- Bye bác sĩ An đi Joy.- Nguyệt Minh hơi cúi mặt nhìn Joy trong lòng mình.
Hai mắt bé con tròn xoe rưng rưng nhìn Gia An.
Joy bây giờ đã tầm 7 tháng tuổi, Nguyệt Minh là người ngày ngày chăm bẵm nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ, có chút xúc động muốn khóc. Nhớ ngày nào Joy còn là đứa nhỏ sinh thiếu tháng, giờ đã lớn hơn nhiều, bụ bẫm đáng yêu vô cùng.
Lúc trước lông mi lông mày gì cũng chẳng có, giờ cũng mọc đủ cả rồi, hơn nữa còn cong vút. Đặc biệt là đôi mắt một mí ngày nào mà Tổng giám đốc từng chán ghét, giờ đã có mí... nhưng mà lại lúc ẩn lúc hiện, hôm nào vui vẻ thì có thể thấy rõ hai mí, hôm nào không vui lại quay về một mí. Những lúc như thế, Gia An chỉ cười bảo hãy yên tâm, mắt to thế này lớn lên chắc chắn hai mí.
Nguyệt Minh còn nhớ như in vào một ngày nọ, cô đang ngủ thì bị đánh vào mặt, bật dậy liền thấy Joy ngồi đó, tát thẳng tay vào mặt cô rồi cười hí hửng!
Vâng, Joy dù có lớn, có thay đổi thế nào thì cái tật ăn hiếp Nguyệt Minh vẫn không đổi.
- Ư... a a...cha cha...
Joy đã biết dùng ngôn ngữ để biểu đạt, tuy chỉ vài chữ a ư vô nghĩa, lại là một công trình lớn lao vô cùng trong mắt Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh chưa từng trải qua sinh nở, không hiểu cảm giác vất vả của người làm mẹ, nhưng là người nhìn bé lớn lên từng ngày, cô không khỏi xúc động trước những thay đổi đầu đời của cục cưng. Thiêng liêng làm sao!
Joy giơ tay vẫy vẫy Gia An, đấy là chiêu bé mới học được.
- Mai cô lại ghé nhé.- Gia An mỉm cười, nắm lấy bàn tay mũm mĩm, hôn một cái.
Joy nghe thấy thì muốn khóc, đưa tay choàng qua đòi Gia An bế.
Nguyệt Minh hài lòng, vốn dĩ cô cũng không muốn Gia An đi về, vậy nên cố ý dùng Joy để nàng mủi lòng.
Bị cánh tay nhỏ ôm lấy cổ, Gia An không nỡ từ chối, nàng đón lấy Joy. Bé ngay lập tức vùi mặt vào cổ Gia An, cười khì vài tiếng.
- Ở lại đi, lần nào chị đi Joy cũng khóc đến lạc cả giọng.- Nguyệt Minh thầm khen ngợi cháu cưng được việc.
Nhìn lại quãng thời gian mấy tháng nay, Joy xem như là vũ khí lợi hại nhất của Tổng giám đốc kiêm Chủ tịch dùng để bẫy bác sĩ An đáng thương.
Gia An nhìn Joy, lại nhìn khuôn mặt đắc ý của Nguyệt Minh, nàng lờ mờ hiểu ra gì đó.
- Vậy tôi mang Joy về chăm luôn.
- Ơ kìa.- Tổng giám đốc nhìn Gia An cứ thế bế cháu mình ra xe một mạch liền bị sốc.
Sau vài giây định hình, cô mới vội vàng chạy theo, mở cửa ghế phụ của chiếc Audi vàng rực rồi ngoan ngoãn ngồi vào như thể đấy là thói quen của cô rồi.
- Đi thôi.- Nguyệt Minh thắt dây an toàn, đón lấy Joy từ tay Gia An.
- Đi đâu?- Gia An ấn nút khởi động xe.
- Đi về nhà bác sĩ An.- Tổng giám đốc chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
- Tôi nói mang Joy về chứ ai mang em về?- Gia An thản nhiên đáp.
Nguyệt Minh liền méo mặt, tỏ ra đáng thương.
- Bác sĩ An nuôi cháu người ta rồi, không thể nuôi thêm người ta sao? Mua 1 tặng 1, có thể không?
Gia An tự hỏi Nguyệt Minh có biết rằng bản thân đang đại hạ giá thế nào không nhỉ? Bây giờ là mua 1 tặng 1 rồi sao? Hưm....
