Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 61: Bận



- Tan ca xong bác sĩ An có sang nhà tôi không?- Nguyệt Minh một tay giữ điện thoại, một tay ấn nút thang máy, cô đang đi xuống đại sảnh vì có hẹn bàn công việc với Hạ Băng.

Ở đầu dây bên kia, vẫn là giọng nói dịu dàng như làn gió xuân thổi vào tai khiến Nguyệt Minh không giấu được những si mê đọng lại nơi đáy mắt.

- Không nói cho Tổng giám đốc biết.

Nguyệt Minh đang vui vẻ mỉm cười thì liền mất hứng, cô vốn không thích Gia An gọi như thế, nhưng thi thoảng nàng vẫn dùng danh xưng này mà gọi cô, nghe xa cách vô cùng.

Không biết có phải người ở đầu dây cảm nhận được cô đang bất mãn hay không mà ngay sau đó, Nguyệt Minh nghe được vài tiếng cười nhỏ của nàng.

- Sợ Nguyệt rạo rực...- Nàng có ý trêu đùa.

Nguyệt Minh không biết rằng, đến tận bây giờ, nàng vẫn nhớ như in đến cái ngày mà cô dùng lời thoại trong "Hoàng tử bé".

- Làm gì có!- Tổng giám đốc có chút đỏ mặt.

Lúc này, thang máy Ding— một tiếng, đã tới đại sảnh, cô cứ thế một mạch ra ngoài.

- Ai rạo rực khi nào? Bác sĩ An dùng từ thật là...

Gia An bên kia lại cười nữa, sau đó đổi chủ đề.

- Hôm nay trời mưa, đi đường nhớ dặn tài xế chạy chậm một chút nhé.

Tổng giám đốc vô thức gật đầu, ngoan ngoãn đáp ứng.

- Chị cũng vậy.

- Được rồi, có sản phụ đến, tôi phải đi làm việc đây.

- Ừm, bye...- Nguyệt Minh chớp mắt, hai hàng mi dài cong vút thoáng rung động.

- Hôm nay không đến được, đừng buồn nha.- Bên kia đầu dây, Gia An có chút vỗ về nói.

Nguyệt Minh quả thật có chút buồn, nhưng biết làm sao được, ai cũng có công việc riêng mà. Dù Tổng giám đốc xoắn muốn chết, thật sự tò mò muốn biết nàng bận cái gì nhưng không dám hỏi, cũng biết rằng chưa đủ tư cách để hỏi.

Toà nhà TOMORROW Group được Tập đoàn SUNSHINE xây dựng rất tốt. Dẫu cho lúc này, bên ngoài mưa gió mạnh cỡ nào, bên trong này vẫn một không gian ấm áp, yên bình đến một tiếng mưa cũng chả nghe thấy. Chỉ khi đưa mắt nhìn xuyên qua lớp cửa kính, bạn mới có thể thấy được giông bão ngoài kia.

Mấy ngày nay bão đến, thành phố X tuy chẳng tiếp giáp trực tiếp với biển nhưng vẫn chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Tin nhắn của Hạ Băng bảo cứ xuống sảnh đứng đợi. Ngoài trời mưa nặng hạt, Nguyệt Minh nghiêm trang đứng ngay cửa ra vào, bỏ qua nhiều ánh mắt tò mò của nhân viên. Đôi lúc vài cơn gió mạnh thổi qua, vô tình mang theo những giọt nước tí hon lướt qua khiến cô khẽ rùng mình.

Nguyệt Minh hôm nay diện một chiếc áo sơ trắng cách điệu đầy thời thượng, cổ áo trực tiếp được biến tấu thành cà vạt thật dài, kết hợp cùng chân váy dài xếp nếp màu xám, tóc dài cột cao, cả người vẫn toát ra được khí chất giỏi giang nhưng trong lòng đang thầm than lạnh quá!?

Brừm brừm—

Từ đằng xa, một chiếc xe đen xé gió mạnh mẽ xuất hiện trong màn mưa trắng xoá, Nguyệt Minh trong lòng thầm than, Hạ Băng lại đổi xe nữa rồi sao?

