Lúc Nhật Minh còn sống, khoảng thời gian chị ấy mặn nồng với Trọng Khôi cũng là lúc Nguyệt Minh cảm thấy thật lẻ loi, vậy nên cứ lao đầu vào làm việc.
Đã từ lâu, định nghĩa cuối tuần đối với Nguyệt Minh chẳng còn tồn tại, nhưng rồi bác sĩ An đến và thay đổi cuộc đời cô, dù thời gian gần đây phải căng thẳng điều tra cũng như điều hành công ty, cô vẫn dành ra ngày cuối tuần cho gia đình nhỏ này.
Gia đình.
Hai chữ đơn giản này cùng cảnh tượng trước mắt, Nguyệt Minh không cách nào che giấu nụ cười hạnh phúc trên môi.
Nguyệt Minh nằm dài trong "chuồng heo", một sáng chủ nhật thật yên ả làm sao, nằm dài ra đất, nghe bản nhạc thiếu nhi, nghe mãi nghe mãi, không chill cũng thành chill...
Chỉ cần đảo mắt là có thể thấy một cục em bé thơm thơm mềm mềm đang gượng đứng dậy, đi vài bước rồi lăn ra đất, tiếp tục đứng dậy, bước vài bước lại té lăn ra... Nhưng bé không khóc mà còn hi hi ha ha đầy vui vẻ, hẳn là đối với đứa trẻ như Joy, những trải nghiệm mới luôn khiến bé hứng thú.
- Lại đây.- Nguyệt Minh ngoắc ngoắc.
Joy liếc mắt nhìn "bà già", rồi chu chu môi tỏ vẻ ghét bỏ, tiếp tục công cuộc vịn hàng rào tập đi.
Nguyệt Minh nhìn cái má phúng phính của Joy, liền muốn cắn cho một cái, ánh mắt ngập tràn nuông chiều, tay vẫn ngoan cố ngoắc ngoắc cục cưng.
- Lại đây nào.
Lời cô nói không có tác dụng với Joy, nhưng lại có tác dụng với người khác...
Bác sĩ An từ đâu lon ton chạy lại, nàng vừa thức dậy, chỉ mặc bộ pyjama bằng lụa, đầu tóc còn chút rối, gương mặt không trang điểm, cảm giác thật thanh thuần và ngây thơ.
- Hửm? Gọi chị hả?- Gia An nhấc chân bước vào chuồng heo, ngồi xuống cạnh Nguyệt Minh, nàng vừa bước ra khỏi phòng đã thấy người yêu vẫy vẫy tay, tưởng gọi mình.
Nguyệt Minh đang cân đo đong đếm trong lòng, rõ ràng gọi cục trắng trẻo thơm thơm mềm mềm nhỏ nhưng đi đến lại là một cục trắng trẻo, thơm thơm mềm mềm lớn... Tổng giám đốc dù có chút chột dạ, nhưng liền quẳng ra sau đầu.
Rõ ràng là lời rồi còn chột dạ cái gì!?
Joy cái gì mà Joy!?
Nguyệt Minh liền ngồi bật dậy, kéo Gia An vào lòng mà hít lấy hít để, như vậy cũng rất được nha!
Gia An còn đang mơ ngủ, đêm qua nàng có ca trực căng thẳng, về đến nhà liền đi ngủ nhưng đồng hồ sinh học đã quen kỷ luật, chỉ chợp mắt được chốc lát, kết quả là ngu ngơ như thế này đây.
Không biết có phải vòng tay của Nguyệt Minh quá ấm áp hay không, Gia An lại có chút buồn ngủ, ngoan ngoãn nép vào lòng cô, khép mắt.
Khỏi phải nói cũng đoán được Joy cục cưng lúc này thế nào, bé đã không vừa lòng dì út, bây giờ lại càng chướng mắt khi thấy chị An xinh đẹp không ôm bé trước mà lại chui vào lòng bà dì già.
Joy có cay không?
Có.
Vậy Joy có làm được gì không?
Tất nhiên là cũng có rồi.
Bình thường Joy tự đi được bốn, năm bước đã là cố gắng lắm rồi, lúc này lại vì tức giận mà chạy một cái vèo như bay về hướng hai người kia. Hai cánh tay nhỏ nhỏ mềm mềm vừa chạm tới Gia An liền ôm nàng cứng ngắt, như thể con lười đu vào cành cây, dù có chuyện gì xảy ra cũng không buông tay.
Gia An bị Joy nhào vào lòng mà giật thót người, mở mắt liền thấy cục cưng đang cố bám vào người mình. Nàng cười tít mắt, đẩy Nguyệt Minh ra, ôm Joy vào lòng, thơm thơm má cục cưng.
Nguyệt Minh:...
- Ôi chao, cục cưng của cô.
Hai mắt Joy sáng long lanh, nhưng không biết Nguyệt Minh có tưởng tượng không mà lại cảm thấy như cháu vừa nhếch môi với mình!?
Nguyệt Minh nhào tới, dang tay định ôm cả hai cô cháu vào lòng, thì Joy liền đưa chân đạp vào bụng cô. Nguyệt Minh dù đau vẫn không từ bỏ, lại cố xáp vào.
Joy thấy không xi nhê liền dùng vũ khí cuối cùng, đặc quyền của trẻ con, đó chính là nước mắt, khóc oa oa lên. Gia An liền nóng ruột, quay sang lườm Nguyệt Minh một cái. Nguyệt Minh uất ức, mím mím môi tỏ vẻ như mèo con bị bỏ rơi mà nhìn nàng.
