Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 2: Tốt nhất không gặp (2)



Hôm nay, hội nghị đỉnh cao diễn đàn tài chính thương mại quốc tế bế mạc. Nghiêm Di Nhiên hôm nay được điều động công tác từ giao lộ tới đây, tại cổng chính trung tâm hội nghị quốc tế. Đội trưởng Lê trêu chọc, “Chúng ta được thăng cấp, cách trung ương Đảng càng ngày càng gần, đây là chuyện tốt, chuyện tốt!” Cô cũng không cho rằng đây là chuyện tốt gì, so với nơi này, cô càng muốn canh gác ở giao lộ hơn.

Mười một giờ, hội nghị chính thức hạ màn, các đại biểu tham dự chuyện trò vui vẻ với nhau bước ra cổng chính trung tâm, một đám phóng viên chờ đợi đã lâu đều tự khiêng công cụ ùa lên. Mà công việc của cô là đảm bảo duy trì khoảng cách an toàn giữa phóng viên và đoàn đại biểu, nói cách khác chính là ngăn cản người, ngày hôm nay cũng không hề đơn giản hơn so hôm trước, đám đông trước mặt này đều là những người vì bát cơm mà không ngại liều lĩnh.

Cảnh sát bọn họ mặt hướng phóng viên, lưng dựa vào cổng chính từng bước tạo khoảng cách. Bởi vì đại biểu chưa rời khỏi hội trường, cho nên các phóng viên vẫn còn cầm công cụ tụ tập tốp năm tốp ba nhàn nhã tán gẫu. Cô đứng ở đó, trong lòng buồn bực, cô hy vọng mũ kê-pi (1) đội trên đầu có thể ngăn cản ánh mặt trời thiêu đốt muốn chết người này. Cô thật không rõ chiếc mũ rốt cuộc được thiết kế thế nào, vành nón nhỏ như vậy, có thể ngăn cản cái gì?

“Đến đây, đến đây.”

Đột nhiên, không biết nhân vật lớn nào từ trong hội trường đi ra, khiến cho đám phóng viên vốn đang chuyện trò nhàn hạ kia vội xách lấy công cụ vội vàng tiến về phía này.

Cô quay mặt về phía phóng viên, lưng tựa vào cổng, hơi hơi cúi đầu, giang hai tay liều mạng ngăn cản nhóm phóng viên lao về phía trước. Bên tai có tiếng khuyên ngăn của đồng nghiệp, cũng có phóng viên không ngừng hỏi các vấn đề, rất nhiều âm thanh hỗn độn cùng một chỗ, khiến cho cô trong lúc nhất thời căn bản không thể nghe rõ nội dung bên trong. Cô chỉ biết, đây chẳng phải chuyện gì tốt.

“Không được tới gần quá …”

“Thẩm tổng, tôi là phóng viên báo Hoàn Cầu…”

“Thẩm tổng, tôi là phóng viên đài phát thanh Trung Quốc…”

Cô căn bản thế đơn lực bạc cuối cùng khó có thể ngăn cản các phóng viên bắt đầu khởi động tinh thần quần chúng, bị dùng sức đẩy, cả người bật mạnh lại vài bước, trong lòng cô âm thầm kêu khổ: Lần này xong rồi, khoảng cách an toàn cái gì cũng đều không còn. Cô lảo đảo, đứng không vững sắp ngã về phía sau, bỗng nhiên được hai cánh tay vươn ra rất nhanh đỡ lại, lùi một bước lớn sau đó nhanh chóng buông ra, khoảng cách an toàn được giãn trở lại.

Cô nghĩ muốn quay đầu nói lời cảm ơn, nhưng bây giờ không phải lúc. Cô một lần nữa đứng vững, lúc này rốt cục có thể nghe rõ ràng nội dung phỏng vấn của phóng viên.

“Thẩm tổng, tôi là phóng viên báo Hoàn Cầu. Trong hội nghị đỉnh cao diễn đàn tài chính thương mại quốc tế lần này tập đoàn Hạo Thiên cùng tập đoàn HND của Mĩ ký kết hạng mục hợp tác hạng nhất giá trị hai mươi triệu, có thể cho biết một số nội dung được không?”