Chiếc xe dừng lại, người ngồi trên ghế lái khiến Nguyệt Minh có chút bất ngờ nhưng ngay tức khắc liền lấy lại vẻ mặt bình thường.

Thanh Phương từ xe bước ra, bra thể thao từ nhà mốt R&W được che phủ bởi áo khoác da cùng quần jean trắng tôn lên cặp chân dài đặc biệt đẹp của cô ta. Bao năm qua đi cô ta vẫn luôn chuyện phong cách như thế.

Từng bước, từng bước, Thanh Phương tiến đến bên cạnh Nguyệt Minh hệt như những năm về trước, một lời cũng không nói, khác hẳn những lần gặp mặt lấy cãi vã thay cho lời chào sau này. Ngoài trời, chỉ đơn giản thay những hạt tuyết năm nào bằng những hạt mưa trong veo mà thôi.

Nguyệt Minh bây giờ thật sự cũng không muốn quan tâm đến Thanh Phương, mọi chuyện đã chấm dứt thì hẳn nên cắt đứt hết đi, càng dây dưa càng phiền phức.

Cơn mưa dần nặng hạt, trắng xoá một vùng, gió thổi càng lúc càng mạnh làm Nguyệt Minh lùi về sau vài bước.

- Vào mùa mưa rồi ha.- Thanh Phương cuối cùng cũng cất lời.

Đáp lại chỉ là sự im lặng của Nguyệt Minh.

- Em dạo này khỏe không?- Thanh Phương lại nói tiếp, sự trầm mặc của Nguyệt Minh đã không còn quá đáng sợ nữa nếu đã quen.

- Ừm... Khoẻ.

Nguyệt Minh cuối cùng cũng lên tiếng, trong lòng thầm chửi rủa Hạ Băng làm gì mà giờ này còn chưa đến?

Hay là Hạ Băng gài cô!?

- Đừng lạnh lùng như vậy.- Thanh Phương lấy từ túi xách ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít một hơi thật dài.

Nguyệt Minh cau mày, đứng xa ra.

- Không nói với tôi là hút thuốc rất có hại cho sức khỏe nữa sao?

Nguyệt Minh trầm ngâm không đáp, không gian liền một lần nữa ngập tràn trong tiếng mưa. Mãi cho đến khi điếu thuốc trên tay Thanh Phương tàn hết, Nguyệt Minh mới cất lời.

- Thật sự xin lỗi, nhưng chúng ta kết thúc rồi.

Thanh Phương quay mặt nhìn sang, trong ánh mắt ngập tràn đau đớn, hai ngón tay cô ta buông lỏng, điếu thuốc rơi xuống đất, bị đế giày dẫm lên rồi chà chà vài cái, khóe môi xuất hiện nụ cười chua chát.

- Ừm, tụi mình kết thúc rồi.

Thanh Phương vốn cao hơn Nguyệt Minh một chút, nhưng hôm nay cô ta mang giày cao gót còn Nguyệt Minh mang giày bệt, thành ra chênh nhau gần nửa cái đầu.

Thanh Phương hơi cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy mà mình yêu, cuối cùng, cô ta vẫn luôn muốn có được Nguyệt Minh mà...

- Nhưng, muốn cùng em có một khởi đầu mới.

Nguyệt Minh nghe xong lời này liền nhìn về phía màn mưa bất tận kia, muốn nói rồi lại thôi, trong thâm tâm cô vẫn luôn còn một chút áy náy dành cho Thanh Phương.

Ngay từ đầu người đưa ra quyết định không đúng là cô, là cô khởi đầu chuyện này.

- Xin lỗi... nhưng

- Năm đó em từng rung động đúng không?- Chưa đợi Nguyệt Minh nói hết, Thanh Phương lại xen vào.

Nguyệt Minh nghe lời này... lại im lặng.

Đúng, Nguyệt Minh đã từng rung động trong khoảnh khắc, nhưng cuối cùng lại nhận ra, khi con người ta càng hy vọng vào thứ gì đó thì lúc thất vọng sẽ nhận được gấp đôi tổn thương.

Cô không biết Thanh Phương vì sao mà thay đổi đột ngột như thế này, nhưng cô thật sự muốn nói rằng, một khi niềm tin đã chết thì mọi nỗ lực cũng đều là vô ích mà thôi.

