Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 190



Sau bao ngày xa cách, nỗi nhớ nhung chất chồng cuối cùng cũng được giải thoát, Gia An ngồi cùng Joy chơi đồ chơi, nàng mỉm cười dịu dàng, tay lên vuốt vuốt chiếc đầu nhỏ nay đã có nhiều tóc hơn.

Hai mắt Joy sáng long lanh, hết nâng món đồ chơi này, lại đến món đồ chơi khác, như thể muốn báo cáo cho Gia An biết khoảng thời gian không có nàng ở bên, bé đã được mua cho thêm những gì.

-Mommy, quăn.- Bé con chụp lấy số một sau đó đưa lên trước mặt Gia An.

-Đúng rồi, One.- Gia An nhìn Joy đầy cưng chiều.

Joy chu cái miệng nhỏ, cố lặp lại theo mommy một lần nữa rồi lại đặt xuống, đăm chiêu vài giây, hai cái tay nhỏ bắt lấy tay nàng rồi ôm vào lòng mình đầy âu yếm.

Joy cục cưng áp chiếc má phúng phính vào tay của Gia An khiến nàng suýt tan chảy, nàng ôm Joy vào lòng mình. Hai người một lớn một nhỏ cứ như vậy lại tiếp tục ôm nhau, chặt đến không thể tách rời.

-Mommy yêu Joy nhất nhất trên đời này!- Gia An hôn vào trán của Joy.

-Yêu yêu...- Joy cũng thể hiện tình cảm bằng cách chu môi hôn vào vòng tay của mommy.

-Vậy còn em thì sao?- Nguyệt-bị cho ra rìa-Minh vừa bĩu môi vừa ngồi xuống đối diện hai người, gương mặt đầy đáng thương.

Từ lúc về nhà đến giờ, Nguyệt Minh tắm xong, nấu được một mâm thức ăn rồi mà hai người nọ vẫn cứ ôm ấp nhau, một chút cũng chẳng thèm quan tâm cô.

-Đi ra...- Joy thấy Nguyệt Minh xuất hiện liền phũ phàng đuổi đi.

-Xem con kìa, mới hôm qua còn dính lấy dì...

Nguyệt Minh uất ức nói nhưng lời là muốn cho Gia An nghe được, thời gian nàng không có ở đây, không tính bảo mẫu thì trong nhà cũng chỉ có hai dì cháu.

Thiếu Gia An, Nguyệt Minh như mất đi liều thuốc tinh thần, thói quen ngủ sớm từng được nàng rèn giũa đã đổ sông đổ biển. Nguyệt Minh ngoan ngoãn không muốn uống nhiều rượu tránh cho bản thân lại nghiện thì hỏng, cô chọn cách ru Joy ngủ. Chí ít, trong thời gian ngắn, Nguyệt Minh sẽ chỉ tập trung vào cháu mình, chẳng thể nghĩ vu vơ, một hồi lâu nằm im cũng dễ rơi vào giấc ngủ dù không sâu như trước kia.

Những lúc như thế, rõ ràng là thời gian qua Joy rất quấn cô, bây giờ lại ghét bỏ cô ra mặt, thật là...

Nhưng Nguyệt Minh đâu biết sự thật, mà Joy nếu có biết nói thì cũng sẽ không tiết lộ rằng cô vốn chỉ là sự lựa chọn bất đắc dĩ của bé thôi...!

Nhà còn mỗi Nguyệt Minh, Joy hết nhớ Gia An rồi lại buồn bã, muốn cũng chẳng có ai chơi cùng, chỉ đành bắt nạt bà dì ngốc nghếch để tạm bợ qua ngày. Mà những hành động vòi vĩnh nhõng nhẽo đó của Joy lại được bộ não của Nguyệt Minh định nghĩa thành "yêu thương", "quấn quýt"...

Bây giờ Gia An về rồi, Joy chỉ muốn bám dính mãi trên người mommy xinh đẹp thơm tho để lỡ nàng có bỏ đi lần nữa cũng sẽ mang bé đi cùng.

-Đi đi, đi đi, đi đi.- Joy bặm môi, hung dữ với Nguyệt Minh, bé đủ thông minh để nhận định rằng bà dì ngáo này chính là nguyên nhân khiến mommy bỏ đi mất.

