Khi Nguyệt Minh bước xuống xe, Khả Hân đã đứng sẵn ở một bên chờ chị sếp.
Nguyệt Minh từ từ tiến vào công ty, Khả Hân cũng cất bước đi theo, lưu loát báo cáo hết thảy các lịch trình trong ngày cho Tổng giám đốc. Những công việc này có thể để cấp dưới làm là được, nhưng thư ký toàn năng đã quen việc, luôn thích tự mình phụ trách, Nguyệt Minh cũng nhờ đó mà an tâm hơn vài phần.
- Chị Fuyu nói chiều nay chị ấy sẽ ghé qua, em đẩy hết việc buổi chiều sang ngày mai...- Khả Hân đang nói thì bỗng khựng lại, bởi vì Nguyệt Minh phía trước đột ngột dừng lại.
Tổng giám đốc hết nhìn trái lại nhìn phải, cô cảm nhận được rất nhiều ánh mắt dõi theo mình, nhưng khi dừng lại quan sát xung quanh thì mọi người đều tỏ vẻ như không có gì xảy ra. Nguyệt Minh nhíu mày, cô khá là nhạy cảm với điều này, dù sao đây không phải là lần đầu, linh cảm lại có chuyện chẳng lành.
- Em có cảm thấy là lạ không?
Khả Hân cũng bắt chước nhìn trái rồi nhìn phải, phát hiện không ít nhân viên đang đứng trong góc len lén quan sát, hoặc kín đáo bàn luận, thư ký nhỏ liền cười bật cười, nàng hiểu rồi.
- Do X Project đó chị.
- Hửm?
Nguyệt Minh khó hiểu, X Project thì liên quan gì đến vấn đề cô bị theo dõi, chẳng lẽ là đám phóng viên theo vào đến công ty luôn sao?
- Lên trên đi rồi em nói chị nghe.- Khả Hân đi về phía trước, ấn nút thang máy chuyên dụng.
Nguyệt Minh tò mò đi theo.
- Xong chương trình ấy là chị nổi luôn, hẳn mọi người đang bàn tán về chị đấy!- Thang máy từ từ đi lên, Khả Hân bấm bấm vào iPad rồi đưa cho Nguyệt Minh xem.
Ngón tay thon dài của Nguyệt Minh chạm vào màn hình iPad, xem một chút lại kéo lướt một chút, thứ Khả Hân đưa là một trang báo mạng lá cải mà cô chả đời nào thèm chú ý nhưng lại rất hot với giới trẻ bây giờ. Thông thường, chỉ có ca sĩ, diễn viên mới đứng ở đầu đề trang chủ, ấy thế mà lúc này, thứ Nguyệt Minh thấy lại là khuôn mặt của chính mình. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
HOT: Tất tần tật về Boss Hoàng Nguyệt Minh,, hình minh họa lấy từ chương trình hôm đấy.
Hình ảnh này dừng khoảng 5 giây, tiếp theo lại tự động chạy sang bài viết tiếp theo, lần này là hình mà Hạ Băng đăng bậy đăng bạ trên mạng lần trước trước: 28 tuổi đã là người đứng đầu, Hoàng Nguyệt Minh, niềm tự hào của T Group.
5 giây lại trôi qua, Nguyệt Minh tưởng là mình được tha rồi, ai dè lần này không biết làm sao mà họ còn tìm ra được hình tốt nghiệp của cô ở đại học S để đính kèm với tựa đề còn chói mắt hơn hai cái trên: Hình mẫu phụ nữ thế hệ mới, dám nghĩ dám làm - Hoàng Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh thử ấn vào bài viết đầu tiên, xem một chút thì thấy họ tên, trình độ học vấn, gia phả mấy đời của nhà mình đều được đăng một cách rõ ràng!?
Do cô không chơi mạng xã hội nên nguồn ảnh rất hạn chế, hầu như được lấy từ X Project và họp báo, hoặc do Hạ Băng nổi hứng lâu lâu up lên mạng xã hội...
