Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 97: Ngày quan trọng đã đến



Ngày 22 tháng 9, Gia An chính thức bước sang tuổi 30.

Người ta nói rằng phụ nữ càng lớn tuổi thì càng không thích nhắc về sinh nhật của mình, Gia An mấy năm nay cũng gần giống như vậy, nhưng lý do là nàng vốn không quá để tâm đến những chuyện này thôi. Một phần cũng do tố chất công việc, một khi đã bận thì chân nàng không chạm đất, nàng thường chỉ nhớ ra sinh nhật của mình nhờ lời chúc mừng từ gia đình.

22 tháng 9 năm nay rơi vào một ngày trong tuần, cũng đồng nghĩa với việc Gia An phải đi làm.

Bác sĩ An theo thói quen đến tìm lọ thuỷ tinh ở quầy tiếp tân của khoa, nhưng lại chẳng thấy đâu, chỉ có một vài bó hoa từ những kẻ khác.

Gia An còn đang định giận dỗi người yêu lẽ nào đã quên mất việc cần phải làm mỗi ngày thì Uyên Hà từ đâu chạy đến, tay bám lấy cổ nàng.

- Chị yêuuuuuu...- Uyên Hà kéo dài thanh âm làm ra vẻ nũng nịu.

Gia An đối với sự thân thiết của cô em đồng nghiệp này cũng đã quen, nhưng với ý thức đã có người yêu dâng lên mãnh liệt, bèn chủ động tách ra khỏi cái ôm thân mật. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

- Happy Birthday~- Uyên Hà không chút dỗi hờn, chìa một hộp quà nho nhỏ ra rồi cười tít mắt.

- Hôm nay... sinh nhật chị hả?- Gia An ngạc nhiên, nàng lấy điện thoại từ trong túi quần ra nhằm xác nhận lại lần nữa.

Mọi năm Gia Minh đều nhắc nàng nhớ bằng cách tặng quà sinh nhật, nhưng năm nay ba đã gửi hai chiếc xe đến trước cả tuần, thành ra nàng liền quên mất...

- Trời đất ơi... Sinh nhật mà chị quên hả!?- Uyên Hà nhét quà vào tay Gia An, sau đó bắt đầu săm soi đám hoa trên bàn tiếp tân.- Chủ tịch đâu không nhắc chị?

Bác sĩ An không thấy hoa hôm nay hoành tráng hơn hả?

- Quà này của em và Hân tặng chị đó.

Nhiều chuyện xong, Uyên Hà mới giải thích về hộp quà mình tặng.

- Cảm ơn hai em nha, khách khí quá rồi, mua chi cho phí tiền...- Tai Gia An có chút ù ù, nhưng vẫn nói lời cảm ơn trước, sau đó mới bắt vào trọng điểm.-Hai đứa tới mức nào rồi?

Gia An đối với chuyện của Uyên Hà và Khả Hân có chút hứng thú nha, thật tò mò muốn biết vì sao mà hai người này có thể đến được với nhau.

Uyên Hà không đáp, hai má ửng đỏ lên rồi nhanh chóng lảng sang chuyện khác, cô lôi ra được một chiếc hộp bị các bó hoa khổng lồ che trên quầy tiếp tân che mất.

- Này là Fuyu chan gửi tặng chị.

Sáng nay, Khả Hân có bảo Uyên Hà tìm quà của chị Băng rồi giao tận tay bác sĩ An, với tính tình của chị An, đống quà không đề tên hẳn chị ấy sẽ không nhận.

Gia An cầm lấy chiếc hộp to màu xanh lam, lòng tràn đầy bất ngờ, Uyên Hà thân thiết đã lâu thì không nói, năm nay còn có thêm quà của Khả Hân và Hạ Băng, những người mà nàng chỉ vừa mới quen biết không lâu... Xem ra tất cả đều là lợi ích từ Tổng giám đốc rồi.

- Đi, đi về phòng chị rồi mở.- Uyên Hà háo hức ôm tay Gia An kéo đi.-Tổng giám... à chủ tịch tặng quà cho chị chưa?

