Học kỳ đã qua được một nửa, không khí của kỳ thi giữa kỳ đã ảnh hưởng đến bầu không khí học tập của cả lớp.
Từ sau sự việc của Lý Khả Tâm ở căn tin, quan hệ của cô với Lâm Ngộ Kiến cũng dần dần tốt lên. Thêm vào đó, sự vụ của lớp càng ngày càng ít, thời gian hai người trò chuyện cũng bắt đầu trở nên nhiều hơn. Lý Khả Tâm từ ban đầu không dám nói chuyện phiếm với anh cũng trở nên tràn đầy tự tin hơn.
Thời tiết ngày một lạnh, gió thu ngừng thổi, quần áo của mọi người cũng ngày một dày hơn. Thời tiết ở phương Bắc có chút hanh khô, không cần đợi về sau, Lý Khả Tâm cũng đã rất dễ bị nóng trong người.
Mà nóng trong người, cô cũng sẽ dễ dàng bị chảy máu mũi.
Hôm nay khi đang ở tiết tự học buổi tối, tất cả mọi người không nói lời nào, chỉ im lặng cúi đầu làm bài tập. Lý Khả Tâm cũng vậy, cô làm xong bài vật lý, khéo bài thi lại duỗi tay chuẩn bị lấy bài tập hóa học trong ngăn kéo.
Trùng hợp Lâm Ngộ Kiến cũng duỗi tay ra lấy cốc nước, kết quả không chú ý một cái, tay của Lâm Ngộ Kiến lại lơ đãng chạm vào mũi của Lý Khả Tâm.
Kỳ thật là lực cũng không mạnh, không có chuyện gì lớn. Lâm Ngộ Kiến cũng cảm nhận được lực đạo không lớn, cho nên chỉ là quay đầu muốn hỏi một câu. Ai ngờ khi quay đầu lại liền nhìn thấy một vệt tơ hồng trong suốt chảy ra từ mũi của Lý Khả Tâm.
Thật sự trùng hợp, Lý Khả Tâm có cái tật xấu chảy máu mũi không thể hiểu được, còn cái tật xấu này, cũng không bình thường mà xuất hiện vào lúc này.
Lâm Ngộ Kiến sợ hãi, Lý Khả Tâm cảm giác cái mũi hơi ngứa, có một dòng chảy ra mới phát hiện mình bị chảy máu mũi, vội vàng duỗi tay che kín lại. Lâm Ngộ Kiến vội vã lấy giấy ở trong ngăn kéo rồi đưa cho Lý Khả Tâm. Lý Khả Tâm cười xua xua tay, bắt gặp bộ dáng lo lắng của Lâm Ngộ Kiến.
“Không có việc gì không có việc gì, tớ đây là bị nóng trong người.”
Biểu tình của Lâm Ngộ Kiến rất rõ ràng là không tin cô, làm gì có việc trùng hợp như vậy. Nhưng nhìn thấy Lý Khả Tâm không chút hoang mang thì tâm cũng buông lỏng được một nửa. Cũng không biết tại sao lại thế này, bình thường vài phút sẽ ngừng chảy máu mũi, nhưng lúc này đã dùng hết ba gói giấy rồi mà vẫn ào ào chảy ra.
Lý Vi Vi cũng đã chạy tới đưa giấy, Lâm Ngộ Kiến lại hoàn toàn không thể yên tâm được nữa.
“Đi phòng y tế.”
“Tớ không có việc gì, tớ thường xuyên chảy máu mũi, cũng không biết lần này tại sao lại như vậy.”
“Không được, cậu cứ tiếp tục để như vậy thì sẽ bị thiếu máu.” Lâm Ngộ Kiến nói như chém đinh chặt sắt, “Hơn nữa tôi cảm thấy là do lúc nãy tôi không cẩn thận đập vào mũi cậu, cần phải đi xem.”
Lý Vi Vi có danh xưng là “Hồng nương”, nghe thấy Lâm Ngộ Kiến dứt lời, đôi mắt linh hoạt khẽ động, ngay lập tức trước khi Lý Khả Tâm mở miệng liền chen vào.
“Tớ cũng cảm thấy vậy, chắc chắn là do đụng vào, hỏa vượng mà vượng chỗ nào lại nhiều máu như vậy? Cậu nhìn giấy trên bàn xem, cùng đã chất thành từng tầng từng tầng rồi này. Lớp trưởng, cậu đụng vào, vậy cậu đi cùng cậu ấy đến phòng y tế luôn đi.”
Hợp tình hợp lý, logic rõ ràng.
Lý Khả Tâm muốn phản bác, giấy trên bàn nhiều hoàn toàn là bởi vì lúc đó cô chóng mặt khi nhìn thấy máu, cho nên những tờ giấy đã dùng qua lại được bọc thêm một tầng giấy mới, vì thế nó mới dày như vậy. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Lý Vi Vi, cô nhanh chóng ngậm miệng.
Cô hiểu ý của Lý Vi Vi, đây là muốn cô diễn khổ nhục kế.
Lý Khả Tâm gật gật đầu, đứng lên, kết quả lại đứng dậy mạnh quá, suýt chút nữa đứng không vững. Lâm Ngộ Kiến nhanh chóng duỗi tay ra đỡ Lý Khả Tâm, Lý Vi Vi lại nhân cơ hội thêm mắm dặm muối.
