Kết quả, hệ thống 001 lại thông báo: “Rất tiếc, vì không có sự đồng thuận từ Bình An nên anh không thể thay cô ấy chịu phạt.”
“Không!” Thế Hoằng nghe xong thì gần như phát điên lên, anh lớn tiếng: “Để tôi chịu phạt! Đừng hành hạ cô ấy! Không được hành hạ cô ấy nữa!”
Hệ thống lại không hề đếm xỉa đến lời nói của Thế Hoằng, nó nói với Bình An: “Hãy chuẩn bị tinh thần, tiếp theo đâu cô sẽ phải chịu đựng cấp độ cao nhất của hình phạt.”
Thế Hoằng nghe vậy thì thì hoàn toàn không còn giữ nổi bình tĩnh, anh ôm Bình An như kẻ điên mà quát lên: “Không! Không được làm cô ấy đau! Không được!”
Thế nhưng anh vừa nói dứt lời, “cấp độ cao nhất” mà hệ thống nhắc tới đã ập đến. Cơ thể Bình An giật lên như bị sét đánh, cơ thể cô như bị một ngọn lửa thiêu rụi, bộ não lại như bị đâm xuyên bởi hàng ngàn cây kim.
Bình An đang mở mắt, thế nhưng hiện tại mắt cô đã không còn nhìn thấy được gì. Trước mắt cô chỉ còn lại một màu đen, bên tai cô cũng hoàn toàn không nghe thấy được gì, dòng máu đỏ tươi từ trong mũi chảy ra, nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền nhà.
Thế Hoằng ôm cô chặt cô, bàn tay run run lau máu cho cô, hai mắt đỏ ngầu của anh chỉ còn lại sự đau đớn và tuyệt vọng. Anh không ngừng bảo hệ thống dừng lại, anh hết dọa nạt lại cầu xin nó cho anh được chịu phạt thay cô. Thế nhưng nó không hề lên tiếng, mà anh cuối cùng cũng chỉ có thể tuyệt vọng mà hét lên một cách thống khổ.
Trong khi đó, Trạch Anh đã chạy về nơi ẩn nấp của bản thân. Và vì anh ấy đã thu được 100% năng lượng hắc ám, cho nên hệ thống đen đã đưa ra ba món bảo bối để giúp anh ấy đánh bại Thế Hoằng. Tuy nhiên, anh ấy chỉ có thể chọn một trong ba món.
Món thứ nhất là hình nhân bằng giấy. Hình nhân này là hình người bằng giấy trắng, lớn bằng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành. Chỉ cần viết tên và ngày sinh của một người lên hình nhân giấy này rồi đốt đi, vậy thì người đó cũng sẽ như hình nhân giấy, bị thiêu đốt cho đến chết.
Món thứ hai là một chiếc đồng hồ đeo tay, nhưng chiếc đồng hồ này lại có tác dụng ngưng đọng thời gian. Nếu có món đồ này, Trạch Anh có thể làm tất cả những gì mình muốn mà không bị bất cứ ai ngăn cản. Và đương nhiên, nếu anh ấy giết Thế Hoằng thì cũng không hề khó khăn gì hết.
Thế nhưng, Trạch Anh lại chú ý đến món đồ thứ ba - vé trở về quá khứ.
Trong ba món đồ mà hệ thống đen đưa ra, vé trở về quá khứ có vẻ là món đồ vô hại nhất. Một người mang theo đầy căm thù như Trạch Anh đáng lẽ sẽ không để ý đến nó, đáng lẽ ra anh phải chọn một trong hai món đồ kia để trả thù Thế Hoằng. Thế nhưng, trả thù được Thế Hoằng thì sao chứ? Bình An liệu có thích anh ấy không?
Hiện tại Bình An đã yêu Thế Hoằng rồi, anh ấy mà làm hại Thế Hoằng thì cô chỉ có căm hận chứ không thể thích anh ấy. Thế nhưng, anh ấy đương nhiên sẽ không vì cô mà ngừng lại việc trả thù Thế Hoằng, dù cô có hận anh ấy thì anh ấy cũng phải khiến cho Thế Hoằng trả giá.
Tuy nhiên, nếu trả thù được Thế Hoằng mà không khiến Bình An hận anh ấy, ngược lại còn có thể khiến cô thích anh ấy thì không phải rất tốt sao?
