉ có mỗi Vương Đằng là còn tạm được một chút, mấy cậu dành ra hai người kèm chặt cậu ta chẳng phải là được rồi sao?"
"Đội bên đó đang muốn báo thù đấy.

Chúng ta thi đấu ở sân nhà, thua thì mất mặt lắm." 1m9 nhận lại quả bóng rỗ, đập đập tại chỗ, xoay người vẫy vẫy tay, "Nhóc mập, muốn xem thì chen lên hàng đầu mà xem, hai tuần liền nhìn cậu chạy qua chạy lại sau đám người, không mệt hả?"
Mấy người còn lại bật cười ha ha, sôi nổi theo sau 1m9 rời đi.


Vương Tử Văn cũng cười, quay đầu lại nói, "Cậu thích bóng rổ lắm à? Mỗi ngày đều tới xem?"
Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, trong lòng trộm nghĩ: Không phải, em thích xem anh chơi bóng rổ á......
Cậu nghĩ đến lời 1m9 vừa nói, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi một câu, "Anh......!Ý em là các anh đều chú ý tới em hả?"
Vương Tử Văn khẽ nhướn mày, đuôi mắt hơi hơi xếch lên, hấp dẫn đòi mạng.

Mao Tiểu Vũ còn chưa kịp đỏ mặt, đã nghe Vương Tử Văn nói, "Cậu to thù lù như vậy, mỗi ngày nhích từ đầu hàng tới cuối hàng, lại từ cuối hàng nhích lên đến đầu hàng, có muốn không nhìn đến cũng khó."
Mao Tiểu Vũ không biết hắn đang nói đùa hay đang cười nhạo mình, rầu rĩ gãi gãi đầu, ah một tiếng.

Vương Tử Văn cũng không lãng phí thêm thời gian nữa, vươn tay vỗ đầu cậu một cái, nói, "Cậu tên Mao Mao đúng không? Tên thú vị ghê, cũng hợp với vóc dáng cậu nữa."
Mao Tiểu Vũ bị hắn vỗ đầu ngây ngẩn cả người, hắn nói gì cũng không nghe được.

Vương Tử Văn thì lại trêu xong liền chạy, vẫy vẫy tay cười nói, "Tiểu Mao Mao, tôi đi chơi bóng tiếp đây, cậu muốn xem thì qua đây."
Mao Tiểu Vũ bị một tiếng Tiểu Mao Mao kia của hắn gọi đến tê dại cả người, ngơ ngác nửa ngày mới vội vàng ah một tiếng, đuổi theo, không chú ý nụ cười ngờ nghệch trên mặt mình lúc này trông chẳng khác gì đứa ngốc nhặt được tiền.
Vì thế cuộc sống trung học tối tăm nát bét của Mao Tiểu Vũ, rốt cuộc cũng được tô điểm thêm chút ánh sáng.
Nếu đã được Chính phủ chứng thực, Mao Tiểu Vũ cũng có thêm can đảm, bắt đầu quang minh chính đại xem bóng, lại bởi vì có vết xe đổ trước đó, nên ít nhất khi ở trên sân bóng, không còn ai dám trắng trợn bắt nạt nhóc mập này nữa.
Mao Tiểu Vũ cực kỳ thích mỗi lần Vương Tử Văn lơ đãng gọi mình là Tiểu Mao Mao, vì thế cậu cũng không giải thích lại tên của mình, cậu cảm thấy Vương Tử Văn có thể nhận ra mình, thi thoảng gọi mình hai tiếng Tiểu Mao Mao, như là gọi bằng tên thân mật, nghe vào tai ngọt ngào muốn mệnh, cậu ngủ cũng có thể cười tỉnh rồi.

Đây đã vượt xa kỳ vọng của cậu, cậu đã rất thỏa mãn rất thỏa mãn rồi.
Vì vậy cậu cứ thế ngoan ngoãn chăm chỉ sắm vai fan não tàn suốt một tháng trời, mấy người Vương Tử Văn cũng sắp sửa đánh tới trận chung kết toàn thành phố.