- Không thể!- Bác sĩ An mỉm cười đáp đầy ngọt ngào.
- Vì sao?- Nguyệt Minh tổn thương.
- Tốn cơm.- Gia An đưa tay vỗ vỗ mặt Nguyệt Minh.
- Tôi sẽ không ăn cơm. Không tốn!- Bạn lớn Nguyệt Minh bĩu môi nói.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gì cơ, cô có ăn bao nhiêu đâu mà tốn, rõ ràng là đang ghét bỏ cô!?
- Không ăn cơm thì em ăn cái gì?- Gia An thích thú trêu đùa bạn lớn.
- Ăn...- Nguyệt Minh đăm chiêu, đang cố tìm đáp án nào đó đáng thương một chút.
- Thôi được rồi, hai dì cháu vào nhà đi, mai tôi lại ghé mà.- Gia An cũng không đành lòng trêu tiếp, liền nhét trả Joy lại cho Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh không cam tâm, Gia An bật cười, lần nữa đưa tay vỗ vỗ má cô.
- Bạn lớn với bạn nhỏ ngoan, mai cô An sẽ cho kẹo nha.- Nàng quá quen với tình huống này rồi, có thể bình tĩnh đối phó được với chuyện đùng một cái Nguyệt Minh trở mặt như con nít.
Tổng giám đốc hừ một cái còn Joy thì hét lên một tiếng, đồng lòng chống đối nhưng vô ích, bạn lớn đành không tình nguyện bế bạn nhỏ rời khỏi xe.
Gia An kéo cửa kính xuống, vẫy vẫy tay.
- Vào nhà đi, tối gió lạnh không tốt cho Joy, mau vào nhà đi.
Nhưng Nguyệt Minh vẫn bế Joy đứng đó nhìn chăm chăm nàng.
- Bác sĩ An đi trước đi.
Gia An biết cả hai mà cứ cô trước tôi sau thế này khéo tới mai mất, nàng để lại một nụ cười tít mắt rồi đạp chân ga chạy đi.
Nguyệt Minh bế Joy đi vào nhà rồi cho bé ngồi vào xe đẩy nhưng bé con nhất quyết không chịu, lắc lắc mình vùng vẫy.
- Thật tình, ngoan ngoãn được không cục cưng?- Nguyệt Minh đành phải bế Joy đi vào phòng.
Hồi Joy còn nhỏ, chỉ nằm im một chỗ thôi rất dễ trông, bây giờ Joy lớn hơn, ngồi xe đẩy mà lúc nào cũng như thể muốn nhảy vọt ra ngoài. Trẻ càng lớn, càng phải để mắt nhiều hơn. Sau chuyện lần trước, Nguyệt Minh cũng không có ý định thuê người, nhưng một mình cô trông thật sự rất vất vả, nên Gia An đã đích thân đứng ra đảm bảo để một người quen làm bảo mẫu cho Joy.
Bị ám ảnh quá khứ, Tổng giám đốc liền thuê thêm một người giám sát cùng mấy vệ sĩ luôn túc trực ở nhà, đồng thời lắp thêm không ít camera, như vậy cô mới có thể yên tâm đi làm.
Tổng giám đốc bây giờ pha sữa và trông con nít đã thành thục hơn trước rất nhiều. Cô pha xong sữa liền bế Joy dậy, đặt vào gối chống trào ngược.
Joy đánh đánh tay Nguyệt Minh, đang chơi bị bắt uống sữa, ai chẳng cáu!
- Uống đi, không uống mai không cho ôm cô An.- Nguyệt Minh bặm môi.
Gia An giờ đã trở thành chủ đề để hai dì cháu uy hiếp nhau, không biết Joy có hiểu không nhưng bé liền ngoan ngoãn uống sữa.
Nguyệt Minh nhìn Joy, trong lòng không khỏi dâng lên một câu hỏi, bộ ngon lắm sao?
Joy liếc mắt về Nguyệt Minh như thể đọc được suy nghĩ vậy, bé con đẩy tay bà dì già ra, tự ôm bình sữa.
Nguyệt Minh:...
Được rồi, cháu gái lớn rồi, đủ lông đủ cánh đâu có cần gì bà dì này nữa...
