Mượn Đến Hạnh Phúc

Chương 9: Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp (3)



Còn trẻ tình cảm ngây ngô đều có khởi đầu tốt đẹp, chúng ta đều ước mơ một tương lai viên mãn, cũng cho rằng người nắm tay lúc ấy, chính là người sẽ đi cùng cả đời.

Thật ngốc thật ngây thơ!

Người con gái, lúc đầu không thích một người không có nghĩa ngày sau cũng sẽ không thích người ấy. Việc đời hay biến hoá thay đổi cho dù đó là ai cũng không thể ngờ tới.

Tựa như Nghiêm Di Nhiên không nghĩ tới cô sẽ thích Liêu Hiểu Bân như vậy, cũng giống như cô không nghĩ tới cô lại cùng một người khác kết hôn.

Giáo sư môn bằng chứng học một lần xin nghỉ phép đó lại là một đợt nghỉ dài hạn, nghe nói vì sinh con. Từ thụ thai đến mang thai lại đến sinh con sau đó ở cữ (1), từng việc liên tiếp truyền tới một năm rưỡi chỉ sợ còn không đủ. Liêu Hiểu Bân cứ như vậy suôn sẻ trở thành trợ giảng dạy thay môn bằng chứng học dài hạn. Nghiêm Di Nhiên cũng không ghét thay đổi ấy. Ngày đó, tiết thứ nhất của anh cho cô ấn tượng rất sâu sắc, anh không giống giáo sư chính quy dạy học theo lối bảo thủ, cũng không giống như đàn anh bình thường lên lớp quá mức hoạt bát như thế, mà là tự mình một cách, pha lẫn ý tưởng mới. Hà Phi Thiến đã hình dung như sau: phương pháp dạy học của anh ta trong đó chạy qua lại giữa truyền thống cùng những thứ mới mẻ. Bắt đầu từ ngày ấy, cô phát hiện bản thân đối với anh rất hâm mộ, dần dần tăng lên đến tôn sùng, mỗi một lần lên lớp, cảm giác tôn sùng lại gia tăng thêm một chút. Từng ngày trôi qua, tự nhiên xảy ra chuyện bất ngờ.

Là ai đã từng nói, một cô gái yêu một chàng trai, bắt đầu từ sự sùng bái.

Như vậy người con trai đối với người con gái thì sao?

Liêu Hiểu Bân đối với cô bắt đầu là tò mò, sau đó là quan tâm, tiến tới đối xử với cô cũng ngày càng không giống những người khác. Cô không giống với những cô gái khác, cô không thích đi dạo phố, không thích ăn diện, các cô gái trẻ đều rất thích thú chuyện tình cảm thì cô lại không thích. Thời gian sau khi học xong của cô ngoại trừ ngủ chính là đọc tiểu thuyết, không có việc gì khác. Cuộc sống đơn điệu như cô nhưng cũng không hề mang tính hướng nội, là người nhiệt tình cởi mở, quan hệ với mọi người cũng rất tốt. Trong trường học mọi người thảo luận ai ai ai xinh đẹp, anh đều không cho là đúng, anh ngược lại cảm thấy cô rất đẹp.

Sau khi học xong, anh giới thiệu cho cô rất nhiều hồ sơ kinh điển về bằng chứng học, cô cũng có thể tìm ra chính xác lỗ hổng từ giữa các bằng chứng, khi anh phân tâm, cô thậm chí có thể tìm được những điểm anh không chú ý. Cô gái này thật sự rất thông minh.

Ngày hôm đó, bọn họ ở trong phòng học thảo luận vài hồ sơ mới nhất trong ngoài nước căn cứ theo môn bằng chứng học mà giáo sư Thái mới đề cử cho anh. Cô ngồi bên cạnh anh, cắn đầu bút tập trung tinh thần lật qua lật lại tư liệu trong tay, cũng không chú ý tới khoảng cách ái muội của hai người họ trong lúc đó. Anh cũng không cố ý tránh đi, ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn bộ dạng lúng túng của cô, có phần đắc ý.

