Mười Ước Định Với Chủ Nhân

Chương 27



– Ôi, mày nghe gì chưa? Vương khu 2 cuối cùng cũng thông rồi, có người thấy hắn ôm thằng nhóc mới tới khu đó như ôm tình nhân, thần tình đau lòng vào phòng y tế đấy!

– (⊙o⊙) thật sao? Thật sao? Thằng nhóc đó là ai?

– Là một thằng nhóc còn chưa hết ba tháng bảo hộ đâu, bộ dạng không tồi, nhìn liền biết chính là một thiếu gia ăn sung mặc sướng, chẳng biết sự đời được bố mẹ nhét vào Tuyệt Sí quán. Chậc chậc, số tốt thật, được Richie coi trọng, từ nay về sau coi như an ổn rồi.

– (⊙o⊙) thật sao? Thật sao? Richie đó! Chính là thằng cự tuyệt tất cả người mà các tầng dưới hiến lên, cũng không có hứng thú với mỹ nhân phòng y tế, còn dám mặt nặng mày nhẹ trước mặt quán trưởng, Richie sao? Ôi, tình yêu sét đánh ư?

– Chính là Richie đó đó, ôi chao ôi, mày không biết đâu, nghe nói thiếu niên kia chính là trúc mã của Richie từ hồi còn ở bên ngoài đấy, chị cùng cha khác mẹ của nó là vị hôn thê của Richie! Sau đó vì tìm Richie, nó gϊếŧ người rồi tự mình vào đây!

– (⊙o⊙) thật sao? Thật sao? Vậy Richie nói sao?

– Richie á, ngày nào cũng tới phòng y tế thăm thằng nhóc kia!

– (⊙o⊙) thật sao? Thật sao? Đó chính là thật tâm thương xót! Mẹ nó, đây chính là chủ đề buôn chuyện hot nhất Tuyệt Sí quán trong ba năm trở lại đây!

Ở trên là cuộc buôn bán của hai phạm nhân không biết người khu nào về tâm tư thiếu nam của Richie, đồng chí Nguyễn Hướng Viễn, từng là người giờ đã hóa chó, khuôn mặt khó chịu ngồi xổm ở cửa nhà ăn, nhấc chân sau lên, dùng móng vuốt thỉnh thoảng gãi bụng một cái, nghe hai phạm nhân nhàn rỗi đến đau trứng nói đến đọn "hot nhất trong ba năm trở lại đây", Nguyễn Hướng Viễn hắt xì một cái đầy khinh thường.

Con mẹ nó, chuyện hot nhất Tuyệt Sí quán trong ba năm gần đây chính là việc trong lúc các ngươi ngu ngơ không biết gì đã được nữ thần may mắn chiếu cố ban cho ông đây, rõ ràng là một con người mà lại biến thành một con chó trông tù đẹp trai, có được hay không?

Chó con nghe buôn chuyện, nghĩ thầm rằng Richie cũng thật bất hạnh, chẳng biết làm sao mà tự nhiên lại nằm giữa trung tâm bát quái, bị bắn thủng lỗ như cái sàng. Chẳng biết đám này ngoại trừ chơi bóng rổ trong sân vận động, thỉnh thoảng đánh nhau hoặc tụ tập lại xem mấy cái ảnh mốc nào đó thì không có hứng thú nào khác hay không, sau khi vào Tuyệt Sí quán, những phạm nhân vốn tội ác tày trời này đã bị cuộc sống đơn giản, đơn điệu trong này khiến cho chỉ số thông minh sụt giảm. Vì vậy, không biết lời đồn bắt nguồn từ đâu đã bị họ thêm mắm dặm muối đến mức đột phá lên một tầm cao mới.

Ví như, Richie không hề lộ ra chút biểu tình đau lòng nào.

Ví như, đến bản thân Richie còn chẳng biết mình có vị hôn thê từ lúc nào.

Ví như, Richie cũng không biết vì sao mà Mira phải vào Tuyệt Sí quán.

Lại ví như, Richie ngày nào cũng tới phòng y tế thăm Mira, thuần túy là do bị mấy bà y tá ghê gớm bắt ép, đó cũng chính là mấy cô nàng nhàn hạ, hận nhất là những chuyện lộn xộn trong phòng giam. Bây giờ, vất vả lắm mới có một thằng nhóc con mà lại bị dọa cho sợ chết khiếp, khiến cho tình thương của mẹ đã được tích góp mấy năm trời trong các nàng bùng phát.

Richie ngày nào cũng phải đi phòng y tế chịu tội là do mấy nàng lấy lí do "Sẽ mách với quán trưởng rằng trứng gà của anh ta là do chó con của anh ăn vụng" mà mạnh mẽ bắt ép hắn đi vào khuôn khổ.