Nhưng vô ích, vị trí của Joy trong nhà này là lớn nhất...
- Này, em đừng chọc Joy nữa.
- Oa oa...
Nguyệt Minh nhìn Gia An và Joy ôm nhau mà trừ mình ra, hai mắt giật giật.
Nguyệt Minh có cay không?
Có!!!
Nguyệt Minh có làm được gì không?
Không!!!
Nguyệt Minh chỉ dám mang dáng vẻ ấm ức đứng dậy, đi làm bữa sáng cho cả nhà, chỉ vài món đơn giản, bánh mì kẹp cho cô và bác sĩ An, cháo rau củ ăn dặm cho Joy cục cưng.
Lúc Nguyệt Minh còn loay hoay dưới bếp, Gia An tự lúc nào đã đi đến, hôn nhẹ vào má người yêu.
- Đừng dỗi.
Lời nàng nhẹ nhàng nói vậy mà lại bắn thẳng vào lòng cô gái không tiền đồ Nguyệt Minh, quên luôn mình còn đang rầu rĩ vì bị ra rìa lúc nãy.
- Chút nữa chị có muốn đi quán cà phê với em không?- Nguyệt Minh vừa rửa rau vừa hỏi.
- Hửm? Làm gì á?- Gia An rửa tay bằng vòi nước khác, muốn giúp đỡ Nguyệt Minh. Nàng có chút nghi hoặc, Tổng giám đốc cũng đi cafe à? Hình như trước nay ít thấy.
- Chị còn nhớ Startup động cơ điện hôm trước em deal không?
- À...
Gia An được nhắc mới nhớ ra, lúc trước Nguyệt Minh có hẹn sẽ cũng nàng đi gặp, nhưng sau đó phải dời lại vì cô bận rộn quá.
Nàng bác sĩ nghe xong có chút tự hỏi, vì sao lại chọn môi trường không chuyên như vậy?
Vốn Tổng giám đốc định giao cho cấp dưới, nhưng cô nàng kia một mực nói sẽ chờ đợi Boss Nguyệt Minh để cùng thảo luận trực tiếp, dù phải đợi bao lâu cũng được. Nguyệt Minh suy nghĩ một chút, hẹn gặp tại Công ty, nhưng cô nàng lại bảo muốn kéo gần khoảng cách để dễ làm việc, trực tiếp hẹn cô tại quán cà phê.
Nguyệt Minh không muốn bị mang tiếng rằng "deal rồi bỏ con giữa chợ" như vài Boss mùa trước, bèn chấp nhận đề nghị, hôm nay tranh thủ có chút thời gian rảnh, cô dự định đi gặp một lúc để bàn bạc, sẵn tiện dẫn hai cô cháu An-Joy ra ngoài đi dạo, hít thở khí trời.
Sau khi ăn sáng xong, cả nhà Nguyệt Minh đến điểm hẹn với Startup nữ hôm trước.
Hôm nay Nguyệt Minh mặc quần jean xanh cùng áo thun trắng, đi kèm áo khoác ngoài, trang phục đơn giản nhưng khoác lên người cô liền trở nên high fashion, nâng cao định nghĩa lụa đẹp vì người. Còn Gia An chọn cho mình một chiếc váy trắng nhẹ từ thương hiệu R&W, sau đó chọn cho Joy chiếc jumpsuit trắng xanh.
Nguyệt Minh ngắm nghía người yêu cùng cháu cưng một hồi, rất hài lòng với trang phục gia đình này, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Suy đi nghĩ lại 5 phút, cô liền đội thêm cho Joy chiếc mũ dưa lưới trong bộ đồ hôm sinh nhật Gia An.
Joy còn bé đã biết bất mãn trước gu thời trang của bà dì già, có thấy cái màu xanh lá này rất vô duyên hay không hả trời!?
Bé con không chần chừ liền dùng tay vứt bỏ cái nón xuống đất.
Nguyệt Minh khóc trong lòng nhiều chút...
Đi cà phê vào chủ nhật là một trải nghiệm không mấy thoải mái, vừa đông đúc vừa vất vả tìm chỗ, cũng may, Nguyệt Minh đã thâu tóm chuỗi cà phê của Anh Khang nên mọi chuyện đơn giản hơn hẳn. Chỉ cần một cuộc điện thoại, không quá khó để có một chỗ thoáng đãng dành riêng cho Tổng giám đốc cùng nàng bác sĩ.
Lúc hai người họ đến nơi, Startup nữ đã ngồi chờ sẵn, Nguyệt Minh không chút kiêng dè, một tay bế Joy, một tay nắm chặt tay Gia An đi vào.
Startup nữ có chút để tâm nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt Nguyệt Minh, cô ta liền cười tít mắt, quăng bỏ bận lòng ra phía sau.
Gia An không biết mình có tưởng tượng hay không nhưng ánh mắt cô gái này khi nhìn Nguyệt Minh, so với trên tivi còn nóng bỏng hơn...
- Boss Nguyệt Minh, chào chị...- Startup nữ đứng dậy, hồ hởi chào hỏi.
- Gia An, bạn gái tôi.- Nguyệt Minh giới thiệu rất tự nhiên, lúc nhắc đến tên người yêu thậm chí giấu không được mà cười một cái đầy tự hào.
Không trách được, bạn gái cô vất vả lắm mới theo đuổi được đấy!
- Chào chị Gia An.- Startup nữ gật đầu lặp lại lời chào chưa hoàn chỉnh.