Sau khi cho Joy uống sữa và dỗ dành bé con ngủ xong, Nguyệt Minh mới thở ra một hơi, cuối cùng cô cũng có thời gian riêng. Tổng giám đốc từ phòng tắm đi ra với một thân người còn ẩm ướt, cô quan sát Joy lần nữa rồi kiểm tra iPad.
Tổng giám đốc vừa xem tư liệu vừa dùng khăn lau lau tóc, điện thoại reo lên một tiếng khiến cô dừng lại, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười.
- Joy đã ngủ chưa?
Là Gia An gọi đến. ngôn tình tổng tài
- Ừm, ngủ rồi.- Nguyệt Minh hơi nghiêng đầu, dùng vai kẹp điện thoại lại.
- Em đang làm gì?- Đầu dây bên kia là giọng Gia An nhẹ nhàng đầy êm tại.
- Vừa tắm xong, đang xem tài liệu.- Nguyệt Minh vừa nói vừa tiếp tục lau tóc.
- Đã sấy tóc chưa?
Nghe đến đây Tổng giám đốc khựng lại... bất giác mỉm cười.
Gia An nghe được tiếng cười khẽ của Nguyệt Minh, nàng đoán ra ngay chắc chắn lại chưa rồi.
- Sấy tóc đi, hôm sau đừng tắm muộn nữa, không tốt đâu.
- Rồi rồi, biết rồi. Sẽ nghe lời khuyên của bác sĩ mà.
- Không phải lời khuyên, mà là yêu cầu, bắt buộc.
- Được rồi. Chấp nhận yêu cầu của chị.- Tổng giám đốc gật gật đầu.
Nguyệt Minh có thể tưởng tượng được gương mặt Gia An lúc này, hẳn lại là có chút nghiêm khắc rồi, giống kiểu mẹ dạy con nhỉ?
- Ngoan như vậy?- Gia An cười khúc khích, gà mẹ sau khi răn dạy hẳn đang rất hài lòng đây.
- Đúng, là ngoan như vậy, chị có thích không?
- Còn uống cà phê đêm không đó?- Nàng im lặng một chút, chủ động đổi chủ đề. Nhưng tổng giám đốc không quá thất vọng, khoản thời gian nàng im lặng cô đoán chừng là nàng đang bối rối.
Mặt bác sĩ An bối rối sẽ sao nhỉ?
Gia An chỉ biết chuyển sang đề tài thứ hai, vì biết theo thói quen, Nguyệt Minh luôn chuẩn bị sẵn một ly cà phê nóng.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Nguyệt Minh đang định đưa ly cà phê còn bốc khói của mình lên miệng uống thì khựng lại, chột dạ bỏ sang một bên, ngoan ngoãn nói.
- Không có.
- Không có thì tốt rồi.- Gia An bên kia vẫn còn chút nghi ngờ.- Khó ngủ rồi không được uống cà phê.
- Ừm...
- Ừm...
Nguyệt Minh nghe đến đây liền xoắn xuýt, theo kinh nghiệm cá nhân thì chắc chắn cuộc hội thoại này sắp đi vào bế tắc. Cô gãi gãi mái tóc ướt của mình, tìm chuyện nói tiếp.
- Sữa sắp hết rồi.
- Vậy thì để đặt thêm.
- Joy hết tã rồi.
- Ừm, vậy lại đặt thêm tã.
Nguyệt Minh nói ra những rắc rối nhằm ăn vạ với Gia An, kéo dài cuộc trò chuyện, nhận thêm một chút quan tâm. Dù cho ai cũng biết với địa vị của cô, chỉ cần cái búng tay, những rắc rối này sẽ tan thành mây. Thật vậy, Gia An trả lời cũng hết sức thuyết phục khiến Nguyệt Minh im lặng mím môi, suy suy nghĩ nghĩ.
- Còn Nguyệt Minh lại ngủ không được rồi...- Tổng giám đốc hắng giọng, tiếp đó là nói bằng giọng đáng thương
Gia An bên kia im lặng một chút.
- Không được uống rượu, không được dùng thuốc.- Nàng nói ra câu dặn dò quen thuộc mỗi đêm khi ru cô ngủ.- Nhớ đến bài thiền hôm trước tôi hướng dẫn đi, dù vẫn khó ngủ, nhưng tập mãi sẽ thay đổi được thôi. Cố lên.