Đột nhiên, cô vỗ bàn,

“Em biết rồi, trong chuỗi bằng chứng này bệ di động vốn là mấu chốt, đem cái này mở ra, sẽ phá hỏng toàn bộ chuỗi bằng chứng.”

Anh không tỏ ý đồng tình hay không, vẫn thong dong ngồi như cũ, yên lặng nhìn cô, khóe miệng ý cười càng sâu.

“Làm gì? Nói chuyện đi! Em nói đúng hay không đúng đây?”

Từ lúc nào thì bắt đầu, cô thường ngẫu nhiên không tự giác mà làm nũng trước mặt anh, lộ ra một mặt yểu điệu của nữ sinh nhỏ. Trước kia, cô chỉ ở trước mặt Cù Huy mới làm nũng. Tất cả điều này đều phát sinh một cách rất tự nhiên, hiển nhiên lại lặng yên không một tiếng động.

“Đúng rồi. Vì khích lệ cho năng lực quan sát sâu sắc của em, anh nên thưởng cho em mới được.”

“Thưởng? Cái gì? Cái gì vậy?”

Anh không trả lời, từ từ thu dọn gọn gàng tài liệu dày đặc trên mặt bàn.

“Đi theo anh.”

“Vâng.”

Đi ra khỏi phòng học một đoạn xa, cô lúc này mới nhớ tới hỏi anh.

“Chúng ta đi đến nơi nào vậy?”

Anh vẫn không trả lời, cô cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ im lặng đi theo anh.

Trong lòng anh vui vẻ: đi xa như vậy rồi mới nhớ tới phải thắc mắc? Cô bé này có đôi khi thật là ngốc lại thật đáng yêu.

Không biết đi bao lâu, cũng không biết nơi vừa tới là nơi nào, cô nhìn thấy một phòng học mà mình chưa gặp bao giờ. Anh đứng cạnh cửa dưới tầng một, lấy chìa khóa mở cánh cửa kia, đi vào. Cô đứng trước cửa, tò mò ló đầu vào xem xét, bên trong bày rất nhiều nhạc cụ, có đàn Ghita, đàn điện, Bass, dàn trống, Saxophone, đàn Organ, đúng là có đủ mọi thứ.

“Đứng cửa làm gì vậy? Nhanh vào đây.”

Cô lúc này mới đi vào trong.

“Oa… Đây là nơi nào? Làm sao có thể có nhiều loại nhạc cụ khác nhau như vậy chứ?”

“Đây là phòng chứa nhạc cụ cho ban nhạc của anh. Ở đây rất hẻo lánh, nên bọn anh chọn nơi này làm phòng chứa nhạc cụ.”

“Vậy nơi này lúc đầu là chỗ nào?”

“Nơi này vỗn dĩ là phòng dạy học của khoa âm nhạc, khoa âm nhạc sau khi chuyển đến khu dạy học mới thì nơi này cũng bị bỏ hoang, nói muốn dỡ ra nhưng lại chậm chạp không thấy khởi công, rất thích hợp cho ban nhạc của bọn anh.”

“Ồ…”

Cô ngó tới ngó lui toàn bộ căn phòng, thật sự tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây. Lúc này mới nhớ tới cái gì, xoay người thấy anh đang ung dung ngồi trên ghế, trong ngực ôm đàn ghita, tay nhẹ nhàng gẩy, phát ra một tràng tiếng đàn ghita kéo dài.

“Anh còn chơi trong ban nhạc sao?”

Nghe nói anh hát rất hay, nhưng còn không biết anh ngày thường bình tĩnh thâm trầm vậy mà cũng tham gia chơi trong ban nhạc. Ban nhạc không phải đều phải là những nhân tài có cá tính mới thích sao?

Bởi vậy, cô đưa ra một kết luận, người con trai này thật khó hiểu!

Nghĩ lại, Cù Huy trước kia cũng học đàn ghita, cô thường hỏi anh vì sao, anh nói người con trai nào học đàn ghita mà không phải vì tán gái? Vậy Liêu Hiểu Bân anh học đàn ghita cũng vì tán gái sao? Nghĩ đến đây, dường như trong lòng cô cảm thấy hơi ê ẩm.