Người viết bài phân tích đủ thứ, thậm chí còn rảnh rỗi giúp Nguyệt Minh tính toán giá trị thị trường cơ ngơi của cô, cả chiếc siêu xe quái vật Hạ Băng tặng cũng được điểm danh định giá. Tất nhiên, tin đồn tình ái giữa cô với Hạ Băng rồi cả Thanh phương và Gia An cũng lần nữa bị mổ xẻ... tóm lại là... không thiếu gì...
Bài báo còn trích dẫn thêm từ vị "bạn học A" nào đó về Nguyệt Minh, thật muốn hỏi vị bạn học này đến từ chiều không gian nào mà nói như thể núp gầm giường, nếu không phải người trong cuộc cô còn tưởng đây là sự thật đấy!?
Sơ lược nội dung: Nguyệt Minh với Hạ Băng yêu nhau đến chết đi sống lại, dây dưa từ năm 15 tuổi đến mãi 30 tuổi vẫn dây dưa. Nguyệt Minh hết sức coi trọng mối tình này, nhưng tính tình Hạ Băng trăng hoa, ong bướm, hết lần này đến lần khác làm khổ cô! Nguyệt Minh dù đã có không ít lần cố mở cửa trái tim bên người mới, song đến cùng vẫn quay về bên con người bạc tình kia!?
Kết luận: Tổng giám đốc cao cao tại thượng chấp nhận vứt bỏ cái tôi, níu kéo, cố nhắm mắt cho qua mọi lỗi lầm của Hạ Băng...
Nguyệt Minh đọc một chút thôi liền thấy hoa mắt nhức đầu, cái quái gì mà 30 tuổi, cô mới ăn sinh nhật lần thứ 28 thôi mà!?
Thì ra đây là mặt trái của việc xuất hiện trước công chúng...
- Vậy là sáng nay mọi người nhìn chị vì mấy tin này hả?- Nguyệt Minh tắt iPad, trả lại cho Khả Hân.
- Dạ, thật ra là nhìn chị ngưỡng mộ ấy, tối thứ 7 em cũng có xem lại, chị lên hình siêu ngầu!!!- Hai mắt Khả Hân sáng long lanh, tối hôm trước cô và Uyên Hà thiếu điều muốn lấy một cây lightstick nào đó vẫy cho Nguyệt Minh luôn.
Dù Khả Hân đã trực tiếp có mặt tại hiện trường lúc quay phim rồi, nhưng khi xem lại lần nữa vẫn thấy đã con mắt, đặc biệt là những lúc camera bắt trọn dáng vẻ đang suy tư của Nguyệt Minh, trông hết sức "mlem".
Uyên Hà còn chảy máu mũi nữa kìa!
Nguyệt Minh hừ nhẹ một cái, mặc kệ dư luận muốn nói gì thì nói, muốn nghĩ gì thì nghĩ, cô tiếp tục làm việc là được.
Nhưng Nguyệt Minh đâu có ngờ rằng trên mạng xã hội lúc này, bản thân mình đã nổi ngang với sao hạng A...
Báo mạng đăng tin chỉ là góc nhỏ mà thôi, số thành viên trong Fanclub của Nguyệt Minh ngày càng đông đảo, thậm chí còn có người bò vào tài khoản của Hạ Băng mà nịnh nọt, cầu xin nàng rải một ít hình của cô cho họ ngắm với!
Giá trị nhan sắc nghiêng thùng đổ nước, mỹ nữ lạnh lùng thanh tú đầy cấm dục, nhà giàu nứt vách, thông minh và đầy quyền lực, ai mà không ham, ai mà không mê!?
Không cong cũng muốn cong, sẵn sàng đẻ con cho chị Nguyệt!