Gia An chăm chú quan sát cô gái trẻ trước mặt, thoạt nhìn tầm hơn 25, nhưng chắc chắn nhỏ tuổi hơn nàng, phong cách hiện đại, trẻ trung và quyến rũ, trang điểm hôm nay khá cầu kỳ, so với vẻ vô hại trên tivi hôm trước đúng là một trời một vực, đặc biệt là ánh mắt sáng ngời khi nhìn thấy Nguyệt Minh...
- Chào cô, Vy Oanh, tôi có cùng Nguyệt xem qua dự án của cô.- Bác sĩ An lúc này mới cất tiếng.- Khá tốt.
Joy cục cưng nhìn đám người lớn diễn trò, bé bị bế hoài mệt lắm đó biết không hả? Chưa kể Nguyệt Minh không thơm bằng Gia An, bé bất mãn hét lên một tiếng, thành công thu hút sự chú ý của ba người lớn.
- Bé đáng yêu quá, bé là...- Vy Oanh lúc này mới chú ý tới Joy.
- Con gái chúng tôi.- Nguyệt Minh dứt khoát, không động tác thừa trả lời. Trong ánh mắt người ngoài cô không muốn họ nói cháu cô mồ côi!
Gia An bắt được một tia thất vọng cùng chán ghét trong mắt Vy Oanh khi Nguyệt Minh giới thiệu. Nàng tốt bụng xóa đi ý nghĩ cô ta có địch ý với mình, thay vào đó cứ cho rằng cô ta bất ngờ khi nghe Nguyệt Minh comeout đi.
- Bé dễ thương quá chị Nguyệt Minh.
Cô ta khen ngợi Joy, hoàn toàn bỏ qua Gia An...
Linh cảm phụ nữ mách bảo nàng nên cảnh giác, đừng cứ mãi lương thiện. Ban đầu thấy cô ta trên tivi bị quấy rối tình dục bởi Michael, Gia An liền đồng cảm, nhưng bây giờ gặp ngoài đời liền có nhận định khác về Vy Oanh này.
Người này là không khéo léo trong ứng xử hay là ghét nàng?
Bây giờ cô ta không bị quấy rối, mà có xu hướng muốn quấy rối.
Bộp──
Cô ta đưa tay định nắm tay Joy. Joy cục cưng không thích người lạ động chạm, đẩy tay cô ta ra, ghét bỏ không thèm nhìn một cái, lại hiếm hoi ôm chặt lấy cổ Nguyệt Minh.
- Joy không thường xuyên tiếp xúc với người lạ.- Nguyệt Minh dù cưng chiều cháu, nhưng với hành động thô lỗ vẫn không bênh được. - Cô đừng để tâm nhiều quá đến Joy.
Cô không để tâm nhiều đến biểu hiện thất vọng của Vy Oanh mà chiếc kéo tay Gia An cùng ngồi xuống, sau đó liền ân cần giúp nàng chọn món.
- Có bánh dưa lưới nè, chị dùng thử nhé?
- Chị muốn ăn tiramisu nữa...- Gia An phân vân nhìn hai loại bánh.
Nguyệt Minh nhìn Gia An, cười đầy nuông chiều, sau đó đưa tay gọi phục vụ.
- Mang tất cả bánh ngọt cho tôi. Một trà đào ít đá, một socola nóng, một nước suối.- Nguyệt Minh rất mạch lạc gọi món, đúng hoàn toàn với ý "bé An".
Bác sĩ An liền cười híp mắt.
Hai người thật tự nhiên mà nhìn nhau, Vy Oanh ngồi đối diện bất giác trở nên vô hình. Cả hai đâu có thời gian quan tâm đến biểu hiện chán ghét của Vy Oanh khi nhìn thấy Gia An chạm vào má của Nguyệt Minh, hay cái hôn nhẹ của Gia An lên má của Joy. Vy Oanh nhíu mày, nhìn nụ cười của Gia An làm cô ta cảm thấy rất thân thuộc...
Cớ sao cô Gia An này lại rất có nét tương đồng với Boss Waldo nhỉ?
Ai có mắt cười đều giống nhau à?
Lát sau, Gia An mới ý thức được ở đây vẫn có người, liền thúc vào tay Nguyệt Minh. Tổng giám đốc liền ngồi ngay lại, hắng giọng một cái.
- Nghe cấp dưới của tôi nói là cô muốn gặp trực tiếp tôi để thảo luận. Thật ra người tôi gửi đến là người có chuyên môn vững, so với tôi còn hiểu hơn về lĩnh vực của cô. Tuy không phải tôi trực tiếp làm việc với cô, nhưng tôi sẽ là người duyệt dự án, bảo đảm lợi ích cô nhận được vẫn như những gì tôi hứa mà thôi.- Nguyệt Minh nghiêm túc bật mode công việc.
Lúc này, Joy cục cưng đã ở trong lòng Gia An, bánh dưa lưới có một lớp kem ngọt nên nàng đút cho bé nếm thử. Vì Joy ăn ngọt nên đòi uống nước.
Lúc Vy Oanh đang định trình bày chi tiết thì Nguyệt Minh cất lời.
- Ngại quá, chờ tôi một chút.- Nguyệt Minh lấy từ balo ra bình nước của Joy.- Để em.
Nguyệt Minh dù bàn chuyện đến nghiêm túc, nhưng một phần tâm tư vẫn đặt về nơi Gia An cùng Joy. So với giọng điệu cứng nhắc khi bàn công việc, lời cô nói với Gia An đầy nhẹ nhàng và mềm mại.