Thì ra là anh, Thẩm Gia Hạo, doanh nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn, được bầu làm kim cương VIP trong nhóm kim cương Vương Lão Ngũ (2) hiện nay. Ai lại không biết anh chứ? Cũng khó trách những phóng viên đó kích động như vậy.

“Trong cuộc họp báo tuần sau Hạo Thiên sẽ chính thức công bố ra ngoài.”

Giọng nói của Thẩm Gia Hạo rất êm tai, vừa thuần hậu lại như có nam châm, lộ ra tính cách thành thục chững chạc của anh. Anh dùng giọng nói như vậy đưa ra câu trả lời duy nhất cho đám phóng viên trước mắt, có thể thấy được, đối mặt với phóng viên anh xác thực là một tay lão luyện, gặp biến không sợ hãi.

Vòng vây của phóng viên cũng không thể ngăn anh dừng bước chân vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước.

“Thẩm tổng, bên ngoài có tin đồn, ngài muốn dời tổng bộ tập đoàn Hạo Thiên trở lại nước Mỹ, xin hỏi tin tức này có phải sự thật hay không?”

“Trước mắt, chúng tôi vẫn coi trọng khối thị trường Trung Quốc, trong tương lai, Trung Quốc vẫn sẽ là chiến trường phát triển chủ yếu của Hạo Thiên.”

“Thẩm tổng, Thẩm tổng, trên mạng vẫn lan truyền câu chuyện nóng bỏng nhất tên là ‘Phú hào cùng mối tình đầu nối lại tình xưa’ cảm động hàng vạn người, nghe đồn nói ngài chính là nhân vật chính trong câu chuyện đó, ngài có ý kiến gì trước sự việc này hay không?”

Vấn đề này vừa nói ra, có thể nghe thấy trong đám người đều đồng loạt hít sâu một hơi. Nghiêm Di Nhiên dám khẳng định phóng viên vừa hỏi vấn đề này nhất định là một tay mới, mặc dù ai cũng biết đời sống riêng tư của những nhân vật nổi tiếng này tuyệt đối hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng, tuy rằng săn lùng các vụ tai tiếng của người nổi tiếng là vấn đề được mọi người quan tâm hàng đầu, nhưng ở tại nơi này lại là một quả bom rất lớn, người mới này không thể nghi ngờ đã không may giẫm phải.

Phóng viên vây quanh trước mặt bọn họ đột nhiên dừng lại lui về phía sau, bởi vì nhân vật chính phía sau cô chợt dừng bước. Cô đứng ở chính giữa bọn họ, dưới ánh nắng chói chang giữa trưa, cô bị phơi nắng tới mồ hôi ướt đẫm, nhưng lại có cảm giác cơn gió lạnh vù vù thổi qua sống lưng.

Cô quay lưng về phía Thẩm Gia Hạo, khoảng cách của bọn họ trong lúc đó hẳn có thể dùng gang tấc để hình dung, cũng chính vì gần gũi như thế, cô nghe được tiếng cười khẽ phát ra từ trong cổ họng anh, nhưng lại không thể nghe ra bất cứ cảm xúc gì. Thương nhân chính là thương nhân, vui hay giận đều không có ngữ sắc, ngay cả khi họ cười, cũng không cách nào đoán được cảm xúc.

“Trước tiên, tôi cũng chưa đọc qua câu chuyện tình yêu theo như lời anh bạn phóng viên này nói, không đáng bình luận. Về phần bản thân, tôi muốn nhắc lại một lần nữa, tôi là một thương nhân, không phải nghệ sĩ, đời sống riêng tư của tôi không hy vọng, cũng không cần phải được mọi người quan tâm.”