- Ái chà, ái chà, chuyện gì đông vui vậy? Không rủ tôi?

Thanh Phương còn đang định nói tiếp, thì Hạ Băng từ trong chính toà nhà của TOMORROW Group bước ra.

Hạ Băng vốn đã đến từ lâu, lại thấy vài nhân viên của bạn mình xinh xắn quá nên không kiềm chế được mà đi theo trêu chọc một chút, đâu ngờ lúc đi ra liền thấy được một màn kích thích này nha!

Gọi là gì nhỉ, tình cũ không rủ cũng tới!?

Hạ Băng dùng hai tay ôm lấy cổ Nguyệt Minh, kéo sát vào người mình. Hôm nay Hạ Băng cũng mang giày cao gót tận bảy phân, Tổng giám đốc vì vậy mà lọt thỏm trong ngực nàng. Nói đúng hơn đột nhiên Tổng giám đốc hóa thành "nữ chính" kẹp giữa hai "nam chính" ngôn tình ba xu.

Thanh Phương cau mày, không thèm bận tâm mình đang thể hiện sự tức giận ra mặt, cảnh tượng trước mắt hết sức không vừa lòng cô.

Thanh Phương vốn đã ghét Hạ Băng, nay càng ghét thêm.

- Brid, bồ tìm người yêu của tôi làm gì thế?

- Người yêu?- Thanh Phương ngạc nhiên.

- ...!?

Nguyệt Minh vẫn duy trì sự im lặng, coi như cô chết rồi đi...

- Từ bao giờ mà là người yêu cô?- Thanh Phương có chút hậm hực nói.

Hạ Băng cười ha hả, sau đó đưa tay kéo mặt Nguyệt Minh gần lại và đặt một nụ hôn lên má Tổng giám đốc. Nguyệt Minh nổi da gà đầy người, liền muốn đẩy Hạ Băng ra, nhưng ngay lập tức nghe nàng thì thầm bên tai: "Yên nào, có muốn đá con kỳ đà này đi không?"

Nguyệt Minh trừng mắt nhìn Hạ Băng, cũng khẽ thì thầm lại: "Có đá đi cậu cũng đừng hôn tớ chứ!?"

Thanh Phương hừ một tiếng rồi bỏ đi, tiếng động cơ siêu xe nổ lớn vang vọng một góc trời, vù một phát liền mất hút.

Hạ Băng nhìn theo liền cảm thán.

- McLaren Speedtail nha, Sel honey, bồ cũ của cậu giàu ghê!

Hạ Băng bĩu môi, nhìn Thanh Phương chạy con xe này làm nàng lại nhớ đến nỗi đau năm nào, liền nắm lấy bả vai Nguyệt Minh.

- Selina đền xe cho người ta đi!

Trời mưa kéo dài suốt cả tuần kéo theo tâm trạng của con người cũng dần trầm xuống.

Gia An ngồi giữa phòng khách rộng rãi, tay chống cằm, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng mưa rả rích cứ thế khiến người ta sầu não không yên.

Gia Minh từ nhà bếp đi ra, trên tay là hai ly cacao còn nghi ngút khói, hết nhìn con gái đang trầm tư rồi lại nhìn theo hướng ánh mắt của nàng. Gia Minh lắc lắc đầu, đặt xuống một ly xuống trước mặt Gia An.

Gia An bị tiếng ly va chạm với mặt bàn thu hút sự chú ý, nàng có chút giật mình, sau đó liền nở nụ cười, cầm lấy ly cacao nóng mà ba mình pha cho.

Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Gia Minh ngồi xuống bên cạnh nàng, theo thói quen đưa tay sờ đầu con gái, cảm giác yêu thương ngập tràn căn phòng, con cái dù có lớn thế nào, trong mắt ba mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ cần bao bọc.

Bên ngoài, mưa vẫn cứ rơi, va vào mái hiên, va vào mặt đất, tạo nên những thanh âm làm nao lòng người. Bên trong phòng, cả hai người im lặng, chỉ có tiếng tivi nho nhỏ phát lên một góc phòng.