Vy Oanh càng nhìn càng chướng mắt, vô thức siết chặt ly thủy tinh trong bàn tay.
Đáng ghét!
Rõ ràng cô Gia An này đang cố thu hút ánh nhìn của Nguyệt Minh mà.
Thật là rẻ tiền!
Mí mắt Vy Oanh giật giật, cảm thấy cảnh tượng trước mắt mới phản cảm làm sao.
Cô ta vốn dĩ đã để mắt tới Nguyệt Minh từ trước khi tham gia X Project, đại loại là theo dõi tin tức báo chí, gaydar mách bảo cho cô ta biết vị Chủ tịch này chắc chắn cong!
Mọi giả thuyết càng trở nên vững chắc khi scandal Nguyệt Minh cùng bà tổ "buê đuê" Fuyu lộ ra, dù nhìn hai người thật đẹp đôi, Vy Oanh vẫn không cảm nhận được tình yêu giữa hai người họ, nhưng mà dù có hay không cũng chẳng tới lượt cô ta, mây tầng nào gặp mây tầng ấy...
Để rồi khi cô ta nghe thông báo từ chương trình rằng tập mình tham gia có Nguyệt Minh, liền mừng như điên, suýt nhảy cẫng lên!
Duyên trời định!
Chắc chắn là duyên trời định!!!
Những ngày sau đó, cô ta liên tục mơ thấy lại khoảnh khắc Nguyệt Minh đứng ra bảo vệ mình khỏi bị quấy rối, rồi cứ xem đi xem lại cảnh quay đó sau khi phát sóng...
Vy Oanh tìm mọi lý do để gặp riêng Nguyệt Minh, thậm chí còn cố tình chọn quán cà phê cho giống một buổi hẹn hò, chờ đợi khá lâu để được gặp riêng cho dễ tiếp cận, vậy mà lại gặp ngay một cái chướng ngại vật siêu to khổng lồ là cái cô Gia An này!?
Nhưng cô ta cũng không thể tùy tiện bộc phát, chỉ ngậm ngùi ngồi làm bóng đèn bất đắc dĩ...
Cách Nguyệt Minh đối xử với Gia An càng làm Vy Oanh thêm u mê, vừa giàu, vừa giỏi, vừa đẹp, lại ân cần... chuẩn không lệch tí nào mẫu người yêu lý tưởng của cô ta rồi!
Chỉ tiếc là tiếp cận quá trễ rồi sao?
Joy nằm trong lòng Gia An, Nguyệt Minh thì ngồi nhích lại gần để cầm bình nước cho cục cưng uống, chốc chốc lại quay lên nhìn vào mắt người yêu mà cười. Hôm nay bác sĩ An xõa tóc, nên đôi lúc gió bên ngoài cửa sổ lùa vào sẽ làm tóc nàng lay động, Nguyệt Minh liền tự nhiên đưa tay lên vén hộ tóc nàng.
Nếu không phải vì ý thức được đang có người khác ngồi đây, Nguyệt Minh liền muốn hôn lên đôi môi mềm mọng nước của bác sĩ An. Cô đối với môi nàng luôn có một sự hứng thú mạnh mẽ, khi có mẫu son mới ra đều bắt Khả Hân mua giúp rồi gửi cho Gia An, không cần nhìn giá, cứ đẹp là được.
Và lần nào tô màu son mới lên môi bác sĩ An cũng đều khiến Nguyệt Minh ưng lòng hả dạ, mỗi ngày đều "biến thái" bắt nàng dùng một loại khác nhau... Nguyệt Minh thậm chí còn nghĩ đến việc đóng một tủ kính riêng để Gia An bỏ son vào, chỉ là nàng chưa chịu duyệt ý tưởng này nên cô chưa dám thực hiện.
Joy thấy Nguyệt Minh đầy si mê ngắm Gia An liền vô cùng ngứa mắt, dùng đôi chân nho nhỏ đá lên mặt bà dì già.
- Ui da.- Nguyệt Minh giật mình chạm tay lên mặt, bình nước vì vậy mà rơi xuống người Joy.
Gia An hốt hoảng chụp lấy bình nước, còn chưa kịp quan tâm Nguyệt Minh thì Vy Oanh đã nhướng người tới ý định chạm tay lên mặt cô. Nguyệt Minh theo phản xạ lập tức né người, khiến Vy Oanh cười cười đầy xấu hổ.
- Em chỉ muốn xem mặt chị có bị thương không...
- Không có gì, chuyện thường ngày. Em tập trung vào startup đi.
Nguyệt Minh len lén đưa mắt nhìn Gia An, thấy nàng có chút lạnh lùng, chẳng thèm nhìn lại mình, cô hơi mím.
- Ngại quá, chúng ta tiếp tục bàn cho xong đi, hôm nay tôi còn có việc phải làm.
Với linh tính của phụ nữ, và bản năng sinh tồn của mình, Nguyệt Minh cảm thấy mình không nên ở đây lâu.
- Dạ.- Vy Oanh thất vọng đáp.
Gia An bên này lau nước cho Joy xong cũng bế bé vào lòng mình, sau đó hướng mắt về phía Nguyệt Minh, vốn có hứng thú muốn nghe bàn chuyện về Project này, nhưng cứ nhìn Vy Oanh là nàng liền tuột mood.