“Trời ạ bảo bối, cậu sẽ không phải là bị thiếu máu chứ. Trời đất, cậu có thể đi xa quá được không vậy, phải làm sao bây giờ.”
Tất cả học sinh trong lớp đều không làm bài tập, trò chuyện sôi nổi nhân tiện nhìn Lý Khả Tâm. Lý Khả Tâm muốn chặn miệng của Lý Vi Vi, cũng không chờ cô giải thích, bỗng nhiên thấy Lâm Ngộ Kiến đứng ở một bên đưa lưng về phía cô, ngồi thấp xuống.
“Lên đi, tôi cõng cậu đến phòng y tế.”
Giọng điệu của anh không cho phép từ chối, phòng học im lặng trong nháy mắt rồi những âm thanh ồn ào lại bắt đầu tiếp tục.
Biểu tình vui vẻ của Lý Vi Vi cũng sắp không giấu được nữa, nhưng mà cô ấy sợ Lý Khả Tâm xấu hổ, cho nên lập tức nghiêm mặt, lớn tiếng nói:
“Này này này, không có chuyện gì lớn cả. Lý Khả Tâm cũng sắp té xỉu rồi, thân sĩ phong độ một chút thì làm sao? Chúng ta là lớp đầu tiên, là một tập thể có cần nữa không, không sợ bị thầy Vương mắng hay sao? Còn lớn tiếng như vậy, đợi lát nữa giáo viên chủ nhiệm đến đây, một người cũng chạy không được, tất cả đều sẽ có thêm bài tập.”
Lúc này âm thanh trong lớp mới giảm đi một chút, Lý Vi Vi xoay người nhìn Lý Khả Tâm, nháy mắt ra hiệu cho cô.
【 Chần chờ gì nữa, mau lên đi! 】
Lý Khả Tâm nhìn thiếu niên đang ngồi ở kia, do dự một lúc mới chậm rãi vươn tay, ngồi lên lưng cậu.
Ngực kề sát phía sau lưng cậu, Lý Khả Tâm có thể cảm nhận được hô hấp cùng nhịp tim đang gia tốc của mình, như muốn nhảy ra khổ lồng ngực. Lâm Ngộ Kiến duỗi tay giữa hai chân Lý Khả Tâm, đứng dậy, Lý Khả Tâm vòng chắc hai tay. Hai người đi ra khỏi phòng học, ở trong bóng tối, Lý Khả Tâm lặng lẽ dựa đầu vào vai cậu.
Gió đêm rất lạnh, thổi đến mức khiến người ta tâm tình nhộn nhạo. Giống như là nằm mơ vậy, cô gái thầm mến nếm được thơm ngọt, vui sướng lại thỏa mãn mà đón nhận sinh trưởng.
“Còn khó chịu không?”
Chàng trai lên tiếng, Lý Khả Tâm lắc đầu.
“Không khó chịu nữa, cảm ơn cậu.”
“Không cần khách khí, hai chúng ta đúng thật là duyên phận, lại còn là tôi làm cho cậu chảy máu mũi.”
“Thật ra, cậu không cần phải như vậy đâu.”
“Không cần cái gì?” Lâm Ngộ Kiến có chút thở dốc, “Do tôi làm, thì tôi sẽ phụ trách.”
Lý Khả Tâm không nói nữa, chỉ là cô lại khẽ vòng tay chặt hơn một chút, tận hưởng cái khoảnh khắc khó có được này thật tốt.
Giờ này phút này, cô chỉ cảm thấy vừa lòng thỏa ý.
Nhắm mắt lại, bóng đêm chiếu lên hai người. Lý Khả Tâm cảm giác khóe mắt hơi ẩm ướt, cô biết chính mình vui vẻ bao nhiêu, thỏa mãn bao nhiêu, hạnh phúc như thế nào. Cho dù chỉ là dựa vào gần cậu, cô cũng cảm thấy không tầm thường.
Khẽ thở dài trong lòng.
Lý Khả Tâm biết, bản thân vô cùng vô cùng vô cùng thích Lâm Ngộ Kiến.
Vô cùng thích.
Bác sĩ ở phòng y tế nhét miếng bông cho Lý Khả Tâm, cuối cùng cũng ngừng chảy máu. Hai người sóng vai đi bộ, từ sân thể dục về lớp.
Trên đường đi vốn không ai nói chuyện, Lý Khả Tâm trầm mặc đã lâu bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Lâm Ngộ Kiến…”
Thanh âm của cô gái phiêu lãng theo gió, Lâm Ngộ Kiến quay đầu lại:
“Làm sao vậy?”
Cô ngập ngừng mở miện có lời muốn nói, nhưng bỗng nhiên bên tai lại đột nhiên xuất hiện một giọng nói khác.
“Bạn học, đã lâu không gặp!”
Hai người cùng nhìn qua nơi phát ra âm thanh kia, kết quả khi nhìn thấy người đến, Lâm Ngộ Kiến lập tức đen mặt.
“Giang Hoài.”
Giang Hoài cười hì hì chạy tới, trực tiếp bỏ qua Lâm Ngộ Kiến, nói với Lý Khả Tâm:
“Tôi biết cậu tên là gì rồi, bạn học Lý Khả Tâm. “
Lý Khả Tâm kinh ngạc nhìn cậu ta, chỉ thấy lời nói của Giang Hoài bất chợt thay đổi, bỗng nhiên nói:
“Tôi thích cậu, Lý Khả Tâm, cậu có thể làm bạn gái của tôi không?”