[Fuyu chan, chị giấu hình xem một mình là xấu ó có biết hông hả?] Đây là 1 bình luận nổi bật được hơn 10k like trên bài đăng của Hạ Băng. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Cùng lúc đó, ở bệnh viện HOPE, người yêu của Boss Nguyệt Minh nằm không cũng trúng đạn, nàng vốn đã thường thu hút sự chú ý, lần này lại nổi tiếng theo chiều hướng không tốt chút nào. Tuy nói Gia An là hoa khôi bệnh viện, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu nhưng cũng không ngăn được việc có vài người không ưa nàng.
Thành phần nhỏ ghét bác sĩ An này đại đa số rơi vào các nữ giới khác tại HOPE, có cả một hội bà tám hay lan truyền tin đồn xấu về nàng, nổi bật là một cô bác sĩ cùng khoa tên là Phượng, trạc tuổi Gia An. Cô bác sĩ này khá nổi trên mạng xã hội bởi những clip tư vấn sức khỏe phụ nữ, sinh sản, và về các bệnh lý hay gặp pha chút vui vẻ vào. So với bác sĩ An truyền thống, cô ta thích đi theo con đường [Hot Doctor] trên mạng xã hội hơn.
Cùng khoa, cùng lứa, cùng được đề cử làm hoa khôi ở bệnh viện nhưng người chiến thắng vẫn luôn là Gia An. Đây là chưa kể dùng bác sĩ Phượng có Hot trên mạng thế nào thì bên ngoài lịch book của thai phụ vẫn kém hơn bác sĩ An rất nhiều. Trên cơ bản thứ cô ta cung cấp là thông tin free, còn muốn khám ở HOPE đều phải chi tiền kha khá. Người luôn được ca tụng và truyền miệng là bác sĩ An. Điều này khiến bác sĩ Phượng thù ghét, luôn tìm cách nói xấu, bắt bẻ, dìm hàng, cũng như thể hiện sự không hài lòng ra mặt.
Bác sĩ An không bận tâm thị phi là chuyện mà ai cũng biết, nàng thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt thù địch của bác sĩ Phượng dành cho mình, nàng cảm thấy hai người nước sông không phạm nước giếng,nàng cũng không cần dùng mạng xã hội để PR thu hút, người đặt lịch khám chỗ nàng luôn kín cả.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn... nàng càng nhân nhượng, người ta lại càng muốn lấn tới.
Hôm nay, ở căn tin dành cho bác sĩ, bác sĩ Phượng đã "vô tình" hất canh vào người Gia An.
Lộp bộp— tiếng đổ vỡ vang vọng một góc, bao nhiêu ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ba người. Uyên Hà vốn cùng Gia An hẹn nhau ăn trưa, không khỏi ngỡ ngàng nhìn nước canh cùng nước chấm thấm đẫm vào áo blouse trắng tinh khôi của nàng.
Tiếng xì xầm bắt đầu xuất hiện rồi cứ to dần, to dần.
Uyên Hà luống cuống, từ trong hốt hoảng sực tỉnh lại, vội vội vàng vàng lấy khăn ướt lau người cho Gia An. Nhưng đó chỉ là biện pháp chữa cháy mà thôi, cô càng lau, áo nàng lấm lem bẩn thỉu. Uyên Hà cảm nhận được độ nóng từ áo Gia An, dù rất nhẹ nhưng chắc chắn vẫn tổn thương da.
- Chị không sao đâu.- Gia An nhẹ nhàng trấn an, cũng may nước canh không quá nóng, nàng chỉ hơi khó chịu một chút mà thôi.
- Không sao cái gì!- Uyên Hà vừa lau vừa ấm ức.
Idol bị người ta gây chuyện ngay trước mắt mình, Uyên Hà ngay lập tức nổi giận, quay sang chỉ vào người bác sĩ Phượng.
- Cô bị gì vậy!? Không biết xin lỗi hả!?
- Sao tôi phải xin lỗi? Là cô ta không có mắt nên mới va phải chén canh trong tay tôi.