Trước đây, Gia An chưa từng chỉ nhìn bề ngoài của một người mà đánh giá, nhưng từ lúc yêu đương với Nguyệt Minh, những cô gái tiếp cận cô mà trong mắt có chất chứa dù chỉ một ít tâm tư cũng đủ làm nàng thấy khó chịu.
Lúc này, Vy Oanh đang trình bày dự án lại một lần nữa, Nguyệt Minh quay sang nhìn Gia An, cười một cái đầy nịnh bợ, dùng ngón cái xoa xoa nhẹ nhàng mu bàn tay nàng. Bác sĩ An bĩu môi, Nguyệt Minh lại càng nắm chặt hơn.
Joy hết nhìn Nguyệt Minh rồi lại ngước mặt lên nhìn Gia An, sau đó tiếp tục đảo mắt về phía Vy Oanh, bé con hừ một cái, không biết suy nghĩ gì mà lại thở dài...
- Ừm, trình bày cũng ổn đó, lúc trước ở X Project thật sự không ấn tượng lắm.- Nguyệt Minh quay sang Vy Oanh, gương mặt lạnh đi mấy phần.-Nếu cô làm tốt, đã có thể lọt vào mắt xanh của Boss Thiên Hương rồi. Thật ra về dự án này, Boss Thiên Hương sẽ tốt hơn tôi, nhưng tiêu chuẩn của SUNSHINE thì rất cao.
Nguyệt Minh vẫn làm đúng với vai trò một Boss của mình, một khi đã deal dự án sẽ có trách nhiệm với nó.
Đúng lúc này, từ phía dưới cầu thang, một cô gái đi lên. Cô ngó nghiêng một lượt dự định tìm chỗ ngồi, liền bắt gặp bàn ba người lớn một trẻ em này, gương mặt trở nên đầy hồ hở.
- Ann!
Bạn bè của Gia An thật sự rất ít, mà nàng cũng không quá thích giao du.
Cô gái đó chính là Hà Anh, người bạn thân hiếm hoi của Gia An. Từ lần đi ăn nhà hàng kết thúc trong hỗn loạn lúc trước, dù vẫn thường xuyên liên lạc nhưng đã rất lâu rồi họ không có thời gian gặp mặt trực tiếp.
- Hà Anh.- Gia An bất ngờ, vẫy vẫy tay.
Cuộc hội thoại thành công kéo theo sự chú ý hai người đang bàn chuyện ở bên này.
Bắt gặp ánh mắt của Nguyệt Minh, Hà Anh lịch sự gật đầu. Nguyệt Minh đứng dậy, nhẹ gật đầu chào lại, sau đó quay sang nhìn Gia An.
- Đây là Hà Anh, bạn tốt của chị lúc còn ở nước A. Ngại quá, lại làm gián đoạn em rồi.
- Không sao, chào cô, tôi là Nguyệt Minh.
Gia An vốn dĩ muốn nói thêm vài câu, nhưng lại thấy Vy Oanh liếc mình, nàng cười cười ra hiệu với Hà Anh đi sang bàn khác.
Nàng vừa bế Joy đứng lên, Nguyệt Minh đã nắm tay nàng lại.
- Xin lỗi, cô cho tôi xin 5 phút nhé.- Nguyệt Minh nói với Vy Oanh, một câu khẳng định chứ chẳng phải hỏi ý kiến.
Vy Oanh chỉ đành cười gượng gạo, vậy là ba người lớn cùng một trẻ em lại đến một góc gần đó ngồi xuống. Gia An thì bế Joy, Hà Anh ngồi đối diện hai người, đột nhiên thấy chói mắt.
Hà Anh trước đây làm bên dịch vụ, hoạt ngôn và tự nhiên là phong cách, cũng biết sơ qua mối quan hệ giữa hai người, lại đã từng thấy qua Nguyệt Minh ở nhà hàng lần trước nên chủ động lên tiếng.
- Xin chào Nguyệt Minh, như An nói, tôi là Hà Anh, bạn của cậu ấy lúc ở nước A. Còn đây là...- Hà Anh chỉ về cục em bé mũm mĩm đáng yêu trong lòng Gia An.
- Đây là Joy, con... gái của tôi.- Nguyệt Minh xoa xoa quả đầu không tóc của Joy.
Joy ghét bỏ đánh vào tay Nguyệt Minh, sau đó tỏ vẻ oan ức méc Gia An khiến nàng bật cười, bế cục cưng lên mà dỗ dành.
Hà Anh:...
Cái cảnh tượng gia đình ấm áp gì thế này?
Dù sao cũng là thế hệ thanh niên hiện đại, hơn nữa còn du học ở nước A mấy năm, Hà Anh đối với chuyện đồng tính chẳng lạ. Huống hồ, hồi đó Gia An cũng rất thu hút phái nữ, không phải còn có cái cô Alex gì hay sao?
- Em về bên đấy bàn cho xong chuyện đi.- Gia An đánh khẽ vào cánh tay Nguyệt Minh.
- Ngại quá, không tiếp cô được.- Nguyệt Minh chạm nhẹ vào tay Gia An, sau đó quay sang nhìn Hà Anh.- Cô và An cứ từ từ nói chuyện.
Nguyệt Minh đứng dậy, sau đó không biết gì, lại quay lại nói nhỏ với Gia An.
- Có cần em bế Joy giúp chị không? Để chị tiện nói chuyện với bạn.- Nguyệt Minh đưa tay ra muốn bế Joy.
Không đợi Gia An đáp lời, Joy liền ghét bỏ mà quay mặt đi bám dính vào người nàng không buông, lại còn hét lên.
