Điện thoại tôi bất ngờ reo lên, là Thúy.Tôi vừa bắt mày thì ngay lập tức nghe thấy giọng Thúy hét vào điện thoại:
- TÊN KIA!
- Ý… gì….gì z em? – Tôi giật mình.
- Tại sao hôm nay nghỉ học?
- Àh… tại tối qua anh mắc xíu việc nên sáng nay ko dậy nổi á mà…
- Việc gì?
- Việc ở quán á em…
- Ukm… giờ qua nhà em ngay và luôn đi…
- Em về rồi àh?
- Ukm…
- ok anh qua giờ á…
- Nhanh nhé…
Tôi chào chị Ju cùng mấy người trong quán rồi tót đi lấy xe để qua nhà Thúy. Dắt xe vào cổng dựng xuống, tôi đẩy cánh cửa khổng lồ của nhà Thúy ra để bước vào trong thì hiện ra trước mặt là Thúy cùng với một khung cảnh bừa bộn. Tôi thắc mắc hỏi em:
- Sao nhà lộn xộn z em?
- Anh tới rồi hả? em đang sắp xếp đồ đạc… đến chiều em lên đường đi Phú Quốc…
- Sặc… sao đi sớm z em? – Tôi tròn mắt
- Xe của nhóm đi buổi chiều mà anh… Thôi vào phụ em một xíu đi…
- Àh ừh…
Tôi lăng chạy vào giúp Thúy đóng vali. Cứ nhận mấy bộ quần áo của em rồi xếp vào trong vali cho gọn gàng. Gì chứ mấy chuyện sắp xếp đồ đạc như thế này có khi tôi còn rành hơn cả con gái nữa. Nhớ ngày xưa cha tôi rèn từ mấy cái nhỏ nhặt nhất vô cùng cực khổ và khó chịu. Nhưng sau này đã thành cái nếp hằn sâu vào tâm trí rồi thì lại thấy việc gọn gàng như vậy thực sự rất có ích.
Đồ đạc của Thúy rất ít nên cũng nhanh xong. Những gì Thúy mang theo chỉ là một vali đồ gồm cả quần áo, giầy dép, mũ nón, mỹ phẩm…v..v… và một cây ghitar điện. Tôi trông thấy cây ghitar thì lập tức 2 mắt sáng rực lên.
- Ui ui… cây ghitar của ai á?
- Của em chứ của ai… – Thúy trả lời.
- Sao hồi giờ anh không thấy?
- Em để trong phòng khác…
- Ừ đúng rồi nhỉ… nhà em nhiều phòng kinh khủng… đến giờ anh vẫn chưa tham quan hết.
- Hihi…
- Mà em biết chơi ghitar nữa àh? giỏi vậy…
- Hì… nhiều bài cần vocaler phải chơi cả ghitar nữa nó mới đúng form…
- Em chơi cho anh nghe một bài đi…
- Giờ á?
- Ừ…. Đi mà…
- Được rồi được rồi… mệt với anh quá…
Thúy mở khóa kéo rồi lấy từ trong bao ra một cây ghitar. Đây là một cây rockoon màu trắng. Thân của cây này đính không biết bao nhiêu là hạt pha lê sáng loáng cực kì đẹp mắt. Diễn ban đêm trên sân khấu mà có thêm ánh đèn nhấp nháy nữa thì y bài.
- Lần đâu tiên anh thấy rockoon mà lại màu trắng á! lại còn trang trí cầu kì như z nữa?
- Em độ lại á.. hì hì… mấy cái hạt pha lê là em mang đi nhờ người ta đính vô.
- Đẹp quá…
- Thật ko?
- Giống em…
- E hèm… nịnh vừa vừa thôi cha… Max tán gái luôn…
Thúy cắm rắc vào rồi bật ampli lên và gảy một vài nốt đầu tiên. Âm thanh vang lên trong vắt và cao vút. Từng nốt réo rắt như muốn xông thẳng vào tâm hồn người khác mà không cần xin phép vậy. Sau đó em lại đánh một chuỗi power chord. Âm thanh lần này lại trầm và đanh thép mạnh mẽ. Đây đúng là một cây rock ghitar trên cả tuyệt vời, tôi bắt đầu mường tượng ra cái giá của nó chắc chắn sẽ không hề đơn giản. Thúy lên tiếng:
- Anh thích nghe bài gì đây?
- Ờ thì bài gì cũng được… hehe
- Vậy anh nghe thử bài do em sáng tác nhé?
- Thật á? Vậy thì quá hay rồi…
- Hìhì… nghe nhé!
Thúy bắt đầu rải accor vào intro cho bài nhạc. Đây là một ca khúc với thể loại ballad rock, là rock nhưng lại nhẹ nhàng mà vô cùng sâu lắng.