Gia Minh nhấp một ngụm cacao nóng, thuận tay cầm lấy iPad của Gia An, là một bài báo tin tức giải trí mà nàng đang đọc dở...

Tựa đề thật to, thật giật gân: "Chuyện tình tay ba của Chủ tịch trẻ TOMORROW!!!"

Ông chẳng thèm đọc mấy dòng chữ thêm mắm dặm muối của phóng viên mà trực tiếp nghiên cứu từng hình ảnh, ba cô gái trẻ đứng trước sảnh tập đoàn TOMORROW trông như đang giằng co, một bức ảnh khác thì lấy cận cảnh hai cô gái trong số đó thân mật ôm nhau... Nói chung là rất nhiều ảnh, mà tấm nào cũng có sự xuất hiện của Hoàng Nguyệt Minh - Chủ tịch Tập đoàn TOMORROW.

Gia Minh trở về trang chủ, gần như các bài báo mới nhất đều là phân tích và đào sâu thông tin cả ba người con gái này, là chủ đề đang hot gần đây sao?

Dư luận quả thật thích hóng hớt mấy cái chuyện tào lao này. Thời còn trẻ ông cũng bị không ít lần

Gia Minh len lén quan sát Gia An, con gái cưng vẫn im lặng phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ mà thất thần.

Gia Minh tự hỏi, con gái vì xem phải cái này nên buồn?

Nhưng vì sao lại buồn vì cái này?

Gia Minh ho một tiếng, tắt iPad để lên bàn, mặc kệ đầu đuôi như thế nào, ông chỉ biết con gái đang không vui, muốn vực dậy tinh thần nàng một chút, ông là một người cha kiểu mẫu mà.

- Dạo này công việc của con thế nào?

- Dạ... công việc...

Tuy nàng trả lời rất đầy đủ, nhưng Gia Minh nhận ra sự mệt mỏi của con gái, thôi, không ổn rồi, phải cấp báo với em xã thôi...!

Phải hối thúc em xã về thôi!

- Còn ba thì sao? Công việc vẫn tốt ạ?- Gia An lại uống một ngụm ca cao thơm lừng.

- Ừm, cơ bản xong cả rồi, con chuyển về nhà luôn đi.

Hiện giờ, Gia An không ở căn hộ riêng mà là tại biệt thự của Gia Minh, nơi cả gia đình nàng từng sinh sống trước lúc Gia An còn nhỏ, đó cũng là lý do mấy hôm nay nàng không có sang gặp Nguyệt Minh cùng Joy.

Mà một phần, Gia An bây giờ cũng không muốn gặp, tâm trạng không tốt, rất dễ giận người!

- Con cũng không biết...- Nàng lắc nhẹ đầu.

- Cũng đúng.- Gia Minh xoa cằm, thở dài một hơi rồi dang tay ra.

- Con gái lớn rồi, cũng cần tự do. Chỉ là, đừng giữ trong lòng, tuy ba không giúp được nhiều, nhưng ba có thể nghe con tâm sự. Con biết đó... phân tích con người chẳng hạn?

Gia An mỉm cười nhẹ rồi ôm lấy ba mình, hai mắt liền cong thành vầng trăng khuyết. Nàng như một chú thỏ con được bao bọc bởi vòng tay vững chãi của ba, cảm giác ấm áp tạm thời khiến nàng quên đi phiền muộn.

Brr brr—

Gia Minh vừa xoa đầu con gái, vừa nhìn trên mặt bàn, là điện thoại của Gia An, ông híp mắt nhìn ID [Mèo con khóc nhè] trên màn hình, trong lòng liền nghi hoặc.

Gia An nhanh chóng thoát khỏi vòng tay ông, Gia Minh có thể thấy được ánh mắt do dự của con gái lúc cầm điện thoại lên và tiếng thở dài nho nhỏ của nàng.

Rốt cuộc, Gia An vẫn nhấc máy, nàng đứng dậy đi thẳng vào bếp, giọng nói nhỏ nhẹ "Alo" một tiếng, liền nhận được sự gấp gáp của người bên đầu dây bên kia.

- Bác sĩ An sao vậy? Có nhận được tin nhắn của tôi không?