Hôm đó là lần đầu tiên Mao Tiểu Vũ trốn học, Vương Tử Văn trông thấy nhóc mập ngồi trên khán đài nhà thi đấu thì kinh ngạc cực kỳ, cố ý chạy tới hỏi cậu, "Nhóc ngốc này, em trốn học đấy à?"
Mao Tiểu Vũ ngốc ngốc cười, đúng lý hợp tình nói, "Em muốn xem anh...!à...!xem các anh chơi bóng mà."
Vương Tử Văn nghe vậy nhịn không được vui vẻ trong lòng, "Anh còn chưa bắt đầu chơi chuyện nghiệp, đã có fan hâm mộ cuồng nhiệt thế này rồi, em mà cứ như vậy anh sẽ sinh ra tính tự kiêu đấy."
Mao Tiểu Vũ vẫn tiếp tục cười hắc hắc, trong lòng lại nghĩ: Anh muốn tự kiêu thì cứ thỏa sức mà tự kiêu đi, anh tự kiêu em cũng thích á!
Vương Tử Văn cởi áo khoác ra ném cho cậu, cười nói, "Vậy em trông áo khoác giúp anh đi, bên trong có di động, đừng làm mất đấy."
Mao Tiểu Vũ lập tức ôm áo khoác, như binh lính nghiêm túc gật đầu, "Yên tâm, em sẽ không vứt lung tung đâu!"
Vương Tử Văn cảm thấy bộ dạng này của cậu thật sự rất thú vị, nhịn không được chọt chọt khuôn mặt múp míp của cậu hai cái, mới cười vẫy tay rời đi.
Xung quanh đều là người xa lạ, không có ai cùng trường hết, Mao Tiểu Vũ như được giải trừ phong ấn, suốt cả trận đấu hết hô hào lại nhảy nhót, high vô cùng, nhưng dù là lúc high nhất cậu cũng không quên giữ chặt di động của Vương Tử Văn, rất sợ làm mất, bảo vệ kỹ không khác gì kho báu vậy, thái độ nghiêm túc đến mức buồn cười, nhưng trong lòng lại ấm áp không thôi.
Cùng ngày, đội bóng của Vương Tử Văn sáng lập được kỳ tích mới trong giải bóng rổ các trường cấp ba toàn thành phố, dùng điểm số cao gấp năm đánh bại đối thủ.

Thành viên đội bóng hết khóc lại cười, cách đó không xa có một nhóc mập ôm áo khoác của Vương Tử Văn, theo bọn họ gào thét nửa ngày, so với bọn họ còn hưng phấn hơn gấp nhiều lần.
Mao Tiểu Vũ khó được một lần điên cuồng như vậy, thế nên lúc Vương Tử Văn hưng phấn quá độ, lao tới ôm nhóc fan não tàn giả mạo này lên, cậu còn chưa hồi phục được tinh thần, chờ đến khi hai chân chạm đất rồi mới hậu tri hậu giác đỏ bừng mặt.
Vương Tử Văn ôm đến một nửa liền thả người xuống, vừa cười vừa thở dốc, nói, "Nhóc con, em béo quá rồi đấy, muốn ôm cũng không ôm được, mau giảm béo đi."
Cả người Mao Tiểu Vũ ướt đẫm mồ hôi, vừa rồi là vì kích động, lúc này lại vì hoảng hốt, cậu ngốc ngốc nói, "Vâng, em, em sẽ giảm, anh kêu em giảm thì em nhất định sẽ giảm!"
Vương Tử Văn thấy bộ dạng ngốc ngốc này của cậu có hơi đáng yêu, bỗng nhiên khom lưng, nhìn kỹ mặt mũi cậu, cười nói, "Nói thật, anh cảm thấy em mà giảm cân đi nhất định sẽ rất đẹp trai đấy."
"......Ah, thật ạ?"
Vương Tử Văn vươn tay, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa đuôi mắt cậu, cười tủm tỉm nói, "Đôi mắt này của em trông giống mắt con gái ghê, có điều thịt nhiều quá, nếu như gầy bớt đi.....!Hắc, nhóc ngốc này, em đỏ mặt cái gì hả?"
Mao Tiểu Vũ cuống quýt lui về sau một bước, nâng áo khoác của Vương Tử Văn lên che mặt, khóc không ra nước mắt nghĩ: Anh...anh đừng chạm vào em như vậy chứ.......