Sáng sớm hôm sau, Thang Viên tỉnh lại trong lòng Viên Tiêu, đầu nhỏ vừa muốn động, lại bị Viên Tiêu ấn trở về.
Thanh âm lười biếng của Viên Tiêu vang lên bên tai cậu: “Ngủ tiếp một lúc nữa, anh đi chuẩn bị bữa sáng.”
Viên Tiêu tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn xoa xoa đầu nhỏ một lúc lâu rồi mới lười biếng rời giường, rửa mặt thay quần áo rồi xuống lầu nấu cơm.
Bức màn trong phòng ngủ bị kéo ra một nửa, nắng sớm ấm áp tiến vào, Thang Viên toàn thân trơn bóng nằm trong ổ chăn mềm mại, vươn một bàn tay lấy di động ở đầu giường.
Sau khi rụt về trong chăn, trong mục ghi nhớ, Thang Viên lặng lẽ gõ một hàng chữ: Tối hôm qua là một bé bò sữa, nhưng vẫn rất thích Viên Tiêu, hehe ~
Phòng ngủ bị phơi đến ấm áp, Thang Viên lại ngủ thiếp đi, mãi đến khi Viên Tiêu lên lầu gọi ra ăn cơm, Thang Viên mới rời giường rửa mặt, mặc đồ ngủ sau đó xuống lầu.
Viên Tiêu làm cháo gạo kê, bỏ thêm đường trắng ngọt ngào, sandwich kẹp trứng chiên, giăm bông cùng rau dưa được cắt gọn đặt trong đĩa.
Thang Viên cầm một miếng sandwich cắn một miếng, giống bé hamster phình quai hàm, hưởng thụ đến mức đôi mắt nheo lại.
Viên Tiêu nhìn thấy dáng vẻ này thì bật cười: “Còn ăn đến như vậy nữa.”
Thang Viên lại cắn thêm một miếng to nữa, phản bác: “Ăn ngon, anh làm sandwich ăn ngon lắm.”
Viên Tiêu được Thang Viên khen, tâm tình trở nên sung sướng, vươn tay nhéo mặt cậu một chút rồi mới cúi đầu ăn phần cơm sáng của mình.
Ăn xong, Viên Tiêu lại dặn dò Thang Viên nhớ ăn cơm trưa, chú ý nghỉ ngơi sau đó mới lái xe đến công ty.
Hôm nay Viên Tiêu vẫn xử lý kế hoạch tuyên truyền, mà bởi vì ngày hôm qua Lưu Ly nói sẽ giúp anh sửa sang lại vài tư liệu liên quan đến xuất bản tiểu thuyết, cho nên lượng công việc của Viên Tiêu cũng giảm đi một ít.
Nhưng mãi đến khi Viên Tiêu xử lý rồi phân tích số liệu điều tra hết cả buổi sáng, Lưu Ly mới tựa như gió xuất hiện ở cửa ban biên tập.
Viên Tiêu nhìn thấy Lưu Ly trang điểm hoa hòe lộng lẫy, tâm tình vốn định cùng cậu ta chào hỏi lập tức bị dập tắt, nhưng ngoài dự liệu của anh, Lưu Ly không đi về phía này mà hướng tới văn phòng của trưởng phòng Trương.
Viên Tiêu nhíu mày nhìn Lưu Ly trước khi bước vào còn đứng ở cửa sửa sang lại kiểu tóc, vô tình nghe được mấy biên tập xung quanh ghé vào cùng nhau hóng chuyện bên lề:
“Ai, mấy người xem kìa, Alpha kia lại tới nữa, tuy rằng là tác giả của công ty chúng ta, nhưng cũng đâu cần chăm chỉ chạy tới công ty như vậy chứ.”
