Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 144: Gây hấn



VU Corp. của gia đình Thanh Phương là tập đoàn bán lẻ top đầu trong nước, mấy năm gần đây, còn cố gắng mở rộng thị phần tại nước ngoài nhờ việc thu mua lại các chuỗi siêu thị đang dần đuối sức. Bán lẻ chỉ là một trong những tiền thân của tập đoàn, ngày nay, để duy trì và vững mạnh, còn đầu tư thêm nhiều lĩnh vực khác như bất động sản và cả F&B.

Ba của Thanh Phương, ông Vũ Thanh Phong, là một doanh nhân thành đạt đã ngoài 60, một đời vẫy vùng ở thương trường đã tôi luyện cho ông ta không ít bản lĩnh, nhiều người phải e dè và kính nể. Vừa giàu có lại thành đạt, lúc trẻ ông ta rất phong lưu, kết quả là giờ có đến năm người con, bốn trai và một gái với ba đời vợ.

Thanh Phương là con út với người vợ thứ ba, cũng là con gái duy nhất, gương mặt và ngoại hình rất giống ba, chỉ nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Khi ở tuổi của Thanh Phương, ông chỉ lo làm ăn và trải qua vài cuộc tình, chứ chẳng hề gây chuyện khắp nơi như cô ta. Nhưng dù sao vẫn là "con gái rượu", ông không chán ghét chuyện hư hỏng này, ngược lại còn nhắm mắt coi như không thấy những rắc rối mà Thanh Phương gây ra, chiều theo tất cả yêu cầu của cô ta, so với bốn người anh lớn, cô con gái út luôn được cưng chiều nhất.

Đó là lý do mà bây giờ ông đang đứng giữa đại sảnh trắng toát, nhìn vào cửa buồng cấp cứu với ánh mắt giận dữ, hận không thể giết chết kẻ gây chuyện với con gái mình ngay tức khắc...

Nhận được tin Thanh Phương bị "cướp" đi trắng trợn giữa bệnh viện, ông lập tức huy động toàn bộ nhân lực ra sức tìm kiếm, nhưng dù cố gắng cỡ nào thì một chút tin tức cũng không có, đủ để biết kẻ đứng sau là dạng "tai to mặt lớn".

Nào ngờ, ngay khi vừa thu hẹp phạm vi đối tượng lại, khoanh đỏ vào tập đoàn TOMORROW, ông lại nhận được hung tin là Thanh Phương vừa được đưa vào cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, hai bàn tay bị chặt đứt nằm trong thùng bảo quản...

Thanh Phong choáng váng một lúc lâu, mất rất nhiều thời gian mới có thể đến đây.

- Chủ tịch.- Thư ký gọi ông, không dám nói quá to cũng không dám nói quá nhỏ, theo kinh nghiệm làm việc bên cạnh người đàn ông này nhiều năm, đây là lúc ông ta dễ giận cá chém thớt nhất.

- Con nhỏ ở T Group gây ra?- Thanh Phong nghiến răng, ánh mắt như chứa lửa.

- E rằng còn hơn cả như vậy...- Thư ký cúi mặt, hít vào một hơi rồi mới nói ra.- Còn dính đến cả SUNSHINE.

Đúng như dự đoán, vẻ mặt của Thanh Phong ngay lập tức biến chuyển, không nén được giận dữ nữa mà đá mạnh vào người thư ký khiến hắn ngã nhào mặt đất.

Ông ta gào lên vài tiếng như muốn trút lấy bực tức, một mình T Group thôi đối phó đã rất khó khăn, nhắc đến SUNSHINE là lại dính đến đến con cáo già Thiên Hương một tay che trời kia! Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Nếu thông tin trong tay Thanh Phong trước giờ là đúng thì con gái cưng còn có quan hệ rất phức tạp với thiên kim của SUNSHINE, mà theo như trong giới kinh doanh đồn đoán, đứa con gái kia chính là tử huyệt của Thiên Hương, và bà ta cực kì bao bọc cô công chúa này.