Nhân danh một thuyền trưởng mẫu mực, Uyên Hà sao có thể bỏ qua cơ hội soi hint OTP!?

Gia An chần chừ một chút, nếu Khả Hân và Hạ Băng đều biết, thì Nguyệt Minh chắc cũng biết nhỉ?

Chỉ có điều, thái độ của Nguyệt Minh sáng nay, hình như cũng chẳng có gì khác lạ lắm...

Nguyệt Minh nắm tay Gia An cùng rời khỏi cửa, cả hai đứng chờ tài xế đánh xe đến.

-Xe chị vài hôm nữa có.- Nguyệt Minh tiến lại gần, hôn lên má Gia An.

Bác sĩ An có chút thẹn thùng, dù đã quen với những hành động thân mật bộc phát bất ngờ của Tổng giám đốc nhưng không lần nào là nàng không ngại cả.

Nhắc về vụ xe, Gia An phải cảm thán một chút, Tổng giám đốc đối với xe cộ thật sự rất là rất để tâm, nàng đột nhiên lái xe mới về nhà, cô cũng chẳng hỏi gì nhiều ngoài "Chị đổi xe rồi à?", chỉ lẳng lặng mượn chìa khoá rồi cho người mang đi nâng cấp các gói tính năng an toàn...

Thế là hiện giờ Gia An lại-phải-đi chiếc Bentley của Nguyệt Minh, nhưng nàng cũng biết người yêu làm vậy vì quan tâm nàng thôi, vậy nên đành mặc kệ lời bàn tán của người ta, dùng siêu xe mà đi làm._.



-Được rồi, em đi làm đây, yêu chị.- Nguyệt Minh nắm tay Gia An, nâng lên mà đặt nhẹ một nụ hôn.

Đó, hết thảy ngọt ngọt ngào ngào kiểu này ngày nào cũng diễn ra nên Gia An chẳng thấy gì lạ cả, nàng cũng quên luôn hôm nay là sinh nhật mình!?

- Chắc là không.- Cuối cùng, Gia An đưa ra kết luận.

Khỏi phải nói thuyền trưởng Uyên Hà bất mãn như nào với câu trả lời của Gia An.

- Sao lại không biết... Không lẽ không chuẩn bị gì cho chị!? Cũng phải, sinh nhật mà còn để chị đi làm!?... Chủ tịch như vậy có phải là quá vô tâm rồi hay không? Hay là máu tư bản ăn sâu vào Chủ tịch rồi, đến người yêu cũng muốn bòn rút!

Mặc cho Uyên Hà giãy nãy, Gia An lúc này đang mở hộp quà của Hạ Băng ra xem, là một chiếc túi xách phiên bản giới hạn từ một thương hiệu danh tiếng, đúng là cách hành xử của nhà giàu rồi, cả hai bất quá chỉ biết nhau thông qua Nguyệt Minh, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chưa đến nỗi thân thiết để tặng nhau một món quà giá trị thế này...

Ngón tay thon dài của bác sĩ An chạm nhẹ vào một tấm thiệp trắng lịch thiệp, nàng nhanh chóng mở ra.

Hi, bác sĩ An.

Happy Birthday to you.

Mong mọi điều may mắn luôn đến với chị, mong chị chiếu cố bé Nguyệt Ngáo nhà tôi một chút!

Nguyệt Minh sau này đều phải nhờ vào chị rồi.

Fuyu.

Gia An bất giác mỉm cười, không cần Hạ Băng mở lời, nàng cũng tự biết phải yêu thương em người yêu nhiều hơn.

Dù là ngày đặc biệt đi chăng nữa thì cũng rất nhanh trôi qua, Gia An quay qua quay lại khám cho người này người kia liền hết giờ làm việc.

Nguyệt Minh nói chiều nay công ty có cuộc họp cổ đông, cả ngày chỉ nhắn với Gia An vài tin qua lại nên dù nàng nói không quan tâm sinh nhật, nhưng vẫn không khỏi ngóng trông người yêu chúc mừng mình một tiếng.

Sinh nhật đầu tiên có người yêu mà...