Lời trên là Richie hiếm khi dùng thái độ đứng đắn mà thề, tuy rằng dựa trên lịch sử đen tối của hắn thì độ tin tưởng là thấp đến không còn muốn nhắc đến. Thế nhưng lúc này hắn cực kì chân thành mà đảm bảo mình không nói sai, Sei miễn cưỡng tin, không phải bởi vì Richie đủ chân thành mà bởi vì Richie nói một câu: "Tao thề trên đầu Chuẩn, nếu tao lừa mày thì đầu Chuẩn cho mày dùng làm bóng đá".

Lúc Richie nói những lời này, Nguyễn Hướng Viễn đang như chó chết mà ghé trên sofa nghiến cái răng ngứa, ôm đồ chơi nhưng gặm gặm, nghe thấy mình lại tiếp tục nằm cũng trúng đạn, thằng nhãi sợ hãi ngã lăn đùng ra thảm, đứng lên, lắc đầu gào khóc đôi câu với Richie, mà chủ nhân ngu xuẩn cũng chặn lại bằng một câu:

– Không phải oan ức, đi trộm trứng trong ổ gà của Eli để ăn không phải mày à?

Sau khi trải qua tổng kết, Sei và Nguyễn Hướng Viễn đều nhận thấy hôm đó có thể là một ngày rất hiếm có mà Richie nhớ mang theo IQ bên mình.

Ừm, tóm lại là sóng gió Mira qua đi, trong mắt mọi người, Richie trở thành người bận rộn đắm say trong tình yêu. Khi hắn đơ mặt mà đi qua đi lại giữa phòng y tế và nhà ăn, mọi người nhìn ra đó là vẻ mặt vô cùng lo lắng, lúc đó trong ngục giam thì Nguyễn Hướng Viễn trở thành đứa xui xẻo nhất từ trước tới nay.

Chó con hối hận rồi, nếu biết thành ra thế này, đánh chết mình cũng không đi rờ mó vào trứng gà của Eli. Nếu không, giờ phút này, mình đã không phải một mình một chó ngồi ở cửa nhà ăn cực kì đáng thương để chờ một người quen mang mình về phòng giam hoặc mang vào trong nhà ăn.

Mà Richie, từ 15 phút trước, còn chưa kịp bước chân vào nhà ăn, đã bị mấy bà cô kêu gào "Mira lại sốt rồi" lôi đi mất, nghe khẩn cấp đến mức tin "Tuyệt Sí quán cháy rồi" cũng cảm thấy lép vế không bằng. Richie thần tình bất đắc dĩ mà thả chó con trong ngực xuống, cứ làm như khi hắn tới phòng y tế thì ảnh đế Bạch Liên Hoa sẽ hạ sốt cấp tốc không bằng.

Để lại Nguyễn Hướng Viễn, một con chó cô đơn ngồi trước cửa nhà ăn, Richie tựa hồ cũng không chút lo lắng. Sau khi tham gia vào biết bao trận gió tanh mưa máu, cơ hồ tất cả mọi người trong Tuyệt Sí quán đều biết rằng con chó ngu này là bảo bối của Richie, nếu không muốn phải trình diễn màn tuyệt kĩ "Dĩa gỗ móc mắt" trước mặt mọi người thì tuyệt đối đừng có động vào con chó con này.

Nguyễn Hướng Viễn từ đứng chuyển ngồi, từ ngồi thành nằm, từ nằm đến lăn qua lăn lại trên đất. Đợi hơn 20 phút cũng chưa thấy cái mặt nào quen, dường như cả đống cao tầng của khu bọn họ, khi nó cần nhất, đều nhất trí chơi trò mất tích tập thể vậy.

Hết cách, trò con đã chơi chán trò lăn qua lăn lại trên đất rồi, nó bật người ngồi dậy, trước khi thân thể đang lớn của mình bị đói chết ở cửa nhà ăn, vừa cảm khái "Cửa son rượu thịt thối" vừa nhấc bốn cái chân ngắn nhỏ mà tháo vát của bản thân đi theo đường cũ trở về. Con mẹ nó, không ăn cơm thì ông đây về ăn thức ăn cho chó là được chứ gì!

Ở khu 2, toàn người nhà dễ bắt nạt.

Vì thế, Nguyễn Hướng Viễn không khách khí cắn ống quần của một phạm nhân xa lạ, kéo phạm nhân đang hô to gọi nhỏ đó về tới trước thang máy chuyên dụng của Vương, buông hắn ra, chó con ngồi trên đất, há miệng lè lưỡi thở với phạm nhân đang câm nín.