Bác sĩ Phượng ngang ngược, dùng ánh mắt khinh khỉnh và thách thức nhìn Gia An, nhưng nàng vẫn đứng như trời trồng. Chân mày của cô ta hơi nhíu lại, men theo ánh mắt Gia An nhìn xuống đất, liền phát hiện nàng đang đặt tầm mắt vào một cái lọ thủy tinh rẻ tiền nào đó. Ấy thế là bác sĩ Phượng tiện chân đá một cái, lọ thủy tinh lăn mấy vòng trên mặt đất rồi dừng lại ở một góc bàn.
Gia An lúc này mới ngẩng lên, đối mặt với bác sĩ Phượng, đôi mắt hay cười bỗng lạnh căm, không một biểu tình phẫn hận nhưng tràn đầy uy hiếp. Gia An vẫn không nói lời nào, nàng đi về phía góc bàn rồi cúi người nhặt lọ thủy tinh của Nguyệt Minh gửi đến hôm nay lên.
- Này, cô muốn gây chuyện đúng không!?- Bác sĩ Hà bốc hỏa, thay Gia An lên tiếng.
- Cô là chó của cô ta à? Cô ta không sủa, cô sủa làm gì?
- Cô nói gì cơ? Là bác sĩ mà mở miệng ra bất lịch sự như vậy sao?- Uyên Hạ quyết không bỏ qua, cũng biết cô ả này trước nay ghét Gia An có tiếng.
- Sao? Cô nên hỏi cô ta, nhân cách thế nào mới là bác sĩ, nghe nói đến Sugar baby cô ta còn làm cơ mà.- Bác sĩ Phượng liếc mắt về phía Gia An, trào phúng nói. -Tôi tự hỏi dạo trước Chủ tịch nằm viện sao cô ta mặt dày đi thăm bệnh, thì ra là muốn bò lên giường người ta. Bác sĩ An dạo này ế bệnh nhân nên phải ăn bám chứ gì?
Bác sĩ Phượng đặt ánh mắt vào chiếc nhẫn chói mắt nơi ngón áp út của Gia An. Cô ta từng nghe đồn về chuyện Gia An hay nhận một lọ thủy tinh ở quầy tiếp tân, thật sự tò mò bên trong có gì, nhưng lúc nãy nhìn qua chỉ là một mảnh giấy nát cùng viên kẹo, đáng quý đến vậy cơ à?
Đúng là thần kinh.
- Cô...- Khỏi phải nói, Uyên Hà lúc này như nổi điên, cô xắn tay áo, định đứng ra chơi tay đôi.
Chị An nhà cô bị người ta sỉ nhục, thân làm em gái thân thiết không thể đứng im, với cả, cô ta còn chọc đến OTP!!!
Cái gì mà Sugar baby!?
Hừ!
Gia An ăn chay không có nghĩa là Uyên Hà cũng ăn chay, không nên gây rối ở bệnh viện nhưng với loại không biết điều này thì phải làm cho ra ngô ra khoai, hiền mãi nó ngồi lên đầu mình!
- Sao? Chó con sủa hơi ồn rồi đó. Bác sĩ An bị câm nên cô sủa thay? Hay là cô muốn thông qua cô ta mà kiếm Sugar daddy? Ồ, tôi thấy cô cũng có tương lai như cô ta lắm, mặt lúc nào cũng tỏ ra thanh cao, chướng hết cả mắt. Cô đi nói với cô ta đừng có dẫn nhân tình vào bệnh viện khoe khoang nữa, bệnh viện này là của cô ta à? Hai người tốt nhất nên nghỉ việc ở nhà làm ph* đi.- Bác sĩ Phượng lớn giọng nói, cố tình muốn cho Gia An nghe thấy.
Lời nói càng bẩn, đừng nói Uyên Hà nóng tính, mà các bác sĩ hóng chuyện gần đó cũng lắc đầu ngán ngẩm, họ không nghĩ rằng bác sĩ Phượng lại có thể thốt ra những lời như vậy nơi đông người. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến cảnh này.
Uyên Hà đã chuẩn bị lao vào nắm đầu bác sĩ Phượng để nói: "Đúng cmnr, cô nghĩ bệnh viện này không phải của bác sĩ An thì của ai, của ông nội cô hay sao?", nhưng Gia An nhanh tay kéo cô sang một bên.