Đầu Hà Anh đầy chấm hỏi, chẳng phải Nguyệt Minh vừa giới thiệu Joy là con gái của mình sao???
Nhìn sao giống con gái Gia An hơn vậy?
- Em cứ đi đi, để chị trông cho là được rồi.- Gia An vỗ vỗ lưng Joy, ý bảo bé bình tĩnh lại.-Phiền em làm việc, người ta sẽ nghĩ em không chuyên nghiệp.
- Không có đâu chị,
Gia An cũng cần không gian riêng để tám chuyện, không phải sao?
Cuộc sống của nàng chỉ là quanh quẩn giữa bệnh viện và hai dì cháu, nếu giờ đến cả thời gian hiếm hoi dành cho bạn bè cũng bị chiếm mất, chẳng phải cô quá tệ rồi sao!?
Vậy là Nguyệt Minh dùng hết sức tách Joy ra khỏi người Gia An, bé con bắt đầu gào khóc to lên. Gia An nóng ruột đứng dậy muốn ôm lấy bé, lại thấy Nguyệt Minh làm mặt hung dữ với mình.
- Con không phải lúc nào muốn cái gì cũng được nghe không!?- Nguyệt Minh làm ra vẻ nghiêm túc, ôm lấy em bé đang giãy dụa trên tay mình.
Ai nhìn Joy khóc mà không mủi lòng, cả Hà Anh đây mới gặp vài phút còn sốt ruột muốn chết!
Nhưng thấy Gia An không dám hó hé, cô cũng không tiện mở lời, đành yên lặng nhìn Nguyệt Minh bế Joy trên vai, quay về chỗ cũ.
Gia An luyến tiếc nhìn theo, đau lòng chết mất!
Cái ánh mắt trong veo cầu cứu của Joy lúc nhìn mình khiến nàng chột dạ phát điên, nhưng thấy Nguyệt Minh trừng mắt nghiêm khắc, nàng cũng không dám làm trái, đành ngồi xuống tiếp chuyện với Hà Anh, nhưng cứ vài phút liền nhìn sang phía này một lần.
Bên này, Joy cục cưng đang rất tức giận, bé đánh, đạp, cào cấu vào mặt Nguyệt Minh liên hồi khiến gương mặt xinh đẹp của Tổng giám đốc đỏ ửng lên.
Nhân viên trong quán thấy loạn song cũng chẳng dám xen vào chuyện nhà cũng sếp lớn, chỉ biết đứng một góc quan sát.
Vy Oanh muốn đứng dậy quan tâm liền bị Joy vô tình đập tay vào mặt.
- Joy!- Nguyệt Minh nghiêm giọng.
Joy ấm ức xìu xuống, bé biết bà dì già giận thật rồi, ai mượn đưa cái mặt vào?
Chuyện này là chuyện gia đình bé, bà cô kia xen vào làm gì để bé bị la, bé chỉ tay vào mặt Vy Oanh.
- A, ra ra.- Ý Joy muốn đuổi Vy Oanh đi.
- Xin lỗi, cô cứ mặc kệ đi, cô cứ trình bày tiếp đi, tôi vẫn đang nghe.- Nguyệt Minh ôm Joy lại.
Cục cưng nhỏ cứ quen thói coi trời bằng vung thế này thật sự không ổn chút nào!
Bây giờ đã vậy, lớn lên sẽ thế nào???
Dù cô có thừa khả năng bao che cho Joy làm loạn, nhưng xấu tính là tuyệt đối không chấp nhận được ở nhà họ Hoàng!
Nguyệt Minh nghĩ mình phải cứng rắn với Joy hơn, nếu không thì sao dám đối diện với ba mẹ và chị hai!?
- Em không sao? Chị có sao không? Trẻ con ấy mà, chị nên nhẹ nhàng một chút.- Vy Oanh cười tít mắt, nhưng trong lòng khó chịu gần chết.
Điều duy nhất an ủi cô ta lúc này là chướng ngại vật mang tên Gia An đã đi khuất mắt, tiện thể lấy lòng Nguyệt Minh một chút không phải tốt sao.
- Khai ngay, có gì giấu tớ?- Hà Anh bên này không khoan nhượng, thiếu điều trói Gia An lại bức cung.
- Giấu cái gì?- Gia An nhún vai, lại gọi một tách trà chanh rồi nhấp một ngụm.- Như cậu thấy đó, em ấy là bạn gái tớ.
Gia An chẳng muốn giấu diếm bạn thân làm gì, Hà Anh nghe xong đập vào đùi cái Bộp.
- Damn, tớ đã phán là chuẩn! Quá được luôn em ơi, hổng ngờ em ế thâm niên, quen là quen bồ xịn như vậy.- Hà Anh bật ngón cái khen ngợi Gia An.
Xưa nay nhỏ bạn này luôn làm cô lo lắng, có lúc còn tự hỏi liệu nhỏ có phải lãnh cảm hay không?
Nghe tin nó có bồ mừng muốn rớt nước mắt, ở đó mà chê đồng tính hay dị tính cái gì!?
- Nhưng mà đứa nhỏ là sao hả? Nhìn cô ấy không giống đã từng mang thai sinh đẻ?- Hà Anh xoa cằm, có chút suy nghĩ, sau đó lại nhìn Gia An đầy nghi vấn.- Đừng nói cậu giỏi tới mức người ta đang có bầu cũng... ưm ưm...
Hà Anh còn chưa nói xong đã bị Gia An tiện tay nhét cái bánh vào mồm.