Nguyệt Minh lại mếu máo nhìn Gia An.

Gia An bật cười bó tay, nhưng nàng thật sự rất nhớ những lúc thế này, khi còn ở nước F, nàng ngày ngày cứ tưởng tượng ra tiếng hai dì cháu nhà họ Hoang vang vọng bên tai mình mà thôi.

Gia An xoa xoa lưng Joy cục cưng.

-Cục cưng đừng hung dữ với dì Nguyệt nha, dì Nguyệt yêu con mà...

-Hưm!- Joy bĩu môi, khoanh hai tay lại.

-Cục cưng ngoan, cho dì Nguyệt chơi với nhé.- Gia An tiếp tục dỗ dành bé con.

Joy nhìn Gia An đang cười tươi như hoa, lại nhìn Nguyệt Minh đầy chân thành trước mặt, bé con mới tỏ vẻ: "Được òi, tui nể mommy nên mới cho dì chơi chung á.".

Lần này, Joy bày ra bộ đồ nghề bác sĩ của mình, Gia An còn cục cưng mặc áo blouse trắng trong lúc bé còn đang bận nhìn Nguyệt Minh, vừa "ư a" gì đó vừa chỉ vào búp bê.

Nguyệt Minh ra hiệu "OK", hiểu ý đặt búp bê lên ghế cho bác sĩ Joy khám bệnh, lóng ngóng thế nào lại làm búp bê ngã ngang ra ghế.

Joy cục cưng la lên một tiếng "Ô" cùng gương mặt thảng thốt.

-Không sao cả, dì cho ngồi lại liền nè.- Nguyệt Minh chỉnh lại búp bê, sau đó làm vẻ mặt không có chuyện gì.

Thấy bà cụ non nhà mình vẫn nhíu mày bất mãn, Nguyệt Minh nghĩ hình như Joy không hài lòng thì phải. Cô quay sang cầu cứu Gia An, thấy bác sĩ An mỉm cười xinh đẹp, hồn liền như bị hớp đi, thân xác cô cũng bay theo hồn, quay sang lén lút hôn má vợ yêu một cái.

Gia An đánh nhẹ vào vai Nguyệt Minh cảnh cáo. Nguyệt Minh lại mặt dày nắm lấy tay nàng, hôn lên từng đầu ngón tay khiến nàng nổi da gà, cả người cảm thấy nóng rực vì nụ cười gian tà của cô.

-Bé... bé ơi.

Hai người lớn còn chưa liếc mắt đưa tình đủ thì đã nghe thấy Joy mếu máo, tay ôm khư khư búp bê, là một người dì hết mực yêu cháu, Nguyệt Minh liền phát hoảng.

-Sao vậy con? Đau ở đâu hả?

Joy khóc to hơn, tay ôm búp bê sau đó đầy đáng thương đi về phía mommy Gia An, miệng liên tục lẩm bẩm.

-Bé ơi, bé ơi... đao... đao...

Nguyệt Minh ngẩng người, đầu óc quay cuồng, không hiểu chuyện gì, chỉ thấy Gia An ôm Joy cục cưng vỗ về.

-Em bé bị té đau đúng không nè? Vậy Joy cùng mommy chữa bệnh cho bé nhé?

-Dạ.- Joy cục cưng đưa hai tay dụi dụi mắt, thút thít trông đáng thương vô cùng.

Nguyệt Minh mở to hai mắt nhìn Gia An đầy thán phục, Tổng giám đốc thậm chí còn bật ngón cái khen ngợi vợ mình.

Sao nàng có thể hiểu rõ Joy như vậy?

Chỉ cần nói đúng một câu là cục cưng đang khóc như mưa liền nín ngay lập tức...

-Lấy cho mommy cái ống nghe nào.

Joy ngoan ngoãn đi lấy, hai người một lớn một nhỏ chơi trò bác sĩ chữa bệnh cho búp bê đến say mê. Nguyệt Minh còn thấy Joy nhún nhảy vỗ tay khen ngợi Gia An sau khi nàng "cứu" được búp bê.

Nguyệt Minh có chút cạn lời...