- Bác sĩ Phượng, là bác sĩ không những cần tài năng mà còn cần nhân cách và đạo đức. Tôi không biết tôi đắc tội gì với cô mà đến nỗi hôm nay cô lôi tôi ra đây bêu rếu, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng cô không nên buông lời cay độc như thể cô hiểu rõ về tôi lắm...- Gia An không thể hiện sự tức giận, nàng vẫn nói bằng một giọng điệu hết sức bình thản, mang đậm phong thái của thường ngày, chỉ là mặt lạnh hơn bình thường một chút thôi.
- Trên hết, cô nên chú trọng lời nói của mình, tầng lớp học thức không ai lại nói chuyện như vậy cả.
Sự bình tĩnh của Gia An không những chọc điên Uyên Hà, còn trêu đến sự nhẫn nại của bác sĩ Phượng, vốn muốn sỉ nhục, chọc giận Gia An, xem nàng còn trưng ra cái bộ dạng "tiên nữ" kia được bao lâu, nhưng mà thật sự là ngoài sức tưởng tượng của cô ta.
Gia An đứng thẳng người, tư thế nghiêm trang, một tay nắm chặt lọ thủy tinh bên trong túi áo blouse. Bác sĩ An nhìn một vòng khắp căn tin, không khí buổi ăn trưa bởi vì bác sĩ Phượng khuấy đảo mà như ngừng động, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chỗ nàng đang đứng. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Bác sĩ An hít một hơi thật sâu, sau đó đáp lại từng ánh mắt một.
- Mấy ngày nay, tôi cũng biết có không ít tin đồn quanh mình. Vốn tôi chẳng muốn để tâm, nhưng có vẻ mọi người vì tin đồn của tôi mà mất ăn mất ngủ, dẫn đến công tác không thuận lợi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của HOPE... Nếu mọi người đã tò mò như vậy, hôm nay tôi muốn nói rõ một lần.
Leng keng ———
Một bác sĩ đang há họng chuẩn bị ăn mì nghe xong lời nàng nói trực tiếp làm rớt đôi đũa kim loại xuống đất.
Cái gì???
Bác sĩ An định thanh minh sao?
Chắc chắn là tin hot nhất trong ngày mà, trước giờ chuyện cá nhân của Gia An luôn kín bưng, đột nhiên hôm nay lên tiếng!
Lập tức, họ ném ánh nhìn về phía bác sĩ Phượng, không biết có nên tuyên dương cô ta vì đã giúp hội hóng hớt được giải đáp nỗi lòng hay không nữa?
Gia An hôm nay một phen tự phá vỡ nguyên tắc của chính mình, nàng nghĩ rằng nếu những tin đồn không hay này lọt vào tai Nguyệt Minh, hẳn sẽ khiến người yêu của nàng bận lòng.
Gia An biết Nguyệt Minh sẽ không gặng hỏi gì mà sẽ chọn tin tưởng nàng 100%, thay vào đó là tự gặm nhấm cảm giác ngứa ngáy, khó chịu một mình, chi bằng nàng phá lệ một lần, triệt để tàn sát các tin đồn vô lý.
- Không có chuyện sugar daddy gì ở đây cả, tôi không cặp kè với đại gia hay đào mỏ bất cứ ai hay bất cứ thứ tương tự như vậy.- Gia An hơi trừng mắt nhìn bác sĩ Phượng.
- Tôi chính là đại gia của bản thân mình, nếu người yêu của tôi là một người giàu có, thì điều đó chỉ là trùng hợp mà thôi... Bản thân tôi cũng không thiếu thốn đến mức phải ăn bám người yêu. Nếu ai còn thắc mắc về thu nhập cá nhân của tôi, tôi rất sẵn lòng cung cấp bảng lương hằng tháng.