Nguyệt Minh càng nghe càng ấm lòng, Tổng giám đốc đứng dậy, nhẹ nhàng đến bên cửa sổ.
Trời hôm nay khá tĩnh mịch, không trăng cũng không sao.
- Mai mấy giờ bác sĩ An đến?- Tổng giám đốc mở cửa sổ, nhảy lên bệ, ngồi gọn vào.
- Ừm, tan ca... 6 giờ sẽ đến nơi.
Khụ Khụ—
Nguyệt Minh nghe xong, lại cố tình ho hai cái, sau đó thì im lặng một chút.
Gia An lẳng lặng lắng nghe tiếng thở bên đầu dây bên kia.
- Si tu viens, par exemple, à quatre heures de l'après-midi, dès trois heures je commencerai d'être heureux. (Nếu cậu đến, chẳng hạn như lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ tớ đã cảm thấy hạnh phúc rồi)
Nguyệt Minh không thường dùng tiếng Pháp nên phát âm còn một chút chưa chuẩn, nhưng điều này dường như không ảnh hưởng đến trải nghiệm của bác sĩ An.
Bên kia đầu dây, nàng cười tít mắt, Nguyệt Minh bên này nghe thấy cũng cười theo.
Cô im lặng chờ đợi nàng nói gì đó, nhưng nàng cười xong chỉ vỏn vẹn nói một câu không liên quan.
- Đêm muộn rồi, ngủ đi.
Thề có trời đất chứng giám, Nguyệt Minh đã rất hụt hẫng đấy!
Tổng giám đốc lần đầu tiên để ý một người, lại còn có những tín hiệu rõ ràng như thế, nhưng bác sĩ An lại luôn mập mờ, lúc nào cũng trả lời không liên quan...
Tuy nhiên, Nguyệt Minh phải công nhận, chính vì Gia An như vậy nên bản thân cô cảm giác mình ngày càng lún sâu vào cái hố này.
- Ngủ ngon.- Tổng giám đốc hơi buồn đáp.
- Ngủ ngon.- Bác sĩ An bên kia trả lời.
- Good night.- Tổng giám đốc không muốn kết thúc.
- Sleep tight.- Bác sĩ An dịu dàng đáp trả.
- Dors bien, princesse.- Nguyệt Minh không bỏ cuộc. (Ngủ ngon công chúa)
Gia An bật cười.
- Qui est la princesse? (Ai là công chúa cơ?)
- C'est toi. (Chị đó.)- Nguyệt Minh nhẹ nhàng nói, trong đầu không ngừng nghĩ về nàng, quả thật rất giống công chúa.
- Merci, Sel. Bonne nuit.- Gia An dỗ ngọt. (Cảm ơn Sel, ngủ ngon nha)
- Chị buồn ngủ?
- Ừm, buồn ngủ.
- Được rồi, không phiền nữa. Chị ngủ đi.
- Ừm, cùng ngủ nha. Nếu em không ngủ, công sức tôi tập cho em quen giấc đổ sông đổ biển hết.
Nguyệt Minh nghe đến đây liền thở dài, không biết có nên nói rằng nhớ nàng chính là nguyên nhân cô mất ngủ hay không, cuối cùng vẫn chọn im lặng, chúc nàng ngủ ngon lần cuối rồi tắt máy.
Thời tiết mùa hè thành phố X luôn oi bức, những năm gần đây nhiệt độ không ngừng tăng cao, mới giữa tháng năm thôi mà đã luôn dao động ở mức 36 - 38 độ khiến Hạ Băng có chút khó khăn thích ứng vì lúc còn ở nước A, không khí khá dễ chịu.
Nàng xuống xe, cố giữ vững phong thái mà đi nhanh vào đại sảnh, nàng đã muốn tông thẳng xe vào cửa đại sảnh vì cái thời tiết này.
Hạ Băng vuốt vuốt tóc, tự tin sải bước vào thang máy, ấn thẳng tầng cao nhất, đi tìm bạn thân của mình.
Nguyệt Minh như cũ vẫn ngập mặt trong đống giấy tờ, ngay cả Khả Hân cũng phải chạy tới chạy lui bở hơi tai, một phần là do công việc của tập đoàn, phần còn lại là do công ty sắp mở của Hạ Băng.
Nàng đi vào phòng, rất tự nhiên mà ngồi xuống trên sofa da sang trọng rồi rót một tách trà, nhấm nháp một chút sau đó bĩu môi.