“Tiêu khiển lúc rảnh rỗi. Cũng không phải lấy cái này đi trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Mặt cô bỗng chốc liền đỏ rực, anh thế nhưng lại biết cô suy nghĩ gì. Cô vội quay lưng đi, giả bộ đang nhìn cầm phổ trên kệ.

“Ừm, anh dẫn em đến này làm gì? Em hiểu ngũ âm không được đầy đủ cho lắm.”

“Nhìn ra được.”

“Anh…”

Cô quay người lại đang muốn phản bác, không biết từ lúc nào anh đã đi tới phía sau, thế nhưng không hề có tiếng động.

“Em là nữ sinh duy nhất anh đưa tới đây.”

“Sau đó…”

Bất chợt vừa nghe đến câu nói kia của anh, nhịp tim đột nhiên tăng rất nhanh, nhưng cô một chút cũng không hề tỏ ra khẩn trương, nghiêng đầu thật vô tội nhìn anh.

“Anh hy vọng em làm bạn gái của anh.”

Oa, thật bình tĩnh nha! Anh đem một câu mà phần lớn nam sinh khi thổ lộ khẩn trương tới nửa ngày đều nói không nên lời, lại nói một cách thong dong bình tĩnh, tràn đầy tự tin như thế.

Sau khi cô nghe xong, cúi đầu không nói gì. Anh cũng không nóng nảy, lẳng lặng nhìn cô, chẳng qua chỉ nhìn thấy đỉnh đầu. Không biết qua bao lâu, bả vai người trước mắt bắt đầu run run, cô ngẩng đầu, thì ra cô đang cười.

“Hì hì, em đã sớm biết, nhưng em chỉ muốn biết anh chừng nào thì nói ra.”

Người cùng với người khi ở chung là một thứ gì đó thật kỳ diệu, nhất là hai người khác phái, một người thích mình, mình không có khả năng không biết. Anh mỗi khi đến cuối tuần lại lôi cô từ trong chăn dậy chẳng lẽ thật sự chỉ vì nghiên cứu bài vở? Kỳ thật cô biết anh không nghĩ chỉ muốn cùng với cô ngốc cùng một chỗ. Cô làm sao không cảm giác được? Bằng không quấy nhiễu mộng đẹp của cô, giết không tha!

Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, anh cũng không tức giận, cánh tay thật tự nhiên vươn tới cầm lấy tay cô, lúc này cô mới bắt đầu cảm thấy hồi hộp, hai tay cứng ngắc để mặc anh nắm.

“Nếu đã sớm biết, như vậy anh hiện tại nói ra em có vừa lòng không?”

“Vừa lòng.”

“Em đồng ý chứ?”

“Đồng ý.”

Anh hài lòng khóe miệng giương lên, tất cả chuyện này tựa hồ đều nằm trong dự đoán của anh.

“Nhưng mà…”

“Hửm? Còn nhưng mà cái gì?”

Thấy anh khẽ nhíu mày, cô không khỏi mỉm cười, chẳng qua muốn đùa với anh một chút.

“Nhưng mà… Anh phải hát một bài, vừa đàn vừa hát. Hát tốt mới được thừa nhận.”

Biết mình bị đùa giỡn, anh đưa tay bấm lên chóp mũi của cô. 

“Ai da.”

Anh không để ý cô kêu la, kéo cô ngồi xuống một bên, một bên vươn tay lấy đàn ghita.

“Ca hát thổ lộ thật tầm thường.”

“Là tầm thường, em chính là thích tầm thường.”

Anh mỉm cười lắc đầu. Nếu cô không chê cổ hủ, ca hát đối với anh làm sao có vấn đề gì.

Nếu cô thích tầm thường, anh sẽ thuận ý cô, cho cô nghe đoạn tầm thường nhất. Anh gẩy lên cung đàn, truyền ra điệu nhạc du dương, cô nghe cảm thấy gia điệu rất quen thuộc, lại nhất thời không nghĩ ra.

