Tôi đút lại kiếm vào bao và qua y sang tiểu Ý:
- Cám ơn em nhé!
- Không có chi… hihi…
Tôi quay sang thím và lên tiếng:
- Vậy giờ cha cháu đang ở đâu vậy bác? Có ổn không?
- Cũng không biết cụ thể đang ở đâu… nhưng có lẽ là vẫn ổn, đợi khi nào có thể liên lạc lại được với Hayabusa rồi tính tiếp…
- Vậy thì sốt ruột lắm… lỡ như cha cháu có chuyện gì…
- Về vấn đề đó thì cứ yên tâm… Cha cậu bị Yakuza giữ thì có thể đảm bảo tính mạng… Chỉ là bị giam lỏng ở đâu đó thôi…
- Sao bác chắc chuyện đó?
- Vì Yakuza xưa giờ rất hiếm khi dính líu tới các vụ án mạng… hơn nữa họ sống rất có đạo nghĩa với anh em… dù gì cha cậu cũng từng làm việc cho họ mà… Họ sẽ không làm hại cha cậu nếu như chưa đạt được ý muốn đâu…
- Nhưng cũng có nhiều băng khác nhau mà…
- Tôi biết họ mà… ngày xưa cũng một thời chinh chiến… lại mới gặp đây sao lầm được…
- Haizz… tạm tin như vậy đi… – Tôi thở dài.
- Giờ hãy ở lại đây nghỉ ngơi đi…
- Dạ thôi… chắc cháu quay về võ đường, ở đây sợ liên lụy đến gia đình thầy…
- Nhưng có ổn không vậy?
- Dạ không sao đâu! Thôi cháu đi ngay không thầy biết lại không cho về…
- Ừ… Nhưng nhớ cẩn thận đó nhé…
- Dạ… cháu ổn mà… có thông tin gì bác báo cho cháu ngay nhé…
- OK!…
Tôi từ biệt Thím và nhờ Thím gửi lời chào đến thầy rồi cùng Nhi quay về lại võ đường ở dưới huyện. Trên đường đi tôi có ghé qua chùa để thắp nén nhang ẹ. Mặc dù luôn nhắc mình phải mạnh mẽ nhưng khi quỳ trước bài vị của mẹ tôi cũng không sao cầm được nước mắt. Sự dằn vặt trong tôi vẫn không hề vơi đi dù bề ngoài tôi đã cứng rắn hơn rất nhiều.
Xong xuôi mọi việc, tôi lại cùng Nhi về lại võ đường. Đến nơi thì cũng đã gần 2-3h sáng, chân tay mệt mỏi rã rời, thương tích đầy mình đau nhức kinh khủng. Nhi Thấy tôi nhăn nhó thì lên tiếng:
- Ngồi xuống thả lỏng đi để em bôi thuốc dán băng cho…
- Ukm… Nhờ em nhé!
Nhi mở tử thuốc ra và gom hết tất cả những gì có thể xuống, em mang đến chỗ tôi và đè nghị:
- Cởi áo ra đi…
- Ừ… Có cần cởi quần luôn không? – Tôi vừa cởi áo vừa lên tiếng.
- Ây…Dưới đó cũng bị đau àh? – Nhi tròn xoe mắt
- Chỉ bị bầm ở đùi với đầu gối thôi…
- Vậy thì cởi làm gì? Biến thái…
- Nhưng chật lắm!
- Đồ của mình mà kêu chật cha? Thấy chật sao còn mặc?
- Thì tại lúc mặc không chật nhưng tự nhiên giờ nó chật… – Tôi nở nụ cười gian mãnh.
- Hở? là sao? – Nhi ngơ ngác…
- Hahahaha… Đáng yêu quá… _ Tôi cười phá lên…
- G…gì?… Thôi anh điên quá… Mệt ghê… ngồi im để em lau người cho… – Nhi vẫn không hiểu được thâm Ý của tôi.
Nhi cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch người tôi và rửa thật kĩ các vết thương bằng khăn ướt. Vừa rửa em vừa hỏi tôi:
- Có đau không? thấy đau thì nói em nhé!
- Đau lắm… Đau gần chết đây… Á Á Á – Tôi la toáng lên.
