Mười Sáu Năm Sau, Ta Không Còn Là Ta, Nhưng Ngươi Vẫn Là Ngươi

Chương 20: 20





ĐĂNG LÚC 02:24:31 NGÀY 02-04-2017
Chuyên ngành của ta là Pháp y.

Ta vốn cho rằng chuyên ngành này sẽ có rất ít nữ sinh, đếm qua một lần, cũng có mười mấy người đâu.

Trong nhà Tô Mộc có người làm công việc Công - Kiểm - Pháp (là tên gọi tắt của Sở Công an - Viện Kiểm sát - Toà án), hiểu khá rõ cái nghề này, cho nên nàng ghi danh nguyện vọng một.

Học bá Phương Phương từ nhỏ đặc biệt yêu thích xem TV, nào là《 Nhân Chứng 》,《 Truy Tìm Bằng Chứng 》,《 Bằng Chứng Thép 》,《 Bones - Săn Lùng Dấu Vết 》, cho nên quyết tâm học Pháp y, gia đình phản đối vô hiệu.

Tuyết Mai là sinh viên đầu tiên trong thôn của nàng, thời điểm điền nguyện vọng do nàng muốn học lâm sàng, nên nàng nghĩ ngay đến trường y, tiến vào nơi này tương lai nhất định trở thành bác sĩ, cầm lấy phiếu báo danh, phát hiện toàn là điền số hiệu (mã số), cho rằng ắt phải bắt đầu điền từ 001, điền xong trường học, nàng lần lượt điền lên từng cái "001,002,003...", thật vừa khớp khi 001 là Pháp y, thành tích cũng không tệ, thuận lý thành chương (sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi) trúng tuyển nguyện vọng một, nàng cầm tới thư thông báo trúng tuyển mà ngạc nhiên đến ngây người, nhưng dù sao cũng thi đậu đại học, mang theo nghi vấn "Pháp y là cái gì", đi tới trường học.

Chẳng qua lúc đầu phần lớn bộ phận nữ sinh đều thi những chuyên ngành khác, bị điều chuyển tới (có nghĩa là rớt nguyện vọng 1 chuyển sang nguyện vọng 2).


Nhà trường có một quy định như thế này, nếu như kết quả thi cuối kỳ nằm trong ba hạng đầu của khoa, thì có thể thay đổi chuyên ngành, cho nên những thành viên thuộc lớp chúng ta đang phải học chuyên ngành không như ý muốn, đều dốc hết sức học tập, hy vọng có thể chen chân lên cây cầu độc mộc để trở thành bác sĩ (cầu độc mộc là cây cầu được bắc ngang bằng một thân cây gỗ, VD: cầu khỉ).

Lo chen lấn phen này, nên không người nào quan tâm tới việc phải dàn dựng vở kịch ra sao.

Uỷ viên văn nghệ như ta này làm thế nào cho phải đây...!
Không biết làm thế nào, dĩ nhiên phải xin chỉ thị từ lãnh đạo.

Tô Mộc nghĩ nghĩ, trước tiên viết kịch bản, tốt nhất không liên quan quá nhiều tới nhân vật chính, thuận tiện tập diễn, nhưng cần nhiều người tham gia diễn xuất, toàn lớp đều diễn, có thể gia tăng sức đoàn kết của lớp.

Tốt nhất vẫn nên có liên quan với chuyên ngành của chúng ta, vừa có thể tăng thêm cảm giác tự hào về chuyên ngành, nhân tiện làm luôn công tác tuyên truyền.

Lớp trưởng đại nhân suy nghĩ đúng là vừa tinh tế vừa toàn diện.

Sức khỏe của Tần Hoan cải thiện từng ngày, ở bên cạnh giường bệnh của nàng, kịch bản cũng từng chút thành hình.

Nguyên tắc viết kịch bản là vốn lời thoại không làm cho người ta ngạc nhiên đến chết thì không thôi.

Tình tiết câu chuyện như vầy, nữ chính là một sinh viên ngành Pháp y, bối cảnh trong trường y phẳng lặng yên tĩnh nội dung vườn trường, xuất hiện những kỳ án phân xác liên hoàn, trong đó có một cái thi thể nhiều khả năng là bạn bè thân của nữ chính, nữ chính vì điều tra rõ chân tướng, mà kết hợp cùng với nam chính triển khai điều tra, cùng nhau nảy sinh tình cảm chân thành tha thiết...!Cuối cùng chân tướng hoàn toàn được phơi bày ra, hung thủ bị bại lộ, nam chính vì cứu nữ chính mà hy sinh, nữ chính từ đây quyết chí trở thành một nữ bác sĩ Pháp y nổi tiếng.