Gia An nói xong liền lạnh lùng quay lưng đi đến quầy lấy thức ăn trưa, dù hứng thú ăn trưa đều bay sạch nhưng nàng không thể để bụng rỗng mà làm việc cả buổi chiều được.
Dì căn tin lúc này còn đang ngây người hóng chuyện thì thấy bác sĩ An đi về phía mình, cả người bất giác run rẩy, có chút "rén" khi nhìn thấy nàng tỏa ra đầy khí thế.
Một hồi sau, các bác sĩ khác mới tản ra, tuy nhiên vẫn nhỏ giọng tiếp tục bàn tán về sự vụ này, chỉ là không dám nói lớn nữa.
Bác sĩ An hôm nay lại thể hiện vẻ mặt khác rồi, quá ngầu, siêu cấp ngầu!!!
Chứng tỏ Gia An muốn thông báo cho đám người ngồi lê đôi mách ở đây biết rằng nàng rất giàu và nàng có người yêu cũng giàu nốt, nàng không hề lợi dụng gì người ta cả.
Bác sĩ Phượng ở đây cảm thấy rất bẽ mặt, nhưng chưa kịp rời đi thì đã nghe Ào —— một tiếng, sau đó là cảm giác vừa nóng vừa ướt, đi kèm mùi đồ ăn bốc lên từ người mình...
Đến khi cô ta nhận thức được đã thấy Uyên Hà đứng chắn trước mặt, đúng, có thể bác sĩ An đã dùng lời nói để giải quyết, nhưng không thể nào thỏa mãn được "thuyền trưởng" Uyên Hà nhà chúng ta!
Vậy nên cô đã vớ lấy chén canh của một đồng nghiệp gần đó mà ăn miếng trả miếng đổ thẳng lên người bác sĩ Phượng khiến cô ta hét to lên như người điên.
- Sao cô dám!? Sao cô dám!?...
Uyên Hà thách thức nói: Cô không có mắt à? Va vào chén canh của tôi?
Thế là bác sĩ Phượng lao tới, nhưng Uyên Hà nhanh nhẹn tránh đi, thậm chí đạp cho cô ta một cái ngã chổng vó.
Sự việc này rầm rộ như thế, chẳng mấy chốc đến tai Ban giám đốc bệnh viện, lúc các vị cấp cao đi đến, đã thấy cảnh tượng bác sĩ Phượng lao vào điên cuồng tấn công bác sĩ Hà, mà bác sĩ Hà cũng không vừa, liên tục chống trả. Cả căn tin lần nữa loạn thành một mớ bòng bong, chỉ duy nhất bác sĩ An ngồi trong góc ăn cơm của mình, mặc kệ sự đời.
Ban lãnh đạo triệu hồi hai nữ bác sĩ gây rối lên văn phòng, Gia An thong thả lau miệng, chắp tay sau lưng đi theo họ. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Các cô nghĩ đây là đâu!? Các cô là người bán cá ở chợ à? Thạc sĩ, bác sĩ, mà cư xử như người vô học thế sao?- Giám đốc bệnh viện tức giận đập một chồng tài liệu lên bàn.
Cũng may căn tin này tách biệt dành riêng cho bác sĩ, không có bệnh nhân ra vào nên mới có thể tránh điều tiếng, nếu chuyện này lọt đến tai cấp trên, hay nói chính xác là ban quản lý của TOMORROW, hẳn chính bà ấy sẽ bị kỷ luật mất.
- Giám đốc, tôi nghĩ chị nên xem lại tư cách của bác sĩ Phượng.- Uyên Hà không sợ hãi, liếc xéo bác sĩ Phượng.
- Cô nói gì? Là cô hất canh vào người tôi.- Bác sĩ Phượng quay sang, muốn cãi tay đôi với Uyên Hà.
Uyên Hà cười đầy thách thức.
- Nói sai rồi, là cô không có mắt va vào chén canh!
Ầm ——
- Hai người còn muốn đánh nhau trước mặt tôi?- Giám đốc bệnh viện nổi đóa, đập bàn lần nữa.- Hai cô bị kỷ luật.