Nhớ việc Jackson của bệnh viện FF hiện giờ gần như tàn phế cũng khiến ông đủ lạnh người, nhưng thân làm cha, không trả thù được cho con gái chắc chắn sẽ là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời ông.

- Trước mắt cứ đánh vào dư luận đã.- Thanh Phong hít một hơi thật sâu, đầu óc đang bắt đầu tìm ra hướng giải quyết. Mạng xã hội rất thích bênh vực những kẻ yếu thế, lợi dụng điểm này dắt mũi dư luận trước đã, câu thời gian tìm hướng giải quyết.

Thư ký lọ mọ đứng dậy, cúi đầu nhận chỉ thị.

Trái với tính toán của Thanh Phong, bên ông còn chưa kịp khuấy đảo dư luận thì đích thân T Group sau bao ngày im lặng đã chính thức lên tiếng, đánh thẳng cách dứt khoát và không khoan nhượng.

Đây cũng chính là nỗ lực sau bao đêm thức khuya của Khả Hân để học chiêu trò của giới giải trí, nhẫn nhịn để tích trữ thông tin rồi sẽ bùng nổ một lần. Khả Hân biết chắc Thanh Phương rơi vào tay của Hạ Băng sẽ lành ít dữ nhiều, nên thậm chí còn khiến cho bộ phận công chúng của nhà họ Vũ không được nghỉ ngơi chút nào.

Phát súng đầu tiên được chính trang Fanpage của T Group đăng tải, nội dung ngắn gọn xúc tích rằng: "T Group quyết không khoan nhượng cho bất kỳ kẻ nào vu khống và làm xấu hình ảnh của Chủ tịch lẫn tập đoàn", đi kèm đó là một bản scan có mộc đỏ của thông báo này.

Dư luận còn chưa kịp trầm trồ thì đoàn luật sư nhà Nguyệt Minh đã công bố đơn kiện những tài khoản đăng bài vu khống T Group cùng Nguyệt Minh, ngoài ra còn kiện Thanh Phương - Thiên kim tiểu thư VU Corp. về tội xâm phạm gia can bất hợp phát, cố ý gây thương tích, cố ý giết người, gây thương tật cho Chủ tịch tập đoàn TOMORROW. Cơn bão đến quá nhanh, các tài khoản còn chưa kịp xoá bài đã bị mời lên sở cảnh sát ăn bánh uống trà.

Có thể thấy, cách thức đáp trả này của T Group hệt như một cơn sóng thần vậy, âm thầm rút hết tất cả các con sóng nhỏ đi, khiến mặt biển yên bình đến lạ, sau đó thì ồ ạt kéo đến, không có ai hay bất cứ thế lực nào có thể ngăn cản nổi.

Bên phía Thanh Phong định dìm xuống thì hàng loạt những bài đăng, những đoạn video về việc Thanh Phương chơi bời, gây gổ, thậm chí là hút chích được tung lên mạng qua rất nhiều tài khoản ảo, phía VU Corp. cố gắng xóa thì tài khoản mới lại mọc lên như nấm mọc sau mưa.

Được lời nhất vẫn là cư dân mạng, hít drama bất chấp rằng vài ngày trước đó mình là người chửi rủa Nguyệt Minh cùng T Group hăng hái nhất, bây giờ đồng loạt quay xe chĩa mũi dùi về Thanh Phương- người mà Thanh Phong đang định cho đóng vai kẻ bị hại.

[Đấy thấy chưa, ngay từ đầu tôi đã thấy cô này là người xấu rồi!]



[Chủ tịch T Group mãi đỉnh]

Các fan của Nguyệt Minh cũng được dịp vào gáy to, như kiến mọc thêm cánh, đá phăng hết antifan, muốn lấy lại danh dự cho "Ngự tỷ Nguyệt Minh" nhà mình, cả fan couple Fuyu x Selina cũng hùa vào phản công trợ lực.

[Đâu rồi đâu rồi, chủ thớt bài bảo Fuyu nhà tôi là hồ ly tinh đâu rồi? Trà nước ở chỗ cán bộ có ngon không, hề?]