Nhà Gia An rất rộng rãi, mỗi phòng chức năng đều được thiết kế tỉ mỉ, so với biệt thự nhỏ của Nguyệt Minh thì rộng hơn nhiều. Nàng đưa tay đẩy nhẹ cửa kính, từ từ bước ra ngoài hiên, Nguyệt Minh bên kia có thể nghe được tiếng mưa rơi một cách rất rõ ràng.

- Chị đang ở đâu? Mắc mưa hửm?

Gia An đưa tay ra, liền có thể cảm nhận được giọt mưa lạnh buốt, đột nhiên khó chịu trong lòng lại trào dâng. Dù cho giọng Nguyệt Minh có êm tai thế nào, Gia An cũng cảm thấy bực bội vô cùng bực bội.

Vì sao?

Vì những tin tức nàng đọc sao?

Chắc không phải đâu, nàng là người lý trí thế nào?

Làm sao có thể vì những bài báo viết bậy bạ mà không vui!?

Đúng rồi, nàng cũng không quan tâm đến Nguyệt Minh lắm đâu, làm sao mà lại đi giận dỗi cô ấy!

Nhưng mà hình chụp cũng đẹp dữ đó, rõ rõ ràng ràng, ai cũng đều là gái xinh gái đẹp, xứng lứa vừa đôi!!!

Hơi đâu mà nàng giận, Hạ Băng với Nguyệt Minh động chạm hôn má nhau là chuyện bình thường mà. Quyền của người ta sao nàng cấm.

Nàng đâu có vô lý.

Nhưng mà, chuyện Nguyệt Minh cùng cô gái thứ ba kia... là sao?

Gia An đột nhiên thở dài một cái, đâu có biết chỉ vì tiếng thở dài này mà đầu dây bên kia gấp gáp muốn chết.

- Chị sao vậy? Có chuyện gì sao?

Cô chẳng phải là diễn viên ca sĩ, chỉ là doanh nhân bình thường, vậy mà dạo này luôn bị treo lên báo vì mấy cái tin tình cảm vớ va vớ vẩn!?

Biết rằng bọn phóng viên chuyên chạy KPI luôn theo sát Hạ Băng, nhưng cô là nằm không trúng đạn mà, bộ nhìn cô với nàng có miếng điện xẹt nào sao!? đọc tại w.att pad để ủng hộ tác giả nha. Nhìn lời văn báo chí viết xem, tình tay ba cái khỉ gió gì!? Chẳng phải nhìn ba người như sắp lao vào sống chết với nhau sao? Qua lời văn của nhà báo liền thành câu chuyện tình tay ba đầy day dứt?

- Không có gì... Mưa nên tâm trạng ảnh hưởng.- Gia An cố cười một cái.

Nàng không biết nụ cười này có bao nhiêu phần khó coi, nếu Tổng giám đốc ở đây thì không xoắn tới chết mới lạ.

- Có việc gì không?

- À... ừ.- Nguyệt Minh bị câu hỏi lạnh lùng này làm cho lắp bắp.

- Chỉ muốn hỏi, dạo gần đây chị vì sao không qua thăm...- "Tôi" là từ Nguyệt Minh muốn nói, nhưng đành nuốt nghẹn vào trong.- Thăm Joy...

Vâng, và Joy vẫn là cái cớ hợp lý nhất.

- Bận.

Gia An đáp rất đúng trọng tâm, nhưng Nguyệt Minh lại cảm thấy câu trả lời thật hết sức đáng sợ, chủ ngữ, vị ngữ đâu!?

Gia An làm sao vậy?

Gia An uống nhầm thuốc sao?

- Ừm... Khi nào có thời gian chị ghé qua nhé, Joy nhớ chị.-Nguyệt Minh rất ít khi chủ động xin xỏ ai cái gì.

Trước giờ, Gia An vẫn luôn chủ động sang, không thấy nàng, khiến Tổng giám đốc thật sự rất buồn, Joy cũng rất buồn.

- Joy nhớ tôi?- Gia An thở dài, lặp lại.

- Ừm, Joy rất nhớ chị...- Tổng giám đốc gãi gãi đầu, muốn nói, lại thôi.