Có ngu cũng biết đây là ý gì, phạm nhân kia vừa than thở "Con chó này có phải thông minh quá mức không", vừa mang theo vẻ mặt nghi hoặc mà gọi thang máy hộ Nguyễn Hướng Viễn, nhìn chó con ngẩng đầu ưỡn ngực cao quý lãnh diễm đi vào thang máy, dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt lam, hắn tiếp tục hắc tuyến mà tiện tay đóng thang máy thay chó con.

Là một con chó mà "Chủ nhân ngu xuẩn đã chết rồi, có việc xin cứ hóa vàng mã", Nguyễn Hướng Viễn cứ thế thuận tiện về phòng. Khi nó bừng bừng phấn khởi chạy vọt về bên bát thức ăn chuẩn bị chấp nhận đồ ăn cho chó thì cái bát trống rỗng đó đã tặng cho nó đả kích lần thứ hai.

Nếu bây giờ còn có thể yêu, vậy thì hộp bánh quy trống rỗng trên bàn trà nhất định đã cho Nguyễn Hướng Viễn, chú chó đói đến sắp thăng thiên, một đả kích trí mạng. Chó con đói đến phát điên gào lên một tiếng, phẫn nộ đập cái hộp bánh quy rõ ràng là trống rỗng mà còn lừa đảo làm trò bày trên bàn trà xuống thảm.

Hộp bánh quy ụp xuống đất, vụn bánh rơi đầy.

Thức ăn cho chó để ở một ngăn tủ không xa, mà thân là một con chó chỉ có móng vuốt cùng với một cái răng đã rụng, mỗi lúc bán manh đề hổng một lỗ, Nguyễn Hướng Viễn dù lấy được chúng nó xuống cũng không thể bật nắp ra. Lần đầu tiên trong đời, Nguyễn Hướng Viễn cảm nhận được rằng là một sinh vật bên trong có trí tuệ con người hơn nữa lại có tư tưởng đa dạng nhưng không thể sử dụng là một việc mệt mỏi đến thế nào.

Nằm úp sấp trên thảm trải mềm mại, xung quanh thật yên lặng, chủ nhân ngu xuẩn không ở đây, Sei cũng không, Shad cũng không, chú già Spader cũng không luôn.

Đôi tai vì mất mát mà cụp xuống, Nguyễn Hướng Viễn lật mình, ngửa bụng nhìn lên trần nhà, chổng vó bật móng nghĩ ngợi. Sau đó, trong sự yên lặng đáng sợ nơi phòng khách, thân là một con chó, cậu chàng sụt sịt mũi. Lúc này, Nguyễn Hướng Viễn chỉ thấy nghẹn ngào, lại trăm triệu lần không dám thả lỏng.

Chỉ sợ rằng vừa thả lỏng, mình sẽ tìm một chỗ ôm mặt khóc.

Ông đây tạo nghiệt gì mà phải rơi vào kết cục chật vật như hôm nay! Từ người biến thành chó lại còn là một con chó sắp chết đói!

Trăm sầu khó vơi, chó con thống khổ lăn qua lộn lại trên thảm, khi lăn đến góc tường, nó đột ngột ngừng lại. Ngay trên mũi nó lúc này, Tiểu Hồng, Tiểu Hoa, Tiểu Hắc của Richie đang xếp hàng chờ một loạt, nhàn nhã bơi bơi trong bể cá.

Mấy con cá vàng vô tư bơi còn nhả bọt nước, cứ bảy giây lại quên hết mọi thứ. Trừ ăn thì chúng nó chỉ bơi qua bơi lại cái hang trong bể. Từ lần đầu tiên Nguyễn Hướng Viễn nhìn thấy chúng nó tới giờ, chúng nó vẫn thế, một giây tái sinh, năm giây nhận thức thế giới mới tinh xung quanh, rồi trước khi chúng nó kịp nhận thức mình đang bị giam cầm thì ở giây thứ bảy, thời điểm luân hồi lại bắt đầu, chúng nó lại được tái sinh.

Nguyễn Hướng Viễn hâm mộ đến rớt nước mắt.

Vì thế, chó con tức giận nằm trên mặt đất, dây thần kinh vận động chạy trước cả đại não, vươn chân, đá một cước vào cái giá gỗ hoa lê nặng trịch. Nhưng Nguyễn Hướng Viễn đã quên rằng "nặng trịch" chỉ là nặng đối với mình vào già nửa tháng trước, chứ trong gần một tháng này, do cách nuôi dưỡng phóng túng của Richie, thân thể và thể trọng của mình đã được biểu diễn bằng đồ thị hàm số với mũi tên thẳng tắp bay lên.

Vì thế, trơ mắt nhìn cái giá gỗ lung lay một cách khủng bố trước mặt, cái bể chứa Tiểu Hắc, Tiểu Hoa, Tiểu Hồng đã trượt khỏi giá gỗ, lấy hình thức của vật rơi tự do, cứ thế zoom, zoom, zoom trong mắt Nguyễn Hướng Viễn.