- Nói bậy.- Gia An đánh vào tay Hà Anh.
- Ui, mua một được hai à?- Hà Anh nhai xong hết cái bánh, vỗ ngực bộp bộp, suýt nữa là nghẹn chết rồi!- Cô ấy đến chỗ cậu khám rồi cậu hốt luôn à?
Trong đầu Hà Anh lúc này chợt nhảy số, Gia An làm ở HOPE, cô Nguyệt Minh này đi khám thai sau khi bị tình nhân phụ bạc, gặp và yêu?
Trời ạ, quá sức hợp lý!
- Hâm quá, chuyện này có quan trọng không? Quan trọng là chúng tớ yêu nhau là được.
Bình thường Nguyệt Minh luôn xưng hô dì-cháu với Joy nhưng nếu người lạ hỏi, Tổng giám đốc luôn sẽ gọi Joy là con. Cô muốn cho Joy một danh phận, không muốn người ta chua xót mà thương tiếc bảo còn bé như vậy mà đã mồ côi. Nguyệt Minh ở nhà xưng dì vì không muốn tước đi quyền làm mẹ của Nhật Minh, cô đã từng tâm sự với nàng về vấn đề xưng hô này.
Từ mẹ rất thiêng liêng, công sinh thành rất cao cả. Trong lòng Nguyệt Minh mặc định, Joy chỉ có một và chỉ một mẹ.
Nhật Minh.
Gia An bất giác mỉm cười, càng đào sâu tâm tư của Nguyệt Minh lại càng cảm thấy yêu cô ấy vô cùng. Thật ra, Nguyệt Minh rất đơn giản, quan tâm một cách thầm lặng, luôn chu toàn mọi thứ, bởi vì luôn thầm lặng như vậy nên dễ bị người khác nhìn nhận sai...
Hà Anh thấy Gia An cười tươi rói, liền thở ra một hơi, đúng thật là không quan trọng.
- Yêu là được, yêu là được.- Hà Anh lẩm bẩm, sau đó len lén nhìn Nguyệt Minh bên kia..
Thân người thẳng tắp, tay bế baby, vẻ đẹp không biết che đâu cho hết, đột nhiên trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ không được trong sáng cho lắm...
Nhưng cái này thì quan trọng này!
- Hai người... ai nằm trên vậy,.
Phụt ──
Khụ khụ khụ ──
Gia An nghe xong liền bị phụt nước, ho mấy cái, nước mắt cũng muốn ứa ra. Nàng đưa tay vỗ ngực, không phân biệt được gương mặt ửng đỏ lúc này là do ngại ngùng hay là vì bị sặc nước.
- Ăn nói lung tung!
- Cậu bao nhiêu tuổi mà còn ngượng chuyện này, làm chưa? Kể nghe chút coi...
À ừm, là một bác sĩ khoa Sản, Gia An tất nhiên là hiểu những gì bạn thân mình đang nói, nhưng mà da mặt nàng mỏng... Làm bác sĩ khoa Sản bộ không biết ngại hay sao?
Ngẫm lại, thân mật nhất giữa hai người họ cũng chỉ ôm nhau ngủ cùng Joy, những lúc đó cũng toàn là Nguyệt Minh mặt dày sang đòi ngủ chung. Nhưng Joy luôn nằm giữa hai người, đêm không đạp vào mặt Nguyệt Minh thì cũng đặt mông vào mặt cô.
- Bồ dở hơi.- Miệng Gia An hiếm khi mắng người, nhưng đây là bạn thân chục năm nên không cần phải kiêng dè.
- Ui, bồ nhìn coi cái gương mặt băng giá lạnh lùng cấm dục đó, nghĩ thôi cũng muốn được cô ấy đè rồi. Nói kiểu gì tớ cũng cảm thấy cô ấy đè bồ, nhìn bồ chẳng có chút tiền đồ gì!?
Hà Anh nói tới đây, mặt Gia An đã không thể nào đỏ hơn được nữa.
Ban ngày ban mặt, đè cái gì?
Có thể để bác sĩ An mãi trong sáng hay không hả!?
Hà Anh đột nhiên im bặt, gương mặt chuyển sang hốt hoảng, nhìn Gia An đầy nghi ngờ.
- Nè... Đừng nói là "sinh nghề tử nghiệp" nha!? Bồ nhìn với động vào cái ấy ấy riết ngán rồi đúng không? Về không muốn động người yêu...?
- Cái gì vậy trời!- Gia An nghe xong cũng hốt hoảng, nàng không ngờ Hà Anh vậy mà cũng nói được lời này luôn.
Đúng là nhiều đồng nghiệp hay trêu nhau như thế, nhưng mà nàng không có như vậy...
- Vậy là không có bị ngán đúng không?- Hà Anh dò xét.
- Không có...- Gia An đỏ mặt đáp.
Hà Anh thở phào nhẹ nhõm.
- Con gái mắt không đẹp thì mũi đẹp, mũi không đẹp thì môi đẹp, môi không đẹp thì có duyên... Nhưng mà bồ nhìn cổ coi, cái gì cũng đẹp, quá đẹp, lại còn giàu! Trời đất ơi, nhắc đâu xa xôi, bồ nhìn xem, chẳng phải cái cô gái kia đang nguyện nằm xuống cho cổ đè hay sao? Nếu tớ mà chưa có anh yêu, tớ cũng cong!
Hà Anh xoa cằm, nhìn Vy Oanh bên kia đang rất tự nhiên sờ mặt Nguyệt Minh. Nguyệt Minh vì đang phải giữ Joy đang cáu giận trong lòng nên khó mà né tránh, một phần là vì bị tập kích bất ngờ.