[Vụ này mong T Group làm đến cùng, tôi nghe nói thương thế của Nguyệt Minh không nhẹ đâu]

[Mọi người nên chụp màn hình lại hết mấy hình ảnh của cô Phương kia đi, bên VU Corp. đang ra tay thanh lọc đấy!!! Bọn họ lọc tới đâu mình up tới đó!]

Khả Hân ngồi trong văn phòng, nhìn dư luận dậy sóng theo đúng kế hoạch mình vạch ra, mới thở phào một cái.

Tất nhiên là vẫn có người hỏi "bằng chứng đâu up lên đi", nhưng Khả Hân không dại mà tung ra đoạn clip từ camera an ninh khi Thanh Phương dùng vũ lực với Nguyệt Minh, bấy nhiêu đây hẳn cũng đã đủ khiến cho bên kia không dám dùng đến dư luận để đánh trả T Group nữa... Nàng cũng đã chuẩn bị kỹ càng, mỗi ngày một đề tài.

Lại càng phải nói thêm, đời sống cá nhân của Nguyệt Minh thật sự quá tốt, dù là cố tình tìm người theo dõi cũng chưa chắc có được những tư liệu xấu như của Thanh Phương. Nếu nói về tư liệu đen của Nguyệt Minh, chắc chỉ có những lúc mất hình tượng khi gặp Hạ Băng mà thôi...

Lại nói về Hạ Băng, nếu như Khả Hân đang chiến đấu trên mặt trận pháp lý cũng như không gian mạng thì nàng lại bị chặn xe ngay giữa đường về nhà bởi một đám người lạ mặt.

Người bình thường sau khi trải qua một lần sinh tử vì bị bắt cóc thì hẳn trong tình huống này sẽ sợ hãi, khoá trái cửa xe rồi nhanh chóng gọi cảnh sát hoặc cứu viện. Nhưng đây là Hạ Băng, một người đã trưởng thành với tuổi thơ đầy sóng gió, tôi luyện lên một hệ thần kinh không bình thường...

Nàng bình thản lấy đồ nghề trang điểm từ túi xách ra, dặm thêm tí phấn, tô thêm tí son, nở nụ cười thật hoàn hảo rồi tự khen mình xinh gái, hoàn thành xong hết thảy các bước, mới bình thản hạ kính xe ô tô xuống, tay đặt lên cạnh cửa, thản nhiên hỏi người có dáng vẻ giống kẻ đứng đầu nhất:

- Được quyền gọi người thân không nhỉ? Không ấy giúp tôi nối máy với Tổng giám đốc SUNSHINE nhé?- Hạ Băng cười khẩy, dù chẳng ưa mẹ mình, nhưng nhiều lúc lấy danh của bà ta ra uy hiếp cũng là một cách hay.

Ở một diễn biến khác, phải công nhận rằng ba của Thanh Phương hành động rất lão luyện, đoàn người rất thành công cải trang vượt qua chốt bảo vệ của HOPE, nhưng khi đã đứng ngay trước cửa phòng bệnh của Nguyệt Minh, lại bị khống chế.

Quần tây phẳng phiêu cùng vest xám lịch lãm, Gia Minh lạnh lùng nhìn xuống đám người đang bị khống chế.

- Không tệ nha!- Hạ Băng kéo ghế, thong dong ngồi xuống nhìn người đàn ông đứng tuổi trước mắt mình.

Tuy thái độ nàng càn rỡ như vậy, nhưng sâu bên trong luôn không ngừng cảnh giác mà thu hết cảnh vật xung quanh vào mắt, một phòng họp đầy trang trọng với đầy đủ các loại trà bánh đắt tiền, phải nói là hết sức bình thường.

Hạ Băng nhếch môi, âm thầm cảm thán, cáo già so với lũ cừu non học làm cáo như Jackson quả là khác biệt, biết cách ẩn giấu hận ý, thậm chí còn đối đãi rất lịch thiệp đối với kẻ thù. Đám người chặn đường không dùng vũ lực, mà là mời nàng đến nơi này, nhưng nàng thừa biết, họ sẽ dùng mọi biện pháp nếu nàng chống trả.