“Anh yêu em, yêu em, tựa như chuột yêu lúa gạo…” (2)

Ca từ vừa cất lên, cô thiếu chút nữa muốn té xỉu ngay tại chỗ. Cô ổn định thân thể của mình, vội vàng vươn tay đè lại tay đánh đàn của anh.

“Dừng lại, dừng lại! Quên đi, quên đi, bổn cô nương là người rất dễ tính, chuyện kích thích như vậy, bổn cô nương vô phúc hưởng thụ, tất cả lễ nghi phiền phức có thể miễn thì miễn.”

Lần này đổi lại anh ôm đàn ghita, kéo tay cô cười lớn ra tiếng, hả hê đắc ý!

Cô dám khẳng định người này cố ý, vì cô vừa rồi đùa giỡn, thật sự đắc tội không nổi a!~

Phải nói nếu ký túc xá nữ đại học G có phòng nào đào hoa nhất, thì đó chính là phòng của Nghiêm Di Nhiên. Ngay sau khi Liêu Hiểu Bân cùng Nghiêm Di Nhiên xác định quan hệ yêu đương không lâu, phòng ngủ của các cô lại có một sự kiện vốn được giữ bí mật lúc này mới bị đưa ra ngoài ánh sáng.

Ngày hôm đó, trong phòng ngủ mở ra hội nghị xét xử công khai.

“Tiếu Lâm Lâm, cậu thật quá đáng, chuyện quan trọng như vậy mà cậu lại có thể giấu diếm chúng ta lâu như vậy? Cậu rốt cuộc có còn coi chúng ta là chị em nữa hay không?”

“Đúng, đúng, thật may Băng Băng vì trong nhà có việc nên xin phép về nhà, bằng không cậu ấy sớm tức chết, tin tức bát quái ở ngay bên cạnh mình như vậy mà cậu ta lại không biết.”

Hai ngày trước Diêu Băng Băng trong nhà có việc, một cuộc điện thoại đánh tới gọi cô về nhà, cô cũng bởi vậy mà bỏ lỡ hội nghị xét xử công khai này.

“Tớ… Tớ cho tới bây giờ cũng không hề giấu diếm các cậu chuyện gì mà!”

“Còn dám chối cãi, cậu lúc nào có nói qua mình có bạn trai?”

“Tớ cũng chưa có nói tớ không có bạn trai đó thôi!”

“Quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng!”

“Vậy cậu vì sao không nói bạn trai cậu là Thẩm Gia Hạo hả?”

“Các cậu cũng vẫn không hỏi mà!”

Tiếu Lâm Lâm vẻ mặt oan ức trả lời làm cho hai người kia không còn lời nào để nói. Các cô thật sự đúng là không hề hỏi Tiếu Lâm Lâm vấn đề này. Ngay cả Tiếu Lâm Lâm vì sao thích xem bóng rổ như vậy các cô cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua, hoàn toàn cho rằng đó là sở thích của cô, cũng chưa từng nghĩ cô đi là vì người, không phải vì bóng.

“Vậy chúng ta hỏi cái gì, cậu cũng sẽ thành thật trả lời đúng không?”

“Biết thì sẽ nói.” (3)

“Vậy mang chuyện tình yêu động lòng người của hai người toàn bộ nói hết đi!”

Thì ra, Thẩm Gia Hạo cùng Tiếu Lâm Lâm từ trung học đã cùng học chung một trường, Thẩm Gia Hạo lớn hơn Tiếu Lâm Lâm hai lớp, cũng là nhân vật phong vân tại trường trung học, tướng mạo tốt, thành tích học tập cũng tốt, lại là một tay chơi bóng rổ rất hay, phía sau cũng luôn luôn có một đám fan nữ theo đuổi, Tiếu Lâm Lâm là một trong số đó. Cô thật may mắn, bởi vì anh họ của cô là bạn thân nhất của anh, anh họ cũng biết cô thích anh, liền đáp ứng từ bên trong giật dây bắc cầu, mỗi khi bạn bè tụ họp nhất định sẽ đưa cô theo. Cô vốn là một cô gái nhu thuận, hiền lành, mỗi khi đi ra ngoài, với chuyện của anh đều đã vô cùng để tâm, chăm sóc vô cùng thoả đáng. Bên cạnh có cô gái xinh đẹp hiền lành như thế, người con trai nào có thể không rung động? Rốt cục có một ngày, cô cố lấy hết dũng khí thổ lộ với anh, anh đáp ứng, nhưng điều kiện duy nhất là, cô phải cùng thi đậu vào một trường đại học với anh. Anh thi tốt nghiệp trung học lấy thành tích thi đậu đại học G, cho nên đại học G trở thành mục tiêu duy nhất của cô. Anh đề nghị cô học pháp luật, vì thế mặc dù cô có tính cách hướng nội như thế nào, cô cũng vẫn không phân vân lựa chọn hệ pháp luật đại học G.