Đến giờ tan làm, điện thoại bác sĩ An rung lên vài cái, còn tưởng người yêu nhắn tin đến nên rất chóng cầm lấy điện thoại, hóa ra lại là cuộc gọi của Gia Minh, ba muốn nàng về nhà ăn tối.

Gia An chần chừ một chút, rốt cuộc cũng vâng dạ đồng ý. Nàng nhìn khung chat với Nguyệt Minh, tin nhắn cuối cùng là một tấm ảnh từ 4 tiếng trước, cô chụp hình ảnh phòng họp gửi cho nàng.

Mấy tiếng rồi vẫn chưa có tin nhắn mới, xem chừng cuộc họp hôm nay rất căng thẳng đây.

[Chị về muộn một chút.]

[Không sao, hôm nay em cũng hơi bận.]

Vốn tưởng Nguyệt Minh sẽ rất lâu mới nhắn lại, nhưng cô hồi âm gần như tức khắc. Gia An không biết vì sao, từ sáng giờ đều cảm thấy tâm trạng rất bình thường, nhưng lúc nhận được tin nhắn này lại có chút buồn, nàng dường như mong chờ nhiều hơn một chút...

Dù Gia An trước nay không quan tâm đến sinh nhật, nhưng đã yêu nhau rồi, nàng muốn ích kỷ hơn một chút, muốn Nguyệt Minh để ý đến mình.

[Còn nữa...]

Đúng lúc này, Nguyệt Minh lại nhắn sang, Gia An đang từ vực sâu liền bừng tỉnh, hai mắt sáng rực, trái tim nhảy theo từng nhịp chớp của dấu ba chấm thông báo đối phương đang soạn tin nhắn.

Còn nữa... là còn cái gì đây!?

Là muốn chúc nàng sinh nhật vui vẻ đúng không?

[Chúc chị Trung thu vui vẻ, yêu chị.]

Lần đầu tiên trong đời, bác sĩ An - người luôn kiểm soát tốt được tâm trạng của mình, cảm thấy bất lực, cũng là lần đầu tiên nàng trải nghiệm được câu nói đừng nên trông mong quá nhiều, để rồi thất vọng.

Gia An đột nhiên trở nên cáu kỉnh, có chút giận dỗi không muốn để ý tới Nguyệt Minh, dù biết cảm xúc này không ổn, vì sao nàng lại muốn nổi cáu với người yêu về chuyện bé xíu thế này cơ chứ?

Gia An vỗ nhẹ mặt mình, hít một hơi thật sâu, sau đó hồi âm cho Nguyệt Minh.

[Ừm, em cũng vậy, tối nay về cho Joy chơi lồng đèn.]

[Được, em phải họp tiếp rồi.]

[Ừm, đừng quá sức.]

[Chị cũng vậy.]

Gia An lại thở dài rồi cất điện thoại vào túi xách, mang quà của Hạ Băng cùng cặp đôi Hà-Hân về, dặn dò tài xế chạy thẳng đến nhà của Gia Minh. Nàng vốn đã nán lại bệnh viện, cố ý né giờ tan tầm, nhưng rốt cuộc vẫn kẹt xe, một phần là do người đi chơi Trung thu đổ ra đường từ sớm.

Gia An ngồi trong xe, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, không khí nhộn nhịp và đầy sức sống, hai bên đường tràn ngập hàng quán sáng đèn, với đủ loại lồng đèn từ truyền thống đến hiện đại, trẻ con kéo tay phụ huynh ghé vào, đắn đo chọn lựa.

Gia An chớp mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười.

- Phiền anh tấp vào lề một chút.-Nàng bước đến một tiệm nhỏ gần đó, nơi này khác hẳn những nơi khác bởi toàn bộ lồng đèn đều là thủ công.

Nhìn chiếc lồng đèn ngôi sao be bé, Gia An có chút hồi tưởng về tuổi thơ, đan xen vào tưởng tượng một nhà ba người họ chút nữa sẽ cùng nhau chơi Trung thu, bất giác, ấm áp xua tan đi cơn khó chịu trong lòng.