Hạ Băng cũng không có dự định đó, một khi nàng quyết định xuống tay với Thanh Phương thì cũng đã chuẩn bị tinh thần cho loại chuyện này, nàng ghét phải thừa nhận, nhưng nàng có kim bài miễn tử, Thiên Hương.

Càng nghĩ, mánh khóe này lại càng khiến nàng nhớ tới người mà nàng gọi là mẹ kia, sự kích thích ngập tràn trí óc, cứ xem như luyện tập trước, sau này có thêm kinh nghiệm đối phó cũng được...

- Chủ tịch VU Corp. mời tôi đến đây, hẳn là có điều dạy bảo chứ nhỉ?

Hạ Băng chủ động gợi chuyện, nhìn vẻ mặt yên tĩnh như nước của ba Thanh Phương, nàng càng thấy thú vị.

- Hay là muốn tôi dạy dỗ con gái giúp đây?

- Hôm nay mời cô đến, cũng để xem xét và đánh giá vòng bạn bè của con gái một chút.- Giọng ông ta có phần trầm thấp, vừa nói vừa xoáy sâu vào mắt nàng.

Hạ Băng "ồ" lên một tiếng, sau đó, trước sự khó hiểu của Thanh Phong mà đưa hai bàn tay của mình lên ngắm nghía, hôm nay nàng đeo bộ trang sức giới hạn đến từ hiệu B nổi tiếng, còn đặc biệt cố ý xoa nhẹ lên chiếc nhẫn đắt tiền.

- Bạn bè? Bạn bè của tôi toàn người tốt tính, đẹp hơn hoa, và đặc biệt là không có bất cứ khiếm khuyết nào trên cơ thể cả.- Hạ Băng nhếch mày, chủ động nhấn mạnh vế cuối, ánh mắt đầy chờ mong biểu hiện tiếp theo của người đàn ông đối diện. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Trong một khắc, ông ta đã thật sự muốn giết nàng.

- Ha ha, thiên kim nhà SUNSHINE vui tính thật.- Mặc dù đã cố giấu đi sát ý nhưng nụ cười của Thanh Phong vẫn cứng đơ, ánh mắt chưa một giây ngơi nghỉ, nhìn chằm chằm về phía Hạ Băng, muốn áp bức, muốn chèn ép nàng.

Nhưng ông ta không ngờ, mình đã đánh giá khá thấp Hạ Băng, dù sao thì nàng cũng đối nghịch với Thiên Hương mà lớn, cứng đầu là sở trường của nàng, lúc này, nàng thậm chí còn thong thả đi ngắm nhìn phòng họp của ông ta.

- Uầy, chú gì đó ơi, chỗ này phong thuỷ không nên để cây đâu... U uất như vậy, hèn gì công ty nhà chú dạo này mất thị phần đúng không?

- Uầy, cha của Phương cụt chột mắt ơi, chỗ bạn tôi có bán đá phong thuỷ, để ở đây trấn ác ma được này. Tôi thấy chỗ chú tối lắm, tiền đồ tối om còn hơi đời chị Dậu nữa.

- Uầy uầy uầy, lại nói cửa phòng này làm bằng gỗ đểu rồi này, con gái chú ăn chơi như vậy thành ra chú hết tiền mua đồ thật sao?

Mí mắt của Thanh Phong giật giật, sự nhẫn nhịn ngày càng bị ép lui bởi những câu nói của Hạ Băng, thái độ nhởn nhơ của con ranh này khiến ông ta hận không thể một dao mà đâm chết nàng.

Hạ Băng rất hài lòng vì những gì đang diễn ra, nàng nở nụ cười, quay lại ngồi trước mặt ông ta, ánh mắt thiếu đứng đắn bây giờ lại sắc bén như một viên đạn, xoáy thẳng vào giữa đầu người đàn ông đứng tuổi.