Lúc này, cô chợt va phải ánh mắt Gua An, chỉ thấy nàng hơi híp mắt tỏ ra chiều nguy hiểm, nàng ghé sát tai Joy mà thì thầm gì đó.

Nguyệt Minh ban đầu vẫn không hiểu, nhưng khi cô thấy Joy cầm ống tiêm lon ton đến gần mình thì liền hiểu ra trong... sợ hãi.

-Con...- Nguyệt Minh run rẩy chỉ vào ống tiêm.

-Nằm... nằm... Seo... Seo... đao đao...- Joy chỉ xuống đất.

-Joy bảo em bị đau rồi, nằm xuống Joy khám cho.- Gia An tốt bụng phiên dịch, rõ ràng chị là trùm cuối, vậy mà lại bày vẻ mặt vô tội.

Gia An thừa biết Nguyệt Minh sợ nhất là thứ gì, dù là ống tiêm đồ chơi cũng chán ghét!!!

Joy vỗ vỗ vai Nguyệt Minh khi thấy dì mình chần chừ, hai mắt đen láy phóng thẳng vào cô mà năn nỉ.

Nguyệt Minh chột dạ, bỗng dưng được Joy xem trọng liền khiến cô nửa muốn hiến dâng nửa lại không.

-Hay là... Joy chơi với bé búp bê nhé...?

Nguyệt Minh cầm búp bê lên chữa cháy, nhưng chỉ nhận được một tiếng "No" rõ ràng lành mạch của Joy.

Nguyệt Minh dở khóc dở cười, đang không biết phải làm sao với cháu cưng thì đã cảm nhận được đầu vai mình bị vỗ nhẹ, liền thấy Gia An đang ở cạnh bên.

-Ngoan.- Nàng nói rồi vẫy gọi Joy cục cưng, sau đó hai người một lớn một nhỏ đồng thời hôn vào hai bên má của Nguyệt Minh.

Tổng giám đốc còn làm gì được, chỉ biết nằm dài ra đó để mặc hai cục cưng nhà mình muốn làm gì thì làm, dù Joy có dùng ống chích kia chích vào mông cô, hay tọt vào mũi cô cũng chẳng thành vấn đề!

Sau khi Nguyệt Minh bị một trận hành hạ về cả tinh thần và thể xác, cả nhà mới cùng nhau đi ăn cơm.

Mới có mấy tuần không dùng cùng bữa cơm với nhau mà Nguyệt Minh cảm giác như đã qua mấy thế kỷ vậy. Nhìn Gia An và Joy ăn đồ mình nấu, hốc mắt Nguyệt Minh dâng lên một tầng nước mỏng.

Như thế này thật tốt.

Chỉ cần có Gia An cạnh bên là đủ.

-Sao đó em? Ăn đi.

Gia An đút cho Joy ăn đùi gà xong thì phát hiện Nguyệt Minh cứ nhìn mình chằm chằm, đũa không hề động, nàng liền gắp cho cô một miếng thịt.

Nguyệt Minh há miệng, Gia An lắc lắc đầu bất lực, chỉ đành chuyển hướng mà cho vào miệng cô.

-Em yêu chị.- Tổng giám đốc nói ra một câu không thể buồn nôn hơn.

-Ăn cơm cũng tỏ tình à?- Gia An thích thú cười.

Joy cục cưng vốn đang cố gắng học cách dùng muỗng để múc thức ăn, nghe Nguyệt Minh nói liền làm đổ xuống bàn.

-No!- Joy lắc lắc ngón trỏ, lại là phong thái bà cụ non.

-Sao không được? Em thích nói lúc nào thì nói thôi.- Tổng giám đốc nhún vai, sau đó chu chu môi trêu Joy.-Em yêu chị.

Joy cục cưng lại bị trêu liền đưa tay ôm lấy cổ Gia An.

Gì đây?

"Bà dà" lại muốn giành An mommy hay sao?

Nguyệt Minh cũng nổi tính trẻ con, thấy Joy ghen tị nhưng chưa thể nói được, liền lặp đi lặp lại câu "Em yêu chị", vừa thể hiện tình cảm với Gia An vừa có thể trả thù cháu cưng lúc nãy dám nhét ống tiêm vào miệng mình...

.