- Ừm...

- Ừm...

- Là Joy nhớ tôi?

Còn Nguyệt Minh thì vẫn cứ "Ừ", muốn nói mình cũng nhớ nhưng đột nhiên miệng cũng không thốt ra được lời.

- Vài hôm nữa tôi đi công tác nước J... - Ấp úng một hồi, Nguyệt Minh mới cất lời.

Nhưng Gia An cảm thấy mình càng nói chuyện với Nguyệt Minh thì lại càng tức giận không thể kiểm soát được, nàng chỉ đáp gọn

- Ừ, bây giờ tôi có việc bận, gặp sau.

- Đợi đã...

Nàng vừa đưa điện thoại ra, thì Nguyệt Minh vội vội vàng vàng nói.

- ...?

- Chuyện trên báo không như chị nghĩ đâu, đừng quan tâm báo nói gì.

Gia An tắt máy.

Nàng mà thèm quan tâm?

Nàng không có quan tâm.

- Vì sao thái độ của Gia An lại khác thường như vậy?

Cuối cùng, Nguyệt Minh cũng không nói được câu "Tôi cũng nhớ bác sĩ An" mà lẽ ra cô nên nói ngay từ đầu.

Hạ Băng ngồi bên đây đã muốn nổi hết da gà rồi, không phải nàng muốn nghe lén mà là âm thanh từ điện thoại của Nguyệt Minh quá tốt!

Hạ Băng liếc nhìn qua Khả Hân, thư ký nhỏ liền đáp lại bằng một ánh mắt nhìn thấu hồng trần.

Gia An nói gì cả hai người đều nghe hết không sót chữ nào, đột nhiên Hạ Băng cảm thấy kế hoạch trả thù của mình dù chưa làm đã có chút thành công à nha!?

- Nè Selina, có muốn câu được bác sĩ An sớm không?- Hạ Băng cười đắc ý.

Nguyệt Minh có chút nghi ngờ, Hạ Băng thì có cái ý tưởng gì tốt chứ?

Toàn xúi bậy!

Cái chuyện cô bị treo trên báo chẳng phải cũng do Hạ Băng mà ra sao?

- Nghe tớ, thật luôn, lần này cậu phải nghe tớ! Không tin tớ ít nhất phải tin Hân chớ trời.

Lúc này Nguyệt Minh mới nhìn sang Khả Hân, thư ký nhỏ đã tự lúc nào ôm laptop cười hì hì.

Nguyệt Minh khó hiểu nhìn hai người.

Hạ Băng ngồi bên đây nụ cười càng thêm phần gian tà, đợt trước, nàng có nói rằng phải họp hội chị em về vấn đề của bé Nguyệt thôi, mãi mới rủ được Khả Hân.

Hạ Băng hất mặt, Khả Hân ra hiệu OK, sau đó cả gian phòng đột nhiên tối sầm.

Trước mặt Nguyệt Minh, màn hình máy chiếu rực sáng, cô khó hiểu chưa kịp hỏi thì đã thấy Khả Hân với phong thái đang chủ trì cuộc họp ôm máy đứng trước mặt mình, còn Hạ Băng lại mò tới ngồi cạnh cô, vắt chéo chân, mặt cực kỳ tâm đắc về sự chuyên nghiệp trước mặt.

- Hôm nay tôi xin chủ trì buổi họp đưa ra phương án giúp chị Nguyệt thoát ế.

Nguyệt Minh trầm ngâm, phút chốc cạn cả lời.

Khả Hân vậy mà còn làm slide báo cáo, thậm chí so với slide họp cổ đông còn muốn đẹp hơn!?

Hạ Băng bên này vỗ tay, tạo động lực cho Khả Hân thêm lớn gan.

Nguyệt Minh há hốc mồm, trợn to hai mắt nhìn slide tiếp theo.

- Muốn đưa ra giải pháp tất nhiên phải nắm rõ ưu nhược điểm của sản phẩm.- Khả Hân chiếu laze vào hình Nguyệt Minh trên màn hình, hoàn toàn trái ngược với gương mặt đen thui hiện tại.