- Trà không ngon.
Nguyệt Minh liếc mắt nhìn Hạ Băng một cái rồi lại tiếp tục làm việc. Hạ Băng đối với trà có yêu cầu cao, một phần cũng ảnh hưởng phong thái trà đạo từ bà ngoại nàng.
Hạ Băng lúc bàn công việc sẽ rất nghiêm túc, chẳng có dáng vẻ bất cần như thường ngày, nàng cũng biết áp lực mình đặt trên vai Nguyệt Minh nặng thế nào. Hạ Băng không vội gọi Nguyệt Minh, thay vào đó nàng tự xem tài liệu.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Đứng đầu giới giải trí hiện giờ là SS, phải nói là độc bá một cõi trong nước.- Nguyệt Minh đóng tài liệu, cầm iPad đi về phía Hạ Băng.
- Who cares?.- Hạ Băng phủi tay, nàng làm sao không rõ về giới giải trí trong nước.
- Tớ biết, nhưng trước nay cậu luôn theo văn hoá phương Tây, cách push nghệ sĩ cũng không giống châu Á tụi mình. Thị hiếu, văn hoá, đạo đức, khác nhau một trời một vực- Nguyệt Minh phân tích trên góc nhìn của mình.
- Huống hồ, cậu nghĩ sao nếu một tập đoàn vốn chuyên về Y Dược nay lại đứng ra lập công ty giải trí?- Nguyệt Minh đã xem qua bản kế hoạch, bèn nhận xét. -Nghĩ thôi cũng thấy không uy tín.
- Selina không có niềm tin sao?- Hạ Băng ngẩng mặt, vuốt tóc với phong thái đầy quyến rũ.
- ... Chỉ là tớ không chắc chắn.
- Phải tin tớ chứ.- Hạ Băng nhếch môi, sau đó vỗ ngực đầy tự tin.
- Năm đó cậu cũng có tin tớ làm nên chuyện tại trời u đâu? Huống hồ, cậu không nhớ rằng dù SS có đào tạo đỉnh cỡ nào, qua thị trường châu u vẫn flop sao? Nhưng Selina à, tớ lại khác, chuyển về đây chẳng qua là chuyển chỗ làm, đổi nguồn lực!
Nguyệt Minh nhìn Hạ Băng trăm lời khó nói hết.
Đối với năng lực của bạn thân, cô không hề hoài nghi, người bạn lắm tài nhiều tật này, nói được là làm được. Huống hồ, Hạ Băng khi rời khỏi công ty cũ, liền kéo hết cả dàn tướng dưới tay về đây.
- Chuyển chỗ làm nhưng những người cậu push sẽ là những người mới, chưa chắc hợp gu thị trường cũ của cậu.
Hạ Băng nghe đến đây thì bật cười, vỗ vỗ vai trấn an bạn thân.
- Trước mắt, tớ muốn tìm nhân tài trước- Hạ Băng hứng khởi đập bàn.- Tiền bạc không quan trọng, chúng ta có hậu thuẫn.
- Ai?
- Ông ngoại tớ.
Nguyệt Minh trầm mặc, có hẳn Chủ tịch hội đồng quản trị SUNSHINE Group đầu tư, nguồn vốn dồi dào không sợ cạn kiệt.
- Được rồi.- Nguyệt Minh gật đầu chấp thuận, cô lướt lướt màn hình, xem bản kế hoạch lần nữa.
- Tìm nhân tài bằng cách nào?
- Hay đẹp trời ra đường hốt được vài người?- Hạ Băng nhún vai, cô nàng còn đang mải miết nghịch điện thoại, lời nói nhẹ tựa lông hồng khiến Nguyệt Minh ngờ vực.
- Ê, cái cô này nhang sắc cũng được nhỉ? Thua tớ chút đỉnh, nhưng cũng phải gọi là thuộc hàng top nhan sắc, bị cái mặt nhìn ác làm sao á.- Hạ Băng chỉ vào màn hình.
Nguyệt Minh khinh thường bình phẩm.
- Cậu có đang tập trung nghe tớ nói không?
- Ở nước ngoài vẫn có thể nghe được chút tiếng tăm. Tên gì ấy nhỉ? Quỳnh Chi?- Hạ Băng phớt lờ Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh nhíu mày, tên và mặt người này cô cảm thấy khá quen, nhưng chẳng để trong lòng. Hai người rơi vào im lặng, Nguyệt Minh làm việc của mình, Hạ Băng lướt mạng tiếp, đến khi chán thì cô nàng chủ động đổi chủ đề.