Mọi sai lầm đều phải trả giá, Nguyệt Minh bỗng dưng thấm thía điều này ghê gớm, hẳn là Joy vẫn cay cú vụ trên bàn ăn lúc nãy nên bây giờ đi ngủ liền dính lấy Gia An.

Nguyệt Minh nhìn Joy bám trên người Gia An như khỉ con ôm khỉ mẹ liền dở khóc dở cười, cái gì nhường được nhưng mà chuyện tối nay tuyệt đối không thể nhường!

-Joy cục cưng ngủ ở phòng con nhé.- Nguyệt Minh đáng thương năn nỉ.

Joy quay mặt đi, lười cho Nguyệt Minh một ánh nhìn.

-Mommy.- Bé con ôm cổ Gia An, hai mắt long lanh như sao trời.- Yêu... yêu...

-Hửm? Mommy cũng yêu Joy.- Gia An đầy cưng chiều mà ôm Joy vào lòng.

-Muốn... muốn...- Joy đưa tay chỉ chỉ hướng cầu thang.- Ngủ... ngủ...

-Joy muốn ngủ với mommy hửm?

Bé con ngoan ngoãn gật đầu, gương mặt tỏ ra hết sức thánh thiện, không ai là không mủi lòng. Bác sĩ An cũng vậy, chỉ cần Joy muốn là được, nàng liền bế bé vào phòng ngủ.

Nguyệt Minh ấm ức lon ton đi theo, vừa định vào phòng cùng thì Joy đã đưa tay ra ngăn cản.

-No!

-Ơ kìa, cho dì ngủ cùng với.- Nguyệt Minh oan ức.

-NOOOOOOO! Mommy.- Joy giãy nãy sau đó gọi Gia An ý bảo nàng phán xét đi.

Gia An nhìn Joy rồi lại nhìn Nguyệt Minh, tự cảm thán hai dì cháu này đến làm nũng cũng y hệt nhau nữa cơ, đều đáng yêu như vậy...

Nếu nàng không chiều bé nhỏ thì bé sẽ quấy khóc, còn bé lớn chắc sẽ không khóc nhè đâu nhỉ?

-Ngoan, em về phòng ngủ đi.- Gia An ra quyết định. Nàng hôn má Nguyệt Minh một cái xem như "quà an ủi", sau đó lạnh lùng đóng cửa lại.

Nguyệt Minh đờ người ra, cô đưa tay dụi dụi mắt, lúc nãy Joy vừa nhếch mép cười khẩy cô hay sao?

-Chị ơi...- Tổng giám đốc đi qua đi lại, muốn gọi Gia An nhưng sợ làm phiền hai người, đành lẩm bẩm cho bản thân nghe.

Nguyệt Minh bây giờ chẳng khác gì chú cún bị chủ bỏ rơi, cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng lớn. Giường to như vậy cũng không giúp cô ngủ được, càng to lại càng lạnh lẽo, người làm ấm giường đang ngủ nơi khác mất rồi.

Cô làm sao mà ngủ được khi vợ ở gần như vậy lại bị chiếm mất cơ chứ?

Hừm, cứ nghĩ đến cảnh bây giờ Joy cục cưng được Gia An ôm vào lòng vỗ về liền khiến Nguyệt Minh ghen tị không thôi.

Phải, cô ghen tị với cháu ruột mình đó!

Cuối cùng Nguyệt Minh cũng không chịu nằm yên nữa, cô quyết định phải bật... công tắt đèn!

Không ngủ được thì bật đèn cho sáng...

Nguyệt Minh xoa cằm, nhớ về những điều cô bạn quân sư báo thủ nói, cô lồm cồm bò dậy đi vào phòng quần áo, mở ngăn đựng khăn lụa cùng cà vạt ra.

Cái này... cái này... cái kia...

Nguyệt Minh ngắm nghía cẩn thận, cuối cùng chọn ra hai chiếc cà vạt mà bản thân cảm thấy hài lòng nhất, gương mặt đăm chiêu như thể đây là sự chọn lựa cực kỳ khó khăn với cô.

-Chọn đồ đi làm sao?

Giọng nói phát ra phía sau lưng khiến Nguyệt Minh nhảy dựng, cà vạt trong tay bị ném tung lên trời, cô chỉ chụp được một cái, còn một cái còn lại rơi vào tay của Gia An...