- Chú từng tuổi này rồi, hẳn cũng hiểu nợ máu phải trả bằng máu, con gái của chú còn giữ được cái mạng thì chú cũng nên cảm ơn tôi vì nhân từ nha.- Giọng nàng nhẹ tênh, vừa như lời thì thầm êm dịu nhưng cũng lại như chứa đầy dao găm. - Chú cho người "mời" tôi đến đây, đã dám nghĩ đến hậu quả chưa?- Hạ Băng hất cằm thách thức, dù nàng không ưa mẹ ruột, nhưng đôi lúc dùng bà ta để uy hiếp dăm ba người cho hả dạ.

Một người đàn ông sành sỏi, một doanh nhân thành đạt trên thương trường, dễ dàng hô gió gọi bão như ông ta, ấy vậy mà giờ khắc này lại bị một đứa con nít ranh miệng còn hôi sữa trêu chọc, trong phút chốc, SUNSHINE Group gì đó cũng chỉ như cơn gió thoảng, ông muốn giết chết đứa con gái này ngay lập tức.

Ngay lúc Thanh Phong định vung tay tát vào gương mặt xinh đẹp của Hạ Băng thì bàn tay đã bị giữ chặt lại, sau đó còn bị bẻ ngược ra đằng sau, bị khống chế hoàn toàn.



Hạ Băng đối với chuyện này vốn cũng đã chuẩn bị trước, còn chưa kịp phản kích thì cái tát đã dừng lại giữa không trung, bất ngờ liền chuyển thành thảng thốt, tiếp đến là có chút kích động.

Cả đời nàng luôn coi rẻ đàn ông, không đặt bất cứ người nào vào mắt, nhưng lúc này, nàng lại phải cảm thán.

- Mr. Waldo?- Nàng gọi một tiếng.

Gia Minh thu hồi ánh mắt lạnh như băng đang phóng về phía Thanh Phong, sau đó lại quay sang nhìn nàng, đôi mắt hơi cong lại, khoé môi cũng nở một nụ cười thân thiện.

- Biết là con có thể tự xử lý tốt, nhưng bây giờ có thể để người lớn nói chuyện được không?- Waldo lịch thiệp nói, lúc này ông cũng buông lỏng tay ba của Thanh Phương ra.

Đôi mắt Waldo luôn ngập tràn sự vững chãi, Hạ Băng cũng chỉ đành rời đi theo lời của ông. Waldo chờ đến lúc nàng đã khuất bóng mới quay lại, phủi phủi vest của mình, gương mặt đầy nghiêm nghị hướng về người còn lại vẫn đang bàng hoàng kia.

- Bây giờ trưởng bối chúng ta nói chuyện với nhau được không?

Quay ngược thời gian lại một chút, quả thật, ba của Thanh Phương cũng đã cho người đi "mời" Nguyệt Minh chu đáo không thua gì với Hạ Băng.

Chỉ là, dù ông ta tính cỡ nào cũng không ngờ đến độ "dính người" của Nguyệt Minh đối với Gia An... Kết quả là lúc người của ông đối mặt với Gia Minh thì Nguyệt Minh lại đang "đối mặt" với bác sĩ An.

- Rồi... em cứ ngồi đây thế này sao chị làm việc được?- Gia An hỏi trong sự bất lực, người kia lại đang tỏ ra rất đáng thương trước mặt nàng.

- Chị cứ làm việc, coi em như vô hình cũng được.

Gia An ngưng bút, tiện tay đưa lên gãi đầu mình.

- Chỗ đó của bệnh nhân đến khám mà...

Lúc nàng vừa mở cửa phòng khám đi vào thì Nguyệt Minh thập thò từ sau đã mau lẹ phóng vào trước, thao tác nhanh nhẹn đến nỗi nếu tay không bị băng bó, nàng còn tưởng cô đã hoàn toàn khỏe mạnh. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Nghe người yêu nói vậy, Nguyệt Minh bĩu môi một cái rồi đứng đi vào một góc, vừa đi còn vừa lẩm bẩm: "Chị có phải là hết thương em rồi phải không? Chị ngủ với em xong hông yêu em nữa đúng không?"