- Lấy cho tôi ba cái, cảm ơn.- Bác sĩ An chỉ vào lồng đèn hình ngôi sao, hình trăng khuyết và hình bướm.

Nguyệt Minh có không để ý sinh nhật Gia An thì sao chứ?



Cùng nhau chơi Trung thu cũng rất vui mà, không phải hay sao?

Gia An rất nhanh trở về nhà cùng Gia Minh dùng cơm, một bàn đồ ăn thật phong phú nhưng chỉ có hai cha con, có chút lạc lõng. Hơn nữa, nàng lại đang cảm thấy nhớ Nguyệt Minh, muốn mang cô về đây cùng ăn cơm. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

- Con làm sao vậy?- Gia Minh thấy con gái không tập trung, chén cơm trên tay cũng không vơi bao nhiêu, liền hỏi.

Gia An quay đầu nhìn ra cửa kính, Trung thu ở thành phố X thường dính phải mùa mưa, năm nay cũng không ngoại lệ, tuy mưa không lớn nhưng dây dưa thật lâu, cứ ào đến một chút liền kéo đi nhanh như cách nó xuất hiện vậy.

- A, con không sao.- Gia An giật thót cả người, rời mắt khỏi màn mưa, nhìn ba rồi cười.- Năm nay Tổng tư lệnh xem ra thật sự rất bận.

Gia An liền tìm chủ đề trò chuyện, mọi năm vào sinh nhật nàng, Tổng tư lệnh đều trở về, một nhà ba người vui vẻ sum vầy.

- Ừm, đang ra mắt bộ sưu tập mới, con cũng hiểu mà...- Gia Minh gắp cho Gia An một cánh gà.

Gia An gật gù tỏ vẻ hiểu.

- Ba tưởng con sẽ dẫn cô gái kia về.-Gia Minh dùng ánh mắt đầy ấm áp nhìn con gái.

- Em.. em ấy ạ? Hình như hôm nay có chút bận.- Gia An chọt chọt đũa vào chén cơm.

- Bận đến mức không để ý sinh nhật con?- Gia Minh nhíu mày đầy nghi hoặc.

Trong đánh giá của ông, Nguyệt Minh đang có rất nhiều điểm cộng, nhưng nếu thật sự không quan tâm đến sinh nhật con gái mình, ông nghĩ nên xem xét lại.

- Thoạt nhìn tốt như vậy...- Gia Minh lẩm bẩm.

- Ba gặp qua em ấy rồi ạ?- Gia An rất nhanh bắt trọng tâm.

- Ừm, ở X Project.- Gia Minh cầm ly nước lọc, uống một hớp, gật gù nhớ lại lần ấy.

Gia Minh năm nay được mời tham gia dàn Boss của X Project. Ông vốn cũng không rảnh, nhưng con gái cưng lại rất thích chương trình này nên ông cũng muốn đi góp vui một chút, ngoài ra, tìm cơ hội đầu tư trong nước cũng rất thú vị.

Lúc này, hai mắt Gia An vốn đã to lại càng to hơn nữa. Không biết có phải vì ở với chung với Nguyệt Minh ngáo lâu ngày hay không, Gia An cảm thấy IQ của mình xuống cấp không ít, chỉ vài lời nói của ba mà não nàng phải loading vài vòng, liên kết các dữ liệu lại với nhau.

Nguyệt Minh tham gia X Project!?

Nguyệt Minh không nói gì cho nàng?

Hừ, Nguyệt Minh đang muốn làm cái gì đây?

Hèn chi lúc trước cứ úp úp mở mở với nàng!!!

- Ba thấy tư duy tốt mà tố chất cũng tốt, có định hướng rõ ràng... Tuổi trẻ vậy là đáng khen rồi, về sau chắc chắn càng làm nên chuyện.

Tất nhiên, những gì Gia Minh nói lúc này đâu có lọt được vào tai bác sĩ An nữa đâu, nàng còn đang bận chạy theo suy nghĩ của riêng mình.

Nhớ lại lúc tập đầu của X Project mùa này phát sóng, Nguyệt Minh vừa gối đầu lên đùi Gia An vừa ngây ngô hỏi nàng thật sự rất thích chương trình này sao?