Gia An nhìn chủ động cầm lấy chiếc cà vạt trên tay Nguyệt Minh.

-Chị vẫn thích em mặc đồ sáng, mai chọn màu xanh nhạt này đi, mặc cùng với suit trắng hay suit hồng cũng rất đáng yêu đó.- Để minh họa, nàng còn đến tủ đựng trang phục đi làm, lựa ra vài bộ có thể phối với chiếc cà vạt này.-À, chị quên hỏi mai lịch trình của em thế nào? Nếu có họp thì vẫn nên mặc màu trắng...

Gia An chăm chú nói, lúc nhìn lại đã thấy Nguyệt Minh áp sát người mình nên có hơi hoảng.

-Sao... sao... vậy em...

Trong căn phòng tĩnh lặng, nàng dường như có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt rõ to của Nguyệt Minh, tim nàng vì vậy mà đập mạnh lên một cái.

Đến lúc nàng lấy lại bình tĩnh thì đã thấy Nguyệt Minh cầm lấy hai chiếc cà vạt trên tay mình, màu xanh thì giữ lại, màu xám kia thì trực tiếp vứt sang một bên.

-Em...- Gia An lùi vài bước khi nhận ra Nguyệt Minh đang ép sát mình.

-Em thế nào...- Nguyệt Minh nắm lấy hai bàn tay nàng nâng lên, ngọt ngào hôn nhẹ lên ngón áp út đeo nhẫn của nàng, dùng cà vạt quấn vài vòng quanh cổ tay nàng.

Tim Gia An vừa trấn tĩnh bây giờ liền đập loạn xạ.

-Làm gì mà cứ trói chị hoài vậy... chị... chị có chạy đi đâu...- Gia An gấp gáp giải thích khi nhớ đến nguyên nhân Nguyệt Minh nói lúc trên xe.

-Ủa em...

-Ủa cái gì mà ủa...

Nhưng lần này nàng lại ... có cảm giác khan khác... khác như thế nào thì nàng chưa tìm ra được từ ngữ thích đáng, chỉ có thể miêu tả một cách tạm bợ rằng Nguyệt Minh trông chẳng khác nào chó sói khi thấy cô bé quàng khăn đỏ...

Đúng vậy, hai mắt sáng rực rỡ, miệng cười nhưng là nụ cười... có chút... vô giáo dục?

Nhưng nàng không phủ nhận rằng những hành động này làm nàng bị kích thích, máu trong cơ thể như bị không khí ái muội này đun sôi.

Nguyệt Minh nhìn "tác phẩm" của mình đầy tự hào, lại nhìn vào người con gái mềm mại thơm tho trước mặt, tâm tình không khỏi dậy sóng.

Vẫn là mùi hương sữa tắm dịu nhẹ ngày nào hòa lẫn cùng hương vị của kem dưỡng body nàng hay thoa buổi tối, lại còn hương vị kẹo sữa ngọt ngào từ chính cơ thể nàng như một liều thuốc kích thích Nguyệt-đứng đắn-Minh biến thành Nguyệt-có quỷ theo sau lưng-Minh.

Cô muốn làm chút gì đó ngay-lập-tức!

Nghĩ là làm, thanh niên của phái hành động Hoàng Nguyệt Minh lại lần nữa ép sát bác sĩ An vào tủ. Một tay ôm eo nàng không ngừng ma sát trên lớp áo lụa mỏng manh, tay còn lại đỡ sau đầu nàng tránh bị va đập. Cứ như vậy, môi quấn lấy môi, từng chút từng chút hóa thân thành kẻ cướp rút sạch oxy trong phổi nàng.

Trước đây, không biết thì không nói, nhưng loại chuyện này đúng là càng làm lại càng nghiện.

Nguyệt Minh bây giờ nào dám xem thường mà mắng Hạ Băng là loại người phóng túng, sống chỉ nghĩ đến mấy chuyện abc xyz nữa, bởi vì cô cũng trở thành con dân của sự phóng túng này rồi!

Nhưng khác ở chỗ, cô sẽ và chỉ nghĩ hư hỏng với mỗi mình Gia An mà thôi, thế là có một câu mắng khác dành cho Hạ Băng được sinh ra đời: "Đồ dễ dãi."