Nghiêm Di Nhiên và Hà Phi Thiến sau khi nghe xong đoạn chuyện trước kia, trăm miệng một lời nói,

“Cho nên, cậu vì một câu nói của anh ta nên mới đọc hệ pháp luật đại học G?”

“Đúng.”

Tiếu Lâm Lâm nghiêm túc gật đầu, từ khi quen biết anh, cuộc sống của cô vẫn đều lấy anh làm trung tâm.

“Vậy vì sao khai giảng qua lâu như vậy cũng không thấy cậu đi ra ngoài hẹn hò chứ?”

Quen biết lâu như vậy, hoàn toàn không biết cô lại là một cô gái có tình yêu cuồng nhiệt như vậy, các cô cũng thật sự đủ thất bại.

“Anh ấy gần đây ban ngày ở trong công ty thực tập, không có thời gian về trường học.”

Các cô gật gật đầu, cái này trách không được. Tất cả đã hiện chân tướng rõ ràng!

Từ đó về sau, ký túc xá của các cô trở nên nổi tiếng khắp toàn trường, một phòng ký túc xá nữ chiêu mộ được hai đại mỹ nam của trường. Có rất nhiều nữ sinh tức giận bất bình hâm mộ tiếng tăm mà đến, chỉ vì muốn thấy rõ các cô xinh đẹp đến thế nào, có thể cùng lúc có được đến hai đại mỹ nam ưu ái. Khi thấy Tiếu Lâm Lâm, các cô tự nhiên không lời nào để nói. Nhưng mà Nghiêm Di Nhiên lại có rất nhiều tranh luận, chỉ sau một đêm trở thành nhân vật tiêu điểm trên diễn đàn của trường, rất nhiều người không rõ vì sao Liêu Hiểu Bân lại thích một nữ sinh giống hệt con trai. Lại về sau, phòng của các cô đào hoa càng thịnh, Hà Phi Thiến dưới sự giới thiệu của Tiếu Lâm Lâm mà quen biết Chu Lượng, bạn tốt của Thẩm Gia Hạo. Vị Chu công tử vốn tiếng tăm lừng lẫy đại học G cùng với Hà Phi Thiến rất nhanh trở thành một đôi oan gia vui vẻ.

Diêu Băng Băng sau lần đó rời đi cũng không trở lại, làm thủ tục thôi học cùng cha mẹ di dân đi Bruney. Cũng không biết nguyên nhân gì, ký túc xá cũng không sắp xếp người khác vào ở. Cũng từ đó về sau, gian phòng này trở thành truyền kỳ của đại học G.

Nghe nói sau khi các cô tốt nghiệp, gian ký túc xá này thành vùng đất trù phú mọi nữ sinh đại học G đều muốn tranh đoạt, có người nhất định ra giá cao cũng muốn vào ở, khiến nhân viên trong trường thật sự dở khóc dở cười.

~~~*..*~~~

(1)   Ở cữ : chỉ phụ nữ sau khi sinh trong một tháng đầu tiên.

(2) Trích trong bài hát “Chuột yêu gạo”: Bài hát này chắc mọi người đều đã từng nghe ^^~  

            Chuột yêu gạo – Twin

(3) 知无不言 tri vô bất ngôn: Biết thì sẽ nói