Tất nhiên là Gia An rất thích rồi, huống chi năm nay ba nàng lại là một trong các Boss chính của chương trình!

Chưa kể, các Boss chính năm nay đều là hàng xịn, xịn nhất các mùa, ngoài người ba thân yêu của nàng ra, thì còn có Tổng giám đốc của SUNSHINE Group - Phạm Thiên Hương cùng Tổng giám đốc một công ty công nghệ, kiêm người sáng lập một quỹ đầu tư nổi tiếng XYZ - Trương Hoàng Anh.

Khác với format mọi năm với số Boss thường là năm hoặc sáu người, năm nay chỉ có ba Boss chính vì đạo diễn mới tiếp nhận thích "Chất lượng" hơn "Số lượng"!

Nghe nói cái cô đạo diễn lắm chiêu này sẽ mời mỗi tuần hai Boss khách mời trẻ tuổi để tăng sự tươi mới cũng như tạo đề tài tranh luận giữa hai thế hệ.

Ngẫm lại cũng hợp lý, Nguyệt Minh giỏi như vậy, gần đây lại nổi đình nổi đám trên mạng, chuyện được mời đến chương trình là đương nhiên!

Nhưng Gia An thật không ngờ, Nguyệt Minh vậy mà lại đồng ý tham gia, với tính cách của cô, hẳn sẽ không thích cái kiểu lộ diện trước máy quay như vậy.

Càng nghĩ, Gia An càng không thể kiềm chế sự hưng phấn của mình, bao nhiêu ý cười đều trưng lên mặt.

Gia Minh ngồi đối diện đưa tay đỡ trán, khẽ thở dài một hơi, đúng là con gái lớn rồi, có người yêu liền chẳng để ý đến ông ba già đây nữa!?

Bữa cơm tối cứ thế trôi qua, Gia An chỉ ngồi đó cười tủm tỉm, chứ chẳng dùng bao nhiêu đồ ăn. Dù cả nhà không thể cùng nhau đón sinh nhật nàng, nhưng chí ít, nhờ vào công nghệ, một nhà ba người họ vẫn có thể cùng nhau thổi nến online. Vì mãi tâm sự với Tổng tư lệnh, nên lúc Gia An về nhà cũng khá muộn.

Gia Minh tiễn con gái ra xe, dùng giọng nói trầm ấm ngập tràn yêu thương mà nói.

- Lần sau dẫn con bé đến đây.

Gia An nghe xong, trong lòng hạnh phúc không ngừng, hai mắt rưng rưng như sắp khóc, nàng cũng không ngại lau đi trực tiếp xoay người lại, nhào vào lòng ba mình.

- Dạ ba.

Lúc Gia An về đến nhà, mưa cũng đã ngừng rơi.

Tài xế giúp nàng mở cửa xe, nàng bước ra, nhìn một vòng xung quanh, cơn mưa vừa đi qua khiến không khí se se lạnh, nhưng không tài nào khiến trái tim nàng nguội lạnh.

Gia An ngước mặt lên nhìn, trăng đêm nay thật đẹp, vừa to vừa tròn, tỏa sáng cả bầu trời đêm, ánh trăng dịu nhẹ như thể cưng chiều đôi mắt kẻ tình si.

Gia An khẽ tháo kính, bỏ vào túi xách, miệng nở một nụ cười thật tươi, nàng cảm thấy nhớ "ánh trăng" trong tim mình da diết, dù cho chỉ còn cách nhau một cánh cửa mà thôi.

Gia An vẫn cứ nhớ.



Nàng nhớ Nguyệt Minh của nàng.

Gia An quen thuộc nhập mật khẩu nhà, lại càng quen thuộc đẩy cửa bước vào, một mảnh im lặng kéo qua, nàng nhanh chóng đổi giày rồi đi đến bên "chuồng heo" của Joy, khoé môi càng khắc sâu nụ cười hạnh phúc. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.

Gia An đặt túi xách cùng lồng đèn trên ghế sofa, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng Joy, lấy một tấm chăn mỏng rồi đắp lên người hai dì cháu.