Lời lẩm bẩm có tính toán này rơi vào tain, bác sĩ An thấy muốn khóc ghê gớm...

- Bây giờ chị lấy nhẫn lại có được không?

Nguyệt Minh hai mắt long lanh.

- Đến cả nhẫn chị cũng đòi lấy lại, chắc chắn hết thương em rồi!

- Quỷ ấu trĩ.- Bác sĩ An lắc lắc đầu.- Chủ tịch à, chị phải làm việc mới có thể kiếm tiền cho em được.

Gia An nhìn Nguyệt Minh đứng trong góc tường ấm ức, vẻ đáng yêu bay đầy một góc phòng, nàng bị lừa rồi, chắc chắn là bị lừa rồi!

- Em có tiền mà, chị nghỉ đi em nuôi chị!- Nghe người yêu nói, Nguyệt Minh liền nhảy dựng lên.

Gì chứ tiền thì đó là thứ cô không thiếu!

Gia An định đáp lại rằng "Em quên là chị giàu hơn em nhiều à?", nhưng sau đó lại đổi sang chuyện khác.

- Em có tiền sao toàn bắt chị trả mỗi lần đi siêu thị vậy?- Gia An mỉm cười, nhìn Nguyệt Minh như vậy thật muốn trêu chọc.

Đúng như dự đoán của nàng, chỉ một câu nói này đã khiến Nguyệt-có-tiền-Minh lập tức cứng họng. Hai má Nguyệt Minh ửng hồng vì xấu hổ, sau đó liền lờ đề tài này đi, cô xua tay nói tiếp.

- Thì chị cứ làm đi, mọi người cứ coi em như vật trang trí, như cây như cỏ chị decor phòng khám, đừng để ý tới em.

Gia An đối với sự cố chấp của Nguyệt Minh có chút không biết phải đối phó ra sao. Nàng cảm thấy dạo này số lần bất lực đã đếm được hết đầu ngón tay, sau đó qua cả ngón chân, tương lai nếu thiếu đành mượn thêm tay chân của người yêu vậy.

Mà... với bác sĩ thì chuyện "bất lực" rất không hợp phong thuỷ nha!!!

Gia An không thèm nói nữa, trực tiếp đứng dậy, kéo Tổng giám đốc đi đến cạnh bàn làm việc của, nàng vén tấm rèm ra, bên trong là một chiếc ghế đặc biệt thường dùng để khám cho các sản phụ và bệnh nhân.

Bác sĩ An hơi len lén nhìn Tổng giám đốc, sau đó liền giấu đi chút chột dạ của mình, à ừ... để miêu tả cách dùng của chiếc ghế này thì là... để cho bệnh nhân nằm xuống, banh chân ra để nàng thăm khám, rồi nàng nhớ đêm trước...

Uầy, hiện tại tuyệt đối không nên nói cho Nguyệt Minh biết!

- Em ngồi đây đi, chán thì cầm điện thoại chị mà chơi.- Nàng dịu dàng đặt Nguyệt Minh ngồi xuống, lại còn ân cần chỉnh ghế sang trạng thái ngả lưng thoải mái.

Nguyệt Minh làm sao mà biết được nếu là người đến khám thì hẳn giờ này Gia An đã bảo "banh chân ra" rồi...

Nhìn Nguyệt Minh cười ngố ngồi xuống, lại còn vì được đãi ngộ mà "được voi đòi hai bà Trưng" trêu chọc nàng, Gia An có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng mặt người yêu.



- Chị làm việc đây, đừng lên tiếng đó.- Tay nàng nắm vào bức rèm định kéo lại.

- Đừng kéo rèm lại, người ta muốn ngắm chị làm việc!

Gia An vốn còn đang suy nghĩ không đứng đắn, lập tức gồng mình mà nghiêm mặt, lắc lắc ngón trỏ, cảm giác chột dạ chỉ hơn không kém, nàng thấy như người mẹ đang bảo với con mình rằng việc này là sai trái.

