Cô liền giật bắn người, vội thò tay vào trong túi áo để lấy bình xịt hơi cay. Thế nhưng Trạch Anh không có ý định tấn công cô, anh ấy chỉ đưa ngón trỏ lên miệng mình và làm động tác “suỵt”. Bình An thấy như vậy thì liền biết rằng anh ấy không có ý định động tay động chân với mình, thế là cô cũng không lấy bình xịt hơi cay ra khỏi túi áo nữa.
Trạch Anh lại không phát hiện ra hành động của cô, anh ấy chỉ thấy cô im lặng nên tưởng cô có ý phối hợp với mình. Vì vậy, anh ấy rất vui vẻ, liền tiến tới gần rồi mỉm cười với cô. “Lâu rồi không gặp.”
“Ừm, lâu rồi không gặp.” Bình An nói đến đây thì mới chợt nhớ ra: “Sao anh vào đây được vậy?”
Trạch Anh liền đáp: “Tôi có bảo bối.”
“Bảo bối?” Bình An khá ngạc nhiên, là bảo bối gì lại giúp cho Trạch Anh có thể vào đây mà không bị vệ sĩ ngoài cửa chặn lại?
Cô không hề biết món bảo bối đó chính là chiếc đồng hồ có tác dụng tàng hình đang được đeo trên tay Trạch Anh. Vì thế nên cô định hỏi Trạch Anh, nhưng Trạch Anh lại lên tiếng trước: “Bình An, bây giờ cô có muốn đi với tôi không?”
Bình An nhận được câu hỏi này thì liền cảnh giác mà nhìn anh ấy. “Đi đâu?”
“Đi đến nơi mà tôi đang ở để lẩn trốn Hoằng. Mặc dù hiện tại nơi tôi sống không được tốt như tại biệt thự, nhưng tôi sẽ không để cho cô phải chịu khổ đâu. Cô có bằng lòng đi cùng tôi không?” Trạch Anh hỏi Bình An.
Bình An đương nhiên sẽ không bằng lòng, nhưng vì muốn thuyết phục Trạch Anh nên cô chưa thẳng thừng từ chối. Cô bảo: “Tôi không trốn được đâu, bên ngoài có vệ sĩ.”
“Không sao, tôi có thế xử lý.” Trạch Anh tự tin mà nói, bàn tay lại bất giác nâng lên, chỉnh lại chiếc kính mắt. Bên ngoài hiện tại chỉ có một người vệ sĩ, anh ấy có thể dùng chiếc kính này để thôi miên người vệ sĩ đó.
Bình An lại hỏi: “Sao anh lại muốn tôi cùng anh đi trốn?”
Nhận được câu hỏi này, Trạch Anh có chút ngại ngùng mà đáp: “Tôi tin rằng cô đã nhận ra tình cảm của tôi. Tôi thích cô, cho nên tôi muốn cô đi cùng tôi.”
Bình An nghe vậy thì trong lòng chẳng hề có chút dao động mà tiếp tục hỏi: “Vậy anh định suốt đời chạy trốn Hoằng sao?”
Trạch Anh vô thức nhíu mày, sau đó mới đáp: “Không, tôi sẽ không trốn chui trốn lủi cả đời đâu. Đợi một thời gian nữa có đủ năng lực rồi, tôi sẽ lật đổ Hoằng, khiến cho anh ta phải trả giá.”
Nghe đến đây, Bình An hơi rùng mình. Trạch Anh lại rất thẳng thắn mà nói ra kế hoạch của mình cho cô, bởi anh ấy nghĩ cô sẽ không nói cho Thế Hoằng. Mặc dù trông mối quan hệ giữa cô và Thế Hoằng rất thân thiết, nhưng cô lại luôn luôn bảo vệ Trạch Anh khiến cho anh ấy có cảm giác cô đối tốt với anh ấy, cô rất quan tâm đến anh ấy.
Trước đó, Trạch Anh cũng đã nhìn thấy hành động thân mật giữa Thế Hoằng và Bình An. Tuy nhiên, anh ấy cảm thấy Bình An không thể nào thích một người ác độc và nhẫn tâm như Thế Hoằng được. Anh ấy nghĩ rất có thể là cô vì tiền và địa vị nên mới tiếp cận Thế Hoằng, nhưng anh ấy không hề cảm thấy coi thường cô. Cô có lòng tham chẳng hề có gì sai trái cả, anh ấy cũng có tham vọng của riêng mình.
“Mặc dù hiện tại tôi chưa có gì cả, nhưng tôi đảm bảo rằng rất nhanh thôi tôi sẽ đánh bại được Hoằng.” Trạch Anh nói với Bình An, “Cô hãy tin tôi, tôi nhất định sẽ cho cô một tương lai tốt đẹp.”