Trong cơn mê, bác sĩ An khẽ rên một tiếng. Nàng cắn nhẹ vào môi Nguyệt Minh, hai tay bị trói khiến nàng có chút khó chịu...

Mà loại động tác vô tình này lại như chìa khóa mở cửa cho con sói mang tên Nguyệt Minh thức tỉnh. Cô không một động tác thừa đẩy nàng về phía tủ thấp đựng đồng hồ, chẳng mấy chốc, nâng Gia an ngồi lên mặt kính cường lực chắc chắn. Cảm giác lạnh buốt ập tới phía dưới khiến cơ thể Gia An hơi uốn éo.

Nguyệt Minh mỉm cười, vuốt vuốt vài sợi tóc tán loại của nàng.

-Ngoan.- Cô thì thầm vào tai nàng.

Sức nóng từ hơi thở phong tình bủa vây tai Gia An, khiêu đốt cơ thể nàng. Nàng nâng hai tay, choàng qua đầu Nguyệt Minh kéo cô sát vào người mình.

Nguyệt Minh cười khẽ sau đó hôn dài từ mặt xuống cổ, rồi rơi rớt nụ hôn xuống bờ ngực căng tràn kia.

Gia An cảm nhận được xúc cảm mềm mại đặt lên từng tấc da thịt mình, ấm nóng qua đi rồi để lại cảm giác lành lạnh. Hai bàn tay không ngừng mơn trớn dọc cơ thể nàng bỗng khựng lại, thông qua đôi mắt ướt át, nàng bắt gặp nụ cười đầy cưng chiều trên môi Nguyệt Minh.

-Dạo gần đây em nâng tạ tay...- Nguyệt Minh thủ thỉ bên tai nàng.

Gia An thở hổn hển khó khăn đáp lời:

-Thì... thì...

-Muốn thử xem áo của bà xã có chất lượng tốt không.

Lời nói vừa hết câu, Nguyệt Minh cũng không cho Gia An thời gian trả lời đã đưa tay xé một cái khiến áo ngủ lụa của nàng rách thành hai mảnh.

Cơ thể đột nhiên bại lộ khiến Gia An ngày càng ngượng ngùng, phòng chứa đồ này còn được trang bị hệ thống chiếu sáng hiện đại nữa cơ chứ...

Quá gấp gáp, Gia An chỉ đành kéo Nguyệt Minh vào người mình, lại vô tình kéo mặt cô vào ngực nàng...

Lòng Gia An lộp bộp hai tiếng... chỉ đúng hai tiếng thôi, sau đó nàng đã bị người này đưa đến chốn bồng lai tiên cảnh.

Dưới những cơn sóng tình, Gia An chỉ biết kéo mạnh đầu Nguyệt Minh vào ngực mình, hai tay nàng bị trói lại cũng chỉ đành nắm chặt lấy nhau để chịu đựng triều cường dâng cao.

Một lần lại một lần, đến rồi đi khiến Gia An kiệt sức.

Trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy Nguyệt Minh nói tập nâng tạ tay là nói thật chứ không phải trêu nàng.

Gia An cong người, thở dốc đầy khó khăn, lưng nàng tự lúc nào đã thấm đẫm một tầng mồ hôi, mà mặt của Nguyệt Minh hệt cũng vậy.

-Em rất nhớ chị.- Nguyệt Minh cắn nhẹ vào vai nàng mà nói, giọng đầy oan ức.

-Ư... ưmmmm...- Gia An khó khăn đáp.

-Chị bỏ người ta lâu như vậy.- Nguyệt Minh lại mút nhẹ một cái.- Phải phạt thôi.

-Được... được... rồi mà... xin em...- Gia An cúi mặt vào vai Nguyệt Minh, thút thít nói.

Loại tư thế mới lạ này khiến nàng vừa đau chân vừa đau lưng...

-Được rồi... không làm ở đây nữa...- Nguyệt Minh xoa lưng cho nàng, nham hiểm cười một cái.- Lên giường rồi tiếp vậy.

Nguyệt Minh thể hiện kết quả nâng tạ tay của mình, bế thốc Gia An lên đi một mạch về phía giường lớn.

.