Một biên tập khác nhỏ giọng giễu cợt: “Này cô em, dưa lớn như vậy mà còn chưa từng được ăn à? Biên tập của tác giả kia là trưởng phòng Trương của chúng ta nha, mà Alpha tao khí đầy mình kia theo đuổi trưởng phòng Trương cũng sắp được một năm rồi.”
Cảm giác dưa từ trên trời giáng xuống, mấy biên tập mới ghé sát lại, rì rà rì rầm hàn huyên hồi lâu, mãi đến tận khi các cô nghe thấy cửa văn phòng của trưởng phòng Trương phát ra tiếng vang lớn.
Nghe được tiếng động, nhân viên công tác đều chuyển mắt qua Alpha đứng ngoài cửa văn phòng trưởng phòng Trương không ngừng nắn eo xuýt xoa, Lưu Ly cảm nhận được những mắt mắt đó, vỗ vỗ phủi đi bụi bẩn trên mông, đứng lên, cười nói:
“Ha ha, ngoài ý muốn ngoài ý muốn, không cẩn thận té ngã, mấy người cứ bận công việc của mình đi, không cần phải để ý đến tôi.”
Sau đó dưới sự chú ý của mọi người, cậu ta đi về phía bàn công tác của Viên Tiêu.
Mà Viên Tiêu ngoại trừ mới nghe được chút dưa của cậu ta và trưởng phòng Trương, thì thời gian còn lại đều đang xem máy tính, viết văn kiện.
Anh không hứng thú với chuyện tình yêu của Lưu Ly, cũng không bình luận gì về tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của vị em họ này, bởi vì tìm A hay O, đó là tự do của người ta.
Nhưng thực rõ ràng hành vi cầu tình yêu không được lại đến ôm đùi anh khiến cho Viên Tiêu thực lòng muốn đá văng tên em họ không biết xấu hổ này ra khỏi văn phòng.
Lưu Ly đi đến bên người Viên Tiêu, bộ dáng có chút ủ rũ cụp đuôi, nhưng vẫn làm bộ thực vui vẻ chào hỏi anh:
“Anh họ~, cả đêm không thấy như cách mười mấy thu nha, em nhớ anh muốn chết, còn có chị dâu nhỏ, hehe, thế nào anh họ? Nhờ em chỉ điểm, tối hôm qua anh có tiếp thu được gì từ tiểu thuyết của chị dâu nhỏ hay không, sau đó cùng cậu ấy hehehe.”
Viên Tiêu nhìn thẳng màn hình máy tính, anh không muốn cùng một người khác ngoài Thang Viên nói chuyện người lớn nên trực tiếp chọc lên chỗ đau của Lưu Ly, làm người ta chẳng thể nói thêm lời nào:
“Cậu không cần hao phí công sức quan tâm chuyện của tôi và Thang Viên mà hãy chú tâm cân nhắc chuyện tình cảm của mình ấy, tôi xem cậu phát tao lâu rồi, không bằng chuyển giới thành Omega, trải qua kì phát tình đi.”
Viên Tiêu nâng mắt liếc Lưu Ly một cái, cậu ta tủi thân bĩu môi, nhỏ giọng oán giận:
“Hừ, nếu em có thể biến thành Omega thì tốt rồi, hắn cũng sẽ không ghét bỏ em…”
Viên Tiêu chịu không nổi bên cạnh máy tính của mình có một oán phụ than thân trách phận, trực tiếp duỗi tay về hướng Lưu Ly muốn lấy tư liệu về các loại tiểu thuyết, sau đó nhanh nhanh đuổi cậu ta đi.
Lưu Ly tức giận mắng anh vài câu lạnh lùng vô tình, rồi từ trong áo sơ mi ren lấy ra một phần tư liệu ném trên bàn làm việc của Viên Tiêu, sau đó xoay người lắc mông rời đi.
Viên Tiêu nhìn phần văn kiện vừa mới có tiếp xúc thân mật với Lưu Ly, hơi nặn trán, thở dài, cuối cùng quyết định tự mình tra tư liệu.