Thẩm Gia Hạo anh là người như vậy, cuộc sống riêng tư từ trước đến nay vốn là chuyện cá nhân, anh ghét nhất bị mang tất cả bày ra ngoài ánh sáng cho quần chúng bình luận soi mói. Cho tới nay cuộc sống của anh vẫn đều yên ổn đúng như anh hy vọng, cho đến khi sự kiện kia bùng nổ, trên mạng bỗng nhiên xuất hiện cái gọi là “Truyền thuyết” về câu chuyện tình yêu cảm động. Anh có biết đến bài văn kia, nhưng nếu trong bài văn cũng không chỉ mặt gọi tên, anh cũng lười can thiệp, lời đồn luôn chỉ hướng về tầng lớp trí thức. Nhưng anh vẫn không khỏi nghĩ muốn châm biếm những người này, người không biết chung quy cũng chỉ nghe lời đồn mà dựng lên,  để ý một chút thì cho tới bây giờ vốn không hề liên quan gì tới bọn họ.

Giọng anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, giữa không khí nóng bức mùa hè xẹt qua một trận gió lạnh. Các phóng viên ngơ ngẩn đứng tại chỗ, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào.

“Các vị ký giả, tuần sau, Hạo Thiên sẽ mở cuộc họp báo công bố hợp tác cùng tập đoàn HND, hoan nghênh các vị ngày đó đúng giờ tham dự.”

Trước khi anh còn chưa bùng nổ, có người khéo léo làm dịu đi tình hình đang diễn biến căng thẳng này. Giọng nói rất quen thuộc, Nghiêm Di Nhiên cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên: Tên xấu xa này vẫn như trước kia!

Kẻ thức thời làm tuấn kiệt! Đám đông phóng viên theo cầu thang trải sẵn mà nhanh chóng nhanh đi xuống dưới, ngay sau đó đều tự tản ra. Sau khi đám người giải tán, Nghiêm Di Nhiên có cảm giác giống như lại được thấy ánh mặt trời, cô thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng nhất thời cũng lơi lỏng không ít: Rốt cục bình an vượt qua.

“Gia Hạo, cậu định làm gì vậy? Phóng viên đều giống như thế này mà, do tính chất nghề nghiệp thôi.”

Chu Lượng, cao nhân vừa rồi ra tay hóa giải nguy cơ. Chức trách của anh chính là ngay vào thời điểm mấu chốt nhất nhảy ra, tránh cho một số người vô tội thương vong. Anh gặp qua một vài lần hậu quả khi Thẩm chủ tịch nổi bão, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Thê thảm! (≥^o^≤)

Thẩm Gia Hạo cũng không định dừng lại, nhanh chóng đi tới tới vị trí bãi đỗ xe. Anh vốn chán ghét phóng viên, vừa rồi nếu không phải có người thay anh giải vây, có lẽ anh thật sự khó tránh khỏi nổi bão.

Lái xe La Cương sớm đã đứng chờ từ lâu trông thấy anh, rất chuyên nghiệp giúp anh mở cửa xe, hỏi:

“Chủ tịch, bây giờ về công ty sao?”

“Ừ.”

“Gia Hạo, tôi còn có việc muốn làm, sẽ không đi cùng đường với cậu được.”

Thẩm Gia Hạo dừng lại, xoay người nhìn Chu Lượng chăm chú, không nói gì, ánh mắt của anh nhìn Chu Lượng, lại giống như lướt qua Chu Lượng phiêu hướng về phương xa. Nhưng cũng quá ngắn cho một cái nhìn chăm chú. Anh yên lặng, vẻ mặt lạnh lùng gật gật đầu, xoay người bước vào bên trong xe, “Oành” một tiếng đóng cửa xe, lưu lại Chu Lượng nghênh ngang mà đi.

Chu Lượng biết, con người này đang tức giận, là vì phóng viên không biết sống chết vừa rồi kia, hoặc là còn có sự tình khác. Anh dám cam đoan tay mơ kia nhất định sẽ vì hành động khờ khạo hôm nay của mình mà phải trả giá khá nhiều. Anh bắt đầu có chút thông cảm với người mới kia.

Nghiêm Di Nhiên vẫn đi bộ dọc theo ven đường, đội ngũ thực hiện nhiệm vụ bảo vệ hôm nay đã giải tán, cô phải đi đến hai trăm mét ra ngoài bãi đỗ xe cảnh sát, đi nhờ xe về nhà. Hôm nay không phải cuối tuần, lúc này cô vẫn còn kịp đi đón Thiên Thiên. Nghĩ tới Thiên Thiên, miệng cô không tự giác cong lên, bước chân cũng nhanh hơn.

