Vừa dựng xe xuống là tôi tức tốc chạy một mạch vào phía trong bệnh biện rồi hối hả hỏi y bác sĩ phòng của mẹ tôi. Được một cô y tá chỉ đường cho đến phòng cấp cứu, tôi lại chạy ngay lên để xem tình hình mẹ ra sao. Đến nơi thì chỉ thấy cửa phòng cấp cứu đóng kín mít, bên ngoài là một vài người quen của nhà tôi đang ngồi chờ đợi. Khuôn mặt ai nấy đều cảm thấy đau khổ và phờ phạc. Tôi lững thững bước từng bước vô hồn lại và lên tiếng hỏi mọi người:
- Mẹ cháu… mẹ cháu vẫn ổn cả chứ? ai nói cho cháu biết đi…
- … – Mọi người nhìn tôi rồi bật khóc lên, cúi gằm mặt xuống.
- Sao không ai nói gì cho cháu hết vậy? Mẹ cháu sao rồi? – Tôi gào lên và chạy một mạch đến cửa phòng cấp cứu tung chân đạp thật mạnh để phá cửa.
Khi thấy tôi mất bình tĩnh, tất cả mọi người xung quanh đó đều chạy lại và cản tôi nhưng vô ích. Chỉ sau vài cú đạp đầy giận dữ, cánh cửa đã bật tung ra trước sự phẫn nộ của tôi. Hiện ra trước mặt tôi là cảnh gần chục y tá, bác sĩ đang vây quanh một bàn phẫu thuật mà người nằm trên đó không ai khác chính là mẹ tôi. Vừa định bước vào thì ngay lập tức bảo vệ bệnh viện ập tới cùng với những người ở đó kéo hẳn tôi ra ngoài và đè ghì xuống. Tôi gào thét vùng vẫy trong nước mắt sau khi chứng kiến được sắc mặt tái nhợt của mẹ. Bà vẫn đang phải thở oxy và nhịp thở rất yếu đuối.
Sau khi vùng vẫy một lúc thật lâu, tôi bất lực buông xuôi và thay vào đó là những tiếng khóc. Tôi khóc lóc gào thét trong tận cùng của nỗi đau. Tôi cầu xin ông trời mà vốn bấy lâu nay tôi coi thường, hi vọng ông ban phát một tia hi vọng nào đó đến để giữ mẹ tôi lại. Tôi có thể đánh đổi tất cả, mẹ tôi không thể cứ nằm như vậy mãi được… “Làm ơn!…” – Tôi thốt lên yếu ớt trong tiếng nấc nghẹn. Một người hàng xóm tiến đến đỡ lấy tôi và lên tiêng:
- Bình tĩnh đi Ryu! Mẹ cháu sẽ ổn mà…
- … – Tôi vẫn không ngừng khóc.
- Từ sáng đến giờ bác sĩ đã phải chạy ra chạy vô liên tục suốt mấy giờ đồng hồ rồi… Cháu phải để họ làm việc chứ…
- Nhưng mẹ cháu… mẹ cháu… AAA…! – Tôi gào khóc to hơn.
- Cháu phải bình tĩnh đi đã… cứ thế này không được đâu…
- …
Tôi quỳ phục trước cửa phòng cấp cứu mà khóc, tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là ôm chân lạy lục, van xin tất cả những y tá, bác sĩ ra vào căn phòng đó, hi vọng họ có thể giúp mẹ tôi quay về. Tôi liên tục dập đầu cầu xin ông trời bằng tất cả lòng tin của mình, cầu xin ông đừng mang mẹ của tôi rời xa tôi…
Suốt gần một tiếng chờ đợi, tôi như phát rồ phát dại trước cửa cùng với những giọt ước mắt vô vọng của mọi người cho đến khi bóng đèn cấp cứu tắt hẳn. Tất cả mọi người ngay lập tức hớt hải đứng cả dậy và trông ngóng cánh cửa kia mở ra. Tôi lặng thinh nhìn chăm chú vào cánh của ấy và liên tục cầu nguyện như một bệnh nhân tâm thần. Một lúc khá lâu sau, cánh cửa mới từ từ mở ra, một vị bác sĩ trông có vẻ là có kinh nghiệm nhất ở đó bước ra trước, ánh mắt mệt mỏi vả buồn bã… Tôi như chết lặng đi trước ánh mắt ấy. Ông ta từ từ bước đến gần tôi, bỏ khẩu trang ra. Lúc này, tôi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt buồn bã của ông. Bác sĩ nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi và lên tiếng nói với tôi thật dài, thật lâu…
Sau câu nói của ông bác sĩ, cô hàng xóm sát cạnh nhà tôi ngay lập tức đổ gục xuống ngất lịm đi vì shock. Tôi chết điếng người đi và đầu óc như người mất trí, tôi không tin vào những gì mình nghe, hay đúng hơn là… tôi không dám tin. Không gian xung quanh như chậm lại, tai tôi ù đi không còn có thể nghe thêm gì nữa. Lê từng bước chân vô hồn của mình đến chiếc bàn mà những y tá khác đang đẩy đến, tôi quỳ phục xuống và bật khóc: “Mẹ… con về trễ rồi…!”