Bình An nghe vậy thì không nói gì, cô trầm mặc không lên tiếng. Trạch Anh lại tưởng cô đang đắn đo suy nghĩ xem có nên theo anh ấy hay không, vậy nên anh ấy cũng im lặng để cho cô thời gian.
Lúc này chuông điện thoại của Bình An lại vang lên, là người vệ sĩ ở bên ngoài vẫn chưa thấy cô ra nên gọi điện, hỏi xem cô có vấn đề gì hay không. Bình An liền bắt máy rồi nói mình ổn, sau đó thì bảo vệ sĩ cứ ở ngoài đợi, chốc nữa mình sẽ ra.
Đến lúc cúp máy, Bình An liền hỏi Trạch Anh: “Anh định đánh bại Hoằng như thế nào?”
Trạch Anh rất có kiên nhẫn với Bình An, thấy cô hỏi nhiều anh ấy cũng không có thái độ khó chịu mà liền đáp: “Chuyện này rất khó nói, sợ rằng có nói cô cũng sẽ cảm thấy khó hiểu và không tin được.”
Không ngờ rằng, Bình An lại thẳng thắn hỏi: “Thu thập đủ 100% năng lượng hắc ám thì anh sẽ đánh bại được Hoằng à?”
Nghe thấy vậy, Trạch Anh không thể không kinh ngạc. “Làm sao… Làm sao mà cô biết?”
Muốn lấy thông tin từ người khác thì cũng phải cho người đó thông tin của mình, để người đó yên tâm về mình. Vì vậy, Bình An liền nói cho Trạch Anh biết: “Tôi cũng có hệ thống, hệ thống yêu cầu tôi làm nhiệm vụ, mà nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ anh.”
Trạch Anh rất bất ngờ. “Giúp đỡ tôi?”
“Phải.”
Trạch Anh cũng có hệ thống và phải làm nhiệm vụ, cho nên rất nhanh anh ấy đã tiếp thu được những thông tin mà Bình An nói. Anh ấy lại hỏi: “Vậy những lần cô bảo vệ tôi khỏi Hoằng cũng là do nhiệm vụ từ hệ thống.”
“Đúng.”
Trạch Anh nghe vậy thì thấy hơi hụt hẫng, bởi vì hóa ra việc giúp anh ấy không phải xuất phát từ lòng tốt và sự quan tâm của Bình An.
Bình An cũng nhanh chóng nắm bắt được suy nghĩ của Trạch Anh nên liền bảo: “Đương nhiên tôi cũng thật sự muốn bảo vệ anh. Tôi không ủng hộ hành động bạo lực của Hoằng, và tôi cũng mong muốn anh được sống tốt.”
Nghe vậy, trong lòng Trạch Anh mới thấy thoải mái hơn. Bình An lại hỏi lại câu hỏi vừa nãy: “Đủ 100% năng lượng hắc ám thì anh sẽ đánh bại được Hoằng hả?”
Trạch Anh đáp: “Hệ thống của tôi nói sau khi đủ 100% năng lượng hắc ám, nó sẽ cung cấp cho tôi món bảo bối mạnh để đánh bại Hoằng.”
Bình An lại hỏi; “Vậy làm thế nào mà anh có thể thu thập năng lượng hắc ám?”
Nhận được quá nhiều câu hỏi, Trạch Anh đã cảm thấy hơi nghi ngờ Bình An. Thế nhưng, anh ấy vẫn cho rằng Bình An chỉ tò mò nên bèn nói thật: “Làm việc xấu.”
“Làm việc xấu?” Bình An tròn mắt kinh ngạc. Trạch Anh thì gật đầu, đáp: “Đúng.”
Bình An liền khuyên ngăn: “Anh đừng làm việc xấu nữa có được không?”
Trạch Anh ngay lập tức đáp: “Chuyện này thì không được. Hiện tại tôi đã thu thập được hơn 90% năng lượng hắc ám rồi, chỉ còn gần 10% nữa thôi là có thể đánh bại Hoằng. Hơn nữa tôi đã giao kèo với hệ thống đen là không làm những chuyện táng tận lương tâm, vậy nên cô đừng lo lắng gì cả.”
Bình An nghe vậy thì liền nói dối: "Coi như tôi cầu xin anh đấy, anh đừng làm chuyện xấu và thu thập năng lượng hắc ám nữa. Nếu năng lượng hắc ám của anh đạt 100% thì tôi sẽ chết đó!"
"Cái gì?" Trạch Anh không thể tin được mà hỏi, "Cô sẽ chết?"
"Đúng vậy." Bình An làm ra vẻ đáng thương mà nói với Trạch Anh: "Nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ anh để anh không đi vào con đường sai trái. Vì vậy, nếu anh thu thập đủ năng lượng hắc ám thì sẽ đồng nghĩa với việc anh đã hoàn toàn trở thành người xấu, và tôi sẽ chết vì bị trừng phạt."