- Thư ký Hân này, tôi có phải hơi dễ tính với em không hả?- Nguyệt Minh vừa nói, khoé môi vừa giật. Hai người này xem cô là sản phẩm ế cần tiêu thụ à?

Khả Hân có chút chột dạ quay sang cầu cứu Hạ Băng. Hạ Băng liền vỗ vỗ lưng bạn thân.

- Thôi thôi, nghe em nó nói, em nó có kinh nghiệm hơn cậu.

Nguyệt Minh thở dài, tựa hẳn cả người vào ghế, cô bất lực chịu trận, để xem hai người này làm trò hề gì.

- Em nói ưu điểm trước, có thể nhận thấy ưu điểm lớn nhất của chị Nguyệt nhà chúng ta chính là: Bên ngoài đẹp gái, bên trong nhiều tiền, Bên ngoài đẹp gái bên trong nhiều tiền, Bên ngoài đẹp gái bên trong nhiều tiền!

- Vì sao em phải lặp lại?- Nguyệt Minh nghiêng đầu hỏi.

- Chuyện gì quan trọng phải nói 3 lần.- Khả Hân đáp.

Nguyệt Minh gật gù, đột nhiên lại muốn xem mình trong mắt mọi người còn ưu điểm gì nữa không thì Khả Hân ấn chuyển qua mục nhược điểm.

- Ủa?- Nguyệt Minh thắc mắc, đưa tay lên muốn phát biểu.- Em ấn trượt nút à?

Nhưng chỉ nhận lại một nụ cười vô tư của Khả Hân.

- Hông chị, tại chị có mỗi cái ưu điểm đó, nhân 3 lần.

Nguyệt Minh:...

- Chứ còn gì nữa, ngoài cái mã với đầu thai tốt thì cậu còn gì đâu?- Hạ Băng hất mặt, nàng đang cực kỳ hưng phấn.- Nói tiếp đi em, nhược điểm thế nào?

- Nóng tính; trẻ con; xốc nổi; bồng bột; hay tự cho là mình đúng-Ms Right; vui vui thì yêu cầu vô lý, buồn buồn lại yêu cầu vô cùng vô lý; chuyên gia ỷ lớn hiếp nhỏ, chèn ép cấp dưới, không kiểm soát được hành động và lời nói khi nổi giận... rất dễ gây ra tổn thương cho ngừoi khác.

Khả Hân liệt kê ra, càng nói càng hăng say, càng nói càng như tát vô mặt sếp mình. Nguyệt Minh bị "tát" mấy phát liền như gục ngã, muốn cãi thì bị em gái nhỏ nói thêm rằng:

- Không bao giờ chịu tiếp thu! Không bao giờ chịu tiếp thu! Không bao giờ chịu tiếp thu! Loại hình này mà trong truyện hay tiểu thuyết thì sống không quá hai chương đâu nhé chị Nguyệt.

- Vì sao vậy?- Hạ Băng thắc mắc.

- Bởi vì độc giả chán rồi drop á.

- Vậy còn ngoài đời thì sao em?

- Ưu điểm gánh còng lưng!- Khả Hân làm mặt chê thấy rõ.- Nhưng loại ưu điểm này chưa chắc tìm được real love, chủ yếu đến vì tiền.

Bởi vậy mới nói ông trời đâu cho không ai thứ gì, với chiếc giao diện cùng bối cảnh chuẩn nữ chính bách hợp trên người rõ ràng chị Nguyệt nghiễm nhiên trở thành bá vương, nhưng mà đời không như mơ, một đống tính tình xấu xí chắc chắn sẽ làm người ta vỡ mộng vì chị ấy. Dù Khả Hân đã quen rồi, thấy cũng dễ thương... nhưng bác sĩ An liệu có thấy như vậy?

Thư ký nhỏ kẻ sướng người phụ cùng Hạ Băng, thành công phong ấn luôn Nguyệt Minh.

- Em thật sự là thư ký toàn năng của chị sao Hân?- Nguyệt Minh thều thào.

- Đâu, tớ thấy năng lực siêu tốt á. Dám nói về nhược điểm của sếp, 10 điểm.- Hạ Băng xé bịch bánh ra ăn.- Hey Hân, sẵn làm cho chị một cái luôn hen.