Sau đó, cùng với thức ăn cho cá, sh!t cá và một bể nước và một tiếng "rầm", bể cá rơi xuống người chó con đang khiếp sợ.

Nguyễn Hướng Viễn: "..."

Móng vuốt run rẩy đẩy cái bể cá trên bụng ra, chó con chịu đựng cơn đau như muốn nứt ra ở chỗ bụng rồi xoay người đứng lên, cái bể cá không tiếng động mà rơi xuống bên cạnh nó. Chó con lắc lắc cái đầu đã bị dội nước từ bể cá. Một con cá vàng vừa rời khỏi nước thì không có khả năng nằm yên, ở bên cạnh vuốt chó con còn có một ít nước vừa chảy ra từ bể cá.

Mà con cá vàng đang giãy đành đạch, há miệng hô hấp kia giống như đã biến thành tiểu yêu tinh tà mị, lắc mông, hướng về phía nó mà gào lên:

– Ăn em đi ăn em đi ăn em đi...

Nguyễn Hướng Viễn:

– Được, nếu em đã thành tâm thành ý mời như vậy... Tôi liền ăn luôn...

Miệng lớn đã ghé sát vào con cá vàng gần mình nhất, không biết thế nào mà linh quang trong đầu chợt lóe, cảnh tượng Richie về tới nơi nhìn thấy thi thể một đàn cá vàng như một tia chớp mà tiến vào trong đầu nó, khiến chó con tỉnh táo hơn không ít.

Mặt lông xù cứng lại, nó dùng chân mềm mại của mình, với thần tình cực kì hắc tuyến, đem con cá tên Tiểu Hoa trở về trong bể cá.

Nước trong bể không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để bọn cá vàng hô hấp.

Dùng biện pháp tương tự làm cho hai con cá vàng con lại trở về bể, mặc dù chúng nó bị lăn ngoài thảm đến hấp hối nhưng dường như khi vừa về lại bể cá ít nước đến đáng thương, chúng nó liền bừng bừng sinh cơ để "ít nhất có thể sống đến lúc Richie về mà nói lời cáo biệt". Nguyễn Hướng Viễn liền có ảo giác được cứu vớt, cảm động tới suýt chảy nước mắt.

Chó con khịt mũi, dùng cái mặt mà bọn cá cảm thấy như quái vật mà kề sát vào bể cá, giơ chân đếm, đếm qua đếm lại vẫn thiếu một con, vừa quay đầu lại thì mới phát hiện không hiểu thượng đế tính toán vòng vo ra làm sao, ở bên kia thảm, thật là xa xôi, có Tiểu Hắc đang giãy đành đạch.

Nguyễn Hướng Viễn: "...=_="

Nếu dùng biện pháp cũ để vớt nó về, phỏng chừng đi nửa đường con hàng này sẽ tèo.

Đến cạnh Tiểu Hắc dạo một vòng, không biết nghĩ thế nào mà Nguyễn Hướng Viễn hé miệng, ngậm nó từ mặt đất lên.

Nó dùng hết mười phần cẩn thận, thậm chí còn nhớ rõ để Tiểu Hắc yếu đuối vào chỗ thiếu răng.

Nó xoay đầu, đang định chuẩn bị tiến về phía bể cá mà chạy như điên, nhưng ở phía sau, cửa phòng khách bị đẩy ra. Từ bên ngoài đi vào, là người vừa trở về từ phòng y tế sau khi bị giáo huấn một tràng gian đại hải tới mức sắp bị lột mất một tầng da, lại nghe chuyện chó con đã tự trở về phòng liền lập tức không ngừng không nghỉ quay về với khuôn mặt không kiên nhẫn, Richie!

Hắn đẩy cửa ra, thậm chí còn chưa kịp kêu tên chó con, lập tức hắn liền thấy cách đó không xa, giá gỗ đặt bể cá ngã chổng vó, trên thảm toàn là nước, trong bể, mấy con cá đang dựa vào chút nước ít ỏi cuối cùng để duy trì hô hấp.

Mà vị hắn muốn tìm, đang ngồi cạnh bể cá, trừng lớn đôi mắt chó xanh thẫm có vẻ rất kinh hoàng mà nhìn hắn. Lần đầu tiên chó con không hề phì phì thè lưỡi, cái miệng khép thật kín, một thứ hiển nhiên là đuôi cá, đang từ cái miệng khép kín của nó mà lòi ra một cách rất không hài hòa.

Richie: "..."

Nguyễn Hướng Viễn: "..."

Tôi cảm thấy, tôi có thể xem xét giải cứu lại lần nữa, đạo diễn, ông có thể lùi tập này lại hay không?