Nội dung dung hợp giữa tình tiết giết người vì tình, báo thù, kỹ năng điều tra bao gồm các lĩnh vực thuộc Pháp y như Vật chứng Pháp y, Bệnh lý Pháp y, Pháp y Tâm thần, v.v...!
Do đạt nhân (người thông suốt/thông thạo mọi lẽ ở đời) Phương Phương làm chủ bút dựa theo phim truyền hình, còn ta, Tô Mộc và Tần Hoan thêm mắm dặm muối.

Khoảng thời gian này, tình trạng của Tần Hoan đã tốt hơn nhiều, không còn thở hổn hển, sắc mặt cũng hồng hào và tươi tắn trở lại, trong buồng bệnh của Hiệu Y viện luôn luôn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, sư tỷ nói, mấy ngày nay cảm xúc và tình trạng của lão thái giáo sư ở sát vách cũng tốt hơn hẳn.

Mỗi lần Đỗ Trọng đến luôn luôn hỏi "Các ngươi thảo luận cái gì thế, náo nhiệt như vậy."

Đây là tiết mục tuyệt mật của lớp chúng ta, sao có thể để cho người của lớp khác biết cơ chứ, ha ha.

Tần Hoan giống như là người của lớp chúng ta rồi, cũng nháy mắt với chúng ta cùng nhau trêu chọc Đỗ Trọng.

Tần Hoan xuất viện, Tuyết Mai nói, ký túc xá của chúng ta vẫn còn một cái giường trống, vốn dĩ dùng để chứa hành lý, không bằng cho Tần Hoan tới ký túc xá của chúng ta ở, một là chúng ta ở lầu một, tình cờ là bệnh của nàng, có thể mỗi ngày leo lầu ít lại, hai là chúng ta có thể nhìn xem nàng, phòng ngừa bệnh tình tái đi tái lại.

Thật ra đây đều không phải là vấn đề chính, các bạn học cùng ký túc xá với Tần Hoan cũng rất quan tâm nàng, nhưng trải qua tiếp xúc trong quãng thời gian này, buồng bệnh của Tần Hoan nghiễm nhiên trở thành cứ điểm thứ hai của cả ký túc xá chúng ta, tất cả mọi người đã trở nên quen thuộc gần gũi, có chút không nỡ tách ra.

"Ký túc xá của chúng ta ở lầu một, có hơi ẩm thấp, có gián, đôi khi còn có chuột; người đến người đi trên hành lang có hơi ồn ào; ánh sáng mặt trời cũng không nhiều bằng ký túc xá của ngươi, chúng ta còn thường xuyên không gấp chăn, Tuyết Mai hay đọc sách mỗi ngày nên ngủ rất trễ, Phương Phương nghiến răng..."
"Ta đồng ý." Tần Hoan nhìn ta.

"Ta đồng ý dọn tới ký túc xá của các ngươi." Nàng cười, mặt mày chứa đầy ý cười, đặc biệt xinh đẹp.

Chúng ta mau chóng thu dọn xong hành lý, ký túc xá được quét dọn hoàn toàn như mới, rồi dọn toàn bộ đồ đạc của Tần Hoan vào.

Ký túc xá kế bên chạy qua xem xét tình thế rồi giật mình thon thót, còn tưởng rằng quản lý ký túc xá muốn tới kiểm tra vệ sinh cơ.


Đỗ Trọng đón Tần Hoan từ Hiệu Y viện trở về, đưa trực tiếp đến ký túc xá của chúng ta.

Tần Hoan không thể ra gió, vì để giảm thiểu lượng gió ùa vào trên hành lang, chúng ta cố ý lắp một cái rèm cửa.

Bình thường cái bàn lộn xộn bừa bãi không trật tự nay được dọn dẹp sạch sẽ, cắm một lọ hoa sơn chi (hoa dành dành).

Trên giường của Tần Hoan có đặt con gấu bông khủng long của nàng, khủng long giơ lên cái bảng hiệu "Ta nhớ ngươi muốn chết, hoan nghênh trở về nhà."
Tần Hoan ngồi trên giường, ôm khủng long, con mắt long lanh sáng lấp lánh,
"Cám ơn các ngươi."
"Đừng khách sáo, về sau chúng ta ở chung một cái ký túc xá rồi." Phương Phương đặc biệt vui mừng nói.

"Để chúc mừng ta xuất viện, chúng ta ăn cá đi."
"Chao ôi tốt quá!!" Mọi người reo hò hoan hô một trận, một nhóm người liền chạy thẳng tới quán lẩu cá gần bên cạnh trường học..