Lúc này, trên màn hình, Khả Hân đã phân tích hết ưu và nhược điểm, đang chuẩn bị đưa ra kết luận.

- Nói chung, bác sĩ An lại không phải loại cần tiền, sắc thì em không rõ, nhưng mà xung quanh bác sĩ An cũng rất nhiều người có nhan sắc, chị Nguyệt xem như thua trắng... vậy nên, ưu điểm của chị coi như "ra chuồng gà"!

- ...

- Kết luận đi em.- Hạ Băng vỗ tay.

- Kết luận là không có kết luận.

- Hả?

- Thì là theo ông bà tổ tiên mách bảo thôi chứ em cũng không biết.- Khả Hân nhún vai.- Kêu chị Nguyệt thay đổi tính xấu á? Việc này chả khác nào kêu chị ấy đi tiêm ngừa mà nhỉ?

Với mớ nhược điểm đó, người dễ tính đã quen biết như Khả Hân cũng không yêu nỗi, huống chi là bác sĩ An chỉ mới gặp vài tháng!?

Nguyệt Minh bật dậy, cái gì nhảm nhí vậy, nói cho đã rồi rốt cuộc kết luận như thế là sao?

Nói như không nói á!

- Rồi mục đích của cái trò này là gì?- Nguyệt Minh run rẩy chỉ lên mục kết luận trên màn hình.

- Tại vui, xả stress, cậu hông thấy vui hả?- Hạ Băng lúc này mới dần kéo kéo tay bạn mình xuống an ủi. - Không phải mới căng thẳng với bác sĩ An sao? Thấy vui chưa? Đỡ chưa?

Nguyệt Minh trưng ra bộ mặt đen xì: Tới khúc vui chưa? Sao cô không thấy có gì vui?

Hạ Băng cười người chưa được bao lâu thì màn hình lại hiện lên hình ảnh nàng.

- Em thấy khá vui nên em làm luôn cho chị Fuyu. Mà em nghĩ thay vì cười chị Nguyệt thì chị cũng nên lo lắng cho chính bản thân mình đi.- Khả Hân hiếm khi trở nên đầy nhiệt huyết, chẳng nể nan gì hai chị lớn nữa.

- Em vào ưu điểm trước nhé. F**** girl nhưng có đạo đức, em cũng xin phép lặp lại 3 lần câu này.

- Hết rồi hả!?- Trái ngược với Nguyệt Minh, Hạ Băng không tức giận vì bị gọi là F girl, nàng chỉ đang trông ngóng xem ưu điểm tiếp theo của bản thân là gì

Nhưng chỉ nhận lại cái gật đầu từ Khả Hân.

- Không phải chị cũng bên ngoài đẹp gái bên trong nhiều tiền sao? Vì sao em không nhắc? Nếu thêm một ưu điểm thì chị hơn được bé Nguyệt rồi!

- Chị toàn xin tiền chị Nguyệt thôi, nói chung tài chính của chị rất dễ bị mẹ chị nắm thóp!- Khả Hân nhún vai.

Mặt Hạ Băng chẳng mấy chốc tối sầm lại y hệt Nguyệt Minh vài phút trước, em nó nói đúng quá nàng cãi không lại!

- Này, tôi cảm giác Hân nó làm vì nó muốn chửi vào mặt hai đứa mình á. Nhẫn nhịn hai ta đã lâu chăng?

- Trò này do cậu bày mà!!!- Nguyệt Minh nghiến răng.

Rốt cuộc, hai cái người này không có giúp được gì hết trơn! Nói nhăng nói cụi. Cô cũng có không tốt nhiều như vậy đâu? Hơi hơi thôi mà...

Trong lúc hai người chị đang ôm mặt vì bị tổn thương thì Khả Hân chợt cười khúc khích, thành công thu hút lại sự chú ý của Nguyệt Minh và Hạ Băng.

- Em nói đùa thôi, thật ra đôi lúc người ta yêu một người không phải vì ưu điểm của người đó, mà vì những khuyết điểm. Chỉ cần bản thân biết nỗ lực cải thiện, biến nhược thành ưu, xoay chuyển tình hình.