- Giám đốc, chuyện này do tôi.- Lúc này Gia An mới đứng dậy từ sofa, chầm chậm đứng cạnh Uyên Hà.
Uyên Hà quay sang nhìn Gia An như muốn nói nàng không cần xen vào, hôm nay trời có sập xuống thì cô cũng không hối hận, nhất định phải dạy cho con nhỏ này một bài học!
- Bác sĩ An?- Giám đốc nhíu mày.- Cô cũng uống nhầm thuốc mà gây rối sao?
- Không phải, là chút tin đồn về tôi khiến mọi người hiểu lầm thôi. Có phạt, xin phạt tôi.- Gia An cúi đầu nhận lỗi.
- Không được, em không phục! Việc gì chị phải gánh? Nếu có lỗi cũng là cô ta.- Uyên Hà nắm cánh tay Gia An mà lắc lắc.
Gia An cười mỉm, lắc đầu.
- Chị... Không được, em phải gọi cho Chủ tịch!- Uyên Hà nghiến răng.
Đúng vậy, phải gọi trợ giúp thôi!
Chủ tịch mau đến đây mà xem vợ yêu nhà mình bị bắt nạt này!
Có ô dù to mà không dùng lúc phong ba là quá phí phạm!?
- Cô!- Giám đốc bệnh viện trợn mắt.
Bà còn đang sợ đến tai cấp trên, ấy thế mà bấy giờ một bác sĩ nhỏ như Uyên Hà lại muốn trực tiếp gọi cho Nguyệt Minh?
Điên rồi, điên hết rồi!
Nhưng Giám đốc không hiểu rằng Uyên Hà lúc này là đang muốn gọi đồng đội đến để bênh vực bác sĩ An đáng thương, cũng như bênh vực bản thân cô.
Trong truyện bách hợp Uyên Hà hay đọc, có bá đạo tổng tài nào để yên cho người bắt nạt vợ mình đâu!?
Tuy thời bây giờ không thể tru di cửu tộc gì gì đó, nhưng chắc chắn Nguyệt Minh có thể làm cho con nhỏ này sống dở chết dở!
Loại người như bác sĩ Phượng sống không đến hai chương đâu!
- Không được gọi cho Tổng... Chủ tịch! Chút chuyện bé thế này lại đi làm phiền Tổng công ty, HOPE chúng ta không có kỷ cương gì hay sao? Nói tóm lại, chuyện này do tôi chịu trách nhiệm, Giám đốc xin cứ khiển trách tôi.- Gia An lập tức ngăn cản.
- Hừ, tới lúc này còn cố tỏ ra thanh cao.- Bác sĩ Phượng bên kia hừ lạnh, khinh khỉnh liếc Gia An một cái. - Ai cần cô chịu trách nhiệm?
Gia An mặc kệ lời cô ta nói, nàng kéo nhẹ cổ tay áo của Uyên Hà ý bảo cô em gái nên ngoan ngoãn một chút.
Uyên Hà siết chặt nắm tay, tức quá đi mất, cô muốn ọc máu chết tại chỗ cho rồi!
Lúc ra khỏi phòng của Giám đốc bệnh viện, Gia An bắt Uyên Hà phải hứa không được nói cho Khả Hân hay Nguyệt Minh biết, nếu không nàng sẽ tuyệt giao với cô ấy.
"Nguyệt Minh phải quản lý cả một tập đoàn lớn, phiền em ấy về một vấn đề nhỏ thế này thật không nên."
Thật lòng, Gia An không muốn chuyện gì cũng ỷ lại vào Nguyệt Minh, hơn nữa, nếu cô đến, lời đồn lại càng to... Truyện Khác
Mấy cái clip trên mạng là đủ rồi, nàng muốn tự do yêu đương bình thường, không bị ai soi mói!
Lúc Gia An về đến nhà, Nguyệt Minh cùng Joy đang chơi đùa trong phòng khách.