Xem ra thật sự sau này vừa trông đứa nhỏ lại phải dỗ thêm đứa lớn rồi, mua một được hai thế này, nên vui hay buồn nhỉ?

- Chủ tịch, Tổng giám đốc à, người yêu ơi, biết là em nhớ chị rồi, cũng không cần dùng cách này có biết không?

- Không biết nha, vậy chị không nhớ em hả? Không thấy em, chị chịu được hả?- Tổng giám đốc xụ mặt, đầu hơi cúi xuống, tay trái còn dùng được nắm lấy góc áo, tỏ ra thật sự đáng thương. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Gia An:...!?

Nàng thở dài một cái, cúi người xuống hôn nhẹ vào má của Nguyệt Minh.

- Nhớ chứ. Nhưng dù nhớ chị thì sau này cũng không được tìm cớ vào bệnh viện nữa biết không? Đặc biệt không được nằm lại ở phòng ICU đó nữa. Chị có nên đề nghị khoa ấy làm biển cấm em không?

Lời này chính là nỗi lòng của nàng suốt thời gian Nguyệt Minh hôn mê trong phòng bệnh, nhìn lại khoảng thời gian bên nhau, nàng cảm giác mình như sao chổi, hại cô hết lần này đến lần khác nằm viện, tình trạng ngày một nghiêm trọng.

Nguyệt Minh bắt được ánh mắt buồn bã của người yêu, liền luống cuống đặt tay trái lên má nàng.

- Làm sao vậy? Em làm chị buồn nữa sao? Nếu chị không thích, em sẽ đi về nhà...

Gia An lắc lắc đầu, chạm nhẹ lên tay cô, khẽ âu yếm.

- Ngồi ngoan đi, chốc nữa chị thưởng.

Cứ như vậy, thông qua khoảng rèm nhỏ, Nguyệt Minh như một bé mèo ngoan ngoãn chờ đợi "con sen" xong việc trở về bên mình.

Gia An trong mắt Nguyệt Minh vốn đã luôn hết sức thu hút và xinh đẹp, lúc nàng chăm chú làm việc lại càng lôi cuốn hơi. Nét đẹp tri thức cứ vậy lan tỏa cả không gian khiến trái tim nhỏ bé của Nguyệt Minh đập liên hồi, hai má cũng vô thức mà ửng hồng. Đặc biệt là những lúc Gia An vô ý quay sang, bắt gặp ánh mắt của Nguyệt Minh rồi nở một nụ cười ngọt ngào.

"Mình có nên chuyển văn phòng về đây không nhỉ?", Nguyệt Minh lẩm bẩm tự hỏi bản thân.

Bé ngoan sẽ được thưởng, mỗi sản phụ đi ra khỏi phòng bệnh, Gia An sẽ có vài phút rảnh rỗi. Sau khi nhận được phần thưởng đầu tiên, Nguyệt Minh liền u mê đến vô cùng, liền trông ngóng người yêu khám nhanh nhanh để Nguyệt-bé ngoan-Minh được phiếu bé ngoan tiếp theo!

Xoẹt— Gia An vén rèm ra, hơi cúi người hôn lên má Nguyệt Minh, cô nhanh nhạy xoay đầu, nụ hôn liền rơi lên môi. Tay trái lành lặn cũng tích cực làm nhiệm vụ của mình, hơi kéo đầu nàng, đẩy sâu nụ hôn này hơn.

Trong cơn mơ màng vì vị ngọt đôi môi, Gia An có chút chột dạ và hơi có lỗi vì tác phong làm việc ngày hôm nay của mình...

Nhưng chỉ sau vài giây đắm chìm vào nụ hôn, nàng nhận ra, suốt bao năm làm việc, đến giờ mới cảm thấy cả ngày ở phòng khám thế này cũng không tệ, chút cấm kị hoà tan với ngọt ngào như đẩy nàng lên tận trời mây.

Ừm, hôn môi thật tốt.

*****