Cả hai quấn lấy nhau dây dưa không rời, đồng nghĩa với việc tâm hồn thể xác cũng như con tim họ đã hòa làm một.

Mặc cho Trái Đất vẫn xoay, thời gian cứ trôi, đến khi tàn tiệc thì mặt trăng bên ngoài cửa sổ đã vươn cao đến tận đỉnh đầu, tản mạn ánh sáng trắng trẻo vào căn phòng, phũ lên dáng hình hai người.

Nguyệt Minh ôm Gia An vào lòng, buốt ve cánh tay của nàng. Gia An nằm trong vòng tay ấm áp mà nàng ngày nhớ đêm mong, mệt mỏi nhắm nghiền mắt, chẳng thể thấy được ánh mắt si mê mà Nguyệt Minh trao cho nàng lúc này.

-Chị ơi...- Nguyệt Minh khẽ gọi.

Gia An ậm ừ lười biếng thay cho lời đáp.

-Em yêu chị...- Nguyệt Minh hôn nhẹ lên tóc nàng.

Gia An hơi trở mình, cố gắng mở mắt ra nhìn Nguyệt Minh, nâng cánh tay đã được cởi trói chạm vào mặt cô.

-Có yêu thì chị cũng không thể tiếp... đâu...- Bác sĩ An trêu.

Mỗi lần Nguyệt Minh nói thế này là liền muốn nàng lần nữa, vậy nên nàng có chút phòng bị. Nguyệt Minh bật cười, cô trở người, lần nữa đặt Gia An dưới thân khiến nàng hoảng hốt.

-Nữa... nữa là hỏng á...- Bác sĩ An xấu hổ vội vàng kéo chăn che qua đầu mình.

Nguyệt Minh kéo chăn xuống, chậm rãi thả lên mặt Gia An từng chiếc hôn nhẹ, sau đó lần nữa nằm lại vị trí xuống giường rồi ôm nàng vào lòng.

-Lúc em mới bắt đầu thích chị, cả ngày em chỉ nghĩ về chị mà thôi.- Trong không gian tĩnh lặng, giọng nói khàn khàn mang theo đầy chân tình của Nguyệt Minh cứ như vậy mà cất lên.

Bác sĩ An cũng ngẩng mặt nhìn cô, ánh mắt ngập tràn tình ý.

-Bây giờ khi em yêu và thương chị, em lại nghĩ về chuyện của sau này...

Sau này...

Sau này của cô và nàng thêm cả Joy nữa...

Cô muốn một nhà ba người nắm tay nhau đi dưới ánh mặt trời, muốn được nắm chặt tay nàng đến những nơi nàng yêu thích mà chẳng phải mang theo bất kỳ người xa lạ với cái cớ bảo vệ nào nữa.

Những cái sau này tưởng chừng giản đơn, nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể cho nàng được.

Càng về sau, Nguyệt Minh càng lo được lo mất, lo trước lo sau, chuyện của Joy như giọt nước tràn ly đánh động vào hồi chuông cảnh báo rằng cô phải nhanh hơn nữa.

Gia An chớp mắt, nỗi buồn bã trong mắt của Nguyệt Minh phảng phất dưới ánh sáng trắng dịu nhẹ của ánh trăng ngoài cửa sổ rồi cứa xoáy vào lòng nàng. Nàng siết chặt lấy Nguyệt Minh, vùi đầu vào hõm cổ của cô.

Nguyệt Minh xoa đầu Gia An.

-An à, em muốn cuộc sống của chúng ta sau này thật an bình. Vậy nên, những việc em sắp làm hẳn sẽ nguy hiểm, khiến chị lo lắng ít nhiều... Nhưng em mong chị tin em, tin rằng chúng ta rồi sẽ vượt qua được hết...

Gia An hít nhẹ vào làn hương thân thuộc, chẳng mấy chốc cõi lòng ngập tràn yêu thương. Nàng nhìn Nguyệt Minh bằng ánh mắt chất chứa đầy tin tưởng.

-Chị tin mà. Từ bây giờ chị vẫn sẽ luôn tin em thôi.

*****

Nguyệt Minh: Chúng ta sẽ vượt qua được hết.

Gia An: Ừm chị tin em mà

Quỳnh Chi: Tin chuẩn chưa để tui đi đồn.