Trạch Anh nghe thấy vậy thì sững sờ. Anh ấy bắt buộc phải thu thập năng lượng hắc ám để lật đổ Thế Hoằng, nhưng làm sao anh ấy có thể để cho người mình thích chết được chứ.
Trạch Anh thật sự hoang mang không biết nên làm thế nào. Cuối cùng, anh ấy chỉ đành nói với Bình An: "Chuyện này tạm thời gác lại đã. Chúng ta đã ở trong nhà vệ sinh lâu rồi, vệ sĩ của Hoằng sẽ nghi ngờ, bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây trước.”
Nghe thấy vậy, Bình An hơi bối rối, cô nói với Trạch Anh: "Khoan đã! Hay là hôm nay tôi cứ về biệt thự trước đã, lần sau chúng ta sẽ gặp lại được không?"
Trạch Anh liền bảo: "Không phải khi nào chúng ta cũng có cơ hội bỏ trốn như bây giờ. Lỡ lần sau ra ngoài, Hoằng mà cho nhiều vệ sĩ theo sát cô thì tôi sẽ không đối phó được. Hôm nay chỉ có một người, chúng ta phải nhân cơ hội này mà trốn đi thôi."
"Nhưng mà..." Bình An kiếm cớ cự tuyệt, "Hôm nay tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý."
Nghe đến đây, Trạch Anh liền cau mày. Anh ấy nghĩ lại thì chợt nhận ra từ nãy tới giờ Bình An luôn từ chối khéo mình. Như ngay lúc này, anh ấy bảo rằng có lẽ chỉ lần này là có cơ hội để bỏ trốn, nhưng cô lại không hề do dự gì mà nghĩ cách từ chối anh ấy, giống như là... cô không hề muốn đi theo anh ấy vậy.
Nghĩ đến đây, Trạch Anh liền hỏi Bình An: "Cô có muốn đi theo tôi không?"
Bình An không muốn nói dối, thế nhưng cô vẫn phải cắn răng mà nói: "Tôi cũng muốn đi theo anh, nhưng tôi thật sự chưa chuẩn bị tốt tâm lý."
Không ngờ rằng, Trạch Anh lại nói: "Nếu bây giờ cô đi theo tôi, tôi sẽ không thu thập năng lượng hắc ám nữa."
Nghe thấy vậy, Bình An bất ngờ đến ngây người. "Thật sao?"
"Thật." Thật ra không hẳn là thật, Trạch Anh vẫn chưa từ bỏ ý định lật đổ Thế Hoằng. Thế nhưng, anh ấy vẫn dỗ ngon dỗ ngọt Bình An: "Cô đi theo tôi, ở bên cạnh tôi, tôi sẽ nghe theo cô."
Vừa nói, Trạch Anh vừa tiến tới rồi nâng mặt Bình An lên, sau đó từ từ cúi đầu để hôn Bình An. Tuy nhiên, Bình An ngay lập tức lùi lại.
Trạch Anh thấy được hành động né tránh này của cô thì siết chặt bàn tay, giọng nói lạnh lùng hỏi cô: "Cô có thể thân mật đụng chạm với Hoằng, vậy tại sao lại tránh né tôi?"
"Chúng ta đang ở trong nhà vệ sinh đó." Bình An nói với Trạch Anh, "Hơn nữa chúng ta là bạn bè...”
"Chúng ta là bạn bè, vậy cô và Hoằng là cái gì?"
Bình An nghe vậy thì im lặng. Nếu lúc này nói thật rằng cô và Thế Hoằng là người yêu, Trạch Anh rất có thể sẽ tức giận quá mà làm ra những chuyện không hay.
Trạch Anh lại bảo: "Cô nhìn thẳng vào mắt tôi mà trả lời, nếu không tôi sẽ không tin cô."
Bình An chỉ đành nghe theo mà ngẩng đầu lên nhìn Trạch Anh, mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh ấy qua tấm kính mắt.
Trạch Anh lại lên tiếng, giọng nói trở nên bình tĩnh và chậm rãi mà nói với cô:
"Cô nhìn thẳng vào mắt tôi."
"Không được rời mắt."
"Sau đó, tôi sẽ hỏi rồi cô sẽ trả lời."
"Được không?"
Nghe những lời này, đồng thời nhìn thẳng vào mắt Trạch Anh qua tấm kính, cơ thể và tâm trí của Bình An chợt cảm thấy lâng lâng, ánh mắt cô dần dần trở nên mơ hồ khó tả, và cô cũng dần dần mất đi ý thức.
Ở đối diện cô, Trạch Anh lại bắt đầu lên tiếng: "Bình An, trả lời thật cho tôi biết, được không?"