Nguyệt Minh nằm lăn ra đất ngủ, trên người vẫn còn nguyên bộ quần áo công sở mà nàng chọn lúc sáng, áo sơ mi sọc xanh trắng cùng quần tây trắng thanh tao. Một tay cô gác ra sau đầu thay gối, một tay còn lại dang ra bao bọc lấy Joy cục cưng vào lòng.

- Cái gì thế này?- Gia An ngồi xuống bên cạnh, vén nhẹ vài sợi tóc tán loạn trên mặt cô.

Vừa rồi, nàng nhìn thấy bộ đồ Joy mặc, suýt nữa thì phụt ra cười, Nguyệt Minh ấy thế mà đã biến cục cưng thành một quả dưa lưới nhỏ xinh, với bộ đồ liền thân màu xanh lá, thậm chí nón trùm đầu còn là cuốn dưa lưới nữa, quá sức đáng yêu mà!

Gia An chầm chậm nằm xuống bên cạnh hai dì cháu, tay vuốt nhẹ má bánh bao của Joy, mắt lại ngây ngốc nhìn Nguyệt Minh đầy si mê. Chốc chốc, ánh mắt Gia An rơi đến trên đôi môi mỏng của Nguyệt Minh, nàng ít thấy cô dùng son môi đậm màu như thế, nhưng cần gì son khi chính đôi môi này đã đủ khiến nàng yêu chết đi được?

Càng nhìn, hai má Gia An càng ửng đỏ, không nhớ qua đã hôn nhau bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nhìn đến, xúc cảm vẫn như lần đầu tiên mà thôi.

Bác sĩ An da mặt mỏng, sau một hồi im lặng lắng nghe tim mình đập bình bịch, cả người nóng rực lên, liền không kịp trăn trối mà vụt đứng dậy bỏ chạy vào bếp, ở đó lâu hơn chút nữa, nàng sẽ hôn lén Nguyệt Minh mất:<.

Không được nha, bác sĩ An muốn cái gì cũng phải đường đường chính chính xảy ra!

Bởi vì tâm tư rối loạn mà Gia An liền quẳng vấn đề sinh nhật ra sau đầu, bây giờ cũng đã 9 giờ tối rồi, Nguyệt Minh có biết hay không cũng chẳng còn quan trọng. Nàng cũng không muốn bản thân mình vì chuyện này mà hậm hực với Nguyệt Minh, bên cạnh nhau là được rồi.

Bác sĩ An lại ôm đầu, có phải hay chăng vì sinh cuối tháng Xử Nữ khiến nàng lai chút máu mất cân bằng của Thiên Bình?

Trước đây nàng đâu có như vậy đâu, yêu đương vào liền bộc lộ ra à!?

Hừ, tất cả là tại Nguyệt Minh mà!

Việc đầu tiên nàng làm là mở tủ lạnh tìm nước uống, đập vào mắt chính là một chiếc bánh kem màu xanh lá trông rất đáng yêu, dưới chân bánh, là ba chiếc bánh Oreo hương dưa lưới lần lượt khắc các chữ I-L-U.

Gia An đưa tay lên che miệng, tránh cho bản thân phát ra một tiếng thảng thốt, sau đó lại lau lau vài giọt nước mắt.

Nàng hỏng rồi, phút trước vừa nói không cần Nguyệt Minh biết, phút sau liền cảm thấy xúc động phát khóc.

Gia An đóng cửa tủ lại, ngơ ngác nhìn quanh một vòng.

- !!!

Đích thị là có chuẩn bị mà...

Nhìn vào mớ nồi được bày ra, Gia An xem xét một chút đồ ăn được Nguyệt Minh nấu xong rồi, đây là mỳ ý, còn kia là sốt cà chua...

Vậy mà nói rằng bận công việc.

Vậy mà nói không về ăn tối.

Gia An nhìn ra phía phòng khách, bĩu môi một cái. Sau đó nàng bắt đầu loay hoay hâm nóng thức ăn, hoàn thành những gì còn dang dở.

Nguyệt ngốc.