- Cậu với bác sĩ An sao rồi?
Nguyệt Minh dừng ngón tay đang lướt iPad lại, không biết trả lời thế nào.
- Người ta là con người, có phải thức ăn đâu mà ngon hay dở!?
Hạ Băng chớp chớp mắt, chồm người tới véo hai má Nguyệt Minh.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Còn chưa yêu được người ta mà đã muốn phản bạn rồi.
Nguyệt Minh bị nhéo đến ứa nước mắt, cố chống cự nhưng vô ích.
- Bác sĩ An đối với cậu thế nào?- Hạ Băng đi hẳn sang chỗ Nguyệt Minh, vòng tay qua ôm vai mà hỏi.
- Ừm...- Nguyệt Minh suy nghĩ một chút.-Thái độ vẫn cứ bình bình đạm đạm, mà cũng không trách được.
- Sao không trách hả má? Cậu nghĩ xem cậu đối với bác sĩ An có phải là quá nhiệt tình không? Mỗi lần nhìn cậu với cô ấy, tớ mà là Thanh Phương, tớ tạt axit rồi. Mé, nghĩ đến tức á!- Hạ Băng vừa nói vừa chu môi.
- Bác sĩ An nhá, nhìn là biết không bình thường rồi!
- Không bình thường chỗ nào? Tớ thấy ổn mà!
- Ý tớ ở đây là xu hướng tính dục. Không có nàng "xì chây" nào nghe "lét biên" tỏ tình xong vẫn còn ở bên cạnh hết á!
- Chứ sẽ sao?
- Sẽ vát bướm chạy.
- ...
- Cho nên là...- Hạ Băng đập bàn, bắt đầu phân tích.
- Tớ nghĩ bác sĩ An là loại chậm nhiệt, mưa dầm thấm đất thì ok, nhưng đừng nhiệt tình quá hiểu không? Nhiều lúc phải thờ ơ, nhiều lúc lại nóng bỏng...
Nguyệt Minh nhìn Hạ Băng đầy nghi ngờ.
- Loại chỉ biết đùa giỡn với tình cảm như cậu mà cũng tư vấn cho người khác nghe chuyên nghiệp nhỉ?
- Sao không trời!? Chứ cậu nghĩ lừa tình không cần kĩ năng hả?
- ... Ê...
Nguyệt Minh nhìn Hạ Băng một hồi nhưng không trả lời, chỉ gọi một tiếng.
- Hử?- Hạ Băng khó hiểu nhìn bạn thân.
- Nay dùng son gì màu đẹp vậy?
Hạ Băng:...
Như thường lệ, trước 8 giờ sáng là bác sĩ An nhà ta đã xuất hiện ở bệnh viện. Lúc nàng nộp đơn nghỉ việc, cả bệnh viện đều nháo nhào lên, bây giờ nàng rút đơn lại, cả bệnh viện lại đồn ầm tiếp. Người ghét nàng thì nói nàng làm giá, thách lương, người yêu mến nàng thì lại mừng khôn xiết.
- Bác sĩ An.- Tiếp tân ở khoa Sản khẽ cười chào nàng.
Mấy tháng nay, trong số quà tặng bác sĩ An lại xuất hiện một lọ thuỷ tinh nho nhỏ, cũng là món quà duy nhất mà nàng hoa khôi chịu nhận. Các cô nàng tiếp tân để ý, cứ mở lọ thuỷ tinh ra là bác sĩ An liền cười tít mắt, dù các nàng đã cố săm soi xem có nhẫn kim cương hay gì không nhưng chỉ thấy có duy nhất một tờ giấy cuộn tròn cùng một viên kẹo dưa lưới.
So với những bó hoa và quà cáp đắt tiền kia, món quà này hẳn là thua xa mà ta?
Sao có thể khiến bác sĩ An cười đây?
Hẳn là quà từ người mà bác sĩ An yêu thích rồi!
Như thường lệ, hôm nay Gia An cũng nhận lấy lọ thuỷ tinh, vừa đi vừa bóc viên kẹo cho vào miệng. Vị ngọt dần lan tỏa cả miệng, thấm đẫm vào mạch máu, mang hạnh phúc đi khắp cơ thể nàng.