Nguyệt Minh đứng hơi cúi người, hai tay nắm lấy tay Joy, bé đã đến tuổi tập đi, đang rất thích thú với trải nghiệm mới. Hai dì cháu vừa nghe tiếng mở cửa thì đồng loạt ngẩng mặt lên nhìn, cùng nhau "A" một tiếng, rồi bạn lớn bế thốc bạn nhỏ lên, chạy về phía bác sĩ An.
Gia An cười tít mắt, mọi muộn phiền đểu quẳng lại đằng sau cánh cửa nhà, nàng tiến lên một bước, đón lấy vòng tay của hai dì cháu nhà họ Hoàng. Joy nhào vào lòng Gia An, Nguyệt Minh thì nắm lấy tay kéo nàng ngồi xuống sàn.
- Em mới mua cái này hay lắm nè chị.- Nguyệt Minh xoay người chạy đi rồi lôi một chiếc thùng khá to đến.
Cả Gia An và Joy cục cưng đều có chút tò mò, Nguyệt Minh loay hoay một lát liền lôi từ trong hộp to ra một chiếc xe tập đi màu hồng đáng yêu.
Gia An thầm thở phào, ờm, nàng bị ám ảnh bởi lần nào Nguyệt Minh bí mật vung tay mua sắm cũng đều sẽ lôi về những món đồ vô bổ, may là lần này là thứ cần thiết.
Cơ mà giao diện của cái xe này có hơi...
Joy cục cưng khá thông minh, nhưng có điều là bé hơi nhát, nếu có thứ gì lạ làm bé sợ, bé sẽ xoay người nấp vào lòng người lớn. Lúc này cũng vậy, bé nhìn chiếc xe kỳ quái đã vậy còn phát ra nhạc của Nguyệt Minh đẩy lại gần liền sợ hãi chui vào lòng Gia An, nhìn nàng bằng đôi mắt long lanh như thể đang cầu cứu.
- Sao vậy Joy?
Nguyệt Minh định bế bé cho vào xe, thì Joy liền òa khóc, bám lấy người Gia An không rời.
- Joy sợ...- Gia An xoa xoa lưng Joy rồi nhìn Nguyệt Minh đầy thương cảm, ý bảo Tổng giám đốc mang xe ra chỗ khác đi.
Khỏi phải nói, thấy cháu cưng ghét bỏ, Nguyệt Minh liền tổn thương mà đẩy xe ra chỗ khác chơi một mình, nhưng càng đẩy thì xe càng phát nhạc, Joy lại càng khóc to.
Nguyệt Minh quay sang nhìn Gia An đầy ấm ức, nàng cười khổ bế Joy vào phòng dỗ dành, bạn nhỏ khóc một hồi mệt quá liền ngủ, nàng mới đi ra dỗ bạn lớn.
- Em làm sao vậy?
Khi Gia An trở ra thì Nguyệt Minh nằm dài trong chuồng heo của Joy, một tay đẩy đẩy chiếc xe tập đi đầy đáng yêu mình tận tâm lựa chọn.
- Joy không thương em.- Nguyệt Minh ấm ức mách chị An.
- Sao em lại nghĩ vậy?- Gia An vỗ nhẹ vào mặt Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh bĩu môi một cái
- Chị cũng thấy đó thái độ mà!
Gia An phì cười.
- Không có đâu, Joy thương em lắm, chỉ là bé sợ chiếc xe này thôi. Chị nghĩ là cần thời gian, lúc nãy bất ngờ quá nên Joy sợ.
Nguyệt Minh xì một tiếng, tiếp tục dùng tay đẩy đẩy xe chơi một mình, chợt thấy Gia An nhìn cô bằng ánh mắt đặc biệt dịu dàng, lau đó nàng cúi người nằm xuống, gối đầu vào tay còn lại của cô.
Nguyệt Minh co tay lại, kéo nàng sát vào lòng mình.
- Sao vậy chị?
Gia An không đáp, chỉ lắc lắc đầu, úp mặt vào người Nguyệt Minh.