Lúc này một chiếc ô tô màu xám bạc dừng lại bên cạnh cô, chậm rãi hạ cửa kính xe xuống.

“Mỹ nữ, cho anh một cơ hội đưa em về nhà nhé!”

Cô sửng sốt một chút, cúi đầu xuống, rất nhanh nhận ra chiếc xe này.

“Ngay cả cảnh sát cũng dám đùa giỡn, lá gan của anh cũng to quá nhỉ.”

“Anh nào dám? Anh thật là oan uổng mà, anh thương tiếc những cảnh sát như em vì người dân mà cống hiến vất vả, cho nên muốn đặc biệt đến an ủi.”

“Anh thật ngoan, em sẽ phê chuẩn.”

Cô cười hì hì kéo cửa xe, ngồi vào, điều hòa trong xe mát lạnh nhất thời khiến cho cô có loại cảm giác được giải thoát, ngồi trong xe thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ không khí mát mẻ, không để ý đến người lái xe bên cạnh.

Xe vững vàng rẽ ra đường lớn, lái xe rốt cục nhịn không được lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc, bằng không Nghiêm Di Nhiên thật sự ngủ thiếp đi, thật sự quá mệt mỏi.

“Em mệt lắm sao?”

“Tất nhiên, nếu không anh thử xem. Ngày nắng to như vậy còn phải làm vệ sĩ miễn phí cho các anh, chúng em làm dễ dàng lắm sao?”

“Em…” Chu Lượng dường như muốn nói gì, lời lên đến bên miệng lại nhanh chóng  đình chỉ, vòng vo sang chuyện khác “Em đi đón Thiên Thiên?”

“Vâng, hiện tại đi thôi, vừa đúng giờ. Hôm nay không cần làm phiền hai người giúp em đón Thiên Thiên. Nhờ vả hai người như vậy, thật sự rất cám ơn.”

“Hehe, em nói như vậy không phải lại muốn khách khí với chúng tôi sao?! Chúng tôi là ai với ai chứ? Đều là người trong nhà cả mà.”

Cho tới nay, chỉ cần cô không thể đúng giờ tan tầm đi đón Thiên Thiên, cũng chỉ có thể làm phiền hai vợ chồng Chu Lượng và Hà Phi Thiến, vừa vặn Thiên Thiên và con gái Kỳ Kỳ của nhà bọn họ cùng học tại một nhà trẻ, cũng càng thuận tiện hơn. Bọn họ đón Thiên Thiên, trước hết mang về nhà bọn họ, chờ sau khi cô tan tầm về qua đón bé. Trong thành phố này, cô không thân thích cũng chẳng có quen biết, may mắn có bọn họ, giống như người thân quan tâm hai mẹ con cô, cô thật sự rất biết ơn.

“Hơn nữa Thiên Thiên không phải cùng Kỳ Kỳ nhà anh cũng là bạn tốt sao, hai đứa chúng rất thân thiết, anh còn nghĩ đào tạo bồi dưỡng, về sau hai ta kết thân gia đi!”

“Hư! Đầu năm nay đã sớm không còn thịnh hành chỉ phúc vi hôn (3)! Anh thật lạc hậu!”

“He, em còn không muốn sao? Ngẫm lại công chúa nhỏ nhà anh xinh đẹp như vậy! Với Thiên Thiên nhà em thì tuyệt đối thích hợp.”

Thanh mai trúc mã với trẻ con thật hay, ai có thể nói trúng đây?

~*..*~

(1) Mũ kê-pi: Mũ chuyên dụng cho cảnh sát

(2) Nhóm kim cương Vương Lão Ngũ: Theo mình hiểu được thì đây là một cụm từ chỉ chung những người giàu có ^^

(3) Chỉ phúc vi hôn:một phong tục thời xưa của Trung Hoa, nghĩa là: “chỉ vào bụng ‘đang có bầu’ mà định hôn nhân”. Điều này thường xảy ra giữa hai gia đình quen thân với nhau khi 2 bà mẹ có bầu một lượt, hứa với nhau khi sinh ra nếu một bên sinh con trai, một bên sinh con gái thì khi chúng lớn sẽ thành vợ thành chồng.