“Là la la, la là la lá…
Là la la, la là la lá…
Xe đạp em đi trong hoàng hôn,
Bóng em trải dài dưới ánh nắng
Cơn gió mát đến khi mùa hè qua đi…
Mong rằng em sẽ kịp đến bên anh…
Là la la, la là la lá…”
Giọng ca Thúy cất vang ngọt ngào với một bài hát với giai điệu rất bắt tai và cũng rất sâu lắng nhẹ nhàng. Không ngờ Thúy có thể viết nên bài ca tuyệt vời như thế này, mặc dù không quá đậm chất rock và lời ca lại rất trong sáng nhưng thực sự nó đã khiến cảm xúc trong tôi cuộn trào. Khi Thúy kết thúc bài hát thì tôi liền vỗ tay cổ vũ hết mình, Tôi hỏi:
- Hay lắm em! Giỏi ghê….
- Hì hì… nịnh quài…
- Bài này tên gì vậy em?
- Là “Tạm biệt! bạn của tôi…”
- Bài hát quá hay, quá ý nghĩa… hê hê.. like!like!
- Hì…
Cả buổi trưa hôm ấy tôi ở lại nhà Thúy ăn trưa rồi ngồi tâm sự với nhau chờ xe đến đón em. Khoảng 5h chiều thì xe cũng đến nơi và cũng là lúc tôi phải tạm chia tay em một tuần. Tôi dắt xe ra ngoài cổng, em đeo cây đàn và kéo vali theo sau. Dựng xe xuống, tôi quay sang nhìn Thúy, em cũng nhìn tôi mỉm cười. Tôi đưa 2 tay áp lên 2 gò má của em, khẽ hôn em chào tậm biệt rồi lên tiếng:
- Đi rồi nhanh về nhé… không anh nhớ em chết mất!
- Thì một tuần mà… có nhanh có chậm thêm được đâu..
- Hix… về sớm một chút được không?
- Thì lên lịch hết việc là em về liền đó! Kéo dài ra được chứ không ép ngắn được đâu anh..
- Haiz… Vậy em đi mạnh khỏe nhé…
- Sì… cứ làm như em đi mấy năm không bằng á… Thôi em đi nhé… Bye anh…
- Ukm bye em…
Thúy nhào tới ôm cổ tôi rồi hôn thêm cái nữa sau đó mới kéo vali chạy lên xe ngồi và qua cửa sổ, em vẫy tay chào tôi. Tôi cũng chào em rồi lên xe phi thẳng tới quán Thím cơ bắp làm ca tối. Không biết trong một tuần này đây tôi phải làm gì để đỡ nhớ em đây… ăn quen rồi nhịn không quen.
Còn Nhi tối nay không biết có đi làm không, công nhận là thời gian này gặp em cũng khó xử thật, nhưng mà biết làm sao bây giờ. Và quả đúng như tôi lo lắng, tối hôm đó Nhi đã gọi điện cho Thím Bravo xin được nghỉ một buổi. Mặc dù sợ phải gặp em nhưng thấy vậy tôi cũng cảm thấy hơi buồn và hụt hẫng. Bình thường em là động lực chăm đi làm mỗi tối của tôi. Vậy mà giờ lại vì tôi mà nghỉ làm như vậy thì thật là khó xử quá. Tôi lại càng buồn hơn khi nghĩ đến cảnh em sẽ nghỉ luôn mà không đi làm lại nữa. mặc dù điều đó tốt cho em nhưng cũng phải thừa nhận rằng tôi không hề muốn điều đó xảy ra một chút nào. Tối hôm đó có lẽ là ngày đi làm nhàm chán nhất của tôi. Không hiểu sao lúc trước em còn chưa đi làm thì không sao, giờ đã quen với sự có mặt của em trong quán rồi lại thấy cực kì trống vắng khi em nghỉ. Đúng là ăn quen nhịn không quen mà… Đang được ngắm gái xinh tự dưng không được tia nữa thằng nào chả tiếc đứt ruột…
Tối đến mò về phòng trọ mà trong lòng tôi hoàn toàn trống rỗng không biết phải làm gì. Có một cảm giác buồn bã lạ thường. Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ Thúy vô cùng, nhưng có lẽ giờ em đã ngủ rồi, không muốn làm phiền em nên tôi cũng chẳng dám nhắn tin. Nằm thao thức mãi,phải khó khăn lắm tôi mới có thể đi vào giấc ngủ. Trong một mớ cảm xúc hỗn dộn, tôi chẳng dám nghĩ mình sẽ đối mặt với 1 tuần vắng Thúy như thế nào cả…
…
Ngày thứ nhất, tôi lại trở về với cuộc sống giống như trước khi có Thúy. Sáng vật vờ lên giảng đường, suốt cả buổi tất cả những gì tôi làm chỉ là chấp hành. Tất cả những gì tôi nhận được chỉ là mệnh lệnh: Chào, đứng lên, trả lời mặc dù chả biết cái gì để nói…
Ra về thì lại tìm đến mì tôm rồi ôm gối đánh một giấc chán chường. Lúc thức dậy thì mới chỉ có 1h chiều, chỉ muốn ngủ luôn tới tối cho đỡ chán mà không tài nào ngủ lại được nữa. Tôi quyết định sẽ phi thẳng đến quán Thím làm luôn ca chiều giết thời gian. Từ 1h đến 4h thì hiếm lắm mới có khách nhưng từ 4h trở đi thì quán lại tất bật nên tôi cũng vơi bớt đi nỗi cô đơn…