- Chết… giờ sao? Không có thuốc giảm đau… hay để em chạy đi mua nhé…
- Giờ này ai bán?
- Hix… vậy giờ sao? Có đau lắm không?
- Đau lắm… Đau muốn chết luôn á! – Tôi giả bộ nhăn nhó.
- Hix… Sao giờ? Sao giờ? – Nhi hốt hoảng luống cuống…
- Có cái khác giảm đau nanh hơn thuốc nữa á!
- Là gì vậy? cái gì vậy nói đi để em lấy cho! – Nhi mừng rỡ.
- Nhi hun anh như hồi nãy đi là hết liền àh?
- Ậy! Đồ dâm tặc… Không là không!
- Đi mà… năn nỉ… Đau lắm lắm rồi á!
- Kệ anh… cho chết luôn đi…
- Ác vồn!
- Ngồi im…
Nhi tiếp tục rửa vết thương nhưng với một cách thô bạo nhất có thể để “Trị” tôi. Tôi thì cũng đã quen với những chuyện như thế này nên cũng có thể chịu đựng được đau đớn. Dù sao thì trong lòng cũng đang rất khoái chí nên cũng không quan tâm đến điều đó lắm. Tôi cứ mỉm cười ngồi ngắm Nhi đang tận tụy bôi thuốc đỏ, dán bông băng ình mà trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc và ấm áp. Càng ngắm lại càng thấy Em đẹp vô cùng, mọi điểm trên mặt Em đều thuần khiến và thanh tao. Lại có thêm một nét gì đó nghiêm túc và nóng bỏng chứ không có baby nhí nhảnh như mấy em teen sô kiu đầy rẫy ngoài đường hoặc trên mạng xã hội. Đang ngắm ngon lành thì bỗng Nhi lên tiếng:
- Nhìn mặt anh giống thằng đần quá!
- Sặc… Sao Nhi nói vậy?
- Giữ im cái mặt hồi nãy đi soi gương thử coi… Nước miếng cứ như muốn chảy ra ngoài á!
- Ặc… có á? – Tôi cười gượng.
- Haiz… Dâm tặc!
- Để ý là gần đây Nhi hay gọi anh là dâm tặc lắm nhé!
- Vì anh đúng là như vậy mà?
- Vậy sao Nhi không sợ anh?
- … – Nhi mỉm cười im lặng.
- Sao không trả lời anh vậy?
- Xong rồi á! thôi em đi ngủ trước đây!…
- Ớ!
Nói rồi Nhi dọn dẹp rồi đứng dậy lôi chăn mền ra trải xuống đất. Tôi thấy vậy liền lên tiếng:
- Nhà có cái mền mà Nhi nằm mất rồi anh ngủ đâu?
- Đâu có! Em trải ra cho anh nằm mà!
- Sặc… Vậy Nhi ngủ đâu?
- Em ngủ trong phòng…
- Trong đó thì làm gì có chăn nệm gì! Cũng chả có giường luôn… toàn mấy cái dụng cụ luyện võ thôi…
- Nhưng chỉ có mỗi cái nệm với cái chăn thôi! anh đang đau mà! Em ngủ trong đó cũng được…
- Hay thôi em ngủ đây đi để anh ngủ trong đó! Anh ổn mà…
- Nhiều chuyện quá! Em đã nói anh ngủ đó đi… Muốn chết không? – Nhi trợn mắt lên giơ nắm đấm lên răng rắc.
- Ặc! – Tôi lạnh hết tóc gáy.
- Em trải xong rồi á! anh nằm nghỉ đi!
- Hay là Nhi nè! Em ngủ với anh luôn đi – Tôi chọc em.
- Há?
- Hê hê… chỗ rộng mà… Ngủ chung với anh đi… anh thèm ôm! Muah hahahaha – Tôi ngoác miệng cười sở khanh.
- Vậy cũng được!
- Sặc! WHAT THE CARBONHIDRAT??? – Tôi hốt hoảng.