Gia An nhìn sang, thật là, chỉ vừa không để mắt một chút liền có người muốn bắt cóc người yêu của nàng đi...
Hoàng Nguyệt Minh có cần chói mắt như vậy không?
Nụ cười trên mặt bác sĩ An chợt tắt, như thể mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến che lấp ánh mặt trời, nhưng cơn mưa không ào tới ngay, những khoảng lặng càng trầm tĩnh, chứng tỏ cơn bão sắp đến càng thập phần dữ dội.
- Mặt chị trầy rồi nè.
Nguyệt Minh cầm cốc nước lên uống, góc mặt hiện ra một vết ửng đỏ, tác phẩm của Joy, Vy Oanh liền đưa tay thân mật chạm vào má cô.
Nguyệt Minh bị giật mình khựng lại, theo quán tính mà né tránh hành động thân mật bộc phát của Vy Oanh.
- Làm gì...- Nguyệt Minh còn chưa kịp nói xong, một bàn tay mềm mại đã từ lúc nào chạm lên má cô.
Tổng Giám đốc ngẩng mặt lên nhìn, Joy cục cưng đang xụ mặt cũng liền tươi như hoa. Bác sĩ An sờ một cái rồi liền rút khăn giấy ướt lau cho người yêu.
- Em...- Nguyệt Minh còn muốn giải thích.
Gia An không phải kiểu người hay bộc phát, việc nàng đứng đây lúc này khiến Nguyệt Minh hoảng hốt trong lòng. Joy thì vừa thấy Gia An đã được nước làm tới, cố giãy khỏi tay Nguyệt Minh đòi nàng bế.
Thông thường, chắc chắn bác sĩ An sẽ bế bé cưng ngay, nhưng lúc này nàng lại cúi người xuống, đôi môi mềm phảng phất hương anh đào cứ thế nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn.
- Ngốc lắm, đã bảo để chị bế Joy rồi mà.- Lời Gia An dù trách móc nhưng lại đi kèm với ngữ điệu cưng chiều, đích thị là mắng yêu.
Nhìn nụ cười của nàng, Nguyệt Minh thề chỉ muốn hôn ngay vào môi Gia An, ngặt nỗi lại đang ở chỗ đông người, không tiện làm, chỉ biết ngây ngốc nhìn viền mặt xinh đẹp của nàng.
Gia An đỡ Joy, hướng mắt về phía Vy Oanh đang mím chặt môi kia, lại nở một nụ cười. Nụ cười xuất hiện không phải lúc nào cũng là niềm vui, sẽ có đôi khi là khinh bỉ hoặc trào phúng...
Và nụ cười lúc này của Gia An là sự chứng tỏ đầy tự tin, thay lời khẳng định, hai người một lớn một nhỏ này là của nàng.
Của một mình nàng.
Đây là vùng lãnh thổ độc tôn chỉ khắc mỗi tên Nguyễn Gia An, người ngoài nằm mơ cũng không thể đặt chân vào được.
Gia An tự thừa nhận hành động này của nàng là rất trẻ con, hoàn toàn khác với cách hành xử trước giờ, nàng tự hỏi phải chăng là do tình yêu khiến người ta thay đổi?
Có lẽ chăng tình yêu đã khiến cho ham muốn sở hữu của con người ngày một mãnh liệt hơn?
Nàng còn đang mãi suy nghĩ, không để ý Joy thừa lúc được bế lên, dùng chân nhỏ ngắn đá đổ ly nước trên bàn vào người Vy Oanh.
Vy Oanh giật mình, nhìn bộ váy đầm cất công chọn mua để gây ấn tượng với crush lấm lem màu nâu của cà phê, tức phát điên nhưng không dám nói gì.
Nguyệt Minh và Gia An không phản ứng kịp, lúc ý thức được thì mọi chuyện đã xong rồi.
Nguyệt Minh thì không có suy nghĩ gì, chỉ mở ví lấy ra vài tờ tiền cùng tấm card visit của Khả Hân.
- Có gì em liên hệ để đền tiền.
Nói rồi, Nguyệt Minh nắm lấy tay còn lại của Gia An, sau đó nhìn bé Joy đang nép sát vào lòng người yêu, tặc lưỡi một cái.
Bên kia quán, Hà Anh mới tỉnh táo lại trước khả năng dịch chuyển tức thời của Gia An đã lại phải há hốc mồm trước cảnh tượng diễn ra sau đó!
Lần đầu tiên trong đời, Hà Anh thấy tính chiếm hữu của Gia An rõ ràng như vậy, cũng là lần đầu tiên trong đời cô phải há mồm mà không tự khép lại được.
Quá đáng sợ rồi, Gia An hôn Nguyệt Minh một cái làm Hà Anh nổi hết cả da gà, thấy nàng quay lại chỗ ngồi liền bật ngón cái khen ngợi.
- Vậy cũng quá đỉnh rồi bạn mình ơi!
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Nguyệt Minh hất mặt: Xời, dù tui có nhiều tật xấu thì tui vẫn là tinh hoa hội tụ, bản thiết kế vĩ đại, phụ nữ gất iu!!!
Gia An mỉm cười: Xem ra em có vẻ rất thích nhỉ? ^^
Nguyệt Minh: (⊙o⊙) Không đâu có, em hông có thích chút nào, em thấy phiền á, em cần mỗi chị iu thôi, chị ơi.