Trạch Anh nghĩ như vậy, cho nên anh ấy đã chọn vé trở về quá khứ. Anh ấy muốn quay về lúc Thế Hoằng còn chưa có năng lực để khiến cho anh biến mất khỏi cõi đời này. Như vậy anh ấy vừa có thể trả thù, mà Thế Hoằng biến mất thì quá khứ và hiện tại đều sẽ thay đổi.
Thế Hoằng chết sớm thì sẽ không gặp được Bình An nữa, mà Bình An không gặp được Thế Hoằng thì đương nhiên sẽ không thể thích anh. Còn Trạch Anh thì sẽ thay thế vị trí của Thế Hoằng, Trạch Anh sẽ là người thừa kế nhà họ Nguyễn. Trạch Anh sẽ thay đổi quá khứ phải chịu nhục nhã của mình, anh ấy sẽ trở thành một người tài giỏi và được kính trọng như Thế Hoằng. Đến lúc đó, Bình An gặp được anh ấy thì sẽ yêu anh ấy, anh ấy sẽ thay thế vị trí của Thế Hoằng để có được tình yêu của cô.
Càng nghĩ, Trạch Anh càng thấy sung sướng và kích động. Anh ấy quyết định trở về quá khứ, nhưng lại phân vân không biết nên quay về vào thời điểm nào.
Nếu quay về vào lúc Thế Hoằng mới sinh ra thì không được, bởi lúc đó mà giết anh thì mọi chuyện có lẽ sẽ bị thay đổi khá nhiều và khó kiểm soát, hơn nữa Trach Anh cũng không độc ác và kinh khủng đến nỗi ra tay hại một đứa trẻ sơ sinh.
Nếu quay về lúc Thế Hoằng học tiểu học cũng không được, mặc dù hận Thế Hoằng nhưng Trạch Anh cũng không nhẫn làm hại một đứa trẻ nhỏ như vậy.
Mà bây giờ, anh ấy lại suy nghĩ một hồi thì quyết định không giết Thế Hoằng nữa. Thật ra anh ấy cũng do dự, anh ấy chưa nhẫn tâm đến nỗi ra tay cướp đi sinh mạng của một người, mà người đó lại có máu mủ ruột thịt với mình. Hơn nữa, so với giết hại thì anh ấy càng muốn hành hạ và khiến cho Thế Hoằng nhục nhã, đau khổ hơn.
Ví dụ như anh ấy khiến cho Thế Hoằng trở thành người tàn phế, anh ấy khiến cho Thế Hoằng trở thành người bại liệt, vậy thì Thế Hoằng làm sao có thể trở thành người thừa kế và hành hạ anh ấy được nữa?
Đến lúc đó không phải tình thế đảo ngược, Trạch Anh sẽ trở thành người hành hạ Thế Hoằng hay sao?
Trạch Anh càng nghĩ lại càng cảm thấy phấn khích, anh ấy tưởng tượng đến cái cảnh bản thân từ từ sỉ nhục và đánh đập Thế Hoằng là đã thấy sung sướng đến phát điên. Mà còn hơn thế nữa, anh ấy khiến cho Thế Hoằng phải nhục nhã trước mặt Bình An, anh ấy cho Thế Hoằng phải chứng kiến cảnh Bình An - người con gái mình yêu ở bên cạnh em trai của mình, vậy thì Thế Hoằng sẽ phải đau khổ đến thế nào đây?
Chà! Chỉ nghĩ thôi là Trạch Anh đã cảm thấy kích động và phấn khởi rồi!
Lại nhớ đến chuyện nên quay về vào thời điểm nào, Trạch Anh cảm thấy bản thân quay về lúc Thế Hoằng mười lăm, mười sáu tuổi cũng được. Tuy nhiên, Trạch Anh còn muốn đến gặp bố mẹ của mình, anh ấy có chuyện cần nói với bố. Nhưng sợ lúc đó mình của quá khứ mới có mười một, mười hai tuổi, ngoại hình khác nhiều so với hiện tại thì bố sẽ không nhận ra anh ấy. Vì vậy, anh ấy muốn xuyên đến lúc mình khoảng mười bốn tuổi, lúc đó ngoại hình và khuôn mặt anh ấy chỉ thấp bé và non nớt hơn hiện tại một chút, bố mẹ vẫn có thể nhận ra anh ấy chính là con trai mình.