Nhi mỉm cười rồi nằm xuống nệm rồi vẫy tôi lại. Tôi cũng nằm vào mà trong lòng hoài nghi không biết Em định bày ra trò gì để xỏ tôi đây. Nằm gần Em tôi lập tức cảm thấy sự ấm áp và hạnh phúc tràn trề, nhưng vẫn còn hoài nghi đề phòng Em bày trò. Thấy Nhi nằm xuống im lặng một lúc lâu không có động tĩnh gì thì tôi mới lên tiếng:
- Nhi! Ngủ chưa vậy?
- Ngủ rồi…
- Sặc!… Em không sợ thật àh?
- Hong! – Nhi trả lời không một chút lưỡng lự.
- Có thủ sẵn dao rồi hả?
- Haha… gì có! Anh nghĩ lung tung quá! Ngủ đi…
- Vậy chứ sao?
- Vì em tin anh…
- Vậy thôi á?
- Ukm… vậy thôi… Em tin anh từ sau khi ở nhà nghỉ kia kìa, lúc đó thì có sợ thật nhưng giờ thì hết rồi… Em tin anh sẽ không làm gì có lỗi với em đâu… – Nhi trả lời.
- …
Tôi không ngờ là Em lại có thể đặt niềm tin lớn đến vậy vào một người như tôi. Thú thực là nếu em không nói vậy thì tôi có lẽ đã làm bậy thật rồi. Nhưng sau khi nghe em đặt niềm tin vào mình tự dưng trách nhiệm của tôi tăng lên, có muốn làm cũng không thể làm được, Nhi đúng thật là cao thủ. Em có khả năng đánh thẳng vào tự trọng của người khác để họ làm theo ý mình mà không hề cảm thấy khó chịu. Bằng cách cho họ thấy được niềm tin để khơi nên trách nhiệm trong họ, khi đó họ có thể sống chết hết mình vì Em, vì sự tin tưởng của Em. Cô nàng này quả thật vô cùng xứng đáng để nắm giữ vai trò thủ lĩnh, lại có thêm một điều tuyệt vời nữa tôi học được từ Em.
- Anh nói thèm ôm mà? Sao nằm xa em vậy? – Nhi lên tiếng
- Anh sợ có dao…
- Hứ! không ôm thì thôi…
- ấy có chớ! có chớ! – Tôi nhích người lại vòng tay qua người Nhi ôm em vào lòng.
- Hìhì… Trời cuối năm lạnh quá nhỉ!
- Ukm… Nhưng giờ thì ấm rồi…
- Ukm…
- Cho anh hun cái nhé! – Tôi lại giở chứng dê xồm.
- Hong! Ngủ đi… Em buồn ngủ lắm rồi…
- Haiz… vậy Nhi ngủ ngon nhé!
- Ukm… anh cũng ngủ ngon.
Trong tiết trời mùa đông lạnh lẽo thời điểm cuối năm, khí hậu chỗ tôi nhiều lúc ban đêm phải xuống tới 3-4 độ thấu da thấu thịt. Chỉ với một lớp mền mỏng tang đắp cho cả tôi và em nhưng cũng đủ để chúng tôi có thể ngủ ngon qua đêm lạnh giá. Vì ở trong lòng của cả 2 đứa đã có sẵn một ngọn lửa ấm áp đang dần dần hòa quyện với nhau để sưởi ấm cho cả 2. Sưởi ấm cho 2 tâm hồn vụng trộm tội nghiệp…
Nhi luôn là vậy, em luôn là người truyền động lực để cho tôi trở nên tốt hơn, luôn có thể biến tôi trở thành một người có trách nhiệm cho dù bản chất của tôi ngông cuồng lớt phớt. Luôn luôn ở bên cạnh tôi và yêu thương tôi bằng cách ấp áp và thân thương nhất có thể. Nhi còn là người có tâm hồn đồng điệu với tôi nhất, đau nỗi đau của tôi, vui niềm vui của tôi và hiểu rõ được tính cách của tôi nhất. Em cũng là một người tôi rất ngưỡng mộ trong mọi điều Em làm, mọi thứ em biểu hiện. Và cũng chính vì những điều trên nên giờ đây tôi đang cắm đầu chạy theo thứ tình cảm ấy mặc kệ hết những tai tiếng, những thứ mà tôi sẽ phải đối mặt sau này. Có cảm giác vô cùng mạnh mẽ rằng vì em, tôi có thể sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho dù đó là quay lưng lại với tất cả…