Ouch—
Do mãi chú ý đến lọ thuỷ tinh, không biết hôm nay sẽ là lời gì trong đó nên nàng va phải người khác. Việc này đối với bác sĩ An mà nói khá thất thố, nên nàng hốt hoảng tách ra khỏi vòng tay đang đỡ mình, vội vội vàng vàng xin lỗi.
Nhưng lời chưa kịp nói ra, Gia An nhìn người trước mặt liền mở to mắt.
Đôi mắt nâu nho nhỏ nhưng câu dẫn người kia, cùng mái tóc ngắn màu vàng được chăm chút cẩn thận.
- OMG, Alex, long time no see!- Gia An đầy bất ngờ.
Alex Phan, bạn học đại học của nàng hồi còn học ở Đại học Y, bởi vì người châu Á khá ít, nên vừa gặp họ đã thân nhau.
Năm đó, Alex chọn ở lại nước A làm việc, còn Gia An thì về nước.
- Hi, Ann.- Alex tiến tới hôn lên hai má Gia An.- Finally... found you.
Alex vòng tay ôm lấy nàng, cái ôm này khá chặt khiến Gia An có chút không tự nhiên. Nàng lịch sự để Alex ôm một chút, xong khẽ lui bước rời khỏi cái ôm của cô ấy.
- Không ngờ gặp cậu ở đây... chẳng lẽ?- Gia An chợt nhớ đến cuộc họp hồi đầu tuần trước, trưởng khoa nói sắp tới sẽ có bác sĩ mới.
- Đúng rồi đó.- Alex cười thân thiện, theo thói quen cũ, cô đưa tay xoa xoa nhẹ đầu Gia An.-Vẫn như hồi xưa ha.
Gia An cười cười, có chút ngại ngùng vì hành động này, Gia An lúc 19 tuổi đương nhiên sẽ khác Gia An 30 tuổi mà!
Alex cao hơn nàng cả nửa cái đầu nên rất hay xoa đầu nàng, thói quen này bắt nguồn từ những lúc bác sĩ An buồn, Alex luôn đến bên an ủi nàng.
Bác sĩ An vốn đã thu hút ánh nhìn, bây giờ lại cộng thêm một bác sĩ mới là Alex kế bên nữa, tất nhiên sẽ khiến xung quanh chú ý.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Gia An đảo mắt về nơi phát ra tiếng bàn tán, từ trước tới giờ nàng đã quen với những loại xì xầm này rồi, thay vì khó chịu, nàng lại dành thời gian quan sát người bạn cũ một chút.
Alex so với trước đây thì chỉnh chu hơn, đương nhiên, 30 rồi, ai cũng trưởng thành. Nhớ hồi đó, mái tóc ngắn của Alex vốn phong trần và có chút lãng tử khi lúc nào cũng có một màu tóc nổi bật, ăn mặc lại rất có gu, nói chuyện ngọt ngào tách xa hoàn toàn với dáng vẻ sinh viên y khoa bình thường bọn họ, nói cách khác, Alex giống người trong ngành giải trí hơn. Alex hay cười, phong thái lại rất tự tin và bản lĩnh, cô cực kỳ thu hút phái nữ ngày ấy.
Giờ đây khi đã bước sang đầu ba, bề ngoài của Alex trông đứng đắn hơn, tóc không còn quá nổi nhưng không phải vì vậy mà mất đi vẻ đẹp vốn có của cậu ấy.
- Ann, chiều nay có muốn đi cà phê không?- Hai mắt Alex tự nãy giờ vẫn chăm chăm nhìn nàng.
Thật không thể ngờ rằng sau bao năm gặp lại, cảm xúc dành cho Gia An chỉ có hơn chứ không thiếu một phần nào.
- Chiều nay?
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Alex: Ann, làm người yêu tớ nha?
Nguyệt Minh run rẩy chỉ chỉ tay: Cô... cô cô nói cái gì hả? Cô... cô cô có chắc chắc là mình xứng đôi với Gia An không?
Alex cười: Ít nhất tôi không bắt cậu ấy đi thay tã, dọn cít con nít, làm bảo mẫu tạm thời, chăm đứa nhỏ lại chăm luôn đứa lớn. Cô ấy bên tôi sẽ là công chúa là nữ hoàng. À, trên hết...