Mà lúc đó Thế Hoằng mười tám tuổi, ra tay với một người đã đủ tuổi trưởng thành cũng khiến cho Trạch Anh cảm thấy thoải mái hơn. Vì vậy, anh ấy liền sắp xếp một số đồ vật cần thiết để chuẩn bị quay về sáu năm trước - năm anh ấy mười bốn tuổi, cũng là năm Thế Hoằng mười tám tuổi.
…
Trong căn phòng, ánh sáng đèn điện chiếu lên cơ thể đôi tình nhân. Chàng trai ôm chặt cô gái, nước mắt trên mặt vẫn không ngừng rơi. Cô gái được ôm trong vòng tay chàng trai, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ say nhưng đôi môi và sắc mặt lại nhợt nhạt như không còn sự sống.
Trên sàn nhà, những giọt máu hòa cùng những giọt nước mắt. Trong lòng Thế Hoằng, nỗi đau hòa cùng với tình yêu da diết, anh tuyệt vọng hôn lên trán Bình An rồi thủ thỉ: “Em mà có chuyện gì thì anh cũng không thiết sống nữa.”
Lúc này, âm thanh của hệ thống cuối cùng cũng vang lên: “Trừng phạt kết thúc.”
Tuy nhiên, nó không nói cho Thế Hoằng biết rằng vẫn còn một sự trừng phạt nữa đang chờ đợi Bình An.
Sáng sớm hôm sau.
Bình An tỉnh dậy, cô từ từ mở mắt ra thì liền nhìn thấy Thế Hoằng đang túc trực bên giường. Chỉ qua một đêm mà khuôn mặt anh đã trở nên nhợt nhạt, cả một đêm thức trắng khiến cho đôi mắt anh giăng đầy tơ máu, quầng thâm dưới mắt cũng rõ rệt, bọng mắt còn hơi sưng lên, trông tiều tụy vô cùng.
Bây giờ thấy Bình An tỉnh lại, trong lòng anh vô cùng mừng rỡ. Bình An cảm thấy hai mắt anh dường như sáng lên, sau đó anh vội gọi bác sĩ vào để kiểm tra tình hình sức khỏe của cô.
Sự trừng phạt của hệ thống quả thật không nhẹ, cơ thể cô hiện tại rất yếu, xem chừng phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể hồi phục được. Nhưng điều mà cô quan tâm nhất bây giờ không phải là tình trạng sức khỏe của mình, mà là tình hình hiện tại của Trạch Anh.
Cô hỏi hệ thống 001 thì mới biết hôm qua, kể từ lúc Trạch Anh thu được 100% năng lượng hắc ám, 001 đã chính thức phá vỡ hàng rào ngăn chặn của hệ thống đen, cũng có nghĩa là bắt đầu từ ngày hôm qua, hệ thống đen không thể ngăn chặn ra-đa của 001 tiếp cận Trạch Anh được nữa.
Cũng vì thế, 001 đã biết được toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hệ thống đen và Trạch Anh vào ngày hôm qua. Hiện tại, 001 liền kể lại tất cả cho Bình An biết: [Trong ba món đồ được đưa ra, Trạch Anh đã lựa chọn vé trở về quá khứ. Hiện tại, anh ấy đã sử dụng chiếc vé đó để quay về sáu năm trước rồi.]
Bình An khi nghe xong thì vô cùng lo sợ, bởi vì cô có thể đoán ra đại khái mục đích của Trạch Anh khi quay về quá khứ. Cô hỏi hệ thống 001 xem có cách nào ngăn cản Trạch Anh lại không, nhưng vào đêm hôm qua, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì Trạch Anh đã xuyên về quá khứ rồi, cho nên không thể nào ngăn cản anh ấy được nữa.
Bình An vì vậy mà rất bất an, hoảng loạn. Nhưng sau đó, cô lại chợt nhớ đến bản thân cũng có một chiếc vé quay về quá khứ.
Nếu cô cũng quay về quá khứ… Vậy thì cô có thể ngăn cản được Trạch Anh không?