…
Trong lễ hỏa táng của mẹ, tôi không khóc. Tôi biết giờ đây tôi phải là người mạnh mẽ nhất, tôi muốn ẹ tôi biết rằng: “Con của mẹ vẫn rất mạnh mẽ… không sao đâu!”. Cha tôi không có ở đây để nhìn mẹ lần cuối, ông đến tận giờ vẫn bặt vô âm tín không có lấy một chút tin tức gì. Khi mọi người đang lặng thinh chào tiễn biệt mẹ tôi, chỉ còn những tiếng khóc lóc đau khổ thì bỗng từ bên ngoài, một người đàn ông có vóc dáng khổng lồ chạy vào trong hớt hải, đó là Thím Bravo. Khuôn mặt thím tái nhợt đi, mắt thì rươm rướm nhìn xung quanh rồi dừng lại ở chỗ tôi. “Ryu… mẹ của cháu…” – Thím lên tiếng trong sự bàng hoàng…
…
Sau khi tro cốt của mẹ được gửi vào chùa, tôi lập tức quay về võ đường và chui vào phòng đóng chặt cửa lại. Tôi thu mình vào bóng tối và mặc sức khóc, mặc kệ bên ngoài là Nhi, và cả bé Ý đang ra sức an ủi và động viên hết mình. Nhưng tôi không nghe gì cả, sự mất mát này đến với tôi quá tàn nhẫn, quá phũ phàng. Hình ảnh ngày xưa được mẹ chăm sóc cho sau mỗi đợt luyện tập đau đớn từ cha, hình ảnh bữa cơm gia đình ấm no đầy đủ, và cả hình ảnh nụ cười của mẹ từ từ hiện về trong tâm trí tôi và đang ám ảnh tôi từng giây từng phút…
Suốt gần 3 ngày trời tôi không ăn không uống cũng chẳng ngủ. Thân xác gần như kiệt quệ đi mà tôi nào có để ý nổi. Điều tôi biết duy nhất bây giờ là thù hận. Không chỉ hận những kẻ đã khiến mẹ tôi ra đi, mà hận cả cha tôi, hận tất cả mọi người xung quanh… Kể từ lúc đó tôi biết có một điều gì đó trong tôi đã chết theo người mẹ đáng thương của mình…
Suốt 3 ngày nay, những tiếng gọi lo lắng của Nhi từ bên ngoài không ngừng vơi đi. Và Em đã khóc, Em đau nỗi đau của tôi, buồn nỗi buồn của tôi nhưng tôi không đáp lại. Tôi vẫn cứ thu mình vào bóng tối. Bỗng cánh của phòng bật tung ra, cánh cửa gẫy làm đôi chỉ sau một tiếng “Rầm” thật lớn từ bên ngoài. Đứng trước cánh của là Thím với khuôn mặt vô cùng giận dữ. Thím lầm lì bước vào phòng trừng mắt nhìn tôi và lên tiếng:
- Thằng hèn! Loan mẹ cậu nó muốn như thế này hả?
- …
- Mẹ cậu mất là điều đáng buồn, nhưng chắc chắn nó không muốn cậu như thế này đâu! cậu không để ẹ mình ra đi thanh thản hả?
- … – Tôi bật khóc lên – Nhanh quá…
- Hả?
- Mẹ cháu mất nhanh quá… còn không kịp trăn trối với cháu nữa… đến bây giờ cháu vẫn không dám tin… – Dòng lệ tôi lại tuôn trào.
- Nghe cho kĩ đây… Nước mắt và sắc đẹp chính là sức mạnh của phụ nữ… Sức mạnh của đàn ông chính là nỗi đau, càng nhiều sẹo thì họ càng mạnh mẽ… Trong những lúc như thế này thì là một người đàn ông phải mạnh mẽ để làm điểm tựa cho người khác chứ? để mọi người xung quanh phải khổ vì cậu hả?
- …
- Bé Nhi nó đã xỉu vì cháu đó biết không? Nó cũng không ăn không uống theo cháu… Đàn ông gì đã không làm được chỗ dựa cho họ lại còn khiến họ lụy theo mình thế mà coi được hả? – Thím nắm chặt lấy vai tôi và nói.
- Bác nói sao? Nhi… Nhi làm sao? – Tôi hốt hoảng.
- Nó đang truyền nước ngoài kia kìa, nhưng giờ thì ổn rồi…!
- … – Tôi thất thần.
- Ra ngoài đó mà làm 1 người đàn ông đi… đừng núp trong đây làm một kẻ hèn nhát nữa…
Tôi bật khóc thành tiếng, lảo đảo đứng dậy và từ từ lết từng bước yếu đuối ra ngoài. Bé Tiểu Ý và thầy Shen không còn ở đây, chỉ còn một mình Nhi đang nằm bất tỉnh và đang truyền nước trên một chiếc nệm nhỏ. Tôi cảm thấy hối hận mình vô cùng, nhìn xem sự hèn yếu của tôi đã gây ra chuyện gì? Nhìn xem Em đã lo cho tôi đến nhường nào? Tại sao tôi lại hết lần này đến lần khác làm Em phải khóc như vậy?. Quỳ phục xuống bên cạnh Nhi, tôi đưa 2 tay run rẩy của mình khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé và tái nhợt của em rồi khóc: “Tại sao lại vì Ryu nhiều như vậy chứ?”…
Thím Cơ Bắp bước lại gần và lên tiếng với tôi:
- Nhìn Nhi như vậy, cậu có hiểu ra được điều gì không vậy?
- … Nhi… Nhi cần cháu…mọi người cần cháu… – Tôi vẫn nắm lấy bàn tay của Nhi và nức nở.
- Chưa đủ đâu… Mọi người cần con người mạnh mẽ của cháu… Hãy cho họ thấy được cháu luôn kiên cường như sắt thép… Vì họ cần một chỗ dựa đủ mạnh… nếu yêu họ thì hãy làm được điều đó trước đi đã…
- … – Tôi cắn chặt môi và gật đầu.
- Giờ thì hãy lấy sức trở lại ngay đi… cậu vẫn cần phải bảo vệ cho những người thân khác nữa… Và quan trọng, Otoya